Chương 3 : Về nhà gặp được

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vân Mộc Cẩn đang là sinh viên năm nhất chuyên ngành hội họa, vì dung mạo xinh đẹp, người theo đuổi cô vô số kể, chẳng qua tính cách cô vốn lạnh nhạt giống như một băng sơn mỹ nhân, từ chối tất cả lời thổ lộ của các nam sinh, mọi người cũng dần biết mỹ nhân lãnh đạm không dễ theo đuổi, nhưng mức độ yêu thích vẫn không hề giảm xuống.

"Mộc Cẩn, hôm nay cậu làm sao vậy? Cậu pha sai màu rồi."Bạn tốt của Vân Mộc Cẩn - Phương Lan, nhìn thấy cô hôm nay sai rất nhiều lần, liền mở miệng nhắc nhở.

Vân Mộc Cẩn thu hồi suy nghĩ của mình,nhận thấy hôm nay cô đã phạm lỗi đến lần thứ ba, buông bút vẽ trong tay xuống, lẳng lặng ngồi đó, Phương Lan ân cần ngồi bên cạnh cô, nhẹ nhàng hỏi :"Hôm nay cậu có sao không? Hay là cảm thấy không khỏe? Rốt cuộc là có chuyện gì?"

Phương Lan và Vân Mộc Cẩn từ nhỏ đã cùng nhau học sơ trung, cao trung và đại học,đây chính là duyên phận, quan hệ hai người vô cùng thân thiết, có gì cũng nói cho nhau nghe, Vân Mộc Cẩn rất tin tưởng cô ấy.

"Lan Lan, mẹ mình kết hôn."

Phương Lan biết một ít chuyện trong của nhà Mộc Cẩn, ba của Mộc Cẩn mất sớm, cậu ấy vẫn luôn ở với mẹ, nhưng Mộc Cẩn không thích mẹ của cậu ấy, quan hệ giữa mẹ con hai người không tốt lắm.

"Mộc Cẩn, mình biết cậu không thể tiếp nhận được sự thực là mẹ cậu đã kết hôn, nhưng mẹ cậu đã lớn tuổi rồi, cũng cần có gia đình, cậu nên hiểu cho mẹ mình."Phương Lan chỉ biết Mộc Cẩn và mẹ có quan hệ không tốt, nhưng vấn đề cụ thể hơn lại không biết, cho nên mở miệng khuyên nhủ cô.

Vân Mộc Cẩn nghe Phương Lan nói, cảm thấy thật buồn cười, Triệu Lệ làm gì có tư cách để có gia đình, chính bà ta đã phá tan gia đình mình thành từng mảnh, Vân Mộc Cẩn biết Phương Lan không hiểu rõ mọi chuyện, cũng không trách, chỉ cười trừ với cậu ấy.

Buổi tối cô vừa về đến nhà, đã thấy Lục Nghiêu cũng vừa đỗ xe trở về, hai người người vô tình chạm mặt.

"Về rồi sao?"Lục Nghiêu cảm thấy mình là trưởng bối, không nên cùng người trẻ tuổi so đo, nên chủ động chào hỏi.

Vân Mộc Cẩn không để ý đến Lục Nghiêu chủ động bắt chuyện. lướt qua ông đi vào nhà, lại nghe thấy tiếng Lục Nghiêu vang lên phía sau.

"Mộc Cẩn, ta cùng mẹ con đã kết hôn, ta biết con không thể lập tức chấp nhận được, nhưng trên danh nghĩa chúng ta đã là người một nhà, con đã không muốn gọi ta là ba, thì gọi chú Lục cũng được, chúng ta sống dưới một mái nhà, con không đối với ta như vậy, con là con gái của Triệu Lệ, ta cũng sẽ đối xử tốt với con." Đây là lần đầu tiên Lục Nghiêu nói nhiều với Mộc Cẩn như vậy, chủ yếu muốn cho Vân Mộc Cẩn biết rằng ông sẽ tiếp nhận cả Triệu Lệ và cô, không nên quá thành kiến với ông.

Lục Nghiêu gặp qua rất nhiều phụ nữ, nhưng đây là lần đầu tiên ông nhìn thấy người xinh đẹp như Vân Mộc Cẩn, trên người con bé lộ ra khí chất lạnh nhạt rất giống con nhím, chỉ cần tiếp xúc sẽ bị đâm phải gai nhọn và đổ máu, làm cha kế cùng con gái riêng, ông muốn ngôi nhà mình thoải mái vui vẻ, không muốn mỗi lần nhìn sắc mặt Vân Mộc Cẩn, thân là chủ của một công ty, đã thật lâu ông không có nhìn sắc mặt của người khác, và cũng không có ai dám trưng sắc mặt cho ông nhìn, nhưng Vân Mộc Cẩn vẫn còn nhỏ, bản thân ông không thể cùng trẻ nhỏ so đo, quá mức không có trình độ

Vân Mộc Cẩn nghe Lục Nghiêu nói vậy, cảm thấy buồn cười đến cực điểm, quay người lại, ánh mắt lạnh băng nhìn Lục Nghiêu, ngữ khí lạnh nhạt : "Lục Nghiêu, tôi không phải là Triệu Lệ, ông nói gì sẽ nghe nấy, tôi và ông vĩnh viễn không thể sống chung một cách hòa bình, đừng phí lời với tôi."

Vân Mộc Cẩn không để tâm sắc mặt đã trở nên đen thui của người đàn ông phía sau, trực tiếp đi vào nhà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro