CHƯƠNG 13 NHẠC MẪU ĐẠI NHÂN GIÁ ĐÁO

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong lúc ngã xuống, khuôn mặt Đới Manh hiện ra vẻ tươi cười, mơ hồ nhìn thấy khuôn mặt kinh hoảng của Mạc Hàn -- bởi vì, nàng được an toàn.

.Ánh nắng ấm áp phả vào mặt, cảm giác rất mềm mại, nhưng hơi ngứa.

Lúc này, trong đầu Đới Manh nghĩ, có thể tiếp tục tồn tại trên thế giới này, quả thực là một chuyện tốt vô cùng.

Lại lần nữa mở mắt, đập vào mắt là căn phòng quen thuộc, đồ dùng quen thuộc, cái giường quen thuộc, còn mùi vị bạc hà nhàn nhạt quen thuộc nữa, là mùi thơm của nàng ấy.

Đới Manh nhẹ nhàng bật dậy, dựa lưng vào giường, nhìn chằm chằm Mạc Hàn đang ngủ say bên cạnh, khi ngủ thì nàng mới có vẻ mặt đúng với tuổi tác của mình, Đới Manh thích vẻ mặt đó của Mạc Hàn , vẻ mặt bình tĩnh như nước, giống như thiên sứ thuần khiết trong kinh thánh.

Cầm không được mà vươn nhẹ tay, vuốt nhẹ hai má của nàng, thở dài khe khẽ.

"Muốn ta đối với ngươi như thế nào mới tốt?"

Mạc Hàn chậm rãi giữ chặt bàn tay trên mặt mình, bật người dậy, lẳng lặng mở mắt, nhìn Đới Manh , cũng học theo nàng, thở dài khe khẽ.

"Muốn ta đối với ngươi như thế nào mới tốt?"

Ánh mắt của hai người giao nhau, mỉm cười với nhau.

Tất cả đều không cần nói.

Ánh nắng xuyên thấu qua khung cửa phả vào căn phòng, màu vàng nhàn nhạt vuốt ve trên khuôn mặt mỉm cười của Mạc Hàn .

Đới Manh nhìn ngây dại, lại hơi cười ngớ ngẩn -- lần đầu tiên nhìn nàng gần như vậy, lông mi thật dài, đôi mắt sáng ngời, hai má trắng nõn đỏ ửng, còn có đôi môi mỏng mà khêu gợi kia nữa.

Từ từ cúi thấp đầu, từ từ, một chút một chút, từ từ tiếp cận.

Mạc Hàn nhìn Đới Manh đang từ từ tiếp cận mình, nhìn ánh mắt có phần mông lung của nàng, lẳng lặng nhắm mắt, chờ đợi.

Nàng biết, so với Đới Manh bộc phát chân tình liều mạng cứu mình thì nàng càng mong mỏi nàng thổ lộ tâm tư trong lúc bình tĩnh... đây có lẽ là nguyện vọng khi mình đợi ở đây, có lẽ là nguyện vọng để mình có thể chờ đợi...

Chính là nụ hôn bình thường giữa các cặp đôi.

"Bẹp ~" Một vật thể lạ không biết bay từ chổ nào tới đột nhiên đậu lên đầu Đới Manh , cùng với tiếng kêu "meo meo", quẫy đuôi đảo qua hai người.

Vì thế, cảm giác muốn hôn hiếm hoi của Đới Manh cùng Mạc Hàn bị cái đuôi mèo này phủi không còn sót lại chút nào, không cùng mà hẹn hắc xì thật to.

Đới Manh bất đắc dĩ ẵm đầu sỏ trên đầu của mình xuống: "Duang Duang ..." Vừa muốn nói nhưng lại thôi, dở khóc dở cười.

Duang Duang chớp mắt lắc lư cái đầu trong lòng Đới Manh , sau đó, chui vào cái ôm ấm áp của chủ nhân nhà mình, sau đó quay đầu về phía cửa ra sức kêu hai tiếng, hai người lúc này mới nhìn thấy Tử Hiên lão ba đang ngồi ở cửa, hai mắt lóe sáng tinh quang.

"Khụ khụ..." Nhìn thấy hai đứa con thân yêu đang dùng ánh mắt cháy bỏng nhìn mình, Từ Tử Hiên đứng dậy, "Cục cưng ~ tiểu Manh ~ các con cứ tiếp tục đi ~~" Vẻ mặt cười xấu xa núp ngoài cửa.

"Ách..."Đới Manh nhìn Mạc Hàn ,Mạc Hàn nhìn Đới Manh .

... nói gì cho tốt đây?

Đột nhiên giữa hai người cảm thấy có chút xấu hổ, Đới Manh ngồi thẳng lưng, kéo chăn lại. Mạc Hàn cũng ngồi dậy tựa lên giường.

"Ta ---"

"Ta ---"

Đổ mồ hôi ~ đổi lại.

"Ngươi ---"

"Ngươi ---"

Ngay khi hai người đang xấu hổ không biết nên nói gì thì Tử Hiên ba ba lại ló đầu ra, cười tủm tỉm nói: " Tiểu Manh ~ có người muốn gặp con ~"

Cứ như vậy, đi xuyên qua hành lang thật dài, Đới Manh nắm lấy tay của nàng, đứng ở phòng sách vừa quen thuộc mà xa lạ.

"Ta thấy hơi khẩn trương."

Đới Manh hơi thấy bất an nhìn Mạc Hàn bên cạnh, theo như nàng nói, thì ra là mẹ Mạc Hàn - nhạc mẫu đại nhân trong truyền thuyết của mình từ nước ngoài, lúc nói muốn gặp mình thì trái tim đập bình bình với tốc độ N.

Không hiểu tại sao, nhưng thấy hơi lo lắng, lòng bàn tay chảy rất nhiều mồ hôi.

Từ Tử Hiên quay đầu nhìn hai tên nhóc đi phía sau mình. "An an ~ tiểu Manh , tình yêu rất hòa ái, rất thiện lương... rất phiêu lượng." Nói xong, tròng mắt xuất hiện vô số ngôi sao lấp lánh.

Đới Manh hoàn toàn biết, Tử Hiên ba ba không đáng tin cậy! Dời ánh mắt nhìn Mạc Hàn , Mạc Hàn mỉm cười: "A Manh , đừng khẩn trương như vậy, mẹ em rất dễ hòa đồng, nhất định sẽ thích ngươi!"

Đới Manh gật đầu. Nắm chặt tay Mạc Hàn .

"Manh Manh ~ vào đi!" Tử Hiên ba ba đẩy cửa phòng sách: "Nhạ ~ tình yêu đang chờ con ở trong đó, tiểu Manh ~"

Đới Manh bước vào phòng sách, chỉ nhìn thấy một người trung niên dáng vẻ thục nữ đang đứng cạnh bàn làm việc, dáng vẻ thanh tú, rất hòa ái, trên thân là một bộ kimono rất vừa người.

"Này... mẹ Mạc Hàn , xin chào, cháu là Đới Manh ..."

Đới Manh chỉ lo cúi đầu nói một hơi, khi dừng lại thì cảm thấy phòng sách an tĩnh dị thường. Quay đầu nhìn Mạc Hàn -- nàng đang dùng tay che miệng, rõ là đang nhịn cười.

Có hơi khó hiểu, có hơi nghi hoặc, có hơi... mạc danh kỳ hiệu.

Cho tới khi Mạc Hàn níu lấy tay nàng, nháy mắt về phía sô pha, Đới Manh hơi hoang mang nhìn theo ánh mắt của Tử Hiên , lúc này mới phát hiện mình phạm vào một sai lầm buồn cười, cho dù mình ngốc cũng phát hiện mỹ tử có mấy phần giống Mạc Hàn đang ngồi trên ghế sô pha mới là mẹ của Mạc Hàn .

Nói thật, Trương Ngữ Cách không phải nhìn thấy 'tiểu tử' này lần đầu. Từ cái ngày mà nó cứu con gái của mình, trước đó mấy ngày nàng cũng nhận được tất cả tư liệu cùng hình ảnh của nó, nhưng khi nhìn thấy người thật thì là ở kho hàng số ba. Dưới ngòn đèn ảm đạm, nàng ôm con gái của mình, trong mắt là vẻ ưu sầu nhưng khuôn mặt kiên định, vào lúc đó, dường như mình đã thích đứa nhỏ này, có chút hối hận ngày đó không nghe lời của Lạc , bày ra cảnh đó để lừa nàng, chẳng qua cũng hay, bởi vì như thế mới khiến nàng hiểu rõ trong lòng mình nghĩ gì, hiểu được tình cảm đối với tiểu Hàn , mình luôn có thái độ cùng nhận thức bất đồng đối với thứ tình cảm này, có lẽ vì đoạn khúc mắc năm đó -- mặc dù mình không yêu 'nàng' mà lựa chọn 'hắn'.

Bất luận đàn ông cũng được, đàn bà cũng thế, chỉ cần tiểu Hàn thích là được rồi.

Yêu, thứ này, không phân biệt bằng tiền tài cùng địa vị, mà chỉ có cảm giác trong lòng mình.

Đới Manh có hơi ngại, hai má trắng nõn đã đỏ bừng, lần đầu tiên nhìn thấy nhạc mẫu đại nhân lại làm ra chuyện cười như thế.

Đang lúc nàng cúi đầu trầm tư thì một đôi tay ấm áp đặt lên mặt mình, ngón tay dài mảnh vuốt qua gò má của mình, Đới Manh ngẩng đầu dậy, đối diện với cặp mắt ôn nhu.

"ngày đó ta cũng có mặt ở hiện trường"

"Dạ"

"Cháu biết đó là do A Hiên bày trò, đúng không?"

"Có thể nói như thế, khi cháu té xỉu thì không thấy mình đau đơn hay đổ máu."

"Cháu không tức giận à? Chúng ta đã lừa con."

"Không có, cháu biết, nàng cũng không biết chuyện này được bày sẵn! Bởi vì khi đó những gì chúng cháu làm, đều là thật, là suy nghĩ thật lòng!"

Đới Manh nói một hơi, sau đó lén lút nhìn mẹ Mạc Hàn , còn nàng đang đứng bên cạnh mình, hai người đều sững sờ

~"Không hổ là người mà con gái ta nhìn trúng." Mẹ Mạc Hàn mỉm cười, nói.

Đới Manh thấy hơi ngượng ngùng gật đầu.

Tử Hiên ba ba vừa thấy cơn bão đã qua, "báo động" cũng được giải trừ, vui vui vẻ vẻ chạy tới bên cạnh bà xã của mình không ngừng gọi " Tình iu ~ tình iu"

Nhìn dáng vẻ háo sắc của Tử Hiên ba ba, Đới ưcũng cảm thấy có hơi buồn cười, ông bố háo sắc ngày thường coi chuyện nhận điện thoại như tiếp thánh chỉ thực sự đã giúp mình không ít, nếu có cơ hội thì thật muốn biết câu chuyện giữa ông cùng mẹ Mạc Hàn , hẳn cũng rất phấn khích nhỉ

~"Tiểu Manh ~ tiểu Manh ~" Suy nghĩ của Đới Manh bị gián đoạn, khuôn mặt đẹp trai của Tử Hiên ba ba thình lình xuất hiện trước mặt. Quá thình lình nên dọa Đới Manh nhảy dựng, lau mồ hôi lạnh trên trán: "Ách... có chuyện gì à?"

Ánh mắt nhìn xung quanh, mẹ Mạc Hàn đã xoay người, Mạc Hàn cùng a di Kimono xinh đẹp đang che miệng cười lén, tình cảnh này khiến Đới Manh thấy hơi khó hiểu, nhìn người xung quanh không có ý nói rõ với nàng, đành phải quay đầu nhìn Tử Hiên ba ba.

Từ Tử Hiên nhìn thấy cuối cùng cũng có người để ý mình, ánh mắt xinh đẹp cười híp lại thành một đường khe, đi tới trước mặt Đới Manh , chỉ vào mẹ Mạc Hàn không thèm để ý tới ông "Nàng mới cười với ta ~"

=.=|||

Đới Manh sững sốt, sau đó gật đầu, nói phải.

Từ Tử Hiên vì thế nên tỏa sáng chạy tới bên cạnh mẹ Mạc Hàn .

Từ Tử Hiên thấy lão ba đi rồi mới dám tới gần Đới Manh : "Ngươi từ từ thích ứng đi, mấy lời này của ông ước chừng đã nói với ta 20 năm nay rồi, bây giờ, dường như ông tìm được đối tượng với để nói."

Đới Manh nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Mạc Hàn , cả nửa ngày mở miệng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro