Chương 55

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ăn trưa xong, Mao Bảo Bình nhìn đồng hồ đeo tay. Cũng vừa hay tới giờ. Trước khi bước lên máy bay còn không quên phát đi một tin nhắn. Ngồi trên máy bay, Mao Bảo Bình bỗng dưng cảm thấy căng thẳng. Chuyến bay của cậu kéo dài, nhưng chính cậu lại không có tâm tư muốn ngủ. Nửa năm, chỉ cần nghĩ lại khoảng thời gian này, Bảo Bình đã không khỏi nóng lòng muốn thật nhanh tới nơi. Cậu thật muốn gặp lại Nhất Nhân Mã! 

Nửa năm này, kể từ ngày Mao Bảo Bình tiễn Nhất Nhân Mã ra sân bay, cậu đã không ngừng học tập. Học tập đến quên ăn quên ngủ. Thậm chí, vì muốn hoàn thành chương trình học sớm, cậu còn trình đơn lên nhà trường, mong muốn được đặt cách tổ chức một bài thi riêng cho mình. Do đó, tất cả thời gian cậu dành ra đều là để học để có thể hoàn thành cấp học một cách nhanh nhất, bên cạnh đó còn phải tìm hiểu thêm về chuyên ngành mà Nhất Nhân Mã đang theo học để chính mình có thể theo kịp cô. 

Nhất Nhân Mã nhận được tin nhắn của Mao Bảo Bình, căn giờ rồi đi ra sân bay. Trước khi lên tới máy bay, Bảo Bình có phát tới cho cô một tin nhắn, đại ý muốn cô đón cậu. Nhất Nhân Mã cảm thấy đây cũng không có vấn đề gì, nhiệt tình đáp ứng. Chỉ là, cô không rõ tại sao ở Mộc Mộc rõ ràng vào thời điểm này vẫn chưa kết thúc năm học, tại sao Mao Bảo Bình lại có thể tới đây. Tới đến sân bay một lúc, phát thanh viên cũng thông báo chuyến bay của Mao Bảo Bình đã hạ cánh. Nửa năm không gặp mặt, quả thực có chút nóng lòng...

"Nhân Mã!"

Nhất Nhân Mã ở cửa chờ, còn đang ngó ngang ngó dọc để tìm kiếm hình bóng Mao Bảo Bình, từ đằng sau đã có người đi lại.

Mao Bảo Bình từ cửa đi ra, dễ dàng nhận ra được bóng dáng của Nhất Nhân Mã trong đám người nhốn nháo ở sân bay. Nhìn thấy cô, cậu không giấu nổi vui sướng mà gọi.

Nhất Nhân Mã so với thời điểm nửa năm trước vẫn vô cùng xinh đẹp, xinh đẹp tựa như một đóa hoa Candytuft. Nhất Nhân Mã một thân váy trắng nhưng cũng không hề nhạt nhòa giữa dòng người qua lại nơi đây.

"Bảo Bình!"

Nhất Nhân Mã vừa kịp thốt ra lời này, bả vai đã bị một lực ôm lấy.

"Chúc mừng, cậu làm được rồi."

Nhất Nhân Mã không đẩy cậu ra, chỉ ôn tồn vỗ vai cậu. Cách đây nửa tháng, Mao Bảo Bình thông báo cho cô bản thân mình đã hoàn thành chương trình học cao trung, thậm chí đã lĩnh bằng tốt nghiệp. Lúc đó chỉ suy nghĩ ra được duy nhất một giả thuyết, đó chính là Mao Bảo Bình đã xin nhà trường cho đẩy nhanh quá trình của chính bản thân. Trong nửa năm vừa rồi, để đảm bảo chất lượng học tập cho cả hai phía, Bảo Bình và cô cũng rất ít nhắn tin qua lại. Cô biết rằng cậu đã rất cố gắng rồi.

*** 

Ngày cuối cùng của chuyến dã ngoại, mọi người đều trở về nhà chung để thu dọn đồ đạc cùng nghỉ ngơi. Hồ Thiên Bình và Mộc Viên Ma Kết sau khi đã thu dọn xong hành lí của bản thân thì lôi kéo nhau rời khỏi nhà chung. Trương Cự Giải khó ngủ, lần đầu tiên ngủ ở lều trại như vậy, đêm qua đám học sinh lại ồn ào, cô mất ngủ một đêm thành ra lúc trở về liền lao về phòng ngủ một mạch, tất cả việc thu dọn hành lí đều được vứt qua sau đầu. Mộc Sơn Xử Nữ phải tập trung với nhóm giáo viên bàn bạc, sau khi đảm bảo học sinh của mình đều đã trở về nhà chung thì một lần nữa rời đi.

Riêng có Trương Kim Ngưu và Tống Bạch Dương vẫn năng lượng tràn đầy, mỗi người ở một phòng rủ nhau chơi game trên điện thoại. 

"Mộc Kỳ Sư Tử!"

"Hả?"

Mộc Kỳ Sư Tử ở trên phòng chơi xong một ván game điện thoại với đám Trương Kim Ngưu thì cảm thấy khát nước. Đi xuống tầng, vừa mới rót xong một cốc nước đã bị gọi lại.

Thạch Hải Thiên Yết một mình ngồi trên sô pha lớn, đèn cũng không bật, một mình ngồi lù lù ở trên ghế không thể không khiến người khác giật mình. 

"Giúp tôi thay băng?"

Thạch Hải Thiên Yết lên tiếng. Vốn định nhờ đến Mộc Viên Ma Kết ngày hôm trước đã giúp cậu băng bó. Nhưng Mộc Viên Ma Kết từ sớm đã biến mất cùng với Hồ Thiên Bình. Kì thực không biết phải nhờ vả ai. Ai bảo lần này thương tích lại nhiều như vậy...

Mộc Kỳ Sư Tử nhìn tới Thạch Hải Thiên Yết, lại nhớ tới hình như hai ngày vừa qua vẫn là Ma Kết giúp đàn anh xử lí vết thương.

Sư Tử xoay người rời khỏi phòng khách, lúc trở lại đem theo một hộp cứu thương trắng. Từ trong hộp thuốc lấy ra cuộn băng gạc trắng cùng thuốc sát trùng. 

"Thật ra anh cũng không cần đánh nhau như vậy, có thể chạy mà?"

Mộc Kỳ Sư Tử tháo ra lớp băng cũ, vừa sát trùng vừa nói.

"Em cũng sẽ chạy?"

Thạch Hải Thiên Yết nhếch môi, chăm chú nhìn đến động tác của Sư Tử. Tính cách ngông cuồng nóng nảy của cô sẽ chẳng ngán ngẩm gì mà bỏ chạy đâu.

Mộc Kỳ Sư Tử tặc lưỡi, muốn bỏ vấn đề này qua một bên, đàn anh hỏi câu này như muốn vả vào mặt cô một cái vậy.

"Sao ban nãy anh không nhờ Cự Giải? Chị ấy lần trước cũng phụ giúp mà?"

Được một lúc, Sư Tử chợt nhớ ra, Trương Cự Giải lúc mới trở về còn ngồi ở phòng khách xem TV một lúc lâu, tới tận khi không thể trụ nổi mới trở về phòng ngủ, còn bảo mọi người đừng làm phiền mình. Lúc đó, Thạch Hải Thiên Yết cũng ngồi ở phòng khách.

"Bởi tôi muốn em giúp."

Thiên Yết nhếch môi cười.

 Tay Sư Tử đang cầm bông băng thoa thuốc bỗng dưng ngừng lại, cảm giác bản thân bị mê sảng rồi.

"Đừng có nói linh tinh như vậy."

Mộc Kỳ Sư Tử vội vàng quấn băng lại, thu dọn hộp cứu thương muốn bỏ đi. Nhưng, một bước còn chưa đi nổi đã bị một lực đạo kéo lại. Mất thăng bằng, Sư Tử lập tức ngồi sụp xuống sát bên Thiên Yết.

"Tôi không nói linh tinh."

Thiên Yết đưa tay lên cầm lấy lọn tóc màu của Sư Tử, vuốt ve một lúc. Mộc Kỳ Sư Tử ngây ngốc một lúc, sau khi bị chuỗi hành động nhỏ nhặt này của Thiên Yết dọa sợ, hình như chính cô nhận ra điều gì đó.

Mộc Kỳ Sư Tử như muốn chắc chắn lại suy nghĩ của mình, hướng ánh mắt của Thiên Yết nhìn tới. Thạch Hải Thiên Yết cũng không ngần ngại mà nhìn thẳng vào đôi đồng tử xanh của cô.

Con ngươi màu xanh bỗng chốc xao động. 

Thạch Hải Thiên Yết thật sự coi trọng cô rồi!!!

***

Mao Bảo Bình tới Ý được Nhất Nhân Mã giới thiệu cho một căn hộ cho sinh viên thuê, giá cả phải chăng, không gian cũng không tệ. Nhất Nhân Mã thì ở kí túc xá của đại học. Nơi ở mới này của Bảo Bình mọi thứ đều có sẵn, vô cùng đầy đủ. Duy nhất chỉ có đồ dùng cá nhân cùng nhu yếu phẩm cậu cần tự mình chuẩn bị. Nơi này cũng cách kí túc xá của Nhân Mã không xa, thành ra hai người cũng rất thuận tiện qua lại. 

Mao Bảo Bình sau khi lượn lờ siêu thị mua đồ xong, muốn đi đâu đó ăn một bữa lại vừa hay có thể gặp được Nhất Nhân Mã. Trông thấy bóng dáng cô trên con phố, Bảo Bình còn chưa kịp vui vẻ tiến tới đã chết chân tại chỗ. Bên cạnh Nhất Nhân Mã còn tồn tại một người đàn ông khác, trên người mặc vest đen, ngũ quan tinh xảo, thoạt nhìn trưởng thành cuốn hút.

Mao Bảo Bình lẳng lặng nhìn hai người bọn họ bước vào nhà ăn. Cậu muốn gặp được Nhất Nhân Mã, nhưng không phải thế này, cũng không muốn nhìn thấy hình ảnh hai người hài hòa đến độ khiến người ngoài không có thể chen vào kia.

Mao Bảo Bình biết rằng bản thân mình đối với Nhất Nhân Mã chính là một chữ yêu, ngày đêm đều mong muốn ở bên cạnh cô. Nhưng chính cậu lại không biết phải làm sao để nói ra đoạn tình cảm này. Chính vì vậy, cậu cũng chưa từng hỏi đến chuyện đời tư của cô. Mao Bảo Bình chợt nhận ra, việc Nhất Nhân Mã có người yêu hay không, chính cậu dường như đã quên mất.

"Buồn cười thật..."

Mao Bảo Bình muốn xông lên tách hai người bọn họ ra, nhưng bản thân cậu nhận ra rằng, mình chẳng có tư cách gì cả.

Nhưng mà trong lòng lại không kiềm nổi mà đau đớn, ủy khuất. Cậu như vậy mà chẳng thể làm gì, chính mình chỉ có thể ở phía sau lưng nhìn bọn họ. 

Thậm chí, một Mao Bảo Bình như cậu, từ trước tới nay luôn tự tin như cậu giờ lại cảm thấy có chút tự ti. Kể cả trước đây, khi Nhất Nhân Mã thường xuyên qua lại với Mộc Sơn Xử Nữ, cho dù cậu có nghi vấn, nhưng cũng chưa từng như lúc này. Cậu dù sao cũng chẳng qua là một tên học sinh vừa mới tốt nghiệp khỏi cao trung chưa đầy một tháng, làm sao có thể thu hút bằng người đàn ông khí thế ngút trời kia cho được?

_________________________________

Vote và Follow tớ nào!!!!(≧◡≦)

Mao Bảo Bình tự ti rồi (。•́︿•̀。).

Nhân Mã có người yêu rồi (o_O) !

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro