Chương 16 - Hoàn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Có lẽ là do đã chuẩn bị tinh thần ngay từ đầu nên sau khi xác nhận sự xuất hiện của đứa bé này, Lý Liên Hoa và Phương Đa Bệnh không tỏ ra bất ngờ chút nào.

Sáng hôm đó, Phương Đa Bệnh có chút buồn ngủ nên nằm trong lòng ai đó mà suy nghĩ.

Nằm một lúc, cơ thể Lý Liên Hoa quá đỗi ấm áp, hắn nép mình trong vòng tay đối phương, nằm xuống liền ngủ, khi tỉnh dậy thì trời đã sáng rồi.


Đã đến giờ ăn trưa.

Bữa trưa do Lý Liên Hoa chuẩn bị, có cháo và vài món ăn phụ rất đơn giản, ăn kèm thịt bò mua ngoài chợ, cháo là cháo gạo nếp bí ngô Lý Liên Hoa nấu.

Gạo nếp thơm nấu bí ngọt, Phương Đa Bệnh múc từng muỗng cho vào miệng, uống đến toàn thân nóng lên.

Lý Liên Hoa mỉm cười, gắp một miếng thịt bò vào bát Phương Tiểu Bảo, người sau ôm ngực nhăn mũi ngay khi ngửi thấy mùi thịt.

Hắn cau mày.

Phương Đa Bệnh vẻ mặt ghê tởm ngã ngửa ra sau, gần như ngã xuống sàn gỗ. Hắn trượt ra khỏi băng ghế, may mắn thay Lý Liên Hoa đã kịp thời giữ được cánh tay giúp hắn vững vàng ngồi lại.

Lý Liên Hoa cũng giật mình theo, tay cầm đũa run một cái, miếng thịt trên đũa trong nháy mắt rơi xuống đất.

Lý Liên Hoa:???


Lý Liên Hoa:!!!


Sau khi kiểm tra mạch của Phương Đa Bệnh ba lần, hắn vẫn còn hơi lo lắng liền lập tức mang người vào thành khám đại phu.

Vị đại phu bọn họ gặp lần này là một lão nhân gia tên Tiền Nguyên, khi nhìn thấy hai người nắm tay nhau đi tới, một người không giấu được vẻ vui mừng trên lông mày, người kia có chút xấu hổ cúi đầu, nhưng trong mắt lại tràn đầy mong đợi. . .


Đại phu ngừng uống trà, rửa tay cẩn thận rồi nhẹ nhàng đặt lên cổ tay Phương Đa Bệnh. Mạch đập trôi chảy, giống như hạt châu lăn trên đĩa ngọc, hơi nhanh hơn một chút, đây là hỉ mạch rất bình thường.

Bác sĩ mỉm cười nhìn Lý Liên Hoa đứng ở một bên, "Chúc mừng ngươi lần này."
Tiên sinh, phu nhân ngươi đang mang thai.”

Lý Liên Hoa xác nhận thực nhiều lần với đại phu, lại hỏi rất nhiều câu hỏi phức tạp liên quan, sau khi biết được những điều cần chú ý, hắn mới cảm thấy nhẹ nhõm dừng lại.

Phương Đa Bệnh khó nói nên lời, chỉ có thể ngồi sang một bên mà nhìn.

Nhìn Lý Liên Hoa vẻ mặt nghiêm túc làm theo căn dặn của đại phu, nhìn Lý Liên Hoa cau mày hỏi rất nhiều câu hỏi mà hắn chưa từng nghĩ tới, nhìn Lý Liên Hoa hỏi về việc ăn uống nghỉ ngơi của mình cực kỳ thận trọng,.... nhìn Lý Liên Hoa đi tới trước mặt. Khi rời đi, hắn còn thật hào phóng đưa cho lão nhân gia năm lạng bạc…


Khi được nắm tay đi dạo trên đường, Phương Đa Bệnh đột nhiên cảm thấy lòng bàn tay hai người chạm vào nhau thật ấm áp.

Ngày xửa ngày xưa. . . Thân thể Lý Liên Hoa luôn lạnh lẽo, tay chân cũng lạnh, phần lớn thời gian đều người khác nắm tay hắn, hết lần này đến lần khác sưởi ấm, nhưng hiện tại, mọi chuyện đã khác.

Sau khi giải độc bích trà, nội lực của Lý Liên Hoa dần dần hồi phục, không còn sợ lạnh nữa, tuy rằng khó lòng trở lại trạng thái đỉnh cao như trước nhưng Phương Đa Bệnh cũng không cảm thấy hối hận. Dù sao, Lý Liên Hoa hiện tại không muốn đứng đầu thiên hạ, chỉ muốn ở bên cạnh hắn. Thân thể này có thể không đủ đối với Lý Tương Di của quá khứ yêu thích tự do thoải mái, nhưng nếu dùng để yêu hắn thì cũng đủ rồi.

Nhìn bóng lưng của Lý Liên Hoa, Phương Đa Bệnh đột nhiên cảm thấy mặt trời trên đường có chút chói mắt, hắn nắm lấy tay áo đối phương nói: "Liên Hoa..."


Người sau bối rối quay đầu lại, sau đó bị một trận ngọt ngào đánh trúng.

Sau khi bị đánh dấu vĩnh viễn, mùi hương mận trên cơ thể Phương Đa Bệnh và xạ hương của Lý Liên Hoa hòa quyện với nhau, nhẹ nhàng như tuyết đầu mùa đông. Nó dần dần tan chảy trong lòng bàn tay Lý Liên Hoa, trở nên dịu dàng và ngọt ngào hơn trước một chút, khiến hắn đặc biệt yêu thích.

Đường phố đông đúc người, nhưng Phương Đa Bệnh chỉ ôm hắn không nói một lời, hồi lâu mới buông tay hắn ra, nói: "Lý Liên Hoa, ta thật thích ngươi..."

Sau đó, hắn nhìn thấy một con cáo già nào đó đang lén lút đỏ tai.

Ngoài việc thỉnh thoảng chán ăn và nôn mửa sau khi ăn đồ ăn nhiều dầu mỡ, Phương Đa Bệnh nhận thấy thay đổi lớn nhất ở bản thân chính là trí nhớ kém.

Ví dụ như bây giờ hai người đang định lên đường tới Tháp Liên Hoa tìm Quan Hà Mộng và Tô Tiểu Dung, Phương Đa Bệnh đang nghĩ đến việc chọn một ít bánh ngọt mà Tô Tiểu Dung thích ăn ở chợ, liền đi tới tiệm bánh. Vào tới cửa, hắn thế nhưng phát hiện....  mình quên mang theo tiền.


Sau đó, hắn nhìn thấy Lý Liên Hoa từ trong áo móc ra túi tiền, mỉm cười xoa đầu hắn, có chút trìu mến, ánh mắt gần như khiến hắn đọc ra được trên hai chữ "Xuẩn tử".


Sau khi hai người quen nhau, Lý Liên Hoa không bao giờ quan tâm đến tiền bạc, tất cả tiền tiết kiệm trong nhà đều nằm trong tay Phương Đa Bệnh, ra ngoài hắn luôn là người mang tiền, nhưng hiện tại, ngay cả chuyện quan trọng như vậy bản thân cũng sẽ quên mất. Nếu Lý Liên Hoa nghĩ đến chuyện này trước khi ra ngoài, bọn họ có lẽ sẽ phải đứng trên đường bốn mắt nhìn nhau.

Phương Đa Bệnh thực chán nản, vừa chán nản vừa cảm thấy có chút tội lỗi, hắn nhận ra rõ ràng là do mang thai khiến hắn trở nên như vậy, trí nhớ sa sút, sợ lạnh và thèm đồ ngọt. Hiện tại còn cảm xúc lên xuống thất thường, dễ dàng mất kiểm soát, sự nhạy cảm, lo lắng và ỷ lại quá mức vào Lý Liên Hoa đều là vì hài tử trong bụng hắn.

Nhưng hài tử rõ ràng cũng không phải một mình hắn mà sinh được, vì cái gì chỉ có hắn là người duy nhất thay đổi? Phương Đa Bệnh nghĩ, nghĩ tới đó lại càng thấy ủy khuất hơn.

Phương Đa Bệnh thực mệt mỏi, cần ai đó tới hống hống, hắn muốn kiện Lý Liên Hoa! Một mình hắn phải chịu đựng nhiều như vậy trong thời gian dài còn chưa có nói ra thật là quá mức nhân từ.

Lý Liên Hoa trả tiền đem gói bánh nhận lấy, quay đầu thấy Phương Đa Bệnh ánh mắt ủy khuất, liền hoảng hốt nắm lấy tay người, đặt vào lòng bàn tay hắn cẩn thận vỗ về, âm thanh ôn nhu như nước: "Xong chưa?"

Phương Đa Bệnh không muốn nói chuyện, càng cảm thấy bất bình hơn.

Hắn cảm thấy mình bây giờ giống như một đứa nhỏ bị người ta đánh vào lòng bàn tay, rõ ràng mình không sai nhưng vẫn phải chịu  gậy.

Lý Liên Hoa hoảng hốt nhìn Phương Đa Bệnh, nói: "Có sao không? Đã xảy ra chuyện gì à?"  Hắn trong lòng lo lắng không ngừng vỗ về, trên đường cũng ngày càng có nhiều người nhìn hắn. Lý Liên Hoa thực áp lực, hắn chỉ có thể cong thên đem người bế ngang lên, khi đến nơi xung quanh không có ai mới đặt Phương Đa Bệnh xuống.

“Tiểu Bảo, sao vậy?” Lý Liên Hoa nhẹ nhàng ôm lấy mặt Phương Đa Bệnh, ép đối phương nhìn thẳng vào mắt hắn, lại dùng ngón tay cái lau đi nước trên khóe mắt.

Phương Đa Bệnh khịt mũi và nói: "Lý Liên Hoa, ta cảm thấy mình trở nên ngu ngốc, trí nhớ rất kém, đến tâm trạng cũng thực không ổn, còn thường xuyên cảm thấy buồn bã vô cớ. Ta vẫn..." Phương Đa Bệnh cắn môi, cảm thấy có chút khó nói, âm thanh càng lúc càng nhỏ, "Ta vẫn luôn muốn ở bên ngươi, muốn ngươi ở gần ta, muốn ngửi tin hương của ngươi, còn muốn ngươi ôm ôm ta..." Ngươi hiểu được?. "Ngươi vừa rời đi ta liền bối rối, cũng thực buồn khi không thể nhìn thấy ngươi. buồn...."

Tất cả những lời hắn giấu kín lâu ngày trong lòng không muốn nói ra, giờ phút này đều phun ra rồi, Phương Đa Bệnh cảm thấy vô cùng tủi thân, "Lý Liên Hoa, ta có phải là quá đáng không? Thật vô lý tự phụ..."



"Không!" Lý Liên Hoa, người luôn cười đùa như thể không quan tâm đến bất cứ điều gì, đột nhiên tỏ ra vô cùng nghiêm túc thận trọng nhìn Phương Đa Bệnh "Không hề, không hề. Ngươi như vậy thực hảo, ta thích ngươi như thế này. Nói cách khác, ta thích mọi thứ của ngươi."

Lý Liên Hoa ôm người vào lòng, hôn lên môi hắn  “Ta thích được ngươi ỷ lại ta, đi theo ta, cũng thích được ôm ngươi, điều này là vô cùng bình thường. Địa khôn mang thai đều có hiện tượng như vậy, đừng sợ hãi hay xấu hổ, lẽ ra ngươi nên nói cho ta biết."

Phương Đa Bệnh vùi mặt vào vai Lý Liên Hoa, gật đầu, chỉ cảm thấy xấu hổ ngượng ngùng, như con chim cút không muốn đối mặt chút nào với cảnh tượng này nhưng là bị người từ sau gáy kéo ra, dùng miệng bịt miệng.

Dường như đã lâu rồi Lý Liên Hoa không hôn hắn cuồng nhiệt như vậy, lúc này Phương Đa Bệnh giống như một thiếu niên mười tám tuổi mới bắt đầu yêu đương, Lý Liên Hoa đem tình ái xen lẫn giữa môi răng truyền tới hắn, công thành đoạt đất, như thể muốn đem người ăn vào trong lòng....

Phương Đa Bệnh không nhịn được lùi lại, đưa tay hạ thấp áp trên ngực Lý Liên Hoa, cuối cùng không lùi được nữa, bị ngón tay siết chặt vào tường.

Ôm, hôn, ngón tay đan chặt, tóc mai và thái dương cọ vào nhau, tín hương ngào ngạt quấn quýt, Phương Đa Bệnh cuối cùng cũng được an ủi bởi sự dịu dàng có phần thô lỗ này.

"Chúng ta mua đồ xong rồi... nhanh chóng rời đi." Phương Đa Bệnh có chút ngượng ngùng giãy giụa, cố gắng thoát khỏi cảnh tượng quá mơ hồ này. Không ngờ, người đang ôm hắn lại không muốn buông tha hắn dễ dàng như vậy.

"Chờ...đợi đã." Lý Liên Hoa hít một hơi, lại ôm hắn, "Chờ ta... Tiểu Bảo."

Khi cảm thấy mình bị thứ gì đó không thể bỏ qua đẩy tới, Phương Đa Bệnh cả mặt và cổ đều đỏ bừng: "Lý Liên Hoa! Đây là Đại Thương!"

Lý Liên Hoa ôm người không chịu buông ra: “Ta không quan tâm, từ lúc ngươi có hài tử...." Lý Liên Hoa nóng nảy cắn vào dái tai Phương Đa Bệnh, giọng nói có chút ủy khuất, "Tiểu Bảo, ta không còn như trước nữa..."

Phương Đa Bệnh sửng sốt một lúc lâu trước khi nhận ra ý nghĩa trong lời nói của Lý Liên Hoa...

Trên đời này quan hệ sâu sắc nhất chính là huyết thống, thân thể hắn mang dấu ấn vĩnh viễn của Lý Liên Hoa, hình thành nơi sâu nhất trong cơ thể hắn chính là huyết mạch của cả hai người, được kết tinh bởi nhân sinh tuyệt vời này và tình yêu của bọn họ. Cũng là khao khát lẫn nhau mà cả hai từ lâu đã không thể phân biệt được với nhau.

Trong khoảng thời gian hắn bị hành hạ bởi sinh mệnh nhỏ bé trong bụng, gần như không thể ăn gì ngoài cháo, Lý Liên Hoa thậm chí còn nôn nhiều hơn hắn.

Nói cách khác, có lẽ Lý Liên Hoa cũng ỷ lại không kém hắn, hắn luôn khao khát tín hương của đối phương, Lý Liên Hoa cũng hy vọng hương hoa mận nở ra từ trên người hắn.

Chỉ là hắn xấu hổ không dám nói ra, Lý Liên Hoa cũng giả vờ lãnh đạm, hai người đều không nói gì.

Phương Đa Bệnh đột nhiên bật cười, vươn tay ôm người trong lòng, nhẹ nhàng vỗ nhẹ sau đầu người đó.

Những thứ được yêu thương sâu sắc sẽ tranh đấu sinh ra bằng xương bằng thịt, vậy tại sao con người lại không?

Chẳng ai biết có một ngày, một thiếu niên kiên trì nhặt một đoá liên hoa sắp héo, dù có phải bắn hạ mặt trời trên cao cũng phải cứu lấy một bông hoa đó, để rồi ban cho nó hơi ấm của cả thế giới.

Nhưng bông hoa đó không biết nói, nó chỉ biết trên đời này nó chỉ có một mình đối phương.

Tại sao hoa mận lại ấm áp đến thế?

Hoa mận hiển nhiên chỉ nở vào mùa đông nhưng dường như lại mang theo cả nhiệt huyết của mùa hạ.

Lý Liên Hoa cảm thấy rằng mình hẳn đã phải dùng hết vận may trong đời mới gặp được Phương Đa Bệnh.

"Tiểu Bảo, chúng ta đi hỏi Quan Hà Mộng đi."

"Gì?"

“Hỏi…” Lý Liên Hoa mỉm cười áp sát tai Phương Đa Bệnh, khiến người trong lòng cảm nhận rõ ràng hơn, “Hỏi xem ta có thể…”

.

Kế hoạch ban đầu là ở lại vài ngày để học thêm y thuật từ Quan Hà Mộng đã không còn là vấn đề sau khi nhận được câu trả lời khẳng định của hắn, Lý Liên Hoa ghi chép lại đơn thuốc dưỡng thai do hắn kê đơn rồi liền mang người rời đi không ngừng.


Đêm hôm đó, Liên Hoa Lâu dừng chân  trong một khu rừng núi hẻo lánh, ánh nến trong phòng đung đưa, Phương Đa Bệnh ngồi ở nơi đó, lắc lư lên xuống theo động tác không thể diễn tả được của ai kia.

Đôi tay yếu ớt tựa vào thành giường, Lý Liên Hoa ngẩng đầu nhìn hắn, khóe miệng mỉm cười, khắc sâu từng biểu cảm, từng phản ứng của người trên thân vào trong lòng.


Phương Đa Bệnh trước mắt hắn thật đẹp, đẹp đến mức hắn muốn dùng cả đời để hình dung. Tiểu Bảo của hắn có thể bướng bỉnh và ngoan ngoãn, khiến hắn bình tĩnh, cũng khiến hắn chìm đắm. Phương Đa Bệnh đôi mắt ngập nước nghẹn ngào chối bỏ, dục cự còn nghênh, biểu cảm nhẫn nhịn chịu đựng, như thể muốn sụp đổ, biểu cảm vui thích mang theo nước mắt.. ...

Tất cả là của hắn cũng chỉ có thể là của riêng hắn.


Cơn mưa mùa thu ngoài lâu giống như len lỏi vào phòng, đem hắn cùng ái nhân vây ở bên trong cơn mưa.

Mưa lớn trút xuống người hắn, cuốn trôi hắn, cũng nhấn chìm hắn.

Lý Liên Hoa lúc đó cảm thấy hồi hộp muốn chết.

Trong lúc bàng hoàng, hắn chợt nhớ đến ngày đó, Hà Tiểu Huy nhìn hắn nước mắt lưng tròng, “Ngươi phải cứu mạng mình, ở bên hắn, sống thật tốt.”


Đúng vậy, bọn họ phải sống cùng nhau, và sống thật tốt.




End

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro