Hải thượng nhiên tê đồ (07) : Câu hỏi của Kha Tầm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

* * *

Trong bóng tối mịt mờ vô tận, đứng giữa trời cùng biển, cảm giác như chỉ còn lại có một mình, cùng với con thuyền khổng lồ cổ xưa mà trầm mặc này.

Nhưng Kha Tầm biết, hết thảy mọi thứ đều không phải là thật, cậu biết mọi người vẫn còn tồn tại, chỉ là bị vùng tối bất thường này tách ra, bọn họ cách nhau rất gần rồi lại rất xa, bọn họ nhìn không thấy cũng nghe không được lẫn nhau, rõ ràng có mười hai người cùng làm bạn, nhưng vào giờ này khắc này mỗi người bọn họ lại rơi vào hoàn cảnh thân cô thế cô không nơi nào dựa dẫm.

Mà, thanh âm cọt kẹt thong thả bước đi, không nhanh không chậm từ boong thuyền truyền đến lại càng khiến người ta thêm kinh hoàng sợ hãi.

Kha Tầm từ từ lui về phía sau, cố gắng không để mình gây ra bất cứ tiếng động nào, sau lưng cách cậu vài bước là vách tường gỗ của khoang thuyền, cậu muốn mình dựa vào nó, ít nhất để sau lưng mình lâm vào một hoàn cảnh tương đối an toàn, nhưng thử dò chừng lùi có hơn vài bước rồi mà lưng vẫn không tìm thấy vách khoang thuyền đâu để chạm vào.

Kha Tầm ngừng động tác.

Dịch Nhiên nói rất đúng, bức tranh này trốn hay tránh đều vô dụng.

Kha Tầm tận lực thả nhẹ hô hấp, để lắng nghe càng rõ ràng hơn mọi động tĩnh phát ra xung quanh.

Cọt kẹt... cọt kẹtt...

Thanh âm giẫm trên boong thuyền bước đi vẫn chầm chậm phát ra ở cách đấy không xa.

Nó đi từ hướng đầu thuyền tiến đến, men theo boong tàu, trước hết sẽ trải qua căn phòng sảnh giữa nằm ở giữa thân thuyền, cũng tức là đám người Thiệu Lăng sẽ phải đối mặt với nó trước nhất.

Kha Tầm cố gắng lắng nghe, trong bóng tối trống trải rồi lại cực kỳ dày đặc, tiếng sóng biển vồn vập mà nhớp nháp, thân tàu nhè nhẹ bềnh bồng nảy lên, từng chút, từng chút... Gió bỗng nổi lên, vắt ngang qua lỗ tai, tựa như vừa cùng ai đó đi quá gần mà đụng vào vai nhau, làn da suýt nữa là dính sát vào nhau chỉ kém một chút xíu, lông tơ đụng chạm vào lông tơ, mang theo cảm giác sởn lạnh khiến người ta không kềm được nổ bắn cả người.

Kha Tầm vẫn đứng im không nhúc nhích, lén lút âm thầm nâng cung nỏ gác lên cánh tay, bàn tay cầm chặt mũi tên với một đầu bén nhọn.

Bất chợt, có một luồng hơi thở rợn rạn như có như không từ nơi âm u xuất hiện sau lưng Kha Tầm, kề thật sát vào lưng của cậu, nhưng lại không chạm vào da thịt, nó cứ thế bềnh bồng trôi nổi sát kẽ lông tơ, tựa như bóng với hình.

Kha Tầm cảm giác từ chỗ cuối thắt lưng bỗng trào ra một cảm giác tê buốt xỏ dọc toàn bộ xương sống, nhảy lên xương cổ, cuối cùng chạy tọt vào ót gáy sau đầu.

Sợi thần kinh vừa ngứa vừa tê dại ấy như túm thẳng lấy sống lưng cùng đầu cổ cùng nhau căng lên, co rụt lại, rồi run rẩy, tê ran.

Kha Tầm cương cổ, cương sống lưng, cố gắng bắt mình duy trì tấn định để có thể tiếp tục lấy bất biến ứng vạn biến, nhưng sau dái tai đã bắt đầu thấm đầy mồ hôi, trượt xuống cổ rơi vào hõm vai, vừa ướt nhầy lại lạnh nlẽo.

"Phù..."

Không rõ là gió biển hay là hơi thở của thứ gì đó, từ sau vành tai nhẹ nhàng thổi tới, mà thứ dán sát sau lưng kia tựa hồ chuẩn bị bắt đầu ra tay, Kha Tầm cảm giác được lông tơ bị áp xuống, rồi chầm chậm, chầm chập đè dần vào làn da của mình.

Càng ngày càng sát, càng ngày càng gần.

Bóng đêm âm u, Kha Tầm không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì.

Nhưng cậu biết, có cái gì đó... nó nhìn thấy được cậu, nó đang chăm chú nhìn cậu, tựa như đang nhìn một kẻ mù lòa đang luống cuống sợ hãi.

Con người khi mất đi ánh sáng yếu ớt tựa như một quả hạt cứng mất đi xác ngoài, chỉ cần nghiền nhẹ một cái liền vỡ nát.

Bóng tối là ngọn của sợ hãi, là nguồn của yếu ớt.

Trong bóng tối, thứ gì đó bám dính sau lưng thong thả vươn đôi râu tử vong của nó chậm rãi hướng về phía Kha Tầm yếu ớt lại bất lực.

"Kha Tầm!"

Thanh âm của Mục Dịch Nhiên giống như một tia sáng, từ phía bên phải của Kha Tầm truyền đến.

Thứ gì đó sau lưng bỗng chốc khựng lại, chừa cho Kha Tầm một luồng khí lạnh tê buốt.

"Dịch Nhiên... Anh thế nào rồi?" Kha Tầm mở miệng, phát hiện cổ họng mình bởi vì đoạn thời gian ngắn ngủi nhưng lại dài lâu kia mà khẩn trương đến khô khốc đau đớn.

"Tôi không sao, Kha Tầm, em có thể nghe ra được vị trí của tôi không?" Thanh âm của Mục Dịch Nhiên thâm trầm mà bình tĩnh.

"Có thể, ở bên tay phải, khoảng cách chừng mười mấy bước." Kha Tầm ước đoán khoảng cách vẫn luôn cực kỳ chuẩn xác.

"Được rồi. Bây giờ lập tức đến cạnh tôi, không cần bận tâm đến thứ khác, giống như bình thường vậy, đi tới là được rồi." Thanh âm trầm tĩnh của Mục Dịch Nhiên giống như khiến người ta có cảm giác an toàn rồi lại sinh ra dũng khí vô tận.

Kha Tầm cảm thấy bình tĩnh, vì không muốn đối phương lo lắng nên tận lực làm cho giọng nói của mình cũng trầm ổn vững vàng "Được rồi, để em qua."

Nói xong, vươn chân bước đi về phía giọng của Mục Dịch Nhiên phát ra.

Một bước, hai bước, ba bước.

Kha Tầm ngừng lại.

"Kha Tầm?" Mục Dịch Nhiên đợi một lát, phát hiện bên phía Kha Tầm không phát ra thanh âm, bèn lên tiếng hỏi.

"Ừ." Kha Tầm đáp lời, nhưng không nhúc nhích.

"Làm sao vậy?" Mục Dịch Nhiên hỏi.

"Còn hỏi làm sao vậy? Trong lòng không tự hiểu à?" Kha Tầm nói.

"Kha Tầm?" Thanh âm của Mục Dịch Nhiên thoáng hiện cảnh giác xen lẫn nghi hoặc.

"Mẹ mày đừng có học theo cách nói chuyện của chồng tao! Muốn ra tay cứ việc ra tay đi, không ra tay thì cút đi!" Giọng nói giận dữ của Kha Tầm hùng hổ không hề e ngại vang lên trong bóng tối dày đặc.

"Kha Tầm, em đang nghĩ cái gì vậy," Thanh âm trầm ổn gằn mạnh "Dưới tình huống bản thân không thể tìm hiểu rõ ràng, kiêng kị nhất là suy đoán lung tung."

"Đoán cái ông nội cha nhà mày! Mau cút đi!" Kha Tầm phẫn nộ vô cùng.

"Kha Tầm!" Mục Dịch Nhiên bất đắc dĩ lại có chút tức giận "Thăm dò đủ chưa? Trước đó tôi và em cùng nhau dùng cơm, có món gà hầm nước dừa tự tay em nấu, em bảo món canh này có một bước rất quan trọng, rất nhiều người có thói quen đổ nước dừa trộn chung với nước lạnh rồi mới bắt lên nấu sôi, nhưng kỳ thật nấu sôi nước dừa trước sau đó rót vào nước canh gà đã hầm sẵn cùng nhau nấu, nước canh sẽ càng thơm hơn ngon hơn. Món canh ấy em dùng nguyên liệu là gà non, bỏ thêm táo đỏ, cẩu kỷ cùng xương heo. Kha Tầm, em còn muốn tôi cung cấp thêm bằng chứng nữa không?"

Kha Tầm nhất thời không đáp trả.

Mục Dịch Nhiên giống như thán một hơi, lại tiếp tục trầm giọng nói "Nếu không còn nghi ngờ thì mau mau đến đây. Kha Tầm, lại đây với tôi."

Trong bóng đêm, Kha Tầm vẫn im lặng không có bất kỳ động tĩnh nào, Mục Dịch Nhiên cũng không thúc giục nữa, chỉ lẳng lặng chờ đợi.

Qua thật lâu, thấy Kha Tầm vẫn không hề có động tác, Mục Dịch Nhiên đành hô một tiếng "Kha Tầm?"

"Ồ." Kha Tầm rốt cuộc lên tiếng trả lời, nhưng trong giọng nói lại không nghe ra một chút cảm xúc nào "Vậy anh nói cho em nghe xem Dịch Nhiên, mối tình đầu của anh là ai, lần đầu của anh là cùng ai, anh dự tính bao giờ giới thiệu em cho ba mẹ cùng bạn bè thân thích biết, anh có chịu chia sẻ tài sản chung với em không, còn nữa, anh cảm thấy em thích anh nhiều hơn hay là anh thích em nhiều hơn?"

"Kha Tầm, hiện tại không phải lúc hỏi mấy vấn đề này," Mục Dịch Nhiên tựa hồ có chút tức giận, giọng điệu cũng mạnh mẽ hơn "Đừng quấy rối nữa, mau qua đây!"

"Nếu không trả lời, vậy là Mục Dịch Nhiên giả rồi," Kha Tầm lại như kẻ vô tình vô nghĩa, cố chấp đứng yên tại chỗ không nhúc nhích "Xin lỗi, trong tình huống này nếu không cẩn thận rất có thể sẽ toi cái mạng nhỏ này, Dịch Nhiên, nếu thật sự là anh thì anh nên thông cảm cho em mới phải."

"...Được rồi." Mục Dịch Nhiên có chút bất đắc dĩ nói, cuối cùng vẫn là chịu thua đầu hàng "Mối tình đầu của tôi không phải người bên cạnh, mà là ngôi sao điện ảnh Marlon Brando, lúc còn trẻ tôi rất thích ông ta, có lẽ là vì quá mức yêu thích ông ta nên mới khiến tôi nhận ra được tính hướng thật sự của mình."

"Còn về 'lần đầu tiên', em là phối hợp diễn của tôi mà hỏi vấn đề này quả thực rất dư thừa, nhưng tôi cũng có thể cho rằng em đây là dùng một cách thức uyển chuyển để khen kỹ thuật của tôi."

"Nếu, chúng ta có thể may mắn rời khỏi bức tranh này, đồng thời em bằng lòng nguyện ý, tôi có thể mang em về ra mắt ba mẹ bất cứ lúc nào, giới thiệu em cho toàn bộ bạn bè người quen."

"Tiền bạc đối với tôi mà nói, có thì hưởng thụ, nhưng nếu không thì cũng chẳng sao cả. Tôi sẵn lòng cùng chia sẻ tất cả mọi thứ với em, đương nhiên bao gồm cả tài sản."

"Còn về vấn đề cuối cùng, Kha Tầm.. trước đó là em thích tôi nhiều hơn, nhưng sau này tôi sẽ cố gắng để thích em nhiều hơn em thích tôi."

Kha Tầm lại im lặng không lên tiếng thật lâu, mãi đến khi Mục Dịch Nhiên hô tên, mới nghe được Kha Tầm cười nhẹ một tiếng "Em rất vui, Dịch Nhiên, xem ra chúng ta có nhiều chỗ tương đồng nhau đấy nhỉ."

"Anh thích Marlon Brando, còn em lại thích Alain Delon, còn nhớ lúc nhỏ nhìn ông ấy đóng trong "Zorro" khoác trên mình áo cánh dơi đen, đeo trùm đầu cùng mũ phớt, bộ dáng vung kiếm tiêu sái đẹp trai đến mức khiến hai con mắt em cũng biến thành trái tim."

"Sau này lại thích Heath Ledger, với cả Joseph Gordon-Levitt nữa, không biết tại sao cứ cảm giác hai người bọn họ có chỗ nào đó rất giống nhau, có lẽ là khuôn mặt? Hoặc là miệng? Hoặc có lẽ là loại khí chất nào đó khó tả toát ra từ trên người họ."

"Phải rồi, với cả Channing Tatum diễn vai gã thoát y nữa, vừa cao vừa đẹp trai, nhìn xấu xa mà gợi cảm cực kỳ. Đúng rồi, anh có xem qua Super Natural chưa? Gã anh trai Dean trong phim cũng siêu đẹp trai, giờ nhắc lại mới nhớ hình như lâu lắm rồi không có xem tiếp sê-ri này..."

Kha Tầm lao nhao lải nhải nói thật lâu, mãi cho đến khi Mục Dịch Nhiên lên tiếng ngắt lời "——em đang kéo dài thời gian sao!?"

Kha Tầm ngừng lại mấy lời lèm bèm của mình, xì cười một tiếng "Đúng rồi đó, nhìn xem, trời sắp sáng rồi kìa."

Nhưng mà xung quanh vẫn là tối om om, dày đặc nồng đậm đến còn hơi cả mực tàu, hoàn toàn không có chút ánh sáng nào cả.

"Kha Tầm, em thật là..." Dù Mục Dịch Nhiên vẫn luôn dung túng nuông chiều Kha Tầm, nhưng lúc này hắn quả thật cũng khó mà khống chế được mình tức giận "Thật là không biết nặng nhẹ gì cả! Câm miệng ngay, lập tức qua đây mau lên!"

"Thiệt tình, mày đúng là không thấy ánh mặt trời vẫn chưa chịu bỏ cuộc ha," Kha Tầm cười nhạo, không hề tỉnh ngộ, cũng không có ý muốn đi qua "Tuy mày đọc được trí nhớ của Dịch Nhiên, nhưng quái vật chính là quái vật, dơ bẩn chính là dơ bẩn, vĩnh viễn cũng không thể hiểu được tình cảm của con người."

"Những câu hỏi mới nãy tao vừa hỏi Dịch Nhiên, mày đáp rất trôi chảy rất rõ ràng, cũng khớp với tính cách và kiểu suy nghĩ của anh ấy, nhưng mày căn bản không hiểu được, thích một người không có nghĩa là muốn xâm chiếm toàn bộ cuộc sống cũng tư tưởng của người nọ."

"Gì mà "mối tình đầu là ai", "lần đầu tiên cùng ai", mấy vấn đề này tao vĩnh viễn sẽ không bao giờ hỏi anh ấy, đây là cá nhân riêng tư của anh ấy, là tự do của anh ấy, là cuộc sống của riêng anh ấy."

"Mà Dịch Nhiên, anh ấy cũng hiểu được tao, tin tưởng tao, biết tao tuyệt đối sẽ không hỏi mấy vấn đề này, cho nên nếu như mới nãy tao thật sự hỏi, mà Dịch Nhiên thật sự là Dịch Nhiên chứ không phải ai khác, vậy anh ấy sẽ cho rằng tao không phải Kha Tầm. Thế nên, một là Dịch Nhiên sẽ không có nề có nếp trả lời các vấn đề như thế, hai là anh ấy sẽ không cứ hết lần này đến lần khác bảo tao đi qua chỗ mình."

"Còn về vấn đề hạch hỏi bao giờ ra mắt ba mẹ hay giới thiệu với bạn bè thân thích, tao cũng sẽ không bao giờ đi hỏi, tao không muốn gia tăng áp lực cho anh ấy, Dịch Nhiên không giống tao, anh ấy có gia đình có sự nghiệp, có vòng giao tế của riêng mình, có địa vị xã hội, những thứ cần đắn đo suy xét nhiều lắm, vấn đề phải đối mặt cũng nhiều lắm, tao sẽ không áp đặt những vấn đề gây khó xử hoặc là phải lao tâm lao lực lên anh ấy. Mà ngược lại, anh ấy cũng hiểu tao, biết rằng tao tuyệt đối sẽ không hỏi ra mấy vấn đề như vậy."

"Lại nữa, cái gì mà cùng nhau chia sẻ tài sản—— thứ nhất bản thân tao không thiếu tiền, nhu cầu cùng ham muốn đối với tiền tài cũng không cao, tài sản của tao có hơn phân nửa là dùng để giúp đỡ bạn bè anh em, đúng là tao khó mà sống nếu thiếu tiền, nhưng tao sẽ không đòi hỏi tiền của người mà tao yêu; thứ hai, Dịch Nhiên sẽ không tin tao là một thằng ngu xuẩn dùng tiền để đi thử lòng người yêu mình."

"Vấn đề cuối cùng, ai thích ai nhiều hơn? Nếu tao thực sự hỏi ra vấn đề này, vậy có khác gì đang tự sỉ nhục chính mình đâu. Nếu ngay cả cảm tình cũng tính toán chi li xem mình có chịu thiệt hay không, vậy kẻ đó chỉ có thể tự yêu chính mình mà thôi. Dịch Nhiên sẽ không trả lời vấn đề này, bởi vì anh ấy cũng biết nếu mình trả lời, cũng tương đương như đang hạ thấp tình cảm của cả hai chúng tao."

"À phải rồi, quên nhắc nhở mày một tiếng, mấy lời lảm nhải giải thích của tao nãy giờ cũng là vì muốn kéo dài thời gian thôi á, không cần cảm ơn."

Lần này đổi lại là Mục Dịch Nhiên trầm mặc im lặng trong bóng tối, thật lâu sau mới nghe được thanh âm nghe như vô cảm kia vang lên "Làm sao em dám đoan chắc rằng tôi không phải vì muốn thăm dò là thực hay giả, nên mới trả lời câu hỏi của em một cách cẩn thận rõ ràng như thế?"

"Vẫn còn chưa chịu bỏ cuộc na?" Giọng của Kha Tầm từ lạnh lùng chuyển dần sang nhạt nhẽo, nhưng lại thoáng thoáng có một chút âm cười đắc chí "Nói thật luôn, toàn bộ cái đống trả lời ở trên đều là dư thừa cả, ở ngay từ lúc ban đầu khi mày lên tiếng muốn tao đi qua bên chỗ mày, tao đã biết mày không phải Dịch Nhiên rồi, thế nên sau đó dù mày có mồm miệng trơn tru cỡ nào đi nữa, tao cũng sẽ không mắc lừa."

"Tại sao?" Mục Dịch Nhiên hỏi lại, thanh âm lạnh băng không có chút cảm xúc nào.

"Vì sao ấy à," Kha Tầm cười khẽ "Rơi vào tình cảnh xung quanh tối om không nhìn thấy gì như thế này, chúng tao không ai biết được nguy hiểm đang rình rập ở chỗ nào. Nếu như thật sự là Dịch Nhiên thì trong tình cảnh như vậy, anh ấy tuyệt đối sẽ không gọi tao đi đến chỗ anh ấy, anh ấy sẽ chỉ tự mình bất kể nguy hiểm, đến tìm tao."

Một tia hừng đông mờ ảo đột nhiên sáng ngời, như xé toạc vùng tối vô tận dày đặc quỷ quyệt kia ra....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro