Hải thượng nhiên tê đồ (05) : Đội trưởng Kha Tầm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


* * *

Mọi người cùng nhau mang đống cung nỏ từ dưới khoang thuyền ngầm lên boong thuyền, sau đó nghiên cứu sử dụng thế nào, cuối cùng tiến hành ngắm bắn, vì tránh lãng phí mũi tên, bọn họ đều nhắm vào một cái đích được vạch ra trên cửa phòng.

Sự thật chứng minh một điều, người nhìn thấy heo chạy cùng người ăn thịt heo là có điểm khác nhau, khác nhau rất lớn, cả đám người cầm nỏ dòm cũng ra vẻ phết, ấy thế mà bắn tên ra thì loạn xà ngầu.

Duy chỉ có hai vị phu phu Kha Tầm cùng Mục Dịch Nhiên là khiến mọi người thấy kinh hỉ, hai người này vừa có sức khỏe lại có tế bào vận động, tên bắn ra đều cơ bản nằm trong phạm vi ván cửa, nhất là Kha Tầm, cực kỳ có thiên phú về mặt vận động, chỉ luyện tập bắn có hơn mười mũi tên mà độ chuẩn xác bắt đầu tăng cao, cơ hồ từng mũi tên đều bắn đúng vào một vị trí, chênh lệch nhau không lớn lắm.

Mọi người tiếp tục vùi đầu luyện tập, đến cỡ bốn năm giờ chiều gì đó, Phương Phỉ cùng Trần Hâm Hải đi ra gọi bạn trai mình đến phòng ăn dùng cơm.

Phòng ăn thật ra chính là cái phòng sảnh lớn nhất nằm ở giữa khoang thuyền, bên trong đặt một cái bàn lùn, đa số người thời Tần đều là ngồi bệt dưới đất dùng cơm.

Ba cô gái chỉ bới cơm cho bản thân cùng bạn trai mình, cơ mà đám người còn lại cũng không ai ý kiến, dù sao người ta cũng không có nghĩa vụ phục vụ ai.

Những người còn lại đều lần lượt đi vào phòng bếp bên cạnh, thấy bên trong có một cái đỉnh đồng, bên dưới châm củi đốt, trên đầu đỉnh bốc khí nóng, đi qua ngó xem thì thấy bên trong là một nồi cháu với rau hỗn hợp, rau cũng chẳng biết là rau gì, bị hầm nát nhừ thành một đống, nhìn thật sự rất không muốn ăn...

"A hu hu hu, trước khi chết không được ăn một miếng thịt nữa, mình thật là đáng thương quá đi mà." La Bộ đưa tay lau nước mắt không hề tồn tại trên mặt.

"Nên biết thỏa mãn đi quỷ hu hu, muốn ăn tự lăn vào bếp." Vệ Đông nói.

"Nếu như tui mà lăn vô được thì dì Lưu nhà tui đã thất nghiệp rồi." La Bộ nói.

Vệ Đông "Dì Lưu là?"

La Bộ "Giúp việc chuyên môn nấu cơm của nhà tui."

Vệ Đông "...Fine, quên mất ngài đây là cậu ấm."

"Mọi người có đói lắm không, nếu chưa thì đợi lát," Kha Tầm đột nhiên xắn tay áo bước tới chỗ cái đỉnh "Nhìn cháo có miếng vậy sợ là không đủ đám chúng ta ăn, tôi làm thêm một ít, nếu ai thấy đói thì múc ít cháo ăn đỡ đói trước đi."

"Ố kìa? Anh biết nấu cơm á!?" La Bộ kinh ngạc nhìn Kha Tầm "Nhìn là biết chàng trai có bạn gái rồi nè!"

"Sắp chết tới nơi cũng không khóa được cái miệng cậu." Kha Tầm nhìn đống củi bên dưới đỉnh, thấy lửa cũng đã tắt liền ngước mắt nhìn La Bộ "Đi kiếm hai cục đá lửa tới đây."

"Cần chi đá đánh lửa na, tui có bật lửa nè." La Bộ thò tay mò mò trong ngực áo, cuối cùng lôi ra hai cục đá lửa cùng một dúm ngòi lửa "—— cái đệt! Zippo của toi! Bật lửa hai mươi ba vạn biến thành hai cục đá rác rưởi này sao!?"

Vệ Đông "...Cho hỏi, nhà cậu còn thiếu người giúp việc với công tác chuyên môn bảo dưỡng bật lửa không, vừa trung hậu thật thà lại tinh thông mỹ thuật ấy được không?"

Kha Tầm đốt củi, sau đó lục tìm nguyên liệu nấu ăn hiện có trong phòng bếp, mọi người thấy thế liền lùi ra ngoài tiếp tục luyện bắn nỏ, chỉ có Mục Dịch Nhiên ở lại.

Kha Tầm bê một cái đỉnh dùng để nấu cơm sang, bỏ củi vào bên trong đốt cho cháy rực lên, sau đó cắt thịt tìm được thành từng khối nhỏ xâu thành chuỗi, đặt trên nắp đỉnh nướng.

"Tiếc là không có thì là với ớt," Kha Tầm lục lạo khắp phòng bếp tìm đồ gia vị mà chỉ tìm được duy nhất muối cùng hoa tiêu, liền thán một tiếng "Gei ngoan mà không bột cũng đố gột nên hồ na."

"Có thể dùng thù du thay thế ớt." Mục Dịch Nhiên chỉ tay nói.

Kha Tầm đi qua lấy thù du, lúc lướt ngang Mục Dịch Nhiên thì nhón chân hôn lên má đối phương một cái.

"Anh thấy biện pháp dùng tên bắn quái Thiệu Lăng nói kia có đáng tin hay không?" Kha Tầm vừa nướng thịt vừa hỏi bạn trai.

Mục Dịch Nhiên đứng dựa vào cửa, thoạt nhìn như một gốc tre thanh nhàn nghiêng nghiêng, ánh mắt dừng lại trên bàn tay Kha Tầm đang chế biến nguyên vật liệu một cách thành thạo, giọng nói nhàn nhạt thấm một chút ôn hòa "Dựa theo trước mắt mà nói thì ý tưởng của anh ta không thành vấn đề, còn biện pháp dùng nỏ bắn quái có tác dụng hay không, chỉ có thể đợi đến đêm nay mới xác định được."

"Cũng phải," Kha Tầm vẻ mặt bình tĩnh "Điểm tàn nhẫn nhất của 'tranh' thôi, chỉ có thể thông qua tử vong mỗi đêm đạt được càng nhiều manh mối... Cũng không biết đêm nay ai sẽ bị lựa chọn... Thôi trước khi chết ăn ngon một chút vậy."

Chờ Kha Tầm đi ra gọi mọi người trở vào dùng cơm thì, La Bộ lại một lần nữa sửng sốt kinh ngạc "Thiệt không ngờ có ngày tui chạy ngược về thời Tần ăn thịt xiên nướng... Ui má ơi ngon quá vậy! Anh ơi tui có thể ăn thêm mấy xiên không? Anh ơi anh thật là bá cháy na~ Tui gả cho anh có được không? Mặc dù tui thẳng như có thể vì anh mà cong queo luôn!"

"Im mồm ăn đi." Kha Tầm vẻ mặt cạn lời nói, vươn một tay túm một bó thịt xuyên, tay còn lại kéo lấy bạn trai trốn đi một góc.

"Người nam nhân kia... là bạn trai anh tui đúng hem?" La Bộ mắt ngó hai người miệng hỏi Vệ Đông.

Vệ Đông "..."

Thằng quể này đúng là tự nhiên vãi cả ra...

Cơ mà... đúng là giống Kha Nhi thời đi học thật chứ.

"Đó là anh rể của chú đấy." Vệ Đông đáp.

"Khí thế hai mét tám chứ đùa." La Bộ cúi đầu ăn thịt.

Vệ Đông phát hiện tay hắn run run.

Kẻ này đang sợ, đang sợ chết.

Chẳng qua vẫn luôn dùng nhiều chuyện liên mồm liến thoắn để che giấu sự sợ hãi trong lòng, cố gắng chống chọi để mình đừng suy sụp.

Vệ Đông trầm mặc, cũng cúi đầu lo ăn, nhưng không hiểu sao... trong đáy lòng, trên khóe mắt cùng chóp mũi lại toát ra cảm giác ê ê ẩm ẩm.

***

Vì để buổi có sức lực "giết yêu quái" nên ai nấy cũng tranh thủ ăn cho thật no, Kha Tầm không chỉ làm thịt xiên nướng, còn nấu thêm một nồi cháo thịt, giã thịt cá ra thật nhuyễn cùng với cắt thịt dê thành lát mỏng cho vào nồi nấu chung, rắc thêm một chút muối cùng hành thái, lại trộn thêm một phần rau dại, thêm một ít đường gừng.

"Còn ngon hơn dì Lưu nhà tui làm nữa." La Bộ ôm cái bụng phình to, người này ăn nhiều nhất bọn, giống như là muốn dùng cảm giác no căng để chống lại sợ hãi.

"Trời sắp tối rồi." Mọi người đều vô tâm để ý đến hắn, Lý Ức mắt nhìn bầu trời ngoài cửa "Chúng ta có nên làm cái gì đó để phòng ngự không?"

Nói xong đưa mắt nhìn Thiệu Lăng.

Thiệu Lăng gật đầu "Cũng đúng, không thể chỉ công thôi mà lơ là phòng thủ. Các cô gái có thể ẩn nấp ở khoang thuyền bên dưới boong tàu, nơi ấy hẳn là an toàn hơn bên trên."

"Tôi muốn ở lại đây." Tuyết Cách nói "Tôi không thích cảm giác mù mịt chẳng biết gì."

"Tôi muốn ở cạnh bạn trai tôi." Phương Phỉ cũng nói, vừa đi đến cạnh chỗ đặt nỏ, cúi người nhặt lên một cái.

"Tôi cũng vậy." Trần Hâm Ngải cũng bước tới cầm một cái nỏ lên.

Vệ Đông "...Mấy cô gái của đợt này đúng là mạnh mẽ thật, đáng khen!"

"Nếu đã như vậy," Thiệu Lăng cũng không can thiệp lựa chọn của ba người họ "Chúng ta có thể coi gian sảnh giữa dùng cơm khi nãy làm căn cứ tạm thời. Lát nữa nếu thấy tình huống bất ổn, mọi người liền trốn vào sảnh giữa đi vậy, phải rồi, chúng ta nên gia công cửa sổ lại."

"Tôi không cho rằng đây là một ý kiến hay," Người lên tiếng phản đối là Chu Hạo Văn, sắc mặt bình tĩnh thản nhiên nói "Như vậy sẽ tự tạo không gian khép kín, lối ra duy nhất là cửa sổ, một khi gặp phải nguy hiểm, toàn bộ chúng ta đều sẽ chết hết."

"Cho nên ý của cậu là mọi người nên chia nhau ra?" Lưu Ngạn Lỗi ánh mắt soi mói nhìn qua.

"Đúng thế." Chu Hạo Văn không hề do dự đáp.

"Tôi không biết cậu có từng xem qua mấy bộ phim Mỹ kinh dị hoặc sinh tồn chưa?" Lưu Ngạn Lỗi nhếch mép nở nụ cười đầy trào phúng nhìn chăm chăm Chu Hạo Văn "Đám vai phụ bị hi sinh đa số đều là chết trong quá trình 'chia nhau ra hành động' hoặc là 'tự làm theo ý mình' đấy."

Người này ở ngoài thế giới thật đại khái chắc là làm trong ngành kinh doanh, thế nên tài ăn nói cũng không tệ lắm "Chủ nghĩa anh hùng cá nhân của Mỹ quá mức nồng nặc, cho nên sống sót cuối cùng đa phần đều chỉ có một người, là vai chính, chẳng lẽ điều đấy vẫn chưa gióng cho cậu tiếng chuông cảnh báo sao? Càng là trong tình huống nguy hiểm hơn nữa không thể phán đoán, lại càng nên đoàn kết tập trung toàn bộ sức mạnh lại với nhau, không biết cái gì gọi là hợp sức như thành đồng à? Bức tường phòng ngự tốt nhất không phải tường thành, cũng không phải vũ khí, mà là mọi người đồng tâm hiệp lực!"

Chu Hạo Văn lạnh nhạt nhìn Lưu Ngạn Lỗi cảm xúc có vẻ kích động, dùng ngữ khí bình tĩnh đến gần như lãnh khốc nói "Sức mạnh của 'tranh' là không thể kháng cự, một người cũng vậy, trăm người cũng thế, đến lúc phải chết thì chắc chắn sẽ chết. Ở nơi này, tường phòng ngự tốt nhất không phải sức người, mà là thứ không đáng tin nhất, 'vận may', đầu óc, cùng với ấn chương."

"Như vậy tôi hỏi cậu," Lưu Ngạn Lỗi hoàn toàn không chịu yếu thế, sấn lên một bước nhìn chằm chằm Chu Hạo Văn "Trong những bức tranh các người từng vào trước đó, có từng gặp phải một mẻ chết hết bao giờ chưa?"

"Không có." Chu Hạo Văn vẻ mặt lạnh lùng nhìn lại hắn.

"Đấy thấy chưa?" Lưu Ngạn Lỗi cười lạnh "Như vậy chẳng phải chứng tỏ quy tắc của tranh không hề tồn tại 'một mẻ chết hết' đấy sao? Nếu không một đám người vừa vào đã over, nó lấy đâu người chơi cùng!? Mà nếu cậu đã bảo sống sót ở đây phải dựa vào vận may, như vậy bất kể chúng ta gom lại với nhau hay tự một thân một mình, đều là ai may mắn thì sẽ sống, ai không may thì sẽ chết, đúng không? Nếu đã thế tại sao không gom lại bên nhau gia tăng sức mạnh, tìm ra càng nhiều khả năng sống còn hay thậm chí là phản kích chứ?"

"Tôi cho là Lưu Ngạn Lỗi nói rất có lý." Lý Ức trầm giọng nói.

"Tôi cũng thấy như vậy." Vu Long gật đầu.

Mấy người mới đồng loạt hướng mắt nhìn sang Thiệu Lăng, có vẻ đều xem thái độ của hắn như tiêu chuẩn để mình noi theo.

Thiệu Lăng đảo mắt nhìn lướt qua Mục Dịch Nhiên, sau đó dừng lại trên mặt Chu Hạo Văn "Nếu lúc này chúng ta đang ở trên đất liền, vậy tôi cũng sẽ cho rằng toàn thể mọi người trốn trong một căn phòng khép kín không phải là một lựa chọn tốt."

"Nhưng thực tế thì, hiện tại chúng ta đang trên một chiếc thuyền, một chiếc thuyền đang lênh đênh trên biển khơi mênh mông, bản thân chiếc thuyền này vốn đã tạo thành một không gian khép kín rồi, bởi vì ngoại trừ phạm vi chiếc thuyền này, chúng ta không thể đi đến bất cứ chỗ nào khác được."

"Nếu vốn đã bị bao quanh bởi một không gian khép kín rồi, như vậy có thứ che lại vẫn tốt hơn là không có, chúng ta không biết đám quái vật dưới biển kia có năng lực xuyên tường chui vào không, nhưng dẫu cho khả năng đó chỉ là một phần vạn đi nữa, chúng ta đều phải thử mới biết có thể tự bảo vệ mình không, đúng chứ?"

"Huống chi hiện tại chúng ta còn chưa biết rõ, trong bức tranh này, 'quy tắc tử vong' theo như lời các anh đã nói sẽ là cái gì, toàn bộ đều là có khả năng xảy ra, lỡ đâu lần này quy tắc lại cần chúng ta trợ giúp lẫn nhau mới có thể sống sót thì sao?"

"Cho nên, tôi cũng đồng ý với lời của Lưu Ngạn Lỗi, nhiều người thì sức lớn. Có câu, một người tính ngắn ba người tính dài. Tất nhiên, chúng tôi sẽ không miễn cưỡng bắt ép mọi người nghe theo, mọi người có thể tự làm theo ý mình, tất cả đều là tự nguyện."

Hắn nói dứt lời, liền dùng ánh mắt đảo qua nhìn đám người chưa tỏ thái độ giống như đang dò hỏi, mà những người mới đứng bên cạnh hoặc sau lưng hắn, lại đều đồng loạt nhìn về phía Chu Hạo Văn, tựa như đang nhìn một nhân vật phụ ngu xuẩn lại không có não chuyên chia rẽ mọi người cuối cùng sẽ gặp quả báo chết thảm trong phim kinh dị hoặc là phim thảm họa.

Khi ánh mắt của Thiệu Lăng đối diện với ánh mắt của Kha Tầm, thấy thanh niên bỗng nhiên mỉm cười, duỗi một tay ra khoác lên bả vai Chu Hạo Văn sau đó móc khuỷu tay lại giống như ôm lấy đối phương, loáng thoáng như đang dựng nên một bức tường bảo vệ, ngăn chặn những ánh mắt không mấy tốt lành từ phía đám người bên ngoài bắn tới.

"Quý vị nói nghe cũng có lý đó," Kha Tầm cười nhạt nhìn Thiệu Lăng "Đồng lòng suy nghĩ, hợp sức làm việc, là điều kiện tất yếu của mỗi một đoàn thể nếu muốn thành công, tôi rất tán thưởng tinh thần hợp tác của quý vị. Cơ mà na, để một kẻ có kinh nghiệm hợp tác đoàn đội lâu năm như tôi đây chia sẻ cho quý vị một cái kinh nghiệm nho nhỏ."

Chu Hạo Văn khẽ nghiêng mặt nhìn bên cạnh.

Người thanh niên vẫn luôn thích bày ra thái độ dễ dãi lại tản mạn trước mặt người khác, vậy mà hôm nay lại lần đầu tiên lộ ra năng lực khống chế cùng uy nghiêm của một kẻ từng là đội trưởng.

"Đồng lòng suy nghĩ, nhưng không có nghĩa là đối với các biện pháp giải quyết vấn đề đều phải mười chọn một, hợp sức làm một việc, nhưng không có nghĩa là mọi người nhất định phải tập trung lại cùng nhau." Kha Tầm ngẩng đầu đứng đó, dong dỏng cao cao tạo thành một loại cảm giác như đang liếc nhìn đám người mới đối diện chỉ bằng nửa con mắt "Trong mắt của tôi, đồng lòng nghĩ một chuyện không phải chỉ lối suy nghĩ thống nhất khi giải quyết vấn đề, mà là đảm bảo mỗi người đều có chung một mục tiêu, bất luận phát sình tình huống đột phát nào đều phải tin tưởng vững chắc không thể dao động. Chỉ cần tất cả mọi người có thể đảm bảo mình không bị dao động, không lùi bước, không bỏ cuộc, không sinh ra lòng gian dối, như vậy mỗi con đường đều là dẫn đến La Mã, cần gì cứ phải để ý đến việc người khác suy nghĩ khác mình hay dùng cách thức khác mình để đạt được mục đích chứ?"

Chu Hạo Văn im lẳng lắng nghe, bỗng nhiên cảm giác như có thể tưởng tượng ra được những năm còn đi học, người này làm sao dẫn dắt đội ngũ của mình lên sân thi đấu đánh đâu thắng đó—— cậu ta, nhất định là một người đội trưởng vĩ đại, một người đội trưởng rất tốt.

"Còn về hợp sức làm việc, ôm nhau sưởi ấm chỉ là giai đoạn đầu của nó mà thôi," Thanh âm của Kha Tầm ung dung lại trầm ổn, giống như những lời này đã được cậu nói qua không biết bao nhiêu lần "Một đoàn đội tuyệt vời nhất, không phải là cùng nhau đồng sinh cộng tử, mà là phối hợp khắng khít với nhau một cách toàn diện mà chặt chẽ, đa dạng nhiều góc độc, có thứ tự lớp lang, biết thay đổi linh hoạt, chỉ có như thế mới có thể kích hoạt càng nhiều khả năng cùng tiềm năng của mỗi một thành viên, cuối cùng đạt thành mục đích cộng đồng chung của tập thể."

Nói đến đây, Kha Tầm bỗng cười "Cho nên, so với việc chỉ có một tập thể hành động thì, tôi càng nghiêng về phương pháp cố gắng đào ra càng nhiều cách ứng phó hơn. Tôi đứng về phía Hạo Văn Nhi."

Chu Hạo Văn cụp mắt nhìn chằm chằm boong thuyền dưới chân, lẳng lặng cảm nhận được hơi thở ấm áp lại ngập tràn sức mạnh mà người bên cạnh truyền đến.

Bỗng cảm thấy, dù cho có chết trong bức tranh này, giống như cũng không có gì hối tiếc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro