Đêm Thu Ảm Đạm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Nếu biết được những việc xấu tôi đã làm. Liệu anh ta còn muốn làm bạn với tôi không?" - Nhật ký Thanh Phong
......

Triệu Thanh Phong bước chậm rãi vào một tiệm Cafe nhỏ. Chọn 1 chỗ ngồi yên tĩnh, anh gọi 1 ly Espresso.

Trong lúc chờ Barista pha chế, anh đảo mắt nhìn quanh. Trên bản hiệu là hình một con mèo nhỏ đang vẫy tay. Bên phải những chiếc gương treo tường được trang trí bằng dây đèn led nhỏ ; 1 hàng bóng đèn sợi đốt tròn màu vàng được trang trí zic zac theo chiều dọc cạnh tường kèm vài tấm ảnh phong cảnh khổ nhỏ ở bên trái.
Góc trong là quầy pha chế, ngoại trừ kinh doanh cafe, có lẽ chủ quán cũng có bán cả vài loại rượu nhẹ  và cooktail.
Ý tưởng của người này thật đặc biệt, và khá kì lạ đối với anh. Nhưng phải công nhận chủ quán là một kẻ có đầu óc thẩm mĩ, cách trang trí tiệm vừa cổ điển vừa hiện đại khiến khung cảnh có 3 phần ấm áp,7 phần lãng mạn.

Chiếc đĩa than được người nhân viên đặt vào máy nghe nhạc. Giọng hát ấm áp của Barry Manilow vang lên trên nền nhạc Can't Smile Without You. Âm nhạc du dương , cảnh vật tiêu điều, tạo thành một bản tình ca buồn giữa bầu trời mùa thu ảm đạm.

Nhân viên đem cafe đến, cuối đầu chào anh bằng 1 nụ cười rồi rời đi.
Triệu Thanh Phong nhấp môi 1 ngụm, đưa tay vào túi lấy ra một tờ giấy nhỏ, là một lá thư tay, chăm chú xem những nét chữ trên đó, đoạn anh nhíu mày rồi xếp lá thư bỏ lại vào túi. Trên mặt để lỗ vẻ u buồn, Thanh Phong nhìn ra ngoài đường đầy suy tư. "Xe cộ tấp nập, dòng người vội vã, ai có thể nhìn thấy tiếng gào trong lòng người khác?"

Chủ quán là một chàng thanh niên, tuổi trạc 20, ngũ quan khá ổn, anh ta nhìn sang Triệu Thanh Phong, nở một nụ cười. Triệu Thanh Phong cũng mỉm cười với anh ta.

Sau này, Triệu Thanh Phong mới biết được, chàng trai kia tên Tử An, ngoại trừ làm Barista và Bartender , anh ta còn là 1 nhà văn tự do. Anh dành rất nhiều thời gian tìm hiểu cuộc đời những vị khách dùng làm chất liệu. Còn Tử An thì biết được Thanh Phong là một người cô đơn, không phải người tốt (theo lời bản thân anh nói), trọng tình, trọng nghĩa. Mảnh giấy anh thường nhìn vào là bức thư của người con gái anh yêu nhất, lúc bỏ anh đi đã để lại....s

"Một chất liệu tốt".. -Tử An

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro