Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Anh ..., em rất mệt mỏi...."
"Anh biết, Tự Lực, anh biết. Anh không nên chọn con đường này để em đi..."
"Con đường này là của riêng em, em đã tự mình lựa chọn nó. "
"nhưng.... "
" .... anh, em nghĩ rằng mình không thể quay trở lại. "
"Tự Lực, em không thể bỏ cuộc?"
"em muốn đi cùng anh, anh à!"

"Anh biết em đang mệt mỏi, rất khó để tiếp tục...nhưng em phải cố lên...không được bỏ cuộc"

"Anh Hai, anh gạt em, đã hơn hai tuần rồi." Tiểu Phấn đang vắt khăn, lau cho Trương Tự Lực đang nằm trên giường, cô nói, "Mẹ và Cha đang lo lắng rằng anh sẽ không tỉnh dậy nữa. Nhưng em biết... anh sẽ không bỏ rơi mọi người." Tiểu Phấn nhẹ nhàng mở chăn, lau tay cho Trương Tự Lực." Lúc trước, anh có ở nhà, có cả chị Ninh, ăn cùng nhau mỗi ngày, vui vẻ lắm mà. Nhưng bây giờ, chỉ còn em, mẹ và Cha ...Anh Hai, mọi người rất mong thấy anh tỉnh dậy. Anh hãy mau tỉnh dậy đi"
  Tiểu Phấn vẫn tiếp tục lau mình cho Tự Lực.
  "Em biết anh nghe thấy những gì em nói. Em cũng biết anh đang mệt mỏi. Nhưng ...Anh Hai à! Anh đừng bỏ mọi người. Cha sẽ buồn, mẹ sẽ buồn, em...em cũng sẽ buồn. Anh không thể vô trách nhiệm như vậy, anh có rất nhiều điều cần làm mà! .....anh Lực, anh hãy nghe em nói có được không? ", Tiểu Phấn vuốt ve má, nhìn chằm chằm rồi rơi nước mắt.
  Tại thời điểm này, "tít tít-" tiếng máy nghe nhịp tim tăng lên mỗi lúc một nhanh. Tiểu Phấn giật mình, nhìn lại và thấy trên màn hình

  "Anh Lực?!" Tiểu Phấn nắm lấy bàn tay Trương Tự Lực, rõ ràng, cô cảm thấy một bàn tay nhẹ nhàng rung động một chút.
  "Anh Lực" Tiểu Phấn một vui mừng, nước mắt rơi xuống.
  Đứng dậy, nhanh chóng bấm chuông gọi đầu giường.
  "Anh Hai, anh hãy mở mắt ra và nhìn đi, em là Tiểu Phấn, Tiểu Phấn đây!", Tiểu Phấn nắm chặt tay, kêu gọi.
  Tuy nhiên, Trương Tự Lực vẫn không có phản ứng và dường như không nhận được bất kỳ thông tin bên ngoài nào.
  "Có chuyện gì vậy? Chuyện gì đã xảy ra với bệnh nhân?" Lúc này, bác sĩ đến với một vài y tá.
  "Bác sĩ, anh trai của tôi, anh ấy đã cử động, ý tôi là bàn tay, thực sự đã cử động." Tiểu Phấn nóng lòng muốn giải thích, "Thực sự, không chỉ máy có tín hiệu mà bàn tay của anh ấy cũng đang cử động ."
  "Cô hãy bình tĩnh, để tôi kiểm tra." Bác sĩ an ủi Tiểu Phấn.
  "Thế nào, bác sĩ, anh Lực thế nào rồi?" Thấy các bác sĩ và y tá bận rộn và cho Trương Tự Lực làm xét nghiệm như thế này, Tiểu Phấn thực sự lo lắng.
  "Cô Trần," nhìn thấy sự mong đợi trên khuôn mặt Tiểu Phấn. Các bác sĩ và y tá hơi buồn. "Thật xin lỗi, ông Trương vẫn chưa tỉnh dậy."
  "Cái gì? Không thể!" Tiểu Phấn nhìn chằm chằm vào bác sĩ, tuyệt vọng , lắc đầu, "Không thể? Anh Lực, anh ấy vừa có phản ứng, anh ấy thực sự có cử động! Không thể nào như vậy được? Bác sĩ, ông kiểm tra kỹ lại lần nữa, được không?"
  "Cô Trần," thấy Tiểu Phấn kích động, Bác sĩ không biết nói sao cho cô hiểu. "Thật ra, sóng não thỉnh thoảng làm phát ra tín hiệu trên máy móc, hoặc một số hoạt động thần kinh gây ra, đó là phản ứng bình thường của bệnh nhân khi hôn mê."
  "Tôi, tôi không hiểu!" Tiểu Phấn lắc đầu, với vẻ thất vọng. .
  "Bệnh nhân có một số phản ứng sinh lý, không có nghĩa là anh ta sẽ tỉnh dậy ngay lập tức ....Tuy nhiên, những phản ứng này ít nhất chứng minh rằng anh ta có hy vọng tỉnh dậy."
  "Thật sao? Bác sĩ" Lời nói khiến Tiểu Phấn có lại hy vọng. "Anh ấy sẽ tỉnh dậy?"
  "Điều đó phụ thuộc vào ý chí của anh ấy. Tất nhiên, sự giúp đỡ của gia đình cũng sẽ có tác dụng rất lớn."
  "Chúng tôi? Chúng tôi có thể làm gì để giúp Anh Lực?".
  "Trên thực tế, chỉ cần nói chuyện với anh ấy nhiều hơn mỗi ngày....Thông tin thêm về các vấn đề trước đây của anh ấy. Những người anh ấy gặp, đặc biệt là những người có ảnh hưởng lớn đến anh ấy hoặc mọi người ... có thể kích thích cảm xúc và khuyến khích bệnh nhân anh ấy sẽ có phản ứng. "
  "Ok, tôi hiểu, tôi hiểu. "Tiểu Phấn gật đầu.
  "Cô Trần, cô hãy tiếp tục chăm sóc anh trai cô, có vấn đề gì cứ gọi cho chúng tôi." Bác sĩ mỉm cười và bước ra khỏi phòng bệnh.
  "Anh Lực," Tiểu Phấn ngồi xuống lại. "Em biết, anh sẽ thức dậy, anh sẽ thức dậy ... Em, Cha, mẹ, chúng ta sẽ cùng cố gắng..." Nhìn vào Trương Tự Lực Với khuôn mặt lặng lẽ, Tiểu Phấn nở một nụ cười trên khóe môi.
  
  "Có chuyện gì vậy? Có chuyện gì với Anh Thiêm à?" Ngay khi Cao Mỹ Na bước ra khỏi thang máy, cô thấy một bác sĩ và một nhóm y tá đi ra từ phía phòng của Diệp Vinh Thiêm. Lo lắng, cô kéo tay bác sĩ. "Bác sĩ, chuyện gì đã xảy ra với bệnh nhân này? Anh ta có nguy hiểm đến tính mạng không?"
  "Ồ, không có gì, nhưng bệnh nhân có một số hoạt động não và phản ứng thần kinh, vì vậy hãy đi xem."
  "Điều đó có nghĩa là gì? Anh ta sẽ tỉnh dậy ." Cao Mỹ Na nghe lời của bác sĩ và đột nhiên hoảng loạn.
  "Không hẳn, một số phản ứng thần kinh không nói lên bất cứ điều gì, chúng tôi chỉ có thể nói rằng ông ấy có thể sẽ thức dậy."
  ".... oh ...." Cao Mỹ Na gật đầu, "Cảm ơn ông, cảm ơn bác sĩ."
  
  Nhẹ nhàng, Cao Mỹ Na đẩy cửa phòng 513.
  "Anh Thiêm có thể thức dậy!" Lời nói của bác sĩ khiến cô cảm thấy rất hạnh phúc, tuy nhiên, cô luôn cảm thấy rằng cái chết của Cha cô có liên quan rất lớn đến người đàn ông nằm trong phòng bệnh.
  "Anh Thiêm, Vinh Thiêm!" Cao Mỹ Na khẽ hét lên, nhưng câu trả lời là một giọng khàn khàn.
  "Mỹ Na? Cô đến thăm Vinh Thiêm à?" Mã Chí Cường thấy sự xuất hiện của cô, anh cảm thấy rất vui, vui cho Vinh Thiêm.
  Khi nhìn thấy Mã Chí Cường, Cao Mỹ Na có vẻ hơi xấu hổ. Cô không ngờ Mã Chí Cường ở lại phòng bệnh. Cô liền quay lại và đi ra ngoài.
  "Mỹ Na!" Mã Chí Cường thấy ý định của Cao Mỹ Na và ngay lập tức giữ tay cô.
  "Hãy buông tay!"
  "Mỹ Na, Vinh Thiêm cần cô rất nhiều! Anh ấy muốn cô ở bên anh ấy."
  "Anh buông tay, để tôi đi!"
  "Mỹ Na! Cô không muốn Vinh Thiêm tỉnh dậy sao?"
  Tỉnh dậy? Mã Chí Cường Từ nhắc nhở khiến Cao Mỹ Na nhớ lời của bác sĩ nói về Vinh Thiêm ở hành lang. "Có phải có phản ứng không? Anh ấy có phản ứng phải không?"
  "Phản ứng? Phản ứng gì?" Mã Chí Cường hơi bối rối. "Anh Thiêm đã nằm đó..."
  "Nhưng, chỉ là bác sĩ ... chỉ là ..."
  "Bác sĩ? Bác sĩ nào?" Chí Cường mở to mắt, "Bác sĩ đã nói gì? Tại sao không ai nói gì với tôi? Tôi đã ở đây rất lâu rồi!"
  "Vậy là..." Thấy sự bối rối của Mã Chí Cường, Cao Mỹ Na hiểu rằng cô ấy nhầm lẫn , "Không, không có gì." Cô lắc đầu.
  "Mỹ Na! Cô ở lại đây đi, hãy giúp Vinh Thiêm, được chứ?" Mã Chí Cường nài nỉ.
  "Giúp anh ấy?" Cao Mỹ Na nhìn người trên giường. "Không, không! Anh ấy là một kẻ giết người. Tôi sẽ không ở đây. Tôi sẽ không giúp kẻ thù của tôi. Tôi sẽ không ..."
  "Mỹ Na, cô biết không, Vinh Thiêm không giết Cha cô, nó không giết Cha cô! Cô hãy tin tôi! ...Cô đến đây, rõ ràng cô vẫn quan tâm đến nó, phải không?"
  "Không, không!" Cao Mỹ Na lắc đầu tuyệt vọng: "Tôi không muốn nghe! Tôi không muốn nghe! Tôi chỉ biết rằng Diệp Vinh Thiêm không thể nào tỉnh dậy, đó là quả báo của anh ta, đó là quả báo! Tôi sẽ không ở lại, tôi sẽ không ở lại!"
  Sau khi nói những lời này, Cao Mỹ Na vùng khỏi tay khỏi Mã Chí Cường và chạy đi.
  
  Đồn cảnh sát trung tâm.
  "Từ Phi! Vào đây."
  "Chuyện gì? Sếp Giang?" Vào văn phòng của Giang Tử Sơn, Từ Phi ngồi xuống một cách khó chịu.
  "Chỉ là, tôi vừa đến gặp Sếp Khâu, và tôi đã nghiên cứu vụ án ở Mid-level..."
  "Thế nào?" Từ Phi lắng nghe và ngồi thẳng dậy.
  "Sau khi nghiên cứu, chúng tôi cảm thấy suy luận của chúng ta trước đây rất hợp lý, bên cạnh bằng chứng, báo cáo cũng cho thấy sự thuyết phục rất lớn...Vụ án sẽ được đóng lại"

  "Hả!" Từ Phi không hài lòng lắm, anh miễn cưỡng gật đầu.
  "Đã kéo dài hơn một tháng, vất vả cho anh rồi!" Tử Sơn mỉm cười và vỗ nhẹ vào vai Từ Phi.
  "Ồ, đây là việc của tôi." Từ Phi mỉm cười "Nhưng, tôi vẫn muốn gặp lại Vinh Thiêm và Trương Tự Lực."
  Từ Phi bắt tay, đứng dậy và bỏ đi.
  
  "Vinh Thiêm, mày đã ngủ rất lâu rồi, nghỉ ngơi cũng nghỉ ngơi đủ rồi. Vinh Thiêm, khi nào mày mới chịu thức dậy?" Mã Chí Cường đi về phía giường, nói. "Mày biết đấy, vụ án đã bị đóng lại.Trương Tự Lực, nó không sao!" Giọng nói Mã Chí Cường đầy phẫn nộ, "Tao thật sự không hiểu được, mọi thứ đã quá rõ ràng, tại sao cảnh sát lại không tiếp tục điều tra? Rõ ràng Trương Tự Lực đã gây ra mọi chuyện, nhưng cuối cùng thì nó lại nó lại không bị gì? Trên thế giới này, không có công bằng, không có công lý thật sao! Vinh Thiêm, mày phải thức dậy nhanh đi, mày có thể thức dậy để nói sự thật, mày có thể kể tội Trương Tự Lực, nó sẽ bị trừng trị!"
  "Vinh Thiêm, mày trả lời tao đi, làm ơn? Gia đình và người thân của mày, họ không thể mất anh và tao cũng vậy, tao chỉ còn mình mày là bạn thân, mày không thể có gì, kế hoạch cũng đã bị dừng lại, tao thực sự không thể, tao không thể làm được, tao không biết làm thế nào khi có rất nhiều điều để giải quyết. Vinh Thiêm , mày trở lại trở lại đi, được không?"
  Mã Chí Cường, cúi đầu trên tay Vinh Thiêm.
  
  Đồng thời, phòng 515.
  "Tự Lực, con sẽ ổn thôi!" Trần Cẩm hạnh phúc nói, nở một nụ cười, "Mọi điều đã qua, bây giờ quan trọng là con tỉnh lại, con biết không!"
  "Con biết, anh Lực, anh ấy sẽ không có chuyện gì." Tiểu Phấn lặp lại ở bên cạnh.
  "Tự lực là một người tốt, con trai của Cha, anh con sẽ không có gì cả." Trần Cẩm gật đầu.
  "Cha, đừng lo lắng. Vì vụ án đã kết thúc, Anh Lực không có gì đâu. Anh ấy sẽ tỉnh dậy."
  "Ừ!" Câu nói Tiểu Phấn khiến Trần Cẩm vô cùng vui mừng, "Tự Lực sẽ thức dậy! Anh ấy chắc chắn sẽ."
  "Cha ..." Tiểu Phấn để tay lên vai của Trần Cẩm.
  Tiểu Phấn mỉm cười và nhìn Trương Tự Lực.

  Sân bay.
  "Này, tại sao chị ấy còn chưa đến?" Võ Kiệt phàn nàn khi anh nhìn vào lối ra.
  "Kiên nhẫn! Đợi thêm một lúc!" Tiểu Ngọc vỗ vỗ cánh tay của A Kiệt. "Chuyến bay đã đến, anh đừng nóng lòng"
  "Rồi, anh biết rồi!" Võ Kiệt luôn nghe lời bạn gái.
  "Kìa, nhìn kìa, đó có phải là chị Quân không?" Đôi mắt của Tiểu Ngọc sáng lên, rồi hét lên đầy phấn khích

  "Ừ!" Theo sau ngón tay của Tiểu Ngọc, Võ Kiệt cũng thấy mọi người, "Chị--, chị--" Anh hét to hơn. "Đây, đây này!" Anh vẫy tay.
  "Này! A Kiệt, Tiểu Ngọc!" Võ Tiếu Quân nhìn thấy hai người đang mừng rỡ, và bước qua với một nụ cười. "Tốt quá vậy, đến đón chị à?"
  "Tất nhiên, em là em trai của chị mà!" Võ Kiệt mỉm cười tự mãn.
  "Chị Quân, chị đẹp hơn rất nhiều!" Tiểu Ngọc nhìn thấy được sự vui vẻ và tươi tắn trên mặt Tiếu Quân nên không khỏi suýt xoa
  "Tất nhiên rồi!" Võ Tiếu Quân, mỉm cười và nói, "Ở đó không khí thật sự rất tuyệt vời"
  "Thôi, về nhà trước đi, Ba và Dì Hương đang đợi chúng ta!" Võ Kiệt cuối cùng cũng nhớ rằng có những người trong gia đình đang chờ đợi sự trở về của Tiếu Quân.
  "Ồ, vâng! Hãy về nhà thôi."
  "Đây, để em giúp chị đẩy hành lý."
  "Cảm ơn."
  
  "Ba, dì Hương, xem ai nè?" Ngay khi từ thang máy bước ra, A Kiệt đã hét lên.
  "Quân, con về rồi sao!" Giọng nói của Lâu Liên Hương từ cửa vang ra .
  Cánh cửa mở ra, Lâu Liên Hương đeo tạp dề, cầm thìa. Tươi cười chào đón Tiếu Quân.
  "Dì à!" Võ Tiếu Quân vươn người ôm lấy Dì Hương. "Con nhớ dì rất nhiều!"
  "Tất nhiên, chúng ta cũng nhớ con!" Dì Hương giơ tay và ôm lấy người cô, vẻ mặt đầy vẻ hạnh phúc
  "Còn Ba!" Võ Nguyên Cường bước ra. "Con quên mất Ba mình rồi sao?"
  "Không có đâu?" Võ Tiếu Quân chun mũi, bước tới và ôm lấy Ba mình, "Làm thế nào mà con có thể quên Ba cơ chứ? Con nhớ Ba rất nhiều, cả dì Hương, A Kiệt, Tiểu Ngọc và ... Chỉ không biết mọi người có nhớ con không thôi?"
  "Cả nhà? Cả nhà đều không hề muốn con phải đi xa như vậy! Ở Pháp có gì tốt? Chúng ta là một gia đình, cần phải ở cạnh nhau. Vậy mới là tốt nhất! "
  "Vâng" Lâu Liên Hương đã nhìn Võ Nguyên Cường."Được rồi, con gái cũng đã về rồi, nó sẽ không đi nữa đâu. Anh đừng có cằn nhằn nữa. Đừng để ý đến Ba con. Về phòng, thay quần áo rồi nghỉ ngơi chút đi. Bữa tối sắp xong rồi, toàn những món con thích đấy!"
  " Cảm ơn, dì Hương!" Võ Tiếu Quân ôm Lâu Liên Hương hôn nhẹ vào má rồi quay về phòng.
  "Tiếu Quân không sao cả, nó trông rất tốt." Thấy con gái vào phòng, Võ Nguyên Cường hạ giọng và nói với Lâu Liên Hương.
  "Con bé vẫn luôn như vậy, dù có chuyện gì xảy ra đi nữa." Lâu Liên Hương nhìn ông Võ lần nữa. "Tôi không biết liệu con bé có thực sự buông tay không, đứa trẻ này..."
  "Đã qua lâu lắm rồi" ... Võ Nguyên Cường thở dài.
  "Tôi hy vọng con bé thực sự ổn"
  "Này? Mùi gì vậy?" Đột nhiên, Võ Nguyên Cường nghe được mùi gì đó.

  "Chết rồi, món ăn của tôi!" Đột nhiên nhớ bếp lò chưa tắt, Lâu Liên Hương chạy như bay vào bếp.
  "..." Võ Nguyên Cường lắc đầu bất lực.
  
  "Chào buổi sáng! Cô Võ!" Hàn Quốc Nhân thấy Võ Tiếu Quân bước ra khỏi xe và ngạc nhiên liền chào hỏi cô.
  "Chào anh! Thế nào? Anh có khỏe không?" Võ Tiếu Quân mỉm cười.
  "Rất khỏe, tất cả đều rất tốt!" Hàn Quốc Nhân gật đầu.
  "A, cô Võ?" Giọng nói Gi Gi phát ra từ lối đi trên tầng hai. "Sao rồi?" Cô vừa nói vừa chạy xuống cầu thang, cô rất vui mừng khi nhìn thấy sự xuất hiện của Tiếu Quân

  "Này, cẩn thận!" Hàn Quốc Nhân nói nhanh.
  Gi Gi liếc xéo Quốc Nhân rồi quay sang Võ Tiếu Quân. "Cô Võ, nói cho tôi biết, Pháp có vui không? Có nhiều quần áo, trang sức, hoa, cỏ không? Có những anh chàng rất đẹp trai đúng không?" Khuôn mặt Gi Gi đầy phấn khích.
  "Bộ chồng em chưa đủ đẹp trai sao? Mà em còn hỏi cô Võ về người khác!" Khuôn mặt của Hàn Quốc Nhân hơi khó chịu.
  Nhìn thấy tình yêu của cặp đôi này, Võ Tiếu Quân khẽ mỉm cười.
  "Cô Võ, cô nói cho tôi biết đi!" Gi Gi nắm lấy tay của Tiếu Quân.
  "Vâng, có rất nhiều quần áo, trang sức, hoa và những anh chàng đẹp trai! Nhưng, tôi không có nhiều tiền, vì vậy tôi không thể mang hết chúng về đây... nhưng, hãy yên tâm, ai cũng có quà"

Khi nghe đến quà, đôi mắt cô lập tức sáng lên.
  "Ah? Không phải là một anh người Pháp?" Hàn Quốc Nhân hét lên.
    
  Đi lên lầu và đi qua văn phòng lớn, Võ Tiếu Quân vô tình nhìn vào bên trong - Từ Phi không ngồi chỗ đó.
  Một chút thất vọng thoáng qua trong lòng, Võ Tiếu Quân tiếp tục tiến về phía trước.
  "Này!" Một giọng nói quen thuộc vang lên.
   Ngẩng đầu lên, Tiếu Quân nhìn thấy người đàn ông đứng trước mặt mình, "Lâu rồi không gặp anh." Cô mỉm cười.
  "Đi Pháp lâu vậy, anh tưởng em đã quên mất anh rồi!" Từ Phi cũng mỉm cười, để lộ hàm răng trắng và hai lúm đồng tiền.
  "Em muốn tìm người tốt hơn anh ở đó!" Võ Tiếu Quân nói đùa.
  "Là thật sao?" Từ Phi nhăn mày.
  "Tất nhiên là không phải!" Tiếu Quân cười toe toét. "Nếu không, em sẽ không quay lại!"
  "Em sẽ ở lại bao lâu?"
  "Em không biết!" Võ Tiếu Quân nhún vai.

  "Vậy, hôm nay em....."
  "À, em trở lại đây để giải quyết một số vấn đề còn lại, kéo dài quá lâu rồi. Phải kết thúc thôi"
  "Tại sao không thể tiếp tục làm ở đây? " Từ Phi vội vã hỏi. Nếu như vậy, rõ ràng anh sẽ không thể gặp cô nữa, anh nghĩ thầm.

  "À, em muốn thay đổi môi trường!" Võ Tiếu Quân dường như không chú ý đến đôi mắt của Từ Phi, nói một cách nhẹ nhàng. "Có vấn đề gì với đánh giá tâm lý của anh à?"
  "Ah?" Từ Phi nghe thoáng qua, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt của Võ Tiếu Quân, anh lại mỉm cười.
  "Đừng lo lắng, nếu anh có bất kỳ chuyện gì, anh có thể đến tìm em... Tất nhiên, em vẫn sẽ tính phí như mọi người!"
  "Anh Phi..." Hàn Quốc Nhân gọi vọng ra, "Sếp Khâu đang tìm anh đó!"
  "Anh bận việc thì đi đi. Em cũng phải đi. "
  "OK. Được rồi." Từ Phi gật đầu." À, anh mời em đi ăn được chứ? "
  "Vâng!" Võ Tiếu Quân gật đầu. "Nhớ đưa cả Thiên Thiên đi nhé, đã lâu rồi em không gặp cô ấy."
  "À..Ừm"
  "Tạm biệt." Võ Tiếu Quân nở một nụ cười và rời đi.
  Nhìn vào bóng dáng nhẹ nhàng bước đi, Từ Phi cười khẩy, nhưng anh dường như cảm nhận được rằng bản thân có lẽ vừa đánh mất một cái gì đó rất quan trọng. Có thể sẽ không thể lấy lại được.
  "Anh Phi ..." Quốc Nhân lại hét lên.
  "À, tôi đến đây." Từ Phi trở lại và đi đến văn phòng.
  

Trung tâm tâm lý Liên Hoa
  "Thế nào? Chào mừng em đã quay trở lại!" Âu Vĩnh Thái chỉ vào bàn và ghế trong phòng, nói với giọng rất tự hào. "Tôi biết rằng em sẽ quay trở lại, vì vậy tôi đã giữ căn phòng này. Tôi biết em không thể bỏ việc ở đây mà!"

  "Vâng!" Võ Tiếu Quân mỉm cười. "Nhưng ... có bụi ở đây." Cô ấy chạm vào bệ cửa sổ. "Và... những chậu cây của em đã thay đổi! "Cô chỉ vào cái cây nhỏ bên cạnh.
  "Ồ?" Âu Vĩnh Thái (là bác sĩ tâm lý ở trung tâm và cũng là thầy của Quân) Bối rối và lập tức đưa tay ra, nói một cách ngây thơ. "Đây...đây không phải là lỗi của thầy. Tất nhiên, ở những nơi như cửa sổ rất khó để làm sạch chúng. Còn đối với cây trồng, thật sự xin lỗi tôi không có khiếu trong việc này"

  Thấy biểu hiện bối rối của Dr.Âu, làm Tiếu Quân cũng bối rối theo. "Làm sao em có thể trách thầy được chứ, tiền bối! Em nên cảm ơn thầy mới phải. Thầy đã cho em cơ hội để có thề quay trở lại đây làm việc"
  " Ồ! Có gì đâu! Chuyện nhỏ thôi mà! ", Âu Vĩnh Thái hơi ngập ngừng khi muốn hỏi cô vài vấn đề "Lần trước, em có nói với tôi rằng em phải giải quyết một số vấn đề cá nhân nên vẫn chưa thể đến đây để cùng tôi làm việc, nhưng lần này... em biết không, em gọi điện thoại cho tôi nói rằng em quyết định quay lại đây, tôi thực sự bất ngờ và vui mừng. Cứ nghĩ thời gian em nghỉ sẽ không kết thúc chứ!"
  "Mọi người đều thích sự thay đổi! " Tiếu Quân vuốt ve cái chậu cây nhỏ. "Và em cũng đã được trải nghiệm, em đã thỏa mãn những gì mình muốn làm. Em nghĩ làm việc ở đâu cũng rất tốt. Em đã tạm nghỉ việc vài tháng trước. Bây giờ, em quyết quay lại. Không phải thầy không đón nhận em chứ?" Với một vài câu nói đùa, Võ Tiếu Quân nhướn mày.
  "Đâu có!" Âu Vĩnh Thái xua tay: "Chỉ là, ... tôi sợ có vài chuyện đã xảy ra..em sẽ...." Dr. Âu nhìn vào đôi mắt của Võ Tiếu Quân với những suy nghĩ sâu sắc. Ông thực sự muốn biết liệu cô gái này đã thực sự thoát khỏi vấn đề đã gây rắc rối cho cô trong một thời gian dài.
  "Em hiểu rằng bác sĩ tâm lý cũng là một con người!" Võ Tiếu Quân vẫn là một nụ cười ôn hòa. "Nếu em cần lời khuyên của một 'chuyên gia', em chắc chắn sẽ tìm đến thầy, thầy Âu!"

Ông không thể nhìn thấy một điều gì bất thường dù nhỏ nhoi. Đối với cô gái rất "chuyên nghiệp" này, Âu Vĩnh Thái đã phải bỏ cuộc. "Tốt! Thầy biết rằng em sẽ tốt! Trước tiên hãy nghỉ ngơi đi đã. Ngày mai chúng ta sẽ bắt đầu"

  "Dạ. em biết rồi. Em cảm ơn thầy!" Võ Tiếu Quân gật đầu. Sau khi tiễn Dr. Âu ra, Võ Tiếu Quân nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Nơi đây là một nơi có rất nhiều kỷ niệm với cô! Bàn làm việc, ghế, giá sách, rèm cửa, và có rất nhiều người đã từng lừa lối cảm xúc của mình, lừa dối cả cô ở căn phòng này. Võ Tiếu Quân nhìn mọi thứ trong phòng một lần nữa và cảm thấy rằng dường như mọi thứ chỉ mới ngày hôm qua. Thật gần gũi. Cô cảm thấy rất dễ chịu.
  "Có chuyện gì vậy? Có phải mình đang nhớ lại quá khứ một lần nữa. Mọi thứ thật sự đã kết thúc rồi. Kết thúc rồi Tiếu Quân à" Một giọng nói vang lên trong tim cô. "Võ Tiếu Quân, sao thế? Mình phải quên hết và bắt đầu lại cuộc sống mới. Anh ta đã có cuộc sống riêng của mình. Đừng quên, bản thân đã từng nói rằng, không có anh ta, mình vẫn sống tốt. Không phải bây giờ đang rất tốt sao? Hà cớ gì cứ nhớ mãi chuyện xưa. "
  "Đúng vậy! Không thể vương vấn mãi chuyện xưa được. Nó kết thúc từ rất lâu rồi "Võ Tiếu Quân nhẹ nhàng lặp lại câu nói.

Võ Tiếu Quân, cô là một người dám yêu dám hận. Một khi nâng lên được, nhất định sẽ bỏ xuống được. Cô bằng lòng với cuộc sống hiện tại, từ hôm nay hai chữ "Từ Phi" đối với cô chỉ còn là một kỷ niệm. Cô sẽ không mang hai từ đó bên mình nữa. Đau khổ như vậy đã là quá đủ. Cô cần phải sống cuộc sống của mình. Cuộc sống không có người tên là Từ Phi.

  Võ Tiếu Quân mỉm cười, một nụ cười rạng rỡ và tươi tắn. Cuối cùng trái tim cô cũng đã lành lại, sẵn sàng đón tiếp một điều tốt đẹp hơn.

  Mở rèm cửa, ánh nắng tràn ngập căn phòng. Như cô lúc này, lòng cô cũng tràn ngập lòng tin cho sự bắt đầu mới này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro