Chương 47

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lan Khuê đã đáp ứng Doãn Khiết Nhi, sẽ cùng Quang Đăng nói chuyện, mong rằng anh hãy từ bỏ tình cảm không có hy vọng với mình. Nhưng là, nàng từ sau hôn lễ hụt đó, cũng không có gặp qua anh, thì phải làm sao đây?

Triết Nhã hôm nay bay về, đến bệnh viện thăm Phạm Hương.

Bất ngờ hơn, cô đi cùng với anh trai của Lan Khuê.

Hai người bước vào, nàng nhìn thấy, liền nhìn họ với ánh mắt nửa nghi hoặc nửa dò xét..

Kỳ quái, mấy hôm trước anh còn điện cho nàng nói là có thể anh sẽ không thể về trong tuần này, lúc này lại đi cùng Triết Nhã?

Có gian tình!

- Mày nhìn cái gì?

Triết Nhã bị nhìn nhưng chẳng có vẻ gì là bối rối hay ngượng ngùng, ngước lại còn vô cùng tự nhiên tiến đến sô pha ngồi xuống.

Lan Khuê tinh mắt bắt được vẻ chán nản trong mắt anh, hai người này rốt cuộc khi nào gặp gỡ? Khi nào biết nhau? Nàng thật tò mò.

Lan Khuê kéo anh trai lại gần ghé vào tai anh nói nhỏ:

- Này, anh cùng Triết Nhã khi nào biết nhau? Hai người trông thật kì lạ.

- Cái gì kì lạ? Chỉ là quan hệ cấp trên và cấp dưới thôi.

Tử Nghiên nhún vai, không rối không hoảng đáp, khiến nàng chẳng thể lợi dụng một chút sơ hở nào để tìm ra manh mối.

- Thế thôi. - Nàng thả anh ra, quay về chăm chú nhìn nguòi con gái nằm trên giường bệnh kia.

Phạm Hương khi nào mới chịu tỉnh dậy đây?

Cô nằm trên chiếc giường trắng xóa, vẻ mặt yên tĩnh như mặt hồ phẳng lặng; đôi mắt khép chặt, hàng lông mi rậm chẳng mảy may rung động; đôi môi không huyết sắc, mím chặt có chút thống khổ.

Cô không còn đeo ống thở nữa, từng hơi đều đều thở ra, ngực phập phồng yếu ớt.

Nàng chạm tay vào môi cô, đau lòng xoa nhẹ.

Bàn tay cô vẫn như cũ siết thật chặt, chính là nắm chặt chiếc vòng kia.. vẫn một màu trắng muốt; nắm chặt đến mức nàng không dám lấy nó ra, sợ mình sẽ làm đau cô

Bỗng nhiên, nàng thấy nhớ.

Lan Khuê thật nhớ đôi mắt đen sâu thẳm của Phạm Hương, ánh mắt sắc lạnh như dao, nhưng khi nhìn nàng lại ôn nhu đầy cưng chiều.

Lan Khuê thật nhớ nụ cười xa cách của cô, nhưng khi bên nàng lại cười đến ngây ngô sáng chói, như một đứa trẻ.

Lan Khuê thật nhớ cái nắm tay của cô; hơi ấm theo từng khe hở ngón tay, truyền đến nàng.

Giống như niềm hạnh phúc cô mang lại, giống như rung động cô đem đến, từ tim cô truyền sang tim nàng, ngọt ngào .. ấm áp.

- Phạm Hương ngốc nghếch, sao còn chưa chịu tỉnh? Em nhớ Hương chết đi được..

Lan Khuê thở dài.

Nàng không quan tâm trong phòng còn hai con người kia, rất tự nhiên trò chuyện thân mật cùng cô.

- Còn không chịu mau tỉnh, em sẽ gả cho người khác.

Lan Khuê hăm dọa, nàng thật mong muốn cô lập tức bật dậy ôm lấy nàng..

Nhưng điều đó làm sao có thể chứ?

Lan Khuê đứng dậy đi đến sô pha ngồi cùng hai người kia, bắt đầu công việc tra khảo của mình.

Nàng rất ra dáng thẩm phán tòa, cao giọng nghi vấn:

- Hai người từ khi nào gặp nhau? Khai!

Triết Nhã cùng Tử Nghiên nhìn nhau một cái, thở dài. Họ biết Lan Khuê của họ cứng đầu cỡ nào, chỉ cần muốn biết nhất định tìm cách biết cho bằng được, họ càng im lặng thì sẽ chỉ làm nàng tra hỏi kịch liệt hơn thôi.

- Ba năm trước lúc cô ấy gửi đơn xin việc đến công ty, ngay lúc anh thiếu thư kí, hồ sơ đạt chuẩn nên anh nhận luôn.

Nàng nghĩ ngợi một hồi, cảm thấy đùa họ một chút rất thú vị.

- Này, thư kí không phải đều là tình nhân của giám đốc sao? Hai người không phải cũng..

- Cũng cũng cái đầu mày, có điên mới làm tình nhân của anh ta.

Vương Triết Nhã lập tức phản bác, cốc đầu nàng.

- Chỉ làm tình nhân của anh thôi đã là phúc khí tu mấy kiếp của cô ta rồi đấy. Anh mới không phải loại dễ dãi như vậy.

Tử Nghiên nhìn em gái mình nói, kì thực là cố tình nói cho Triết Nhã nghe.

- Anh nói gì? Nghe thật chướng tai, dù tôi có tu bao nhiêu kiếp hay phải làm tình nhân của ai thì người đó cũng chẳng phải là anh. Dễ dãi? Anh chính xác là loại người như vậy - Cô hừ một tiếng, nhếch miệng.

- Cô.. - Anh nghẹn lời.

- Tôi cái gì? Nói sai sao? Anh không dễ dãi thì cũng chẳng có những vụ việc dính líu tới người mẫu hẹn họ này kia đâu. Anh không dễ dãi thì tôi cũng chẳng cần phải tốn sức giúp anh giải quyết những tin tức đó. Cũng không biết là nhờ ơn ai tôi đã phải thức bao nhiêu đêm để giải quyết đống hỗn độn đó.

Vương Triết Nhã nhắc đến đống tin đồn của anh rộ trên báo lá cải những ngày gần đây lại bắt đầu sôi máu.

Anh dây dưa với cô người mẫu nào để cho phóng viên chụp được, giờ thì tốt rồi, hại chết cô.

Vương Triết Nhã là thư kí, việc của cô chất đống ra đó kia kìa, lại còn phải giúp anh dẹp loạn?

Vương Triết Nhã âm thầm mắng, nhưng dù gì cũng đã giúp rồi, hơn nữa cô nhìn đống tin đó cũng cảm thấy chướng mắt.

- Anh đó, là đồ vong ân bội nghĩa, khổ cực như vậy giúp anh, một tiếng cảm ơn không có lại còn lớn tiếng với tôi như thế, tôi chính là làm ơn mắc oán rồi.

Vương Triết Nhã cùng anh làm việc ba năm, tương đối hiểu tính nhau, đây cũng là lần đầu tiên cô tức giận như vậy, lại chẳng biết lý do vì sao.

Lúc trước, cô cũng giúp anh dẹp đi những tin đồn với những cô người mẫu, đó là những lần cô biết rõ sự thật nên không có ý kiến gì mà giúp, hơn nữa những người đó đều vì địa vị mà bám vào anh muốn tìm một chỗ dứng trên xã hội.

Nhưng lần này lại khác, kia là Savena, cô cực kì nỗi tiếng, hơn nữa có vẻ đây chẳng phải là tin đồn, Tử Nghiên không giải thích cùng cô, không có vẻ gì là không muốn cô hiểu lầm như những lần trước.

Đây là ý gì? Vương Triết Nhã không hiểu nỗi anh, cũng chẳng hiểu nỗi mình, lòng bị sự khó chịu xấm chiếm, cỗ chua xót dân lên tới cổ họng.

Tử Nghiên nghe, sững người, tìm không được.một câu nào để đáp lại, quả thật là anh sai nhưng anh đã cảm ơn rồi mà, cô không nhận được?

Lan Khuê ngồi đối diện vẫn im lặng xem kịch vui.

Oan gia?

Tốt, khởi đầu một mối quan hệ như thế không tệ, giống như nàng và Phạm Hương thôi.

Tiếng cười khoái chí của Lan Khuê vang lên, thu hút sự chú ý hai người, họ đã quên mất nàng vẫn còn ở đây.

- Bắt đầu một mối quan hệ bằng việc trở thành oan gia.. cái này không tồi.

- Nói bừa cái gì? Nằm mơ tao mới có quan hệ với cái con người này.

Vương Triết Nhã liếc anh.

- À, ra là lúc ngủ mày chính là bạn gái của anh ấy..

Lan Khuê bắt ngay được sơ hở trong câu nói của cô, liền cố ý đổi lại ý nghĩa.

- Mày.. cố ý nói lại lời tao. - Vương Triết Nhã giận rồi.

- Thế thì sao nào?

Tiếng cười của Lan Khuê vang lên thanh thúy.

- Tao thấy hai người cũng hợp lắm đấy.

- Lan Khuê!!! Mày im chưa?

Triết Nhã dường như là rống lên.

- Nếu anh có thích nó thì chọn một ngày dắt nhau về nhà xem mắt đi. Anh cứ cưới nó về nhà, em không chê nó làm chị dâu đâu. Hơn nữa, chắc chả có ai như em chịu nỗi người như nó là chị dâu đâu. Em nghĩ, anh không cưới nó, chắc nó sẽ ế suốt đời.

Trời ạ, con nhỉ Lan Khuê này nói năng xằng bậy cái gì, tức chết cô.

- Lan Khuê, mày nói thêm một tiếng. Tao sống chết với mày.

Cô rống lên, chưa dứt câu anh đã xem vào.

- Được.

- Cái gì? - Vương Triết Nhã trợn mắt.

Tử Nghiên chính là cảm thấy đùa cô rất vui nha, cô bé ngây thơ.

Lan Khuê chỉ nhìn bọn họ, rồi cười vui vẻ, nàng chính là người châm ngòi đó.

Tiếng gõ cửa vang lên cắt ngang cuộc trò chuyện của ba người, nàng đứng lên:

- Em ra mở cửa.

Cửa phòng mở ra, một bà lão tóc đã bạc, mặc đồ quỷ dị, thấp hơn Lan Khuê một cái đầu đứng trước nàng

- Hoài lão lão.

Nàng vui vẻ cười, không ngờ bà đến đây thăm cô và nàng.

- Vào ngồi. - Nàng đỡ bà đến sô pha.

- Phạm Hương nó thế nào rồi?

Hoài lão không còn trẻ nhưng khí lực vẫn còn rất tốt, nói năng cũng rất lưu loát.

Nàng ngồi xuống, nhẹ lắc đầu rồi nhìn phía giường cô:

- Vẫn là chưa tỉnh.

- Ta sang xem nó một chút.

Hoài lão lão bước đến bên giường của Phạm Hương, nhìn sắc mặt coi xanh xao, bà cũng đau lòng.

Quan sát cô một lượt, nhìn đến bàn tay nắm chặt kia, dù chỉ liếc qua bà cũng biết cô đang cầm cái gì.

Vật kia đối với bà đã quá quen thuộc.

- Khuê Khuê, sang đây. - Bà gọi nàng.

Nàng bước lại gần, bà chỉ vài tay cô hỏi:

- Chiếc vòng này làm sao mà có?

- Chính là gần sáu năm về trước, khi chúng cháu đi chợ lạc đến một nơi xa lạ, có một cô gái mặc đồ kì lạ đã tặng nó cho cháu khi biết được ngày sinh của hai đứa. Cô ấy còn nói những câu ra kì lạ.

Hoài lão lão tức khắc hiểu ra..

Cô gái đó là cháu nuôi của bà, một lần bà cùng người mình yêu gặp trên núi, lúc ấy cô chỉ còn đang quấn tã, Hoài lão lão đã động lòng nhặt về nuôi.

Từ lúc mối tình của mình tan vỡ, bà đã vô cùng đau lòng, đưa chiếc vòng mà mình làm ra cho cô ấy, đem cô ấy gửi vào chùa. Cũng đã rất nhiều năm rồi bà không gặp lại cháu nuôi cũng mình, nhắc lại cũng có chút xúc động. Từng một quãng thời gian, bà đã cùng người mình yêu thương nhất chăm sóc cô bé như đôi vợ chồng thật sự..

Tất cả bây giờ chỉ còn là kí ức, những câu chuyện đã qua chỉ có một mình bà nhớ rõ. Bà vĩnh viễn cũng chẳng thể cùng người bà dùng cả sinh mạng yêu thương ở bên nhau..

- Kể cho ta nghe một chút.

Hoài lão lão hỏi, Lan Khuê đem toàn bộ câu chuyện về chiếc vòng kể lại.

Hoài lão đã hiểu ra, chiếc vòng này ban đầu bà làm ra chỉ như một bùa hộ mệnh cho mình thôi, mặc dù cuối cùng nó chẳng giúp gì được nhưng cũng là kỉ niệm.

Còn bây giờ rơi đến trên người hai người họ, giống như là tượng trưng cho sinh mạng của họ.

Chỉ cần khi một trong hai người giữ nó trong tay mà màu sắc cứ mãi trắng xóa.. chính là linh hồn đã không còn.

Nhưng là ý chí Phạm Hương rất mạnh, dường như là đang cùng Tử Thần quyết đấu một trận. Chỉ cần ý chí sống của cô vẫn còn, chỉ cần hơi thở và nhịp tim vẫn được duy trì, cô vẫn còn cơ hội sống sót.

Hoài lão lão đã nhận ra, hai người này chính là trường hợp ngoại lệ vô cùng ít ỏi của việc hai sinh mạng khắc nhau mãnh liệt mà vẫn có thể bên nhau.

Lúc này Hoài lão nhìn rõ hơn bao giờ hết, thảm cảnh lúc trước đã không còn, mặc dù không biết rõ phía trước cái gì đang đợi họ, nhưng có lẽ bi kịch đã không còn..

- Nếu như Phạm Hương có thể tỉnh, các con có thể bên nhau rồi. Đây là cửa ải cuối cùng.

- Cửa ải cuối cùng? Bà nói gì con không hiểu?

- Con không biết?

Lan Khuê nhíu mày lắc đầu, nàng một chút cũng không biết, không hiểu bà nói gì.

Hoài lão lão đem mọi chuyện kể hết cho nàng, Lan Khuê mới thông suốt.

Rằng vì sao Phạm Hương rời bỏ nàng đi không một lời tạm biệt.

Rằng vì sao Phạm Hương cùng Doãn Khiết Nhi lại có hôn ước.

Rằng vì sao chỉ cần hai người gặp lại nhau, liền xảy ra nhiều biến cố như thế. Lý do vì sao Lan Khuê đến Mĩ nhìn thấy Phạm Hương liền gặp tai nạn, Phạm Hương về Việt Nam tìm Lan Khuê cũng gặp tai nạn..

Tất cả đã được sáng tỏ.

Vương Triết Nhã nghe xong cũng rùng mình một cái, bao nhiêu khó khăn như vậy họ rốt cuộc làm sao trải qua?

Cô thử tưởng tượng, nếu như tình yêu sau này của mình cũng gặp nhiều trăn trở như thế, thì mình cùng người đó có kiên trì được như họ không?

Vương Triết Nhã lén đưa mắt nhìn người bên cạnh, đôi mày của anh đang nhíu lại, là đang đau lòng cho em gái đây mà..

"Gì vậy chứ? Vương Triết Nhã điên rồi, nhìn hắn ta làm gì chứ."

Phát hiện hành động trong vô thức của mình, Vương Triết Nhã giật mình dời tầm mắt, cô làm sao lại nghĩ người sau này đi cùng mình lại là anh ta? Anh ta còn rất bận với những cô người mẫu kia, cô mới không cần một người lăng nhăng như thế ở cạnh.

- Ta đi trước, chỉ hy vọng Phạm Hương có thể mau tĩnh. - Hoài lão lão nhìn phía giường.

Nàng cũng đưa mắt nhìn theo.

- Con hãy bên cạnh nó, cho nó thêm động lực cố gắng. Ta tin hai đứa sẽ có thể hạnh phúc.

Hoài lão lão cầm tay nàng, an ủi.

- Vâng, cháu biết rồi. Hoài lão đi đường cẩn thận. - Nàng tiễn bà ra ngoài.

Khi Lan Khuê trở vào, lại nhìn thấy cảnh hai người kia đang đấu khẩu chí chóe.

Nàng day day thái dương, nếu sau này anh trai cưới Triết Nhã về, ồn ào thế này nàng làm sao sống đây?

Thở dài.

Một đôi oan gia.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro