Chương 61

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thừa Lỗi không hề nghe ra ý gì khác trong lời nói của Lư Dục Hiểu, anh chỉ nói: "Sao không nói trước với anh một tiếng, chờ lâu rồi đúng không?"

Lư Dục Hiểu "hừ" một tiếng: "Em thì không chờ lâu, nhưng vị Nghiêm tiểu thư này thì chờ anh rất lâu rồi".

Thừa Lỗi sửng sốt, lúc này mới nhận ra trong phòng còn có một người: "Nghiêm tiểu thư?"

Nghiêm Anh thấy Thừa Lỗi quay đầu nhìn cô, sắc mặt trong nháy mắt chuyển từ trắng sang hồng, nhưng cô nhìn người phụ nữ ban nãy còn nghĩ là "trợ lý" kia, một câu cũng không nói nên lời.

Cô ấy lại là Lư Dục Hiểu, cô ấy lại là vợ anh!

Lư Dục Hiểu không phải vừa sinh xong con sao, người phụ nữ này cũng quá không giống rồi.

Suy nghĩ trong đầu Nghiêm Anh rối thành một nùi, cô nhớ tới mình còn hỏi chuyện kia trước mặt cô ấy, lập tức cảm thấy lạnh lẽo trong lòng...

"Không biết Nghiêm tiểu thư có chuyện gì?"

Nghiêm Anh bị lời nói Thừa Lỗi kéo trở về hiện thực: "Tôi, thật ra thì tôi đến vì việc hợp tác giữa công ty chúng tôi và các anh, có vài vấn đề chưa suy tính kỹ càng, nên..."

"Vấn đề đó là gì?" Thừa Lỗi nhíu mày, "Tôi nhớ rõ hạng mục này không phải Nghiêm tiểu thư tiếp quản, hơn nữa, tất cả các vấn đề không phải đã giải quyết ở lần họp trước đó sao".

Nghiêm Anh vội nói: "Đúng là như vậy, nhưng ba tôi cố ý để tôi tham gia hạng mục này, nên có rất nhiều việc tôi muốn tự đến hỏi anh để lấy kinh nghiệm".

"Đúng đó, người ta đã không hiểu, chắc chắn muốn đến để học hỏi anh, ai bảo anh cái gì cũng biết". Lư Dục Hiểu nhẹ nhàng mỉm cười.

Thừa Lỗi quay đầu lại nhìn cô, cuối cùng cũng hiểu được Lư Dục Hiểu có chỗ nào không đúng. Mà hai nhân viên đi theo Thừa Lỗi nhìn nhau một cái, trên mặt đã có loại kích động "ôi trời làm sao bây giờ hình như đây là tin bát quái lớn", cũng có loại hoảng sợ "chúng ta có cần ra ngoài không vì nơi này sắp đổ máu rồi".

Nghiêm Anh: "A... Đúng, đúng vậy, tổng giám đốc Thừa biết khá nhiều".

"Nghiêm tiểu thư à," Lư Dục Hiểu đột nhiên đi lên trước, "Thật ra thì có người còn biết nhiều hơn so với anh ấy, cô biết Lão Thất trong công ty bọn tôi không, anh ấy luôn đi theo làm việc cạnh Thừa Lỗi, hơn nữa kinh nghiệm còn nhiều hơn Thừa Lỗi, cô mà không hiểu thì đi hỏi anh ấy là được".

Sắc mặt Nghiêm Anh hơi biến đổi.

Lư Dục Hiểu tiếp tục buồn bã nói: "Dù sao thì tổng giám đốc Thừa nhà tôi rất bận, không phải việc nhỏ nhặt nào cũng quản, anh ấy vừa đi làm vừa phải về nhà chăm con, hơn nữa, cô cứ luôn tìm anh ấy nói không chừng tôi còn ghen, như vậy anh ấy còn phải rút bớt thời gian để dỗ tôi, xùy, thật sự làm người khác phiền lòng".

Nghiêm Anh: "Tôi không có ý đó, không có ý đó".

Lư Dục Hiểu đánh giá cô ấy từ trên xuống dưới: "Ừm, tôi biết cô không có ý đó, cho dù là có... Cũng không trổ tài được".

Suy nghĩ trong lòng của Nghiêm Anh bị đâm thủng, lập tức có chút không chịu nổi: "Lời này của cô có ý gì, cô là đang ngầm sỉ nhục nhân cách tôi!"

Lư Dục Hiểu chớp mắt, vẻ mặt vô tội: "Còn tốt mà, dù sao thì cũng là Nghiêm tiểu thư làm tôi hiểu lầm trước, lúc nãy hai chúng ta nói gì đó chị còn nhớ không".

"Cô!" Nghiêm Anh đuối lý trước, nhưng giờ người khác còn đang nhìn, cô tất nhiên không thừa nhận. Cô nhìn về sang Thừa Lỗi, căm giận nói, "Tổng giám đốc Thừa, tôi chỉ tới để hỏi anh một vài vấn đề, cho dù anh không muốn trả lời tôi, cũng không cần để vợ anh nói tôi như vậy!"

Thừa Lỗi hoàn toàn không để ý đến cô ấy, mà đưa tay ôm Lư Dục Hiểu vào lòng: "Hiểu Hiểu, em đang giận sao?"

Anh và Lư Dục Hiểu ở bên nhau lâu như vậy, dáng vẻ bực bội thật sự của cô anh đều biết rõ. Thấy sắc mặt của cô không đúng lắm, anh dỗ còn không kịp, còn quan tâm đến Nghiêm Anh gì chứ.

Lư Dục Hiểu lườm anh: "Em giận hay không giận liên quan gì đến anh!"

Thừa Lỗi mím môi, vẻ mặt hơi tủi thân: "Không liên quan đến anh thì liên quan đến ai".

Hai nhân viên: "..."

Lư Dục Hiểu lấy tay anh ra, xách mấy túi đồ lớn bên cạnh lên, nhấc chân bước đi: "Sớm biết đã không tới thăm anh, phiền phức".

"Em đứng lại". Thừa Lỗi hai bước túm cô lại, sau đó trầm giọng nói, "Ra ngoài hết!"

Hai nhân viên sửng sốt, cuống quít lui ra ngoài.

Nghiêm Anh đứng tại chỗ, rơi vào cảnh tiến thoái lưỡng nan.

Thừa Lỗi thấy trong phòng còn có người khác, chậm rãi ngẩng đầu: "Nghiêm tiểu thư, xin cứ tự nhiên đi".

Nghiêm Anh: "..."

"Còn nữa," Thừa Lỗi chợt nói, "Nếu Nghiêm tiểu thư muốn thấu hiểu hạng mục như vậy, tôi sẽ sắp xếp Lão Thất dẫn dắt cô quen thuộc, lần tới Nghiêm tiểu thư không cần tới phòng làm việc của tôi nữa, dù sao thì..."

Thừa Lỗi rủ mắt nhìn đang Lư Dục Hiểu giãy giụa trong ngực mình, cong môi nói: "Dù sao thì vợ tôi sẽ ghen".

Cô cho rằng anh vĩnh viễn chỉ có một vẻ mặt kia, thì ra, khi đứng trước người phụ nữ gọi là Lư Dục Hiểu kia, anh lại lộ ra thần thái ôn nhu như vậy.

Nghiêm Anh gần như đem theo vẻ mặt trắng bệch ra khỏi phòng.

Từ ánh nhìn đầu tiên đã bị anh hấp dẫn, thậm chí lúc biết anh có vợ thì trong lòng cũng không cách nào bình tĩnh, nhưng cuối cùng, cô đã đánh giá thấp anh, cũng đánh giá cao bản thân.

**

Trong phòng chỉ còn lại Lư Dục Hiểu và Thừa Lỗi, Lư Dục Hiểu không tránh được thì cố tình hung dữ nhìn anh: "Làm gì không cho em đi, em lại không muốn quấy rầy anh và Nghiêm tiểu thư kia đâu".

Thừa Lỗi ôm lấy eo cô, trán của anh đặt lên trán cô: "Anh không quen cô ấy".

"Vậy sao, người ta đã thẳng thừng như vậy vào phòng làm việc anh, hơn nữa vừa nãy cô ấy lại gọi em là trợ lý? Hello, mắt mù sao? Có trợ lý nào đẹp như em sao?"

Thừa Lỗi bật cười: "Ừm, đúng là mắt có hơi mù, nhận một trợ lý như em, anh còn làm việc hay không".

Lư Dục Hiểu liếc ngang anh: "Bây giờ cái này không phải trọng điểm, trọng điểm là cô kia nhìn anh đến mức mắt cũng không chớp, ồ, không nghĩ tới nhỉ, đến công sở mà lực hấp dẫn của anh vẫn mạnh như vậy, em còn tưởng rằng không còn đám em gái nhỏ ở trường học thì em có thể an tâm chút".

"Em luôn có thể an tâm," Thừa Lỗi có chút nghi hoặc nhìn cô, "Chỗ nào của anh không cho em cảm giác an toàn".

Lư Dục Hiểu chỉ chỉ mặt anh: "Này".

Thừa Lỗi : "..."

"Nhưng nói lại thì, công ty các anh tùy tiện như vậy sao, ai muốn vào phòng của anh cũng được".

Thừa Lỗi đưa tay nhéo gương mặt tức giận của cô: "Xem ra anh quá buông thả đám phía người dưới, sau này anh sẽ để trợ lý chú ý một chút, người không liên quan tuyệt đối không được vào".

Lư Dục Hiểu nghe được bốn chữ "người không liên quan" này cũng hết giận hơn một nửa.

Thật ra thì, cô cũng không thật sự giận Thừa Lỗi, rốt cuộc thì sự tự tin này cô vẫn có, nhưng nhìn thấy một người phụ nữ như vậy đúng là có chút bực bội, nên mới cố ý gây sự với Thừa Lỗi.

"Em còn chưa nói, sao lại đột nhiên đến đây".

Lư Dục Hiểu lạnh nhạt nói: "Tìm anh cùng đi một chuyến đến Thành Nguyễn".

"Ừm? Làm gì?"

"Vợ của cố vấn học tập cũ sinh đứa thứ hai, em đi tặng quà cho thầy ấy".

Thừa Lỗi hơi bất ngờ: "Thế sao".

"Đúng vậy, nhưng bây giờ em lại không muốn đi cùng anh nữa". Lư Dục Hiểu thu dọn đống đồ vừa mua, xách ra khỏi phòng.

Thừa Lỗi nhìn người nào đó bị ghen tuông làm mờ mắt, vẻ mặt vui vẻ đi theo sau.

Vì thế, cả trai lẫn gái đang làm việc bên ngoài văn phòng nhìn tổng giám đốc Thừa mặt lạnh trong mắt họ như thay đổi thành người khác, đáng thương đuổi theo vợ mình.

"Hiểu Hiểu, đợi đã, anh đi cùng em".

"Tự em biết đi".

"Anh lái xe cho em".

"Tự em biết lái!"

"Anh làm tài xế cho em không tốt sao?"

"Không tốt".

"Anh cảm thấy khá tốt..."

**

Cuối cùng, Thừa Lỗi cũng thành công dỗ được Lư Dục Hiểu, vui vẻ cùng cô đến Thành Nguyễn.

Quan hệ giữa Lư Dục Hiểu và cố vấn học tập cũ không tệ, ngày lễ hay ngày tết đều gửi quà cho thầy ấy. Lúc cô sinh đôi, cố vấn học tập cũng mua cho cô một đống đồ, còn dạy cô rất nhiều cách nuôi con thường ngày.

Gặp xong cố vấn học tập, lúc đi ra đã hơn 6 giờ.

Sắc trời hơi tối đi, sân trường tuy sắp vào đêm nhưng vẫn náo nhiệt như cũ. Thừa Lỗi nắm tay Lư Dục Hiểu đi trên con đường đến trường, hai người chậm rãi bước đi, nhìn cây cối xanh um tươi tốt bên cạnh, ngửi được hương hoa không biết từ đâu bay đến.

Trên đường đi có học sinh quay đầu nhìn hai người, hai người đều không giống với học sinh, chỉ là giá trị nhan sắc lại hấp dẫn sự chú ý của người khác.

"Thầy à, Lư Nhạc nói, lúc trước anh đích thân gọi điện thoại cho cô ấy chọn cô ấy làm học sinh của anh".

Thừa Lỗi không nghĩ rằng Lư Dục Hiểu bỗng nhiên nhắc đến việc này, "Ừm, sao vậy".

"Vì sao?"

Thừa Lỗi dừng một bước, đứng tại chỗ này.

"Em nói xem".

Lư Dục Hiểu nhướng mày: "Chắc là không phải vì em đâu nhỉ?"

Thừa Lỗi nhìn cô một cái, ý tứ trên mặt rõ ràng viết "này còn phải hỏi".

Lư Dục Hiểu : "Nhưng lúc đó em còn ở nước ngoài, hơn nữa lúc ấy cũng không nghĩ rằng sẽ quay về, chẳng lẽ anh đoán được em sẽ về?"

"Không có"

"Vậy..."

"Anh không biết em sẽ về hay không". Thừa Lỗi nhìn một vài học sinh đang vui đùa ầm ĩ ở phía xa, nhàn nhạt nói, "Chắc là... Quá muốn giữ lấy đồ vật có liên quan đến em".

Nói xong lại cười một cái, không biết là trào phúng chính mình ngay lúc đó hay là vui mừng cho chính mình bây giờ: "Cách nghĩ lúc dẫn dắt Lư Nhạc là, có lẽ có thể từ miệng Lư Nhạc nghe được chuyện của em, có lẽ một ngày nào đó em quay về, em sẽ phát hiện giáo viên hướng dẫn của Lư Nhạc là anh, sau đó... Nhớ tới anh, nhớ tới còn tồn tại một người như vậy".

Lư Dục Hiểu sửng sốt một chút, nhìn chằm chằm vào mặt anh, chợt không biết nên nói gì. Nên cười nhạo anh một chút, biết tác dụng phụ của việc từ chối cô lúc trước lớn cỡ nào không? Hoặc nên đắc ý nói, sau này anh phải càng quý trọng em, nếu không thì anh đẹp mặt.

Nhưng đến cuối cùng, cô phát hiện mấy lời này đều không phải lời cô muốn nói, quả tim giống như bị gió thổi cuốn đi rơi xuống mặt đất, mỏng manh vỡ tan tành.

Đột nhiên có chút khổ sở, vì anh, cũng vì ba năm bọn họ từng lãng phí.

"Đi thôi, đừng ngây ra nữa". Thừa Lỗi quay đầu kéo cô.

Kéo một cái, không nhúc nhích, Thừa Lỗi có chút kỳ lạ nói: "Sao vậy?"

Lư Dục Hiểu ngẩng đầu nói: "Không muốn đi nữa, anh cõng em".

Chân mày Thừa Lỗi giật một cái, nhìn xung quanh: "Chắc chứ?"

Lư Dục Hiểu mặc kệ anh, đi thẳng đến bậc thang bên cạnh, vẫy tay với anh: "Anh qua đây nhanh lên, em muốn anh cõng em".

Có lúc thì trưởng thành làm người khác yên tâm, nhưng lại có lúc tính tình trẻ con làm anh không biết phải làm thế nào.

Đây là Lư Dục Hiểu, là người phụ nữ bắt anh làm gì cũng vui vẻ chịu đựng.

"Lười như vậy, mới đi vài bước đã không muốn đi". Tuy nói như vậy, nhưng anh vẫn đi về trước, hơi khom lưng, "Lên đi".

Lư Dục Hiểu lập tức nhảy lên lưng anh, cô vùi mặt vào cổ anh, nhẹ nhàng nói: "Được, có thể đi rồi".

"Ừm".

Gió đêm chậm rãi thổi qua, cùng với tiếng đàn vọng lại lúc xa lúc gần, hai người đi càng lúc càng xa.

Sân trường vẫn náo nhiệt như cũ, có cặp đôi dắt tay nhau trên sân thể dục, có người cầm sách chạy như điên trên đường, chỉ vì đuổi theo một vị trí học bá, còn có đám người vui đùa ầm ĩ trong ký túc xá, cùng với đám bạn cùng phòng không bao giờ nghiêm túc...

Ồn ào nhốn nháo, là thanh xuân ầm ĩ, cũng là vết tích của năm tháng.

"Thầy ơi, ba năm kia anh nhớ rất rõ sao".

"Ừm".

"Quên được chưa".

"Vì sao?"

"Bởi vì không phải ba năm làm người khác vui vẻ, em cảm thấy chỉ cần nhớ kỹ khoảng thời gian chúng ta vui vẻ ở bên nhau là được".

Thừa Lỗi nghiêng đầu nhìn cô, nhẹ nhàng mỉm cười, nói: "Nhưng mà Hiểu Hiểu, những gì liên quan đến em, anh đều muốn ghi nhớ".

Là đắng hay là ngọt, là chua hay là chát, chỉ cần là ký ức có liên quan đến em, anh đều muốn nhớ rõ.

HOÀN CHÍNH VĂN

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro