Chương 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên thẻ phòng có ghi tên khách sạn, Lư Dục Hiểu bắt xe đi thẳng đến đó. 

Lúc bước vào thang máy để đi lên tầng trên, trong lòng cô có chút lo lắng thấp thỏm. Tình huống hiện tại khá hỗn loạn, cô cũng không thấy biết lúc gặp thầy ấy thì nên nói gì mới phải. 

Chẳng mấy chốc đã lên đến nơi, Lư Dục Hiểu đi lên nhấn chuông cửa phòng.

Không ai ra mở cửa, cô nhấn thêm hai lần rồi dứt khoát quẹt thẻ mở cửa phòng.

"Két".

Tiếng cửa mở lúc này vang vọng cả hành lang yên tĩnh.

Lư Dục Hiểu đẩy cửa đi vào: "Thầy?"

"Rầm!"

Có vật gì đó vừa rơi xuống đất, nhưng dưới đất có lót thảm nên âm thanh nhanh chóng biến mất.

Lư Dục Hiểu giật mình, cô vội vã đi vào phòng ngủ.

Vừa bước vừa thì tấm ga giường hỗn loạn liền đập vào mắt cô, nhưng trên giường lại không một bóng người.

"Thầy?" Lư Dục Hiểu bước lên vài bước, cô nghe thấy tiếng ma sát giữa quần áo với đầu kia của tấm ga trải giường, "Thừa Lỗi".

Âm thanh đè nén vang lên ngay sau đó, nói đúng hơn là tiếng rên nhẹ.

Lư Dục Hiểu chậm rãi đi đến đầu giường bên kia, nhìn xuống Thừa Lỗi.

Nhưng Thừa Lỗi lúc này lại không phải Thừa Lỗi trong trí nhớ của cô.

Trong trí nhớ cô, thầy ấy lúc nào cũng mang vẻ mặt nghiêm túc lạnh lùng, chưa hề có biểu cảm gì khác, cũng không dễ dàng bộc lộ cảm xúc của bản thân. Thầy ấy luôn luôn bình thản như vậy, giống như không hề có chút liên quan nào với thế giới phức tạp đang sống.

Mà ngay lúc này, Thừa Lỗi như bị ai ném xuống trần gian mà biểu lộ ra cảm xúc như vậy.

Lư Dục Hiểu run lên, có chút túng quẫn.

"Thầy làm sao vậy?"

Thừa Lỗi nằm dưới đất khó chịu trở mình, xem ra người làm tấm ra giường lộn xộn ban nãy là thầy ấy, mà âm thanh vang lên lúc nãy cũng là do thầy ấy rơi từ giường xuống.

Lư Dục Hiểu phản ứng chậm chạp, người trước mắt có chút sai sai, quá sai là đằng khác.

Áo sơ mi đã bị bung ra hai nút, lòng ngực ửng đỏ khác thường đập vào mắt. Lư Dục Hiểu nhớ ra lúc nãy Trình Viện có nhắc gì đó liên quan đến thuốc, sắc mặt cô bỗng đen đi.

Chẳng lẽ là thuốc kích thích ?

Trong bữa tiệc ồn ào khi nãy, cô sao có thể không biết loại thuốc này sẽ xuất hiện được, cô biết rằng nhiều người dùng loại thuốc này để tăng cảm giác kích thích trên giường. Mà cô không ngờ rằng là Thừa Lỗi cũng bị chuốc thuốc. 

Đám bạn của Trình Viện đúng là làm chuyện xằng bậy!

Lư Dục Hiểu ngồi xổm xuống: "Thầy đợi chút, em lập tức gọi bác sĩ!"

Tay vừa mới lấy di động ra lại bị bàn tay khác nắm lấy, di động của cô trượt khỏi tay rồi rơi xuống đất cách đó không xa.

Lư Dục Hiểu kinh ngạc nhìn về phía Thừa Lỗi, mà lúc này, anh cũng ngước mắt nhìn cô.

Không còn là ánh mắt lạnh lẽo ngày thường, lúc này ánh mắt anh trở nên đỏ ngầu như bị vấy bẩn bởi chốn trần gian.

Hiển nhiên là đã bị dục vọng nuốt trọn.

Lư Dục Hiểu lùi về phía sau, gương mặt cô hiện rõ vẻ hoảng sợ. Tim cô nhảy loạn xạ trong lòng ngực, trong đầu lại hiện lên câu nói kia, nói rằng muốn lột bỏ mặt nạ của anh ta ra để xem thử bản chất ẩn giấu bên trong là gì. 

Chiếc mặt nạ của thầy ấy giờ phút này hoàn toàn bị lột bỏ, giờ đây chỉ còn là dáng vẻ chật vật khó xử.

"Lư Dục Hiểu ?"

"..."

Bản thân anh đã không biết mình nằm trên giường nhẫn nhịn bao lâu, cho dù lúc này gọi tên cô thì bản thân cũng không hề ý thức được hành động của bản thân.

Lư Dục Hiểu rũ mắt nhìn anh: "Thầy có ổn không?"

Một câu nói dư thừa.

Trên mặt Thừa Lỗi hiện lên một tia chật vật, nhưng giây sau lại bị dục vọng nuốt chửng.

Đột nhiên anh đưa tay nắm lấy cổ tay cô, như muốn dùng sức nghiền nát cô ra thành từng mảnh. 

Nơi cổ tay cô lúc này nóng đến mức như muốn bốc cháy.

Lư Dục Hiểu đột nhiên cảm thấy hoảng sợ, cô dùng sức vẫy tay mình ra.

Có tiếng rên rỉ phát ra từ cổ họng Thừa Lỗi, cô chưa rút tay về thì Thừa Lỗi đã đè cô xuống dưới nền nhà.

"A!"

Anh cắn một cái ở cổ Lư Dục Hiểu, cô bất ngờ kêu lên rồi lấy sức đẩy anh ra khỏi người. Nhưng anh lại hung hăng nắm lấy tay cô đưa lên đỉnh đầu, bàn tay kia vội vã lần mò xuống dưới cởi quần áo cô ra.

Dược tính quá mạnh, có lẽ anh cũng không biết bản thân lúc này đang làm gì.

Từ cắn mạnh dần biến thành mút vào, đầu lưỡi ấm áp mơn trớn trên da thịt mềm mại của cô, mang theo sự nghịch ngợm không thể khống chế.

Cô vừa hoảng sợ vừa giãy giụa làm cho động tác hôn môi của anh chợt dừng lại.

Đây chính là đôi môi của anh, là nơi mà cô từng khao khát được chạm vào.

Ấm áp và mềm mại lại vô cùng hấp dẫn.

Lư Dục Hiểu phát hiện rằng cô không hề chán ghét anh hôn cô, cô có chút ngây ngốc, nghĩ lại thì có lẽ trong lòng cô trước giờ vẫn luôn không cam tâm.

Cô hận anh phá vỡ ảo tưởng khi còn bé của cô, hận anh ba năm trước không hề vì cô mà động lòng, cô càng hận anh trước đó chỉ thích tuýp phụ nữ ngoan ngoãn hiểu chuyện vậy mà lại quen với tuýp phụ nữ quyến rũ như Trình Viện.

Những mong muốn muốn xé nát vỏ bọc bên ngoài của anh giờ đây cô đã thực hiện được.

Dáng vẻ vừa điên cuồng vừa thảm hại của anh lúc này quả thật là vô cùng quyến rũ, càng làm cô cảm thấy vô cùng đắc ý.

Giờ phút này thì có lẽ là tác dụng của cồn, hoặc có lẽ là hận thù lại nổi dậy trong cô. Trong đầu cô bỗng nảy ra một ý tưởng vô cùng nực cười. Thầy ấy không phải là người nghiêm túc đứng đắn sao, không phải sẽ không yêu đương với học trò của mình sao, nếu đã như vậy thì cô cố tình muốn phá hủy hết những thứ đó. 

Thừa Lỗi, em thật sự chờ mong biểu cảm của thầy sau khi tỉnh dậy.

Lư Dục Hiểu run lên, cô ngừng giãy giụa.

Mà ngược lại, cô ngoan ngoãn nằm dưới thân anh, chính động tác làm cho Thừa Lỗi thấy sự hợp tác của cô, anh vội vã xé rách quần áo của cô để tìm kiếm nơi tư mật kia.

Hô hấp dần trở nên hỗn loạn, giữa vô số âm thanh ngắt quãng vang lên đều là hơi ấm của anh. Mà lúc này, trái tim tựa như bị ngâm trong nước sôi của cô ngày càng lớn dần, sau đó chờ đợi được nổ tung.

Sự đau đớn lập tức bao trùm lấy Lư Dục Hiểu, đến lúc này cô mới hiểu được lúc Diệp Thư Hoa miêu tả sự đau đớn khi cái kia bị xé rách đúng là không hề phóng đại.

Anh không hề dịu dàng, cũng không có lý trí mà lung tung điên cuồng, hoàn toàn rơi vào sự khống chế của thuốc.

Lư Dục Hiểu đau đến mức nhe răng trợn mắt, nhưng cô lại không hề kêu tiếng nào.

Cô nghĩ rằng, trong quá trình gỡ bỏ vỏ bọc của Thừa Lỗi, cô đã bước được một bước dài.

Ngoài ra thì chướng ngại tâm lý của cô về việc này cũng đã hoàn toàn vượt qua.

Đêm đầu tiên của cô rốt cuộc cũng được giải quyết, sau này cô sẽ không bị Diệp Thư Hoa chế giễu là bà cô xử nữ nữa.

Lư Dục Hiểu một chút cũng không hối hận, vốn dĩ trong lòng cô không quan trọng tấm màng kia, bây giờ giao nó cho Thừa Lỗi thì cô cũng không cảm thấy thiệt thòi.

Quãng thời gian khó khăn cuối cùng cũng qua đi, lúc cô sắp ngủ gục thì người kia rốt cuộc cũng dừng lại. 

Tuy rằng trên nền nhà có tấm thảm dày nên không cảm thấy lạnh, nhưng lần đầu tiên của cô lại là trên sàn thì có chút bất đắc dĩ. Lư Dục Hiểu nhìn người đàn ông đang ngủ say bên cạnh, khó khăn chồm dậy kéo chăn từ trên giường xuống đắp.

Cô không còn sức lực nào để đi, cũng không có chút sức bò lên giường, nên cứ vậy mà nằm ngủ trên sàn.

**

Trưa ngày hôm sau, trong phòng là một đống hỗn loạn.

Lư Dục Hiểu ngồi dậy trên thảm với cái bụng kêu ùng ục.

Thừa Lỗi đã dậy trước cô, cô lại bỏ lỡ biểu cảm của anh!

Nhưng mà sao cô có thể cam tâm.

Cô nhìn lên Thừa Lỗi lúc này đã ăn mặc chỉnh tề, rồi tỏ vẻ ấm ức thấp giọng nói: "Em đau quá thầy".

Thừa Lỗi run lên.

Lư Dục Hiểu ngồi dậy, cái chăn đang đắp trên người cô lúc này trượt xuống, lộ rõ mấy dấu tím xanh trên cổ.

"Thầy xuống tay cũng không hề nhẹ nhàng, không hề biết thương hoa tiếc ngọc".

Giọng nói nũng nịu của cô làm cho chính cô cảm thấy nổi da gà, cô nhìn thấy khuôn mặt Thừa Lỗi ửng đỏ.

"Tối qua em được người khác nhờ nên mới đến đây, không ngờ là thấy thầy". Lư Dục Hiểu cong môi, "Thầy liền nhào vào người em, em vùng vẫy thế nào cũng vô dụng".

Hô hấp của Thừa Lỗi có chút không thông: "Xin lỗi".

"Ừm, đúng là nên xin lỗi".

"..."

Nhất thời không có gì để nói nữa, Lư Dục Hiểu với tay nhặt lấy quần áo trên nền đất rồi từ từ mặc vào. Mà lúc cô mặc quần áo thì Thừa Lỗi lặng lẽ xoay người về phía sau. 

Lư Dục Hiểu mặc xong quần áo thì chậm rãi đứng dậy.

"Ui..."

Đi được một bước cô liền chống tay lên mặt bàn, cảm giác đau đớn mạnh mẽ ập tới, đau nhất chính là lúc đi lại.

Nghe thấy tiếng động, Thừa Lỗi xoay người, nhìn thấy gương mặt trắng bệch của cô thì giọng nói cũng trở nên khẩn trương: "Có khỏe không?"

Lư Dục Hiểu xua tay, giọng nói vô cùng sảng khoái: "Không tốt lắm, nhưng em nhịn được".

"Em..."

"Em muốn đi rửa mặt".

Thừa Lỗi mấp máy môi rồi nhường đường để cô đi qua.

Lư Dục Hiểu đi chân trần vào phòng tắm, Thừa Lỗi vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích, anh thuận tay lấy cái chăn trên tấm thảm ném lên giường. Nhưng đúng lúc này lại thấy một mảng màu đỏ sậm ngay chính giữa tấm thảm lót sàn.

Lý nào mà anh không hiểu được ý nghĩa của vết đỏ kia.

Lư Dục Hiểu đánh răng rồi rửa mặt, tinh thần sảng khoái đi ra khỏi nhà tắm.

"Thầy có thể đi rồi".

Thừa Lỗi quay đầu nhìn cô: "Tôi đưa em về".

"Thầy đang áy náy hay muốn bồi thường?" Lư Dục Hiểu cười, "Thật sự là không cần như vậy, chuyện hôm qua chỉ là ngoài ý muốn, hai ta đều là người trưởng thành cả thì không cần xem là thật".

Thừa Lỗi nhíu mày.

Lư Dục Hiểu : "A! Như vậy có quá tùy tiện không, vậy thì... Hay là thầy chịu trách nhiệm?"

Trong lời nói có chút trêu chọc đùa giỡn, cô thừa biết anh không hề có hứng thú gì với cô, tất nhiên là không muốn anh chịu trách nhiệm.

Nhưng không ngờ tới, cô nói xong anh lại gật đầu: "Được".

Lư Dục Hiểu sửng sốt một lúc: "Được? Chúng ta? Thích hợp sao?"

Thừa Lỗi : "Em cảm thấy có hợp không?"

"Ừm, ngoại trừ cả hai đều độc thân thì không hề có gì là hợp cả". Lư Dục Hiểu nhướng mày, ẩn hiện nét quyến rũ, "Cho nên chúng ta không cần miễn cưỡng nhau".

Thừa Lỗi cùng Lư Dục Hiểu ngồi taxi về nhà cô, trên đường đi hai người không nói với nhau lời nào.

Lúc xuống xe Thừa Lỗi cho Lư Dục Hiểu một dãy số, sau đó không nói thêm lời nào nữa mà cho tài xế lái xe đi.

Sau khi ra nước ngoài thì Lư Dục Hiểu đã đổi số di động, nên cô đã mất số điện thoại của anh. Cô nhìn dãy số nằm gọn trong tay mình lại nhớ đến vụ việc đụng xe năm đó, lúc đó cô không hề biết anh là Thừa Lỗi nên mới hỏi số điện thoại anh.

Cô của năm đó có biết bao si mê với dáng vẻ lạnh lùng của anh.

"Lư Dục Hiểu ?" Lư Nhạc từ trên xe bước xuống liền trông thấy cô đứng trước cửa.

Lư Dục Hiểu đáp lại: "Về rồi à".

Lư Nhạc gật đầu.

Sau đó Lư Dục Hiểu cũng không nói gì thêm, cô siết chặt đồ vật trong tay, có chút bực bội đi vào nhà.

Đi được vài bước thì quay đầu nhìn Lư Nhạc: "Có phải cô vẫn gọi thẳng tên tôi không?"

Lư Nhạc ngây ngốc: "A?"

Lư Dục Hiểu cũng lười nghĩ đến việc này bắt đầu từ khi nào, bởi vì thời gian sống chung của  cô và Lư Nhạc quá ít ỏi.

"Đúng là không biết lớn nhỏ".

Lư Dục Hiểu nói xong liền đi vào nhà, Lư Nhạc đứng im tại chỗ một hồi lâu vẫn không có phản ứng gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro