Chương 20: Lời nói của nam nhân là ko thể tin được

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Hai hàng lông mi như cánh bướm khẽ chớp chớp, Tô Mộ Thu mở ra hai con ngươi chua xót, phát giác toàn thân vô lực bủn rủn đau đớn, giống như bị kéo căng cả người, thực tế hạ thể phía trước cùng phía sau đều hỏa lạt lạt đau đớn , bên hông thì đau nhức.

Hai cái rắn chắc hữu lực cánh tay một tả một hữu phách đạo nắm cả eo nhỏ của nàng.

Có lẽ, tối hôm qua nàng thật sự xúc phạm đến bọn họ , dù sao, tựu nàng biết, bọn họ sẽ không cùng một nữ nhân ngủ trên giường lớn, dù cho trước một khắc, bọn họ còn triền miên. Có thể làm cho bọn họ như thế không khống chế được, nàng hẳn là cảm thấy vinh hạnh?

Nàng nên như thế nào cùng hai cái đại nam tử chủ nghĩa bá đạo ở chung mà không tan nát cõi lòng? Nếu như sau này bọn họ chán ghét nàng, nàng lại từ từ quyến luyến thân thể của bọn hắn cùng tâm, lúc ấy như thế nào toàn thân trở ra? Chừng nào thì bắt đầu, thân thể của nàng dần dần tham luyến bọn họ hoan ái? Vậy về sau, lòng của nàng dần dần tham luyến bọn họ ngẫu nhiên cho một điểm ôn nhu?

Mệt mỏi quá mệt mỏi quá, có loại cảm giác tâm lực lao lực quá độ.

Nàng quay đầu nhìn xem một bên Phượng Dạ Hoàng, nhìn nhìn lại bên kia Phượng Dạ Diễm, có chút khó hiểu. Không phải nói nam nhân lợi hại như thế nào thì chỉ cần đang ngủ đều là vẻ mặt hồn nhiên yếu ớt như trẻ mới sinh sao? Vì cái gì bọn họ cho dù ở trong lúc ngủ, lại vẫn là như thế lãnh mị cường thế kinh sợ nhân tâm ?

Ánh mắt rơi vào ngực trái Phượng Dạ Hoàng, nàng hoảng thần.

Một con phượng hoàng đang giương cánh.

Có người nói Phượng gia nhất định là thượng cổ thần phượng hậu duệ, cho nên Phượng gia tử tôn mới có thể mang theo ấn ký phượng sinh ra. Có lẽ đúng a! Bằng không thì như thế nào giải thích loại quái dị hiện tượng này.

Nàng muốn sờ sờ xem.

Nàng giơ tay lên chậm rãi hướng lồng ngực hắn.

Leng keng đinh ······

Nhu hòa giai điệu vang lên, nàng kinh hãi, nhìn xem hai người hai bên như cũ nhắm mắt, nhẹ nhàng kéo tay bọn họ ra, nhanh chóng nhảy xuống giường.

"A···" Nàng thấp giọng hô, nàng ngã ngồi trên mặt đất, mấy lần nghĩ đứng lên đều thất bại, bủn rủn hai chân căn bản vô lực chống đỡ thân thể của nàng.

Giai điệu như trước vang lên, nàng tâm thần hoảng sợ, nàng không biết hai nam nhân có hay không sinh khí, vạn nhất đánh thức bọn họ ···· nàng không dám tưởng tượng sẽ có cái hậu quả gì.

Mội cái đại thủ đem nàng kéo, chen chúc tiến trong ngực.

Cảm giác da thịt chạm nhau làm cho nàng mặt đỏ lên, đôi bàn tay nhỏ bé không biết đặt ở chỗ nào, ngày hôm qua là vì mị dược nàng mới có thể mơ mơ màng màng không để ý cảm thấy thẹn chủ động đụng vào bọn họ, mà bây giờ, thần trí hoàn toàn thanh tỉnh nhắc nhở nàng cảm thấy thẹn thùng là gì.

"Thu nhi, cậu có đang nghe ko? Thu nhi, Thu nhi ·····"

Vang lên bên tai là thanh âm yếu ớt của Nam Cung Phi Phi, hơi lạnh từ ống nghe điện thoại dán lên lỗ tai nàng.

"Phi Phi, tớ nghe !" Tô Mộ Thu kịp phản ứng, vội vàng trả lời nàng.

"Thu nhi, tối hôm qua bị cậu hù chết, lúc đi như thế nào không nói với tớ một tiếng ? Tớ thật lo lắng cho cậu"

"Tối hôm qua tớ có chút đau đầu, vốn nghĩ nói với cậu một tiếng nhưng lại quên, thật sự thực xin lỗi."

Chưa từng làm cho người khác hầu hạ nói chuyện điện thoại, cảm giác có điểm quái, Tô Mộ Thu thân thủ muốn cầm lấy điện thoại, tay lại bị người đè xuống. Phượng Dạ Diễm từ sau lưng giơ tay nắm giữ một bên ngực mềm mại của nàng, đầu lưỡi tại tai nàng nhẹ nhàng liếm, phía trước ôm nàng Phượng Dạ Hoàng thì cúi thấp đầu ngậm lấy một bên còn lại cuồng tứ mút vào gặm cắn, phân thân nóng rực cứng rắn thô to một trước một sau chống đỡ bụng của nàng cùng sau lưng.

Nàng khiếp sợ trừng lớn mắt, vội vàng cắn môi ức chế tiếng rên rỉ sắp thốt ra.

"Xem đi xem đi! Bình thường không hảo hảo yêu quý thân thể của mình, làm ra đau đầu đi!? Bây giờ còn nặng lắm không?"

"Không ····· ân ách ···· đừng lo." Nàng hô hấp chuyển gấp rút, tiếng rên rỉ không hề bị khống chế tràn ra.

"Thu nhi, cậu thật sự không có việc gì sao? Thanh âm của cậu là lạ ."

"Không có việc gì, chỉ là vừa tỉnh ngủ, còn không có tỉnh táo lại." Nàng khẽ cắn môi, liều mạng làm cho mình ngữ điệu có vẻ tự nhiên một ít. Mà Phượng Dạ Hoàng cùng Phượng Dạ Diễm lại đùa càng dai, chuyên chọn điểm mẫn cảm nhất của nàng tận tình đùa.

"Thu nhi, cậu hiện tại ở đâu?"

Nàng ngẩng đầu nhìn, gian phòng thiết trí là nàng chưa thấy qua .

"Nhà trọ của tôi." Phượng Dạ Diễm tại bên tai nàng nhẹ nhàng nỉ non, ấm áp khí tức phun tại mẫn cảm bên tai, kích được nàng khẽ run lên.

"Tớ ở nhà, a ······"

Nàng kêu ra tiếng, bởi vì Phượng Dạ Hoàng tại ngực nàng nặng nề cắn xuống.

"Thu nhi, cậu làm sao vậy?"

"Tớ sơ ý đá trúng chân bàn, Phi Phi, trước không thể nói với cậu nữa, tớ còn có việc." Không đợi Nam Cung Phi Phi phản ứng, nàng vội vàng cúp máy.

"Ha ha ···" Phượng Dạ Diễm cười nhẹ, đem điện thoại di động bỏ qua, hai tay nhẹ nhàng nhu da thịt trắng nõn của nàng,"Ta như thế nào không biết Thu nhi của ta vội vã như vậy ?" Đại chưởng lướt xuống dưới, thăm dò vào giữa đùi nàng, hai ngón tay vi mở hoa huyệt nàng.

"Ô ···· đừng···"

Nàng nắm chặt phía sau lưng Phượng Dạ Hoàng, cái đầu nhỏ thật sâu chôn ở trong lòng ngực hắn, miệng vết thương phía sau vỡ ra mang đến đau đớn không thể chịu đựng được.

Mật dịch trắng đục nơi tiểu huyệt ồ ồ chảy ra, theo đùi uốn lượn xuống dưới, Phượng Dạ Diễm thâm thúy mắt phượng ảm lại."Tôi cùng Hoàng muốn đi Italy một tuần, ngoan ngoãn để cho tôi hảo hảo yêu em lần cuối."

"Van cầu anh ··· đừng ···· đau quá mệt mỏi quá ·····" Nàng trầm thấp cầu khẩn.

"Diễm, đừng đùa." Phượng Dạ Hoàng lạnh lùng mở miệng, chặn ngang ôm lấy Tô Mộ Thu,"Tôi mang em đi tắm."

"Không cần, tôi tự mình đi." Tô Mộ Thu giãy dụa muốn xuống đất.

"Em có khí lực sao?" Hắn lạnh lùng dò xét nàng,"Em an tâm, tôi sẽ không đụng vào em."

Tô Mộ Thu yên lặng mặc hắn ôm đi vào phòng tắm, Phượng Dạ Diễm tà mị cười, chậm rãi cất bước đi theo.

Kết quả, Tô Mộ Thu tại phòng tắm hoặc nằm hoặc quỵ hoặc đứng bị hai người ham muốn không ngừng thẳng đến không chịu nổi mà hôn mê.

Thực tế lần nữa chứng minh, lời nói của nam nhân tuyệt đối không thể tin tưởng, nhất là Phượng Dạ Hoàng cùng Phượng Dạ Diễm.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro