Chap 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những ngày tiếp theo, Ito vội vàng làm bản khảo sát cho trò chơi mới, gần như ngày nào cũng mười giờ đêm mới về nhà. Shade vẫn như trước không rời máy tính, trên màn hình chi chít những kí tự khiến người xem đau đầu; còn Rein vẫn luôn nghĩ về cô gái mới thấy qua lần trước nhưng không ra ngoài tìm kiếm.

Sáng sớm thứ hai, Tio lấy hai cái bánh bao đông lạnh lớn rồi chạy vội ra cửa đi làm, Shade chưa hết buồn ngủ ngậm cái bánh bao, lảo đảo như sắp ngã xuống đến nơi. Anh bị Itop gọi dậy sớm, còn bị cậu ta bắt đứng lên đi ra dùng lò vi sóng hấp bánh bao.

TMD, quấy rối người đang ngủ hay quấy rầy người thức đêm ngủ là phải bị sét đánh!

Nhìn vẻ mắt díp lại muốn ngủ gật của Shade, Rein bay tới trước mặt anh, nói: “Sha Sha, anh rất muốn ngủ phải không? Trở về phòng thôi!”

Shade khoát tay, nhổ bánh bao ra: “Rein, nhân lúc tên Đại Ngốc kia đi làm, mau nấu bát sủi cảo cho tôi ăn, chịu không nổi bánh bao khô khốc rồi này rồi!”

Rein đáp ứng, nhanh chóng đi phòng bếp, Shade tiếp tục gục trên sofa nhắm mắt dưỡng thần, chuẩn bị ăn no xong thì về chuồng ngủ. Ngay khi anh sắp nhìn thấy Chu công thì nghe thấy một giọng nói xa lạ không nên xuất hiện trong phòng.

“Rein! Chị muốn ở đây vài ngày!!”

Tiếp theo, anh lại nghe thấy tiếng thìa rơi xuống sàn nhà, Rein có vẻ rất hưng phấn xông ra nói: “Được được! Aiz, chị lại cãi nhau với ông xã hả?”

Xong rồi, bây giờ nhà anh lại có thêm một con ma ở trọ sao?

“Một người phụ nữ tương đương với năm trăm con vịt”

Những lời này nói quả thật quá đúng!

Shade dựa vào sofa hai mắt nhìn “một ngàn con vịt” líu ríu trong phòng khách, xem ra anh không được ăn sủi cảo rồi, vẫn nên nhận mệnh trở về phòng ngủ thôi. Hi vọng giữa trưa Tio ở lại công ty, để anh có thể được ăn sủi cảo.

Thở dài, Shade đứng lên vừa mới đi một bước nhỏ, chị Ikedo đột nhiên bay tới nhìn anh, hại anh ngã ngồi lại sofa.

Chị Ikedo thoạt nhìn là một ma nữ còn trẻ, khôn khéo, có lẽ khi chết chưa đến ba mươi tuổi. Chị ta quan sát Shade từ đầu tới chân, chỉ vào anh quay đầu hỏi Rein: “Cậu ta chính là chủ nhà mới đến? Là ‘Sha Sha’ có thể thấy được em?”

Rein cười gật đầu: “Đúng rồi đúng rồi, anh ấy tốt lắm.”

“……” Shade xấu hổ đỡ trán: “Đừng gọi tôi là Sha Sha, tôi có tên, gọi là Shade!”

Chị Ikedo vỗ vỗ vai anh: “Aiz, gọi là Sha Sha nghe hay hơn bao nhiêu, phải không? Tôi ở đây vài ngày cậu không để ý chứ? Sẽ không gây thêm phiền toái cho cậu đâu, cậu gọi tôi chị là được.”

Xem nhẹ lời nói của chị ta, lực chú ý của Shade hoàn toàn tập trung ở đầu vai bị chị ikedo vỗ vào: “Sao chị có thể tùy tiện vỗ vai tôi, Rein phải rất chuyên tâm mới làm được?”

“Cô ấy á?” Chị Ikedo cười cười, “Đạo hạnh của cô ấy quá nông, qua mấy năm nữa là có thể giống tôi, cậu phải đối xử tốt với cô ấy chút nha!”

Shade yên lặng, hoàn toàn không hiểu gì cả, đạo hạnh nông sâu của Rein với chuyện anh đối xử tốt hay không tốt với cô ấy có liên quan gì sao?

Buổi tối tan tầm trở về, Tio vừa dùng chìa khóa mở cửa liền phát hiện Shade sắc mặt không được tự nhiên ngồi yên ở phòng khách xem tivi, mà tiết mục tivi phát không ngờ lại là phim thần tượng thanh xuân vừa giả tạo lại vừa khoa trương.

Tio buông chồng giấy A4 xuống, trêu ghẹo nói: “Cậu đổi tính rồi à, lại có thể xem cái này?”

Quả thực Shade muốn thoát khỏi thế giới thực tại trước mắt này. Rein bị chị Ikedo khuyến khích xem cái gọi là phim thần tượng, hai ma nữ vừa khóc vừa cười xem từ mười giờ sáng đến chín giờ tối, từ tập một đến tập tám. Xem thì cứ xem đi, anh tới thư phòng chơi máy tính không sao cả, thảm ở chỗ chị Ikedo cứ lôi kéo không cho anh đi, lấy cớ nếu có người nghe thấy tiếng tivi lại không thấy người xem, như vậy sẽ khiến nghi ngờ, ép buộc anh cùng xem phim thần tượng với các cô.

Phim thần tượng em gái cô á!! Có xem thế nào thì cái đống tình tiết kịch máu chó ấy cũng không xảy ra trên người mình đâu!! Ung thư ở đâu ra mà dễ chữa khỏi được như vậy?! Nữ heo sao có thể đi ngang qua khách sạn thôi mà cũng bắt được bạn trai đạp hai chân (bắt cá hai tay) hả?! Ai mới hớp một ngụm cocktail liền gục, sau đó đụng phải đối tượng tình một đêm là một thằng trai đẹp hả?!

Shade xoa xoa huyệt thái dương, duỗi thắt lưng đứng lên nói: “Chán quá ấy mà! Cậu muốn xem không, không xem để tôi tắt.”

“Tắt đi tắt đi, chạy cả ngày mệt chết tôi rồi.”

Thấy Tio vào nhà vệ sinh, nghe thấy tiếng nước chảy, Shade mới ấn tắt ti vi, nhẹ giọng nói với Rein và chị Ikedo: “Người bình thường đã trở lại, phim nhiều tập mai hai người xem đi. Tôi đi ngủ, nhớ không được làm chuyện ‘quá giới hạn’ đó!”

Chị Ikedo  vỗ vỗ ngực, “Yên tâm, tôi sẽ trông Rein.”

“……” Cứ cảm thấy không đáng tin hai con ma ở chung một chỗ càng khiến người ta không bớt lo được.

Chị Ikedo ở chỗ Shade hai ngày, anh Ikedo không chịu nổi tính hình cuối cùng bay tới đón chị ấy về, sau khi thành khẩn xin lỗi nhận sai, đôi vợ chồng ma mới từ từ rời đi. Sau khi không thấy bóng người nữa, cái mặt tươi cười của Shade sụp xuống, rốt cuộc anh không cần phải xem phim nhiều tập nữa rồi; rốt cuộc anh có thể an tâm tiếp tục làm việc, lập trình mã của riêng mình rồi.

“Rein, tôi muốn ăn bánh trôi, mặn!!” Shade quát.

Còn không đợi Rein hành động, ngoài cửa liền truyền đến tiếng vặn khóa, Tio mặt mày hưng phấn mà bước vào, “Oa ha ha, công việc của tôi hoàn thành rồi, mai là có thể về thành phố C! Tên nhóc chết tiệt, tối nay mình mời khách ra ngoài ăn!”

Oh yeah, xem ra hôm nay là ngày may mắn của anh, tiễn bước từng kẻ oan gia, ngày kế tiếp cuối cùng có thể khôi phục lại hình thức trước đó rồi!

Hôm sau, nhìn chuyến tàu đặc biệt tiễn Đại Ngốc xa dần, cho đến lúc biến mất, Shade nhảy nhót ra khỏi nhà ga.

“Sha Sha, hôm nay anh dường như rất vui.”

“Đúng vậy! Đi thôi, hôm nay chúng ta đi siêu thị mua bổ sung đồ.”

Chất đầy xe đẩy, đi đến khu thịt tươi, Shade sờ sờ tai nghe bluetooth trên tai, nói: “Rein, cô biết hầm sườn lợn không?”

“Biết.”

“Đêm nay chúng ta ăn sườn!”

Chọn hai dải sườn, một cây củ cải trắng, mua túi gia vị chuyên dụng, Shade mới cảm thấy mĩ mãn cầm hai túi lớn ra khỏi siêu thị.

Về nhà, dưới chỉ thị của Rein, Shade đem sườn cùng với củ cải trắng đã nạo vỏ cắt miếng bày ra bát xong, rồi mới rời khỏi phòng bếp nhường Rein làm chuyện tiếp đó.

Mới rửa tay trong nhà vệ sinh ra, điện thoại trong phòng khách vang lên, Shade cầm lấy điện thoại, nói “Alo?”, người gọi tới ngoài ý muốn là bác gái chủ nhà.

“Là…là tôi, chàng trai…”

“À!” Shade cố ý kéo dài giọng, “Là bác sao!?”

“Đúng, đúng, đúng, là tôi là tôi! Cái kia, ngày mai tôi sẽ cùng bạn già ra nước ngoài dưỡng lão, cậu, cậu ở phòng đó có khỏe không?” Giọng điệu của bác gái có vẻ rất chột dạ.

Shade ngồi xuống sô pha, chân đặt trên bàn trà, làm bộ như lơ đãng trả lời: “Còn được, có lẽ bát tự của tôi tốt đi, có vài thứ gì đó…Bác gái, bác biết mà.”

“Ha ha ha ha a……” Bà chủ cũ cười khan, một giọt mồ hôi chảy xuống rất chi là to.

“Bác không cần lo lắng, chẳng qua tôi muốn hỏi một chút, rốt cuộc căn phòng như như vậy từ khi nào?” Shade đột nhiên nhớ tới lần thảo luận với Rein ở chợ đêm trước đó, có lẽ anh có thể từ chủ nhà hỏi thăm ra một chút tin tức liên quan đến cô.

“A! Việc này… Khoảng một năm trước, có một cô gái thuê phòng đó tự sát chết, phòng ở cũng không được mấy tháng, những người thuê kế tiếp không đến một tháng đều nói trong nhà có đồ bẩn, vội vàng chuyển đi ra ngoài. Cuối cùng, cậu cũng biết mà, cậu tới mua…”

“Tự sát?” Shade ngước mắt nhìn phía phòng bếp, thấy thế nào thì Rein cũng không giống người sẽ tự sát, chẳng lẽ mất trí nhớ thì tính cách cũng thay đổi luôn?

“Phải, cảnh sát nói như vậy ……” Bác gái dừng một chút, còn nói: “Nói là nhảy từ cửa sổ phòng khách, đầu chạm đất trước, vào bệnh viện cấp cứu không được, sau đó thì qua đời…”

“Con bé cũng là đứa nhỏ đáng thương, lúc chết mới hơn hai mươi, quá đáng tiếc.”

“Cô ấy tên là gì?”

“Rein .”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro