| 62 |

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dọc đường đi, Thẩm Tại Luân không nói thêm câu nào.

Lý Hi Thừa ngồi bên cạnh, nắm lấy tay cậu, nãy giờ có rất nhiều người gọi điện cho anh, anh nghe rồi giao phó hai ba câu, sau đó cúp máy.

Di động của Thẩm Tại Luân cũng có rất nhiều người gọi đến, nhưng Thẩm Tại Luân không có tâm trạng nghe, cậu chỉ trả lời tin nhắn của Cảnh Nghi.

Hiện giờ đầu óc cậu rất loạn, cậu cố thuyết phục rằng chuyện này không liên quan đến Trục Lưu, nhưng đoạn lịch sử trò chuyện kia lại cứ rành rành trước mắt không thể chối cãi.

Trục Lưu không giống người như vậy, Trục Lưu là người bạn ở bên cậu lúc cậu gian nan nhất.

Thẩm Tại Luân vẫn còn nhớ lúc mình không một xu dính túi, cùng đường mạt lộ, đi tìm Trục Lưu, Trục Lưu mở cửa cho cậu, không hề đắn đo mời cậu đến nương nhờ, giọng nói còn mang theo trách cứ: "Có còn là bạn bè không? Cậu gặp khó khăn sao không nói sớm cho tôi biết?"

Sau khi đón Thẩm Tại Luân vào, hắn mang hết đồ ăn thức uống ngon nhất trong nhà ra chiêu đãi Thẩm Tại Luân.

Buổi tối hai người cùng nằm trên một cái giường xem phim, cùng nhau nói chuyện trời nam đất bắc, cùng nhau đùa giỡn.

Trục Lưu lúc đó nghĩa khí ngút trời nói: "Thẩm Tiểu Luân, đợi tôi nổi tiếng thì chúng ta không cần chịu khổ thế này nữa."

Câu nói này tựa như ánh nắng ấm áp soi rọi vào trái tim Thẩm Tại Luân, khiến lòng cậu ấm áp vô cùng.

Thẩm Tại Luân không muốn dựa vào Trục Lưu, nhưng thời điểm gian khổ nhất có một người nói với mình câu này, dù là ai cũng khó mà không cảm động.

Trục Lưu chiếm một vị trí đặt biệt trong lòng Thẩm Tại Luân, không ai thay thế được.

Sao lại nên nông nỗi này?

Họ vẫn luôn rất tốt mà...

Dù khoảng thời gian này bận rộn công việc, hai người gặp nhau không nhiều, nhưng lúc thường cũng không phải không xảy ra.

Vì sao lại phát sinh chuyện này?

Thẩm Tại Luân ôm di động phát ngốc, nửa ngày, bật điện thoại lên, mở danh ba, tầm mắt rơi vào hai chữ "Tiểu Lưu", hàng mi run rẩy.

Cậu muốn gọi hỏi một chút, lại sợ nghe thấy đáp án.

Nhưng nếu không gọi, tảng đá nặng trình trịch trong lồng ngực sẽ không rơi xuống, nó ép cậu không thở nổi.

Tới tận giờ phút này, cậu vẫn còn ôm một tia hi vọng, cậu hiểu lầm hắn.

Bỗng nhiên, tay cậu bị Lý Hi Thừa cầm lấy.

"Luân" Lý Hi Thừa trầm giọng nói, "Hôm qua là ngày hơ khô thể tre của Trục Lưu, Trục Lưu đã rời khỏi đoàn phi,, anh đã lấy được chứng cứ hắn và blogger liên lạc, Trục Lưu đang bị người của anh chặn trong khách sạn."

Sợi dây cung cuối cùng trong đầu đứt đoạn, tảng đá khổng lồ lăn xuống, tàn nhẫn đập trúng ngực cậu, làm máu thịt be bét, gân mạch đau muốn vỡ nát.

"Sao lại..." Đầu óc Thẩm Tại Luân trống rỗng, từng hình ảnh ngày xưa hiện ra, lại mơ hồ như ảo cảnh, không thể nắm bắt, đôi môi cậu run rẩy, cổ họng nghẹn lại, "Sao cậu ấy lại làm như vậy? Cậu ấy không phải người như thế..."

"Anh không biết hắn là loại người nào, nhưng anh có chuyện muốn nói em biết" Lý Hi Thừa nhàn nhạt nói, "Vì để hắc em, hắn tìm kim chủ, cùng gã "trao đổi"."

Con ngươi Thẩm Tại Luân đột nhiên co rút, không dám tin nghiêng đầu nhìn Lý Hi Thừa.

"Kim chủ của hắn vốn cho là trò đùa nho nhỏ, không ngờ mọi chuyện huyên náo ra cớ sự này, vì thế gã vứt bỏ Trục Lưu, nghe nói vốn còn muốn tiết lộ chuyện chúng ta kết hôn giả nhưng vì động tĩnh lớn quá nên thôi." Lý Hi Thừa nói, "Tất cả chứng cứ đều ở trong tay anh, em muốn xử lý thế nào thì tùy em."

Lý Hi Thừa đã nói sẽ không hòa giải, truy cứu tới cùng, chỉ cần vài thao tác, anh đã lấy được chứng cứ Trục Lưu và kim chủ thông đồng bôi đen Thẩm Tại Luân.

Cái này một khi tuồng ra, chẳng khác nào dội một quả bom hạt nhân, Lý Hi Thừa sẽ không cho Trục Lưu có bất kỳ khả năng tẩy trắng nào.

Trục Lưu làm sao hãm hại Thẩm Tại Luân, anh sẽ đòi lại gấp mười.

Càng khỏi nói Trục Lưu chơi hèn như vậy, dội hết nước bẩn lên người Thẩm Tại Luân, mọi chứng cứ đều nằm trong tay Lý Hi Thừa.

Nhưng bất kể thế nào cũng phải tôn trọng ý kiến của Thẩm Tại Luân, dẫu sao đó cũng là bạn của Thẩm Tại Luân.

Lý Hi Thừa chỉ làm chuyện anh nên làm, quyền quyết định cuối cùng nằm trên tay Thẩm Tại Luân.

"Vì bôi đen em..." Thẩm Tại Luân hoảng hốt nói, "Đáng để cậu ấy trả giá, phí nhiều tâm tư như vậy sao?"

Trước kia Thẩm Tại Luân và Trục Lưu đã từng nhắc đến vấn đề đi đường tắt, quan điểm hai đều rất nhất trí, đều không ủng hộ vì lợi ích mà bán thân.

Làm diễn viên, làm minh tinh, nhất định sẽ có khán giả yêu thích họ, xem họ là thần tượng, thần tượng phải tỏa sáng, không nhất định phải trở thành một vĩ nhân, nhưng tam quan không thể méo, không được có lỗi với mình, cũng không được có lỗi với những người yêu thích mình.

Bởi vì họ cùng chung ý nghĩ, mới trở thành bạn bè, vì sao tới ngày hôm nay, Trục Lưu lại biến thành bộ dáng mà hắn ghét nhất?

Sao lại quên mất sơ tâm của mình?

Hắn hận Thẩm Tại Luân đến thế ư?

Thẩm Tại Luân nghĩ đến đầu trướng đầu, tất cả đều là tại sao tại sao tại sao, lại không hề có một đáp án nào.

Cậu cắn chặt răng, cố đè nén chua xót dâng tràn.

"Nếu em cảm thấy khó chịu thì nói ra đi" Lý Hi Thừa khẽ nói, "Có cần anh cho mượn cái ôm không?"

Thẩm Tại Luân không nói gì, lặng lẽ xoay người, ôm lấy Lý Hi Thừa.

Lý Hi Thừa mặc một chiếc áo khoác đen, bên trong là áo len trắng mềm mại, mang theo hơi ấm, mùi hương bạc hà xộc vào mũi cậu.

Thẩm Tại Luân dúi đầu vào lồng ngực của anh, buồn bực nói: "Vậy thì không cần nữa."

"Thôi mà" Lý Hi Thừa nở nụ cười, "Cho em xài miễn phí."

Thẩm Tại Luân ôm anh một lát: "Em không hiểu...ai rồi cũng thay đổi sao?"

"Thế sự vô thường, mỗi sự việc trên thế gian này đều biến hóa theo từng giờ từng khắc." Lý Hi Thừa xoa tóc cậu, "Con người cũng vậy."

Thẩm Tại Luân ngẩng đầu lên, viền mắt ươn ướt, thoáng chốc lại như chỉ là ảo giác: "Vậy anh cũng sẽ thay lòng?"

"Nếu anh thay lòng, thì đã sớm thay lòng trong khoảng thời gian chia tay với em rồi" Lý Hi Thừa nhìn cậu, "Từ lúc chúng ta yêu nhau đến giờ, cũng hơn tám năm rồi nhỉ? Thất niên chi dương cũng qua rồi, còn thay lòng cái gì nữa, chẳng phải uổng phí tám năm kia sao, hỏi thừa quá vậy?"

Thẩm Tại Luân thiếu chút nữa bị giọng điệu trịnh trọng này của anh chọc phì cười, cũng cảm thấy bớt thương tâm hơn.

"Cũng đúng, hóa ra đã lâu như vậy, em chỉ mới ba tuổi, còn quá trẻ" Thẩm Tại Luân nói, "Thầy Lý, anh gìa như thế nếu không cố gắng lấy lòng em, để em nuôi anh, vậy quãng đời còn lại phải làm sao đây."

Lý Hi Thừa nở nụ cười: "Được, vậy sau này anh sẽ để Thẩm ba tuổi nuôi, em cày ruộng anh dệt vải nhé?"

Thẩm Tại Luân nhìn anh, gật đầu thật mạnh.

Nhìn nhau một lát, hai người không hẹn mà môi kề môi, bắt đầu hôn nhau.

Tỉ mỉ mà lâu dài.

***

Thẩm Tại Luân đã gọi điện cho đạo diễn, nói có chút việc riêng cần phải xử lý, rồi bắt xe tới khách sạn Trục Lưu ở.

Lúc xuống xe, Thẩm Tại Luân cố gắng duy trì vẻ mặt bình tĩnh.

Đến cửa phòng, Thẩm Tại Luân dừng bước, hít một hơi.

Có vài người đứng ở ngoài cửa, đều là người của Lý Hi Thừa.

Lý Hi Thừa đứng ở cửa, không tiến vào, chỉ nhéo lòng bàn tay Thẩm Tại Luân: "Đi thôi, anh ở bên ngoài, có việc gọi thì gọi anh."

Thẩm Tại Luân ừ một tiếng, đẩy cửa ra.

Trục Lưu chỉ mặc một cái áo mỏng, đứng bên cửa sổ, nghe thấy động tĩnh, hắn chợt quay đầu lại, vừa định chửi ầm lên, nhưng khi nhìn thấy người đến, âm thanh ngưng bặt.

Qua mấy giây, sắc mặt hắn trở nên cổ quái, đôi mắt âm lãnh như rắn, tỏa ra hơi lạnh, tay đang khoanh ngực cũng để xuống, một bộ dáng đề phòng.

"Là cậu tìm người đến ngăn chặn tôi?" Trục Lưu lạnh lùng nói, "Rốt cuộc cậu muốn làm gì?"

Thẩm Tại Luân đóng cửa lại, không bước tới, quan sát Trục Lưu, cảm giác chua xót chôn trong lòng sau khi nhìn thấy Trục Lưu, đột nhiên nảy mầm, nhanh chóng vươn cao.

Không phải cậu hận Trục Lưu làm loại chuyện này với cậu, mà là tiếc nuối hắn ra nông nỗi này.

"Chuyện trên mạng" Thẩm Tại Luân nhìn hắn, "Là cậu làm đúng không?"

Trục Lưu không hề suy nghĩ, thừa nhận: "Phải! Là tôi làm! Không giấu giếm gì, tôi đã muốn làm lâu lắm rồi!"

Muốn làm lâu lắm rồi?

Thẩm Tại Luân cảm thấy hoang đường cực kỳ: "... Tại sao?"

"Tại sao?" Trục Lưu như bị câu hỏi này chọc tức, vẻ mặt dữ tợn, "Cậu còn có mặt mũi hỏi tại sao? À đúng, dù sao da mặt cậu cấu tạo thế mà, nhu nhược, vô tội, Bạch Liên Hoa thịnh thế, tâm địa thuần khiết thiện lương, tất cả mọi người thích khuôn mặt này của cậu! Ai cũng thích cái loại này!"

Lửa giận bốc lên, hắn từng bước bước đến chỗ Thẩm Tại Luân: "Thực tế cậu là dạng người gì tôi rõ hơn ai hết. Cậu chỉ là một đống bùn nhão! Lúc cậu nghèo rớt mùng tơi, tất cả đều nhờ tôi tiếp tế, cậu quên rồi hả, đồ bạch nhãn lang! Bùn nhão chỉ nên nằm trong bùn đất! Dựa vào cái gì dám tìm tới Lý Hi Thừa ôm đùi? Lúc trước nói tốt như vậy, cái gì không tình nguyện, cái gì ly hôn, kết quả thì sao, ba hồn bảy phách của anh ta đều dính trên người cậu! Tài nguyên, tiền tài, danh vọng, đều đập hết lên người cậu! Đồ hồ ly tinh!

Mỗi câu mỗi từ Trục Lưu nói như một mũi dao nhọn, rọc rách tam quan Thẩm Tại Luân, mà ác hơn là chủ nhân cũng mũi dao này chính là bạn của cậu, không gì đau đớn hơn.

Thẩm Tại Luân đứng đơ ra, không nhúc nhích.

Lời của Trục Lưu quá mức chấn động, thiên ngôn vạn ngữ muốn phản bác đều chặn trong cổ họng, không biết nên nói gì trước.

"Vai Khương Thụ là của tôi!" Trục Lưu không cậu thời gian điều chỉnh, điên cuồng hét, "Là tôi đề cập với cậu trước mà! Lúc đó cậu giả nhân giả nghĩa kêu tôi nắm bắt cho tốt, cmn tôi bị mụ đầu mới tin lời của cậu! Kết quả thì sao? Cậu quay đầu lại đoạt lấy nhân vật này! Thẩm Tại Luân, lúc cậu ngủ có sờ qua lương tâm của cậu không, cậu còn có trái tim không? !"

Dường như có ngọn lửa bập bùng, Thẩm Tại Luân thốt: "Cậu nói với tôi cái gì ? Cậu nói gần đây cậu đi thử vai? Tôi cũng có bản lĩnh lắm mới bằng một câu nói này mà biết cậu nói về <Yêu anh như thế đó>, còn biết cậu diễn vai Khương Thụ, sao cậu không mắng tôi có đọc tâm thuật luôn đi?"

Trục Lưu đang trong cơn thịnh nộ, căn bản không nghe cái gì lọt tai, hắn tới gần Thẩm Tại Luân hơn, tiếp tục hét: "Lý Hi Thừa xem thường tôi, lúc nhận xét diễn xuất bới lỗi mắng tôi! Cậu cố ý tìm cho tôi nam N khi dễ tôi, để tôi hay bị NG trước mặt đạo diễn, để hắn ta nói tôi diễn xuất quá tệ! Thẩm Tại Luân, trên thế giới này chỉ có cậu diễn hay nhất, chỉ có cậu mới có năng lực đúng không! Rốt cuộc cậu ngủ với bao nhiêu người mới có thể để họ một lòng một dạ vì cậu?!"

Sau câu nói này, ngọn lửa nho nhỏ nháy mắt hóa thành hỏa diệm sơn, thiêu cả người Thẩm Tại Luân nóng hổi, cắn nuốt hết thảy lý trí của cậu.

Thẩm Tại Luân nghĩ đến mình dành nhiều ngày nói lời hay ý đẹp với Khổng Tú Anh, dùng bao nhiêu lời thề thốt, tức đến nỗi cả người phát run, một mùi xộc nghẹn cổ họng, bị cậu gắt gao đè xuống.

Hắn...còn nói cậu ngủ với nhiều người?

"Hóa ra cậu nghĩ tôi là người như vậy " Thẩm Tại Luân nhìn hắn, "Trục Lưu, hóa ra trong mắt cậu tôi là bộ dáng thế này."

"Đúng!" Trục Lưu tức giận chỉ vào mặt cậu, lớn tiếng chửi bới, "Tôi thấy cậu dối trá như thế, hận không thể lột da cậu, cho cậu chết quách đi!"

Chợt, Thẩm Tại Luân đấm một đấm lên mặt Trục Lưu, làm hắn lảo đảo sang một bên.

Trục Lưu ong ong, chưa kịp phản ứng lại, Thẩm Tại Luân túm lấy cổ áo của hắn, xách lên: "Vừa nãy là vì Trục Lưu ngày xưa đánh, cậu không còn là Trục Lưu chân thành ngày xưa nữa."

Nói xong câu đó, Thẩm Tại Luân lại đấm thêm một cái: "Lần này, là vì người không không hiểu rõ tôi, đạo bất đồng bất tương vi mưu, Trục Lưu, nếu cậu nhìn tôi như vậy, vậy tôi cũng không muốn giải thích gì với cậu, tôi tự nhận không có lỗi gì với cậu, từ nay về sau, sơn cao thủy viễn... Chúng ta không cần gặp mặt nữa."

Trục Lưu đột nhiên nhào tới, muốn đánh nhau với Thẩm Tại Luân, hắn không khác gì một kẻ điên, miệng toàn những từ thô tục.

Có điều người ngoài cửa nghe thấy động tĩnh, mở cửa ra, bảo tiêu ập vào, khống chế Trục Lưu.

Lý Hi Thừa chậm rãi đi tới trước mặt cậu.

Thẩm Tại Luân ngước mắt nhìn anh, viền mắt ửng đỏ.

Lý Hi Thừa ôm lấy vai Thẩm Tại Luân, không nói một lời, dẫn cậu ra ngoài.

Lúc ra khỏi phòng, Thẩm Tại Luân dừng bước.

Hình ảnh trong quá khứ lần thứ hai tái hiện, đối lập hoàn toàn với hiện tai.

Thẩm Tại Luân đang quấn tạp dề, nấu ăn trong phòng bếp, Trục Lưu biếng nhác đứng ở ngoài cửa ló đầu vào: "Thẩm Tiểu Luân, chừng nào mới được ăn cơm dợ?"

Ánh tà dương rơi trên gương mắt trẻ trung của hắn, ngưng tụ ở khóe miệng hắn, ấm áp như một bức tranh sơn dầu.

Thẩm Tại Luân trở tay xào món cuối cùng, thuần thục đảo nồi, lấy mâm, rửa tay, bưng đồ ăn ra.

Trục Lưu đã rửa tay xong, ngồi chờ Thẩm Tại Luân bê thức ăn lên.

Gió thổi phần phật trên đỉnh đầu, trên bàn để mấy miếng dưa hấu cắt gọn gàng, vị ngọt lan tỏa, con chó nhỏ dưới bàn nhô ra, muốn đi theo tiếng gọi của dưa hấu.

Ráng chiều pha thêm màu sắc ấm áp.

Trục Lưu mới vừa ăn một đũa, ồn ào hét: "Ngon quá! Thẩm Tiểu Luân, nghệ trù của cậu tốt ghê, ai cưới được cậu thật có có phúc!"

Thẩm Tại Luân chỉ mỉm cười nhìn hắn.

Trục Lưu khui hai chai bia, đưa cho Thẩm Tại Luân một chai, mặt mày cong cong nói: "Sau này cậu kết hôn rồi, tôi có thể sang cọ cơm nữa không?"

"Cậu nói gì vậy" Thẩm Tại Luân cụng bia với hắn, ngửa đầu hớp, "Kết hôn rồi thì không còn là bạn bè? Lúc nào cậu muốn ăn thì tôi làm cho, cần gì xa lạ thế!"

Trục Lưu cũng tu một hợp lớn, hào sảng đập bàn: "Tôi sẽ làm hậu thuẫn cho cậu! Nếu có ngày cậu kết hôn, đối tượng của cậu bắt nạt cậu, cậu nói với tôi, tôi đánh hắn giùm cậu!"

"Được" Thẩm Tại Luân nở nụ cười, "Vậy để cho cậu đánh thắng, tôi cũng chỉ có thể tìm một người một mét sáu, nặng khoảng 90 cân thôi."

"Thẩm Tiểu Luân!" Trục Lưu đứng lên, "Cậu có ý gì!"

Thẩm Tại Luân cười đến không dừng được, xoay người chạy.

Trục Lưu nói với con chó dưới bàn: "A Hoàng, đuổi theo! Người này kỳ thị tao!"

A Hoàng đối với lời của hắn ngoảnh mặt làm ngơ, một lòng muốn ăn dưa hấu trên bàn, thậm chí còn đưa lưng về phía hắn.

"Mày!" Trục Lưu chỉ vào con chó kia, "Con chó ngu này!"

Thẩm Tại Luân cười đến đau eo.

Hình ảnh phảng phất bị đông lại.

Quạt trần, lịch treo trên tường, âm thanh phát ra từ TV, chó, dưa hấu, bàn, cùng hai người đang không ngừng tranh đồ ăn.

—— Nhớ lúc còn trẻ, cậu thích trò chuyện, tôi thích cười.

Thời gian thấm thoắt thoi đưa, cảnh còn người mất, người đi trà nguội lạnh.

Không ai có thể quay lại quá khứ.

Ký ức đẹp nhất cũng chỉ dừng lại ở đó.

Nước mắt vẫn luôn đè nén nháy mắt như đê vỡ, thi nhau lăn xuống, cậu không thể không khóc thành tiếng

Trong màn hơi nước mông lung, Thẩm Tại Luân muốn quay người liếc nhìn một lần nữa, dường như chỉ cần quay người lại, thiếu niên chờ hắn làm cơm vẫn đứng ở chỗ cũ, lớn tiếng nói cười với cậu.

Mà chưa kịp quay người, đôi mắt của cậu bị bịt lại.

"Đừng nhìn về quá khứ nữa." Lý Hi Thừa nói, "Đi về phía trước, đừng quay đầu lại."

Đau đớn ngày càng khuếch tán, Thẩm Tại Luân khóc đến không thể dừng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro