| 53 |

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thẩm Thành Nam là người có chí tiến thủ, còn biết tri ân báo đáp, đợi đến khi mọi phiền toái đều được giải quyết xong xuôi, địa vị của Thẩm Tại Luân và Lý Hi Thừa ở trong lòng của y đã thăng cấp thành ân nhân.

Mỗi lần đến phân cảnh đối diễn với họ, ánh mắt đều sáng quắt lên.

Hôm nay là cảnh diễn cuối của Thẩm Thành Nam.

Thẩm Thành Nam đảm nhận vai Dung Phồn- bạn của Khương Thụ, đất diễn không nhiều, miễn cưỡng xem như nam bốn, cảnh này nói về Dung Phồn chọc phải bọn côn đồ bên ngoài, Khương Thụ vì thế mà bị liên lụy, cậu bị thương, Hứa Thời trùng hợp đi ngang qua, thế là tiện tay làm anh hùng cứu mỹ nhân, sau đó, Dung Phồn bị người nhà cưỡng chế chuyển trường.

Lúc này Khương Thụ và Hứa Thời còn ở trong gian đoạn bạn bè, đối với Khương Thụ mà nói, Hứa Thời là một người bạn đặc biệt mà cậu quen vào năm lớp 12 này, cậu thích nghe tiếng đàn của Hứa Thời, cũng thích ở chung với cậu bạn này, lúc nhìn Hứa Thời chơi đàn, tâm tình rất thả lỏng, còn đối với Hứa Thời mà nói, Khương Thụ nói quá nhiều, lúc cậu ở bên cạnh Hứa Thời thấy ồn ào, nhưng lúc cậu không ở bên cạnh lại không quen.

Khi nhìn thấy Khương Thụ bị người khác đánh, Hứa Thời lập tức xông lên giải vây giúp cậu.

"Cảnh thứ 32 lần 1!"

Nương theo âm thanh đó, cảnh diễn chính thức bắt đầu.

"Nói thiệt nha, tớ thấy ba cậu quản cậu nghiêm khắc quá." Dung Phồn oán than, "Không phải thi không được hạng nhất thôi à? Chuyện có bao lớn đâu? Có cần giận tới vậy không?"

Khương Thụ cười nói: "Tớ cũng quen rồi, thật ra cũng không có chuyện gì."

"Sao lại không, ngược đãi trẻ em đó!" Dung Phồn nghiêm túc nói, "Cậu cần được bảo vệ!"

Biết cậu bạn đang quan tâm mình, Khương Thụ cảm thấy ấm áp trong lòng.

"Không đến nỗi" Khương Thụ vừa suy nghĩ xem lát nên mua thuốc màu gì vừa trả lời, "Tớ mười tám rồi."

"Vẫn chưa hết lớp 12 mà" Dung Phồn vỗ vỗ bả vai cậu, "Cậu cố gắng lên, nhanh chóng thoát khỏi ràng buộc của ông ta!"

Sau đó y nhìn thấy tiệm nước giải khát phía trước, nói: "Cậu chờ tớ tí nha, tớ đi mua hai ly nước."

Khương Thụ "Ờ" một tiếng, cũng bước vào văn phòng phẩm mua thuốc màu.

Có điều ra ngoài rồi mà Dung Phồn vẫn chưa về.

Khương Thụ bước tới tiệm giải khác, lại nhìn thấy Dung Phồn đang bị người khác vây trong ngõ hẻm, trên tay bọn chúng còn cầm vũ khí.

"Người tới không có ý tốt"

Khương Thụ nhanh chóng xông tới.

Khương Thụ hét lên: "Các người làm gì đó!"

Bọn đang vây quanh Dung Phồn nhanh chóng quay đầu lại, nhìn thấy khí thế hùng hổ của Khương Thụ, theo bản năng nghĩ đây là cứu binh của Dung Phồn, vì vậy xắn tay áo lên đánh nhau.

Một hồi hỗn chiến xảy ra.

Hứa Thời vừa vặn đi ngang qua đầu hẻm, vốn cậu không thích quản việc không đâu, nhưng khi thấy một trong số đó Khương Thụ thì kinh hãi, vội chạy tới giúp một tay.

Vừa đánh không bao lâu, Khổng Tú Anh bỗng nhiên lớn tiếng hô ngừng.

Tình cảnh đông lại.

Thẩm Tại Luân đang duy trì tư thế bị người ta túm chặt cổ áo, nghe thấy thế, diễn viên quần chúng lập tức buông ra.

Khoảng thời gian này mọi người phối hợp với nhau rất ăn ý, rất ít NG, Thẩm Tại Luân giật mình, thử nghĩ lại xem mình có diễn sai ở đâu không.

Thế nhưng nghĩ mãi không ra, càng lo lắng hơn .

Khổng Tú Anh lười đi tới, cũng lười gọi người lại đây, trực tiếp cầm loa rống: "Lý Hi Thừa cậu sao vậy? !"

Thoáng chốc, tất cả đều giật mình, dường như tiếp nhận cùng một mệnh lệnh, đồng thời nghiêng đầu nhìn về phía Lý Hi Thừa.

Đậu mùa, sao lại là Lý Hi Thừa?

Trước giờ, anh chưa từng bị NG lần nào!

Danh tiếng cũng không phải điêu, ai cũng có thể gặp sự cố nhưng anh thì không thể!

"Sao biểu tình của cậu hung quá vậy hả?" Khổng Tú Anh lớn tiếng hét, "Trong cảnh đánh nhau vừa nãy, người ta mới dựa gần Thẩm Tại Luân một chút ánh mắt cậu liền muốn giết người ta là sao? Hả? Tôi biết Thẩm Tại Luân là bà xã của cậu, nhưng Hứa Thời với Khương Thụ chưa tới loại quan hệ đó đâu!"

Lý Hi Thừa chưa có phản ứng gì, lỗ tai Thẩm Tại Luân đã đỏ bừng rồi.

Cậu nhắm mắt lại, chỉ muốn tìm lỗ chui xuống.

Bị đạo diễn cầm loa đứng trước mặt tất cả mọi người rống "Tôi biết Thẩm Tại Luân là bà xã cậu" cái gì đó... Xấu hổ quá đi...

Hơn nữa lý do Lý Hi Thừa NG...

Đạo diễn nói nghiêm túc sao?

Thật sự là có người dựa gần cậu một chút, Lý Hi Thừa liền mất khống chế sao?

Thẩm Tại Luân nhìn Lý Hi Thừa.

Lý Hi Thừa đứng tại chỗ, nhíu mày nói: "Khổng đạo diễn, tôi thấy đoạn này nên thay đổi một chút."

Khổng Tú Anh: "? ? ?"

Con mẹ nó cậu không cố gắng nghĩ lại bản thân mình mà còn thấy kịch bản của tôi có vấn đề? ? ?

Những người còn lại không dám thở mạnh, cẩn thận nhìn hai người.

"Ngài nhìn xem, cảnh chủ yếu trong đoạn này là cảnh Khương Thụ bị thương, Hứa Thời chăm sóc cậu ấy, mục đích là tăng tiến trình độ hiểu nhau của Khương Thụ và Hứa Thời." Lý Hi Thừa nghiêm túc nói, "Nhưng nhất thiết phải bị thương? Hứa Thời và Khương Thụ hấp dẫn nhau là do sự đồng điệu về tâm hồn chứ không phải vì một người bị thương mà thăng hoa hiểu biết và quan tâm của người kia, theo logic này, nếu Khương Thụ bị ung thư, Hứa Thời sẽ lập tức yêu cậu ta đến chết đi sống lại à?"

Khổng Tú Anh: "? ? ? ? ?"

Khổng Tú Anh có lẽ bị Lý Hi Thừa chọc tức đến mụ đầu, muốn phản bác, lại bị logic của anh ảnh hưởng.

"Cậu, cậu ví dụ lung tung gì vậy!" Khi hắn phát hiện người từng trải như hắn thế mà lại bị logic của Lý Hi Thừa quấy nhiễu, Khổng Tú Anh càng tức hơn, "Sao có thể gộp chung! Đừng có tùy tiện đổi nghĩa! Hứa Thời và Khương Thụ là bạn bè bình thường, bọn họ không thể quan tâm lẫn nhau vượt qua ngưỡng quan hệ bạn bè được, cho nên cần có tình tiết thúc đẩy tình cảm của họ!"

"Nhất định phải dùng tình tiết bị thương?" Lý Hi Thừa nhanh chóng phản bác, "Vậy chờ hai người già rồi, cùng nhau nhìn lại quá khứ, Khương Thụ hỏi bạn già à anh động tâm với em khi nào? Hứa Thời nhớ lại, câu hỏi của bạn già hay lắm, còn nhớ lúc em bị đánh không? Lúc đó anh thấy em bị thương liền thích em."

Người chung quanh nhịn không được, phụt cười.

Khổng Tú Anh "Cậu cậu cậu" nửa ngày, bị tức đến nỗi ngón tay giơ trên không run lập cập.

Thẩm Tại Luân sợ Khổng Tú Anh bị tức ảnh hưởng thân thể, vội vàng kéo tay Lý Hi Thừa, thuận thế bịt miệng anh lại, không cho anh nói chuyện, sau đó cười nói với Khổng Tú Anh: "Khổng đạo diễn, Lý Hi Thừa không phải ý này..."

Lý Hi Thừa gạt tay cậu ra: "Phải, ý tôi là tình tiết này không hợp lý."

Đôi mắt Khổng Tú Anh bắt đầu bốc lửa, nếu ánh mắt có thể hóa vật thể, Lý Hi Thừa có lẽ bị thiêu thành tro mất.

Thẩm Tại Luân xoay người lại trừng Lý Hi Thừa: "Anh im đi! Không cho nói nữa!"

Lý Hi Thừa đầy mặt vô tội.

"Lý Hi Thừa nói bây bạ thôi." Thẩm Tại Luân liền quay đầu cười với đạo diễn, "Kịch bản trải qua nhiều lần chỉnh sửa như vậy, chắc chắn kịch bản bây giờ hoàn hảo nhất rồi, anh ấy không hiểu, vừa nãy chỉ nói bậy, chắc tối hôm qua ngủ không ngon, mệt mỏi nên ăn nói linh tinh."

Khổng Tú Anh bị hai người một trắng một đỏ xướng đến mệt tâm mệt thân, hắn khoác tay một cái: "Tất cả nghỉ ngơi 15 phút, lát diễn lại!"

Thẩm Thành Nam ra ngoài, định đi lấy bình nước uống, lúc đi ngang qua, nhỏ giọng nói ra tiếng lòng của mọi người: "Thầy Lý nghe lời thầy Thẩm ghê."

Lý Hi Thừa cũng không phải lần đầu đóng phim, kính nghiệp thì kính nghiệp, nhưng nếu anh thấy có thể tốt hơn nữa thì sẽ không đắn đo mà nói, có một nói một, có hai nói hai, đạo diễn rất thích tính cách này, song nhiều lúc cũng bị anh làm đỏ mặt tía tai.

Nên khi anh và đạo diễn đối đáp, những người khác không dám thở mạnh một tiếng, sợ hai người một lời không hợp liền đánh nhau, nhưng cũng không ai dám đứng ra hòa giải.

Tính tình hai người đều không tốt, lỡ như khuyên can không được, ngược lại kéo thêm cừu hận thì làm sao?

Một là đạo diễn, một là nam nhất, ai cũng không đắc tội được đâu.

Không ngờ Thẩm Tại Luân lại dám trực tiếp che miệng Lý Hi Thừa, còn rống lên với anh, kêu anh ngậm miệng.

Lý Hi Thừa thế mà thực sự ngoan ngoãn nghe lời.

Tình yêu thật kì diệu mà!

Trên thế giới này chỉ có em mới có thể quản anh!

Thẩm Thành Nam cảm thấy không ai xứng đôi bằng hai người này.

Thẩm Tại Luân chột dạ cười cười với Thẩm Thành Nam.

Thẩm Thành Nam lại nói: "Vừa nhìn liền biết thầy Thẩm là chủ nhân gia đình."

Lý Hi Thừa không lên tiếng, chỉ cười.

Thẩm Tại Luân càng thêm chột dạ.

Thẩm Thành Nam đi.

"Chủ nhân gia đình" Lý Hi Thừa giật giật áo cậu, "Nói chuyện một chút đi?"

Thẩm Tại Luân kỳ thực rống Lý Hi Thừa xong đã biết không ổn, cậu cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Em sai rồi, em kiểm điểm, em biết anh đau lòng em, không muốn thấy em bị đánh..."

"Em biết?" Lý Hi Thừa nheo mắt, "Em biết mà còn dám rống anh? Thẩm Tiểu Luân, em hung dữ ghê ha."

Thẩm Tại Luân rụt cổ một cái: "Nhưng cảnh này nhất định phải... Em sợ anh và đạo diễn xung đột, em xem anh không phải người ngoài, cũng không có trái tim thủy tinh, cho nên giọng..."

"Em có hiểu lầm gì à?" Lý Hi Thừa mặt không hề cảm xúc, "Trái tim anh thủy tinh thật đó, em rống một câu cõi lòng anh muốn tan nát đây nè."

Thẩm Tại Luân: "..."

"Hơn nữa đây không phải lần đầu thì phải?" Lý Hi Thừa suy nghĩ, bắt đầu lôi chuyện cũ ra nói, "Lần trước cũng thế này, anh xót nên tới ủ tay cho em, kết quả em quay đầu nói với anh quá nhiều người. Thẩm Tại Luân, đã biết mà còn làm sai, tội thêm một bậc đúng không? Chuyện này không cho qua được ."

Thẩm Tại Luân liên tục bại trận, quân lính tan rã, không có lực lượng phản bác: "..."

Lý Hi Thừa nhìn cậu, kiên định nói: "Phải xin lỗi anh, có thành ý một chút."

Vì muốn yên chuyện, Thẩm Tại Luân nhanh chóng tiến lên phía trước, dùng sức đè lên môi Lý Hi Thừa.

Xung quanh thỉnh thoảng có người đi qua, đối với chuyện này không ai lấy làm lạ.

Hôm mới khai máy, Lý Hi Thừa và Thẩm Tại Luân bị truyền ra tin đồn không hợp nhau, song trải qua nhiều ngày như vậy, tất cả mọi người đều bị đường dội bôm bốp, ngọt muốn sâu răng, lời đồn chưa đánh đã tan.

Không người nào dám nói tình cảm của Lý Hi Thừa và Thẩm Tại Luân không tốt nữa.

Những người từng nói lời này còn đang bị đường vả vào mặt kia kìa.

Hơn nữa tình cảm hai người cũng không phải làm bộ làm tịch, đó là một trạng thái rất tự nhiên, mỗi một ánh mắt, mỗi một động tác, mỗi một thói quen... Đều tràn ngập tình yêu.

Vì thế chỉ một cái hôn cũng không có gì lớn, chuyện cơm bữa ấy mà.

Người tới thì tới, người đi thì đi, thậm chí còn có thể bình tĩnh đứng ở đó mà bàn luận thời tiết.

"Chỉ như vậy đã gọi là thành ý?" Lý Hi Thừa nhíu mày, "Thẩm Tại Luân, có phải em thấy anh tốt với em nên em qua loa lấy lệ không hả?"

Thẩm Tại Luân: "...Em không có."

"Ồ" Lý Hi Thừa buông cậu ra, xoay người rời đi, "Thật đáng sợ, người đàn ông họ Thẩm nhẫn tâm không để ý tấm lòng của bạn đời, càng nhẫn tâm hơn là...

Thẩm Tại Luân thiếu chút nữa nhịn không được bật cười, cậu kéo Lý Hi Thừa lại: "Người đàn ông họ Thẩm nhẫn tâm đã hối cải, quyết định hỏi bạn đời xem có biện pháp bù đắp nào không."

"Trả lời thì phải thu phí" Lý Hi Thừa cong khóe môi, "Muốn hỏi nữa không."

Thẩm Tại Luân đến gần, hôn lên.

Lần này hôn sâu hơn lần trước nhiều.

"Được rồi." Lý Hi Thừa sung sướng chỉ điểm, "Bạn đời của em nói, đêm này đến phòng của anh ta một lát."

Đến phòng của anh...

Lỗ tai Thẩm Tại Luân khẽ đỏ, hít sâu, nhỏ giọng nói "Được".

Lý Hi Thừa nắn nắn vành tai cậu, nở nụ cười: "Em ở đây chờ anh một lát, anh đi rửa tay."

Thẩm Tại Luân ngoan ngoãn nói "Ờ".

Lý Hi Thừa đi rồi, cậu hồi tưởng lại mọi chuyện.

Càng ngẫm, càng cảm thấy chuyện tối nay đúng là khó tin.

Cậu không để ý tới phương hướng Lý Hi Thừa đi đến là hướng của đạo diễn bên kia.

Hết thời gian mười lăm phút, chuẩn bị quay lần hai.

Khổng Tú Anh bưng bình nước, trước khi bắt đầu, hắn gọi mọi người đến, một lần nữa nói lại cảnh này.

Đoạn này được sửa lại, đổi thành Khương Thụ nhìn thấy Dung Phồn bị vây, tiến lên nói đạo lý với đối phương, Hứa Thời đi ngang qua, cũng nhập cuộc, cuối cùng mọi người bắt tay giảng hòa, thiếu chút nữa kết bái anh em.

Thẩm Tại Luân vừa thấy đoạn này, quay sang nhìn Lý Hi Thừa đầu tiên.

Lý Hi Thừa: "Đừng nhìn anh, nghiêm túc nghe giảng đi, anh thấy sau khi đổi, càng mang năng lượng tích cực hơn, hoàn toàn phù hợp với tư tưởng chủ nghĩa xã hội, người đề xuất ý tưởng này chắc chắn là tiểu thiên tài."

Thẩm Tại Luân: "..."

Qua mấy giây, Thẩm Tại Luân một bên xoa ấn đường, một bên không nhịn được cười rộ lên.

Vẻ mặt Khổng Tú Anh nhìn qua tựa như một vị hòa thượng bị một tiểu yêu tinh hút khô tinh khí, sau khi hữu khí vô lực nói "Action", thì cả chút sức lực trừng mắt cũng không còn, phất tay, để bọn họ vào chỗ.

Lần này quay một lần là qua.

Sau đó Thẩm Thành Nam hơ khô thẻ tre, phó đạo diễn phát tiền cho y.

Thẩm Thành Nam nghiêm túc quay đầu cảm ơn Thẩm Tại Luân và Lý Hi Thừa.

Sau khi ôm tạm biệt mọi người, Thẩm Thành Nam rời đi.

Lý Hi Thừa và Thẩm Tại Luân sáp đến gần nhau, thấp giọng trò chuyện.

Thẩm Tại Luân có vẻ sa sút, không biết Lý Hi Thừa nhỏ giọng nói gì mà Thẩm Tại Luân ngước mắt, nở nụ cười.

Khổng Tú Anh ôm bình nước, sâu xa nhìn họ, nửa ngày, không nhịn được cảm khái, tuổi trẻ thật tốt.

Chợt lại nghĩ tới đến vừa nãy Lý Hi Thừa tìm hắn nói chuyện riêng, lần này anh không bắt bẻ, nói lý nữa, sắc mặt rất nghiêm túc.

—— Lý Hi Thừa nói: "Khổng đạo diễn, tôi biết đổi cảnh rất làm khó anh, nhưng bạn nhỏ nhà tôi từng có bóng ma về chuyện này, em ấy không cảm thấy gì, nhưng tôi lại không thể trơ mắt nhìn cảnh đó tái hiện một lần nữa, dù là diễn cũng không được. Nếu ngài không hài lòng với biện pháp tôi đưa ra, tôi vẫn sẽ nghĩ cách đến khi ngài hài lòng mới thôi, tất cả chi phí phát sinh bên ngoài cứ để tôi gánh."

Khổng Tú Anh thở dài, hớp một ngụm nước lớn.

Aiii, không chỉ tuổi trẻ thật tốt mà tình yêu tuổi trẻ còn rất đẹp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro