Chương 124: Anh yêu em (kết thúc)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phương Bích Dao sinh ở thế gia truyền thừa sâu xa, lại vì có mẹ là phù sư, một mực tỉ mỉ bồi dưỡng lớn lên, thêm chính cô cũng đầy đủ ưu tú, cho nên cô thực chất bên trong là thanh ngạo.

Tại sinh nhật của cô, vậy mà xuất hiện một cô gái so với cô phong thái càng hơn, trong nội tâm cô không thoải mái, nhưng khi cô nhìn huân chương phù sư xanh ngọc trên ngực trái Nhiễm Tái Tái, cô lập tức thu hồi toàn bộ tâm tư, theo mẹ mở miệng rất dịu dàng thể hiện lễ tiết gặp mặt phù sư.

Mà đây cũng chính là điểm đáng thưởng thức nhất của con gái đại gia tộc, các cô cho tới bây giờ đều phân rõ chủ thứ, tất cả tâm tình tiêu cực đều có thể trong nháy mắt che đậy, "khắc chế" là bài tập bắt buộc, nhu là tốt nhất, đụng các loại tình huống đều có thể ứng biến.

Nhiễm Tái Tái không biết cô gái đối diện lật lên vô số tâm tư, cô buông tay kéo Nghiêm Nhất Huân, mỉm cười với Phương Bích Dao dung mạo thanh thuần dịu dàng, từ trong tay Nghiêm Nhất Huân lấy lễ vật đưa tới, "Xin chàp, Bích Dao tiểu thư, sinh nhật khoái hoạt ~ "

Phương Bích Dao nhìn Tạ Vi gật đầu lễ phép tiếp nhận lễ vật đồng thời nói lời cảm tạ, Tạ Vi thân thiết giữ chặt tay Nhiễm Tái Tái, "Sư muội chuẩn bị lễ vật cho tiểu nữ, sư muội khách khí, đi thôi, chúng ta vào trong!"

Nói, liền thân mật mang Nhiễm Tái Tái vào phòng khách quý.

Hoắc Chấn Vũ nhìn thân ảnh quen thuộc như chúng tinh phủng nguyệt qua bên cạnh mình, nháy mắt hối hận không kịp, anh ta yêu Nhiễm Tái Tái, chỉ là do tiền đồ huy hoàng trước mắt, anh ta nhịn đau từ bỏ tình yêu mà anh ta coi rẻ.

Nhưng bây giờ, nhìn cô gái cao cao tại thượng, anh ta thật hận mình có mắt không tròng ~~

Khương Lỵ mẫn cảm nhìn người đàn ông bên cạnh mình đột nhiên biến sắc mặt, nghe đám người uyển chuyển xu nịnh ngợi khen Nhiễm Tái Tái, nháy mắt tức giận đến hai sườn đau nhức!

Con mắt cô ta nhìn chằm chằm cô gái ưu nhã quý khí đến đâm nhãn cầu, bỗng nhiên nắm chặt cánh tay Hoắc Chấn Vũ, dùng sức lay động, "Làm sao có thể, Nhiễm Tái Tái sao lại trở thành phù sư? A? Con tiện nhân kia sao có thể biến thành phù sư cao quý đến cực điểm?"

Khương Lỵ đã ghen ghét phẫn hận nhanh muốn điên rồi, cũng chỉ ở sau lưng Hoắc Chấn Vũ đè thấp thét lên, đừng quên cô ta lúc này nguyền rủa ai, đột nhiên, Sầm Phong một mực ẩn thân bỗng nhiên hiện ra, trong khi Hoắc Chấn Vũ kinh ngạc, đột nhiên nhắm ngay bụng dưới cô ả, "bành ——" một tiếng, đá ngã người giữa đại sảnh, nháy mắt, cô ta còn không kịp che giấu gương mặt vặn vẹo cùng ánh mắt ác độc ghen ghét liền bại lộ trước mắt mắt mọi người.

"A —— Lỵ!"

Hoắc Chấn Vũ đỡ dậy cô vợ sắc mặt tái nhợt, sắp đau nửa hôn mê, phong độ ưu nhã rốt cuộc tan tành, "Mi là kẻ nào? Điên rồi, dám công kích vợ ta, mi chờ, chúng ta Hoắc gia cùng Khương gia sẽ để mi sống không bằng chết ~~ "

Sầm Phong không nhìn Hoắc Chấn Vũ gầm thét, thân thể thẳng tắp, nghiêm nghị báo cáo Nghiêm Nhất Huân dừng bên người Nhiễm Tái Tái, "Tổ trưởng, tôi nghe thấy cô ả tên Khương Lỵ kia quát mắng phù sư đại nhân mới ra tay sửa trị!"

Trong mắt Nghiêm Nhất Huân đạm mạc có ánh sáng lạnh thấu xương lóe lên, anh thật muốn biết bọn họ là ai, nhìn thoáng qua cô gái nhỏ bên người khẽ nhíu mày, khóe miệng xẹt qua đường cung băng lãnh như lưỡi đao, "Mặc kệ là thế gia nào, đã bất kính với đại nhân chúng ta bảo vệ, bắt đầu từ hôm nay, trong vòng hai ngày, nếu như hai gia tộc không trừng phạt làm chúng ta vừa ý hai người này, coi như chống lại toàn bộ hiệp hội phù sư!"

Đám người trong hội trường nhìn thoáng qua Sầm Phong đeo huân chương thủ hộ cùng tuyên bố chống lại của Nghiêm Nhất Huân, có chút hiểu rõ.

Đã sớm nghe nói phù sư thiên phú có thủ hộ giả đỉnh cấp, chỉ là không ngờ phù sư tân tấn này vậy mà cũng có được, xem ra phân lượng của cô tại toàn bộ hiệp hội phù sư so với bọn họ nghĩ càng nặng, đám người lập tức phụ họa, tỏ vẻ tôn trọng cách làm của thủ hộ giả.

Chỉ Phương Bích Dao nhìn bạn tốt sắc mặt xanh trắng có chút không đành lòng, nhưng nhìn mẹ ánh mắt nghiêm nghị, cô không lên tiếng ngăn cản.

Mà đám người đã sớm quen các loại đặc quyền của phù sư, Tạ Vi xem thường cho người ta mời hai người kia ra ngoài, tiệc tối liền lại khôi phục náo nhiệt.

...

Lam Nhất nhìn thiếu gia nhà mình lập tức sẽ tiến vào cửa lớn Phương gia lại đột nhiên dừng lại, hơi kinh ngạc, "Thiếu gia, làm sao?"

Ánh mắt Lam Diệp Thiên phức tạp nhìn ánh đèn lấp lóe, bóng người giao thoa, ấn trái tim không ngừng xao động, thật lâu mới thấp giọng than nhẹ, "Cô ấy ở đây..."

Nhẹ nhàng chậm chạp lộ ra vô cùng nhung nhớ, nháy mắt khi nam hầu tới gần, song quyền nắm chặt, quả quyết quay người, "Đi thôi, Lam Nhất, chúng ta về ~ "


Lam Nhất lòng chua chua, nhịn không được nói, "Thiếu gia cậu sao phải thế? Cậu còn muốn trốn đến lúc nào?"

Lam Diệp Thiên ngửa đầu thở dài, "Trốn đến ngày tôi thành hôn, hoặc ngày tôi có thể khống chế cảm xúc để nhìn cô ~~~ "

...

Hai phút sau, Nhiễm Tái Tái có chút lo lắng ra cổng yến hội, nhắm mắt cảm ứng trong chốc lát, lại nghi ngờ nhìn thoáng qua chung quanh, quay đầu hỏi nam hầu giữ cửa, "Vừa rồi ở đây có người đến sao?"

Nam hầu cung kính cực điểm hành lễ nói, "Vâng, Nhiễm đại nhân, vừa rồi có hai vị nam khách đến đây, nhưng không biết tại sao lại quay người đi rồi."

Nghiêm Nhất Huân nghe nam khách, lại nhìn cô gái nhỏ nháy mắt thất vọng mất mát, ánh mắt tĩnh mịch, ngữ khí băng lãnh, "Tái Tái, hai khách nam xuất hiện vừa rồi có gì không đúng sao?"

Nhiễm Tái Tái không chú ý ngữ khí của anh, cô bốn phía lại nhìn một chút, chân mày hơi nhíu lại, rất nghiêm túc, "Anh, em vừa cảm giác có một người rất thân cận tới gần, rất mãnh liệt, nhưng lại gần như không còn. Em không biết làm sao, rất nhiều lần, người này nhất định rất trọng yếu, em..."

"Đủ rồi!"

Nghiêm Nhất Huân lạnh lùng ngắt lời Nhiễm Tái Tái, thanh âm hàn băng, "Tái Tái, vừa rồi nơi này xuất hiện hai người đàn ông, anh không cảm thấy sẽ có người em thân cận."

Hơi dừng một chút, anh lạnh lẽo cứng rắn nói, "Người đàn ông thân cận nhất của em chỉ có thể là anh, biết không?!"

"Anh ~~"

Nhiễm Tái Tái rốt cục phát hiện người đàn ông này tản ra sát khí mãnh liệt, không chần chờ ôm chặt lấy cổ anh, cùng anh bốn mắt nhìn nhau, cô để anh nhìn thấy đáy mắt mình thâm trầm yêu thương, bên môi anh thổ khí như lan, đột ngột thổ lộ, "Anh, em chỉ thuộc về anh, chúng ta kết hôn a?"

Người đàn ông mặc dù không nói chuyện, nhưng hơi thở băng lãnh có dấu hiệu hòa tan, Nhiễm Tái Tái mỉm cười không ngừng cố gắng, "Em yêu anh, anh thì sao? Yêu em không? Yêu em, chúng ta liền kết hôn đi, có được không?"

Trong lòng anh ấm áp, "Tốt!"

Cô gái hai mắt nháy, lo lắng truy vấn, "Còn có?"

Ánh mắt người đàn ông chậm rãi chuyển nhu, "Anh yêu em!"

"Em cũng yêu anh!!"

Nhiễm Tái Tái thở phào, hôn lên khóe miệng lạnh lùng của anh.

Trong đầu Nhiễm Tái Tái rốt cục lại một lần vang lên thanh âm máy móc quen thuộc: 『 Chúc mừng túc chủ hoàn thành nhiệm vụ chính thứ năm, hạ gục anh trai lính đặc chủng thành công: Ban thưởng thuộc tính 10 điểm, phân phối tùy ý; ban thưởng danh khí dục nữ: Linh lung hoa tâm, đặc điểm: Khi nữ tử cùng nam tử giao hợp động tình, máu gia tốc lưu động sẽ làm miệng hoa tâm bành trướng mở rộng, phần đỉnh đột xuất sẽ từ trong hoa tâm phun ra kim thịt tinh tế, theo không ngừng đụng chạm, biết nhúc nhích cắm vào linh khẩu mẫn cảm của nam căn, nam nhân đến lúc đó phảng phất toàn thân điện giật, vô cùng kích thích, cực điểm điên cuồng si mê khoái cảm khó mà hình dung!

Nhiệm vụ nhánh trở thành một phù sư, đạt được huân chương phù sư thành công, ban thưởng túc chủ kỹ năng ca múa: Có thể lấy ca biểu tâm, lấy múa trữ tình, chuyên tâm biểu diễn có thể dẫn đầu mọi người cấp tốc dung nhập tiên cảnh tươi đẹp trong tiếng ca hoặc vũ đạo, tản mát vô hạn mị lực! 』

『 Mời túc chủ chuẩn bị, một phút sau rời World 2438, đếm ngược 60, 59, 58... 2, 1 Bắt đầu truyền tống 』

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro