Chương 78: Rừng cây cắm huyệt liếm vú

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Liên Hân giương mắt đẹp nhìn Lâm Lập Phong.

Rõ ràng là mình không tốt, lại là hắn hướng cô xin lỗi, phải nói hắn quá ôn nhu, vẫn là quá ngốc.

Bàn tay đặt trên vai của nam nhân, Lâm Lập Phong ngước mắt, khẩn trương mà nhìn chăm chú Liên Hân, lại thấy cô ấn trên mu bàn tay hắn, chậm rãi dùng sức, nhẹ nhàng kéo hắn xuống.

Con ngươi đen bóng của Lâm Lập Phong nháy mắt mất hết tia sáng, sức lực của Liên Hân rất nhỏ, lại làm tay hắn ảm đạm mà rũ xuống dưới, thời điểm hắn cho rằng cô đã cự tuyệt hắn, Liên Hân lại dùng hai tay bắt lấy bàn tay hắn, dùng sức nắm chặt, hơi hơi cúi đầu, một câu không nói, đặt trán lên mu bàn tay của hắn, tuyến nước mắt như bị vỡ lách tách rơi xuống.

Lâm Lập Phong trợn to mắt, kinh hoảng mà ôm sát cô, một bên dùng bàn tay vỗ phía sau lưng một bên điên cuồng nói "Thực xin lỗi".

Liên Hân không biết nên nói cái gì, cô đuối lý, nghèo từ, nhưng cô lại không nghĩ nói dối, vì thế đành phải dùng nước mắt dập đầu xin lỗi hắn, không nghĩ tới lại thiếu chút nữa đem Lâm Lập Phong phát điên.

Lâm Lập Phong đem nữ hài gắt gao ôm vào trong lòng ngực: "Chị đừng khóc, chị không có sai, chị đừng khóc, không nên khổ sở, em biết, người khác không biết tình huống của chị, em biết đến... Em biết chị có bao nhiêu bất đắc dĩ".

Hắn hôn hôn ở trên trán Liên Hân, thấp giọng hỏi: "Em không nên làm chị khó xử, nhưng em không có biện pháp nào bỏ qua chị... Chị có thể cho em một lần nữa cạnh tranh, lấy lòng chị, tranh thủ quan tâm chị sao?"

Liên Hân hai mắt đẫm lệ mông lung mà che lại mặt: "Tôi không biết, tôi không tốt, tôi thật sự quá xấu xa,tôi nên làm sao bây giờ a..."


Lâm Lập Phong một tay cầm tay cô, một tay vuốt ve tóc: "Đừng nói như vậy, chị là cô gái tốt bụng, là cô gái đáng yêu nhất, em biết, em biết, không cần như vậy...".

Hắn mút hôn nước mắt ở trên má Liên Hân, Liên Hân vòng lấy cổ hắn, môi lưỡi nhẹ nhàng đáp lại, cánh môi hai người thực mau chạm vào nhau, như bị điện giật mà run rẩy, đầu lưỡi mềm mại linh hoạt dây dưa với nhau.

Thân thể tuổi trẻ của Lâm Lập Phong chịu không nổi cảm giác này, một thân dục hỏa, hai người hôn nhau lăn vào rừng cây tử rậm rạp dày đặc, Liên Hân nâng lên chân vòng lấy eo hắn, Lâm Lập Phong vuốt ve đùi trơn mềm của cô, quan tâm hỏi: "Ngứa?"

Liên Hân gật đầu.

Lâm Lập Phong một chút một chút mà hôn môi Liên Hân: "Không sợ, không sợ, không quan hệ, có em ở đây".

Hắn cởi bỏ áo khoác lót ở phía dưới cô, đem quần dài cởi ra, kéo quần lót xuống, thả ra dương vật thô to lại phấn nộn chắc nịch, côn thịt vừa thành niên không lâu không có quá nhiều hương vị, tinh thần phấn chấn mà bắn ra tới, khoẻ mạnh kháu khỉnh mà lay động một phen, quy đầu đã sớm tiết ra dịch, gân xanh chạy dọc thân côn thịt, hiện ra bộ dáng cấp bách đợi mệnh lệnh.
Lâm Lập Phong nhẹ nhàng xoa nắn thân thể Liên Hân: "Chị muốn sao?"

Liên Hân anh anh gật đầu, cởi bỏ áo ngực: "Muốn, cậu nhìn này..."

Lâm Lập Phong cúi đầu xem, một đôi vú hình dạng hoàn mỹ, bởi vì động tác của Liên Hân mà nhẹ nhàng phe phẩy, hai đầu núm vú ở trong không khí đứng thẳng.

"Như thế nào lại ngạnh như vậy?".

Lâm Lập Phong hơi kinh ngạc, nhẹ nhàng quát núm vú Liên Hân.

Liên Hân ô ô: "Nga, bởi vì, vú đã thật lâu không có người mút, hảo ngứa hảo ủy khuất, cho nên trở nên rất mẫn cảm a..."

Lừa quỷ, rõ ràng tối hôm qua mới bị ca ca dùng miệng hung hăng liếm quá.

Hy vọng nói như vậy có thể làm hắn vui vẻ cảm thấy được an ủi một chút đi.

Quả nhiên, Lâm Lập Phong đã tự trách lại âm thầm vui vẻ, thương tiếc mà nhìn người trước mắt cặp vừa đầy đặn mê người, cảm giác như chính mình trước đó không yêu thương đủ với Liên Hân, hắn lập tức an ủi nói: " Thực xin lỗi, em sẽ hảo hảo hút giúp chị."

Hắn cúi người xuống, tay bắt lấy đôi vừa trắng nõn đẫy đà, no đủ, ở trong tay nhẹ nhàng lắc lắc, tạo ra nhũ sóng đông đưa, sau đó chưa đầu ngậm lấy một bên núm vú phấn nộn, đầu lưỡi ở quầng vú hồng hào liếm một vòng qua lại, giống như bú sữa hút lên phát ra âm thanh tấm tắc.

"Nga...!"

Liên Hân run rẩy âm thanh lãng kêu phập phồng mà gọi lên.

Cô cúi đầu nhìn nam hài cực kỳ anh tuấn đang chôn mặt ở ngực mình, cẩn thận mà giúp cô hút nãi, hút xong đổi một bên khác cứ vậy lặp lại, đầu lưỡi linh hoạt, cánh môi ôn nhu, đầu vú mẫn cảm cứ như vậy phát tao trong miệng ấm áp của hắn, đầu lưỡi hắn khiến cô tê dại, đưa đến đỉnh cực lạc lưu luyến...Giữa hai chân một cỗ dâm thuỷ lớn cứ thế trào ra tới.

Lâm Lập Phong đưa một bàn tay đi xuống dưới, nhẹ nhàng giúp cô xoa hoa huyệt ướt đẫm dâm dịch, trong lòng kinh ngạc, quá nhiều thủy, dưới thân lông mao cơ hồ bị thấm ướt, nhớ lại cô nửa đêm bị tính dục tra tấn một thân thảm hại thống khổ, Lâm Lập Phong thở dài, càng thêm thương tiếc.

Liên Hân dẩu mông nhỏ lên trên, đem hoa huyệt đưa cao một chút tới tầm tay của hắn, hai cái đùi vô thứ mà mở rộng ra.

Lâm Lập Phong giúp cô xoa sờ âm đế, âm đế cao cao mập mạp, hồng đến mê người : "Tiểu Đậu Đậu lớn lên thật sự rất đẹp, tiểu huyệt muốn được liếm sao?"

Liên Hân chính mình nâng lên vú vặn eo xoa nắn: "Muốn, muốn liếm, mau ăn tôi tiểu bức bức, a, nga!"

Lâm Lập Phong dùng bàn tay to nâng lên kiều mông đầy đặn của cô, theo ý cô vùi đầu mà kiếm đi lên, Liên Hân bị hắn vươn lưỡi cùng môi liếm tiểu bức không ngừng run rẩy, tựa như đang nằm trên  đầu ngọn sóng của tình dục.

"Tôi không được, mau cắm tôi đi, Lâm Lập Phong, dùng côn thịt thô to của cậu cắm tôi..."

Lâm Lập Phong hôn hôn cô, đem hai chân Liên Hân mở rộng ra, lộ ra huyệt khẩu màu mỡ đang mấp máy lộ ra dáng vẻ khát cầu, nắm côn thịt lớn của chính mình đã bùng nổ ở dưới háng, giống như đã quen thuộc mà đem quy đầu chính mình đã ở nổ mạnh bên cạnh,quy đầu đá sớm tiết chút dịch trắng đem cửa huyệt của nàng ma sát, huyệt khẩu như cái miệng nhỏ nga nga mở ra, muốn nuốt côn thịt vào, Lâm Lập Phong thuận thế đem đại điểm thô dài đỉnh đi vào.

"Ha a! ~"

Liên Hân thỏa mãn mà bị thịt căn, thô thô uy đến cô no căng nóng lên, cô nâng lên hai chân, mũi chân banh đến thẳng tắp.

Lâm Lập Phong đột nhiên ngẩng đầu lên, eo chợt căng thẳng, gắt gao mà kẹp chặt mông.

Hắn trừ bỏ mới vừa bị Liên Hân khai bao mấy ngày nay hung mãnh trải qua một trận, sau lại liền đến kỳ huấn kiện quân, hiện giờ côn thịt mẫn cảm lần nữa lại bị hoa huyệt cực độ ấm áp bao bọc mà hút lấy, tiểu huyệt cực phẩm như hàng ngàn caia miệng nhỏ lộn xộn, liếm mút hắn, thiếu chút nữa lại làm hắn giống như lúc ban đầu thật nhanh liền tước vũ khí đầu hàng mà bắn.

Gậy thịt bị hút kẹp, khoái cảm xông lên đến đỉnh đầu, mông lớn cơ hồ run run rẩy rẩy mà căng chặt, đến cả đầu gối vì sảng khoái mà muốn nhũn ra.

Liên Hân được kẹp đại côn thịt thô to liền vui sướng, liền muốn hắn nhanh lên thọc vào rút ra, cô nhấc chân quấn chặt lấy hông hắn: " Lâm Lập Phong, a, đại nhục bổng cắm tôi, dùng sức cắm tôi được không..."

Lâm Lập Phong cổ họng lăn lộn, eo mông phát lực, mông ở giữa hai chân cô ra sức phập phồng trừu sáp, khoái cảm lôi cuốn phần eo, khống chế  cảm giác vui sướng cực hạn, người tuổi trẻ mông rắn chắc dập đến càng sung hãn càng lúc càng nhanh, côn thịt ướt nhẹp đang đè ép tiểu huyệt điên cuồng "phốc kỷ, phốc kỷ" ra ra vào vào, càng làm càng mạnh mẽ.

Liên Hân bị cắm đến cực kỳ xinh đẹp, ném phát, ôm lấy thân hình tinh tráng rắn chắc của Lâm Lập Phong, ở trên người hắn lung tung vuốt, nàng đem hai cái đùi hoàn toàn hướng hai bên mở ra, khiến cho côn thịt chính nàng khai bao này hồng nhạt lại thô cứng càng dễ dàng điên cuồng ra vào : "A ha, nga, hảo bổng, ân, đại dương vật nộn sắc thực đáng yêu, a, tôi muốn đem cậu kẹp thành tao dương vật, không rời khỏi tôi được tao dương vật!"

Lâm Lập Phong đem hai chân Liên Hânkhép lại, phóng tới một bên, đại điểu từ giữa háng cắm vào dâm huyệt, đỉnh sâu vô cùng chỗ, kích thích cái mông nói: "Em không rời khỏi chị, em đã sớm không rời được ngươi... Em hảo sao? Liên Hân, em làm tốt sao?"

"Hảo, thao thật sướng, thao thật mạnh mẽ!"

" Côn thịt em rất thô rất dài, quy đầu cũng rất lớn, chị đừng rời khỏi em được không? Được không?"

Lâm Lập Phong ôm lấy mông Liên Hân, điên cuồng mạnh mẽ đỉnh vào tiểu huyệt.

Liên Hân bị cắm đến nga nga kêu: "Hảo! A!!! Hảo!!"

Chính là bị thao cho đến sảng tại chỗ, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến tiếng bước chân, có hai người nói chuyện, không biết là tiến vào gần hay là đi ngang qua, thế nhưng nghe được sâm mật không người rừng cây nhỏ tiếng động.

"Ai ở bên kia?"

"Động tĩnh gì?!"

Lâm Lập Phong khiếp sợ mà dừng lại động tá ở mông, duỗi tay che lại miệng Liên Hân, bước  nhanh nhặt  quần áo rơi rớt đầy trên mặt đất, đem Liên Hân bế lên hướng phía trong rừng chạy vào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro