Episode X Emission (Sự phát ra)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Episode X Emission (Sự phát ra)

Editor: Rosaline

Beta: Rosaline

Ký ức khôi phục một ngày, hết thảy đều thay đổi rõ ràng lên —— chuyện của mình, chuyện của Thụy, chuyện của Nora, chuyện của Huyết Giới, còn có chuyện của Augustine, nhưng đồng thời cũng có một chút biến cố càng thêm làm tôi phiền muộn trong lòng.

Tôi không biết tại sao lại đột nhiên rời khỏi Huyết Giới, chỉ nhớ rõ sau khi phát động cái kết giới to lớn kia, thân thể bị một lực lượng vô danh bắn đi ra ngoài, ký ức thiếu sót có thể cũng là bởi vì cái trùng kích kia tạo thành. Tuy rằng huyết phó của tôi Howard có thể biết được tôi cũng không có gặp chuyện không may, nhưng mọi người nhất định đều gấp đến độ xoay quanh, cho nên tôi nhất định phải mau trở về, để cho mọi người an tâm. Hơn nữa tôi cũng muốn gặp Augustine, từ lúc tôi tỉnh lại đến bây giờ đã có tròn hai tuần lễ, tôi cho tới bây giờ không có thời gian dài như vậy mà rời hắn đi, trái tim này, thân thể này đều đã cấp bách không dằn nổi hy vọng được hắn ôm. Nhưng từ một góc độ khác mà nói, hiện tại ở nhân giới lại tạo ra điều kiện rất tốt cho tôi đi điều tra giáo đình, thậm chí lẻn vào giáo đình đem mấy vũ khí bí mật của bọn họ biết rõ ràng. Chủ nhân Satan nói tôi là người thay mặt của hắn tại trên mặt đất, tuy rằng không biết cái danh hiệu này đại biểu cái gì, nhưng ít ra tôi có nghĩa vụ tại dưới sự công kích của giáo đình bảo hộ Weafer chúng tôi, cho nên giữa hai cái lựa chọn này chọn như thế nào, nhưng thật ra so với trước khi khôi phục ký ức một mặt muốn trở về khó mà chọn lựa. Biết đâu tôi nên tìm người về báo tin, bản thân ở lại nghĩ biện pháp đối phó giáo đình.

"Thụy, Lodge chẳng lẽ còn ở phía Nam chuyển động?"

"Chủ nhân muốn gặp hắn sao? Thụy phái thủ hạ đi tìm." Thụy vỗ cánh trắng noãn nói. Tôi khôi phục ký ức nó cũng thật cao hứng, càng thêm không chút kiêng kỵ cùng tôi chơi đùa làm nũng đối với tôi. Mà mấy ngày hôm trước con dơi trong thành thị này bị nó thu phục càng làm nó tìm về cảm giác vua dơi lúc ở Weafer Huyết Giới.

"Ừ, ngươi phái con dơi nói cho nó biết ta ở chỗ này." Tôi đáp, một bên lại cười tà lên. Trong khi thu hồi ký ức, cái loại tính cách nghịch ngợm giảo hoạt ban đầu này tựa hồ cũng cùng nhau trở về, cho nên tôi làm sao có thể không trêu cợt đầu sói ngu có khứu giác chậm lụt như thế kia thật tốt một chút.

Tốc độ của nhóm con dơi so với tôi tưởng tượng nhanh hơn, ban đêm cùng ngày Thụy liền thu được tin tức. Nghe nói nó vừa nghe đến tin tức của tôi liền lập tức chạy đến bên này, bởi vì không dám tùy tiện tiến nhập thành thị loài người mà lưu lại tại trong một rừng cây của ngoại ô thành phố. Tôi chậm rãi tắm, thay áo ngủ, trước tiên ở trong thành thị dạo qua một vòng hể hả mà lấp đầy cái bụng, tiếp theo mới ẩn thân phù không, ở trong kết giới tiêu trừ hơi thở hướng về rừng cây phía nam đi tới.

Tên Lodge kia cũng đã chờ muốn gấp đi, trong lòng ta cười trộm, nhưng ở thời điểm cách mục tiêu còn có khoảng một km đáp xuống trên mặt đất, hít thở sâu một lần, biểu tình giả dối che giấu trên mặt, dùng hai chân chậm rãi tiếp tục đi tới. Mấy phút sau tôi tiến vào rừng cây, ở trên mặt đất bùn lầy lại đi một hồi, một đôi ánh mắt của bích lục từ ở chỗ sâu trong rừng cây hướng về phía tôi xít tới gần.

"Lăng, ngươi thế nào lâu như vậy không có tin tức!" Nó há mồm mà bắt đầu oán giận, nhìn trang phục của ta cùng chân dính bùn đất, "Thế nào còn biến thành như vậy, mệt ngươi vẫn là thân vương của Weafer!"

"Lodge ngu dốt, ai bảo ngươi tự mình tìm không được chủ nhân!" Thụy cũng tích cực bắt đầu trở về chiến, tự hào ở trên đầu tôi bay một vòng sau hạ xuống.

Tôi không có giống quá khứ nhìn chúng nó cãi nhau, lại dùng một loại ánh mắt mê man nhìn Lodge, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Thụy, "... Thụy, đây là Lodge sao?"

Lodge sửng sốt một chút, tiếp theo lại đi lên trước từng bước, nghễnh đầu, "Này, Lăng, ngươi đang làm cái trò gì?"

"... Ta không biết, ta cái gì cũng không nhớ rõ, là Thụy tìm được ta nói cho ta biết nó là con dơi thủ hộ là của ta, ta còn có một con sói làm thú cưng gọi là Lodge..." Tôi dùng ngữ điệu bình thường không có phập phồng nói, thời điểm đang nói đến con sói thú cưng, thấy Lodge quay đầu lại nhe răng trừng mắt với Thụy trừng mắt một cái, trong lòng bắt đầu cuồng tiếu."... Lẽ nào không phải như thế sao?"

"... Không sai biệt lắm!" Lodge cắn răng nghiến lợi hồi đáp.

Tôi rất kinh ngạc nó dĩ nhiên không có phản bác, liền bắt đầu thay đổi nghiêm trọng hơn, "... Vậy có lẽ là Thụy nghĩ sai rồi, ngươi nghìn vạn lần không nên tính toán." Tôi đi tới, vươn tay ra trên không trung lại run sợ mà rụt một chút, "... Ta có thể... Sờ sờ ngươi sao?"

"Này, Lăng, ngươi đừng nói đùa..." Nó bị động tác cùng vẻ mặt của tôi hù dọa, ở trước mắt nó chỗ nào còn là một thân vương huyết tộc uy phong, rõ ràng là một nhân loại nhát gan.

"Người nào đang nói đùa a, ngươi đầu sói ngu này chủ nhân từ lúc bắt đầu tỉnh lại nên cái gì cũng không nhớ rõ, ngươi cũng không an ủi chủ nhân một chút."

Giễu cợt của Thụy rốt cục khiến cho ánh mắt của nó thay đổi, nó ngây ngốc nhìn tôi cẩn thận từng li từng tí sờ sờ sờ đầu của nó, một lát mới thốt nửa câu.

"Lăng, ngươi..."

"Ngươi và Thụy đều có thể nói, thực sự là không thể tưởng tượng nổi... Lodge, ngươi có thể nói cho ta biết quá khứ của ta sao? Ta chỉ biết mình gọi là Lăng, còn có một cái người rất trọng yếu, nhưng là trừ tên của hắn nhưng cái gì cũng không biết..." Tôi lắc đầu, đột nhiên ngồi xổm xuống ôm cổ của nó, "Ta muốn biết, ta muốn nhớ tới thế nhưng..."

"Lăng..."

Nó trầm mặc, mấy phút sau nó chợt bắt đầu liếm tôi, dùng mũi cọ tôi, giống hệt như chó nhỏ bị bỏ rơi không thể rời khỏi chủ nhân của nó, thanh âm trầm thấp quanh quẩn ở trong đầu óc tôi, bên trong lại mang theo bi thương nồng nặc.

"Chủ nhân..."

Đầu nó xù xù ở nơi cổ tôi càng không ngừng cọ, đầu lưỡi ấm giống như liếm cái gì đó như là trân bảo, mà khi gò má của tôi bị nó làm cho cả mặt đều là nướt bọt, tôi thực sự không nhịn được. Đầu sói này ngày hôm nay tuyệt đối không khỏe có đúng hay không, nếu như bình thường giết nó nó cũng sẽ không làm nũng như vậy!

"... Thụy, đây thật là Lodge sao?"

Thụy vỗ cánh biểu thị khẳng định, mà Lodge lại càng thêm bi ai mà hô chủ nhân của ta, tựa hồ còn không có chú ý tới trên mặt tôi đã treo lên giảo hoạt.

"Đây thật là cái đầu sói xám bự tính cách ác liệt lại khi dễ con nít kia? Chẳng lẽ bị đánh tráo đi." Tôi thuấn di đến sau lưng nó một chút, túm cái đuôi của nó,"Thế nhưng đuôi này thoạt nhìn đích thật là Lodge a, ở đây còn có chút trọc. Cái bụng cũng thật giống gối đầu ngủ trưa của ta."

Ba giây đồng hồ của sự yên lặng.

"Gào ——!!!"

Một tiếng sói gào vang tận mây xanh làm kinh sợ bầy chim đang ngủ trong rừng cây, sói trước mặt đứng thẳng người lên, quay đầu lộ ra mắt hung ác xanh biếc, chân sau vừa phát lực hướng về phía tôi thẳng nhào tới.

"Lăng! Trên đời này nếu là có chủ nhân so với ngươi ác liệt hơn ta sẽ không gọi Lodge!"

"Hì hì, ai bảo ngươi đúng lúc là sói cưng của chủ nhân ác liệt ta đây."

Tôi bắt đầu cùng Lodge chơi chơi trốn tìm, nhưng ngu ngốc vẫn là ngu ngốc, năng lực vận động của Lodge vẫn là trên tôi, không có mấy phút, nó đã đem tôi nhào tới trên mặt đất, ba cái móng vuốt đạp ở trên người tôi, còn dư lại chân trước bên phải giơ trên không trung mở rộng.

"Hừ, nếu ngươi dám cào ta, ta sẽ cào lại!" Tôi cong miệng, tiếp tục khiêu khích.

"Ngươi nghĩ rằng ta không dám sao!" Lodge đang tức giận quả nhiên bị lừa, tôi chớp mắt, bắt đầu giả bộ thành đáng thương.

"Ngươi... Ngươi khi dễ ta! Ta muốn nói cho ông cố ngoại ngươi khi dễ cháu cố hắn quý giá nhất!"

"Ngươi cho là mang đại nhân Dysseus ra liền hữu dụng sao! Dysseus đại nhân đã..." Nửa câu sau nó nói liền trở nên ngây ngốc mà nghẹn ở trong cổ họng, móng vuốt giơ lên cao cũng buông xuống. Ha hả, quả nhiên, mũi của đầu sói này cũng không tệ lắm.

"Ngươi... Trên người ngươi tại sao có thể có mùi của đại nhân Dysseus..."

Tôi đẩy nó ra, vỗ vỗ bùn đất trên người, "Ta là hậu đại trực hệ là của hắn, đương nhiên sẽ có a."

"Đừng giả bộ ngốc! Đó không phải là khí tức phát ra bên trong thân thể ngươi, là mùi của bản thân đại nhân Dysseus phát ra từ mặt ngoài!"

"Ha hả, mũi tốt như vậy làm sao sẽ tìm không được ta?" Tôi đưa tay xách lỗ tai của nó, lộ ra biểu tình gian trá, "Muốn biết sao?"

Nó biết rõ đây là cái tròng, nhưng xuất phát từ nhớ nhung ông cố ngoại cũng không khỏi không nhảy, "Ngươi nói."

"Vậy ngươi nói cho ta biết trước, ngươi mấy ngày nay gặp phải cái gì?? Để cho ngươi không bình thường như vậy."

Lodge nhìn tôi, sau đó cúi đầu, đuôi quét trên mặt đất, có chút nôn nóng mà đi mấy bước, sau đó ngồi xuống. "Ta đến chỗ đại nhân Dysseus cùng giáo đình đàm phán đó."

"... Vatican?!" Tôi nhất thời thu hồi vẻ mặt trêu cợt nó, nó dĩ nhiên là chạy đi đại bản doanh của giáo đình ở phía nam?!

"Ta không biết có phải hay không là gọi tên này, khi đó ta chính là từ nơi đó đem đại nhân Dysseus trọng thương mang về Huyết Giới..." Nó dùng chân trước cào lung tung trên mặt đất, tựa hồ lâm vào trong nhớ nhung vô tận cùng thống hận.

Tôi nhìn chăm chú vào nó, không nghĩ tới Lodge dĩ nhiên cũng sẽ có một mặt như vậy... Đi tới vỗ vỗ đầu của nó, tôi cũng không có lòng lại trêu cợt nó, "Cho nên ngươi cảm thấy ta cũng sẽ như ông cố ngoại bỏ lại ngươi như vậy? Lodge đần, ta cũng không phải ông cố ngoại, hơn nữa ông cố ngoại còn sống khá tốt đấy chứ."

Nó bỗng dưng ngẩng đầu, có chút nói lắp mà mở miệng nói, "Ngươi... Ngươi mới vừa nói cái gì?!"

"Ta nói ông cố ngoại còn sống a, ta đêm qua mới thấy qua hắn, bằng không ngươi cho là ngươi từ trên người ta nghe thấy được là cái mùi gì?"

"Thực sự?!" Nó kích động đứng lên run lên thân thể, "Dẫn ta đi gặp hắn!"

"Ông cố ngoại bây giờ là một nhân vật lợi hại, đó là nói muốn gặp là có thể gặp? Bất quá hắn nhưng thật ra biết toàn bộ chuyện bên cạnh ta, cho nên ngươi ngoan ngoãn nghe lời của ta, ông cố ngoại nếu như nhớ ngươi tự nhiên sẽ tới gặp ngươi." Tôi duỗi người, "Ừ —— được rồi, ôn chuyện cũng không xê xích gì nhiều, tiếp theo nên đến chuyện chính. Lodge, ngươi hồi Huyết Giới đi, nói cho Augustine bọn họ biết ta hiện tại tốt, nói bọn hắn không cần phải lo lắng. Còn có toàn bộ chuyện của Weafer toàn quyền giao cho Augustine xử lý, ý tứ của hắn chính là ý tứ của ta."

"Ngươi chẳng lẽ không chuẩn bị đi trở về?"

"Ừ, có một số việc chỉ có ở nhân giới mới có thể làm, không phải là có người nói giáo đình nhìn rất chặt sao? Đi trở về liền không nhất định trở ra được."

"Tại sao muốn ta? Thụy một đầu nhỏ không phải là càng không dễ dàng bị phát hiện sao?"

"Thụy tại sao có thể làm loại chuyện loại nguy hiểm này? Người ta còn nhỏ, ngươi cũng phải có giờ phong độ."

"Ngươi đây là bất công!"

"Lòng người vốn chính là thiên vị, hơn nữa ngươi chẳng lẽ muốn ta sống nhờ ở nhờ nhà người ta còn nuôi một con sói? Đừng dài dòng, mau đi trở về."

Tôi đuổi khách mà phất tay một cái, Lodge trừng tôi một cái, bất quá vẫn là thành thật mà hướng phương bắc nhanh rời đi.

←Chương trước: Episode IX: EDIFICATION←

→Chương sau: Epidose XI: EUSEMIA→

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro