Episode VI Emissary (Phái viên)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Episode VI Emissary (Phái viên)

Editor: Rosaline

Beta: Rosaline


Cánh cửa dư thừa? Sủng vật nhỏ của tôi? Del?

Không giải thích được kèm theo thân thể nhẹ bỗng cùng nhau về tới bên trong gian phòng tôi nằm, bất quá khi tôi mở mắt ra, một đáp án của vấn đề án đã xuất hiện ở trước mắt tôi.

Một con gì đó trắng trắng mềm mềm đang ghé vào trên chăn của tôi, một đôi mắt đen tròn vo nhìn tôi chằm chằm, thấy tôi mở mắt ra, nó nhất thời bay lên cao, tôi thấy nó quạt hai cái cánh nửa trong suốt, sau đó vọt tới trên mặt của tôi, dùng sức mà cọ, còn dùng hàm răng đầy đủ nhẹ nhàng mà khẽ cắn chóp mũi của tôi. "Chủ nhân, rốt cuộc tìm được người, chủ nhân —— "

"... Con dơi... dơi hút máu?" Tôi xẹt một cái mà ở trên giường ngồi dậy, nó một chút không có nắm chặt, lại trở mình rơi xuống trên chăn. Tôi lúc này đâu mới nhìn rõ dáng dấp nó, cả người trắng như tuyết, chỉ có móng vuốt cùng trên mặt có chút vị trí là màu hồng, sau khi giương cánh ước chừng dài như hai cái bàn tay có tôi vậy, ở trong loài dơi xem như là lớn. Rất làm người ta chăm chú nhìn chính là, trên cổ của nó dĩ nhiên đeo một thánh giá dáng dấp hai bên chừng một cm.

"Làm sao sẽ chạy đến trong phòng chứ..." Tôi quay đầu thấy cửa sổ mở một khoảng nhỏ, đại khái chính là từ nơi đó vào đi, "Chẳng lẽ là lạc đường?"

"Chủ nhân?"

Hệ thống thính giác tựa hồ lần thứ hai bắt được thanh âm gì, thế nhưng trong phòng cũng không có những người khác ở, chẳng lẽ là con dơi này?

"... Là ngươi đang gọi tôi? Tôi là chủ nhân của ngươi?"

Ánh mắt của nó nhìn tôi chằm chằm một lúc lâu, đột nhiên bay lên, xoay quanh mà dùng cánh vuốt gò má tôi.

"Chủ nhân, ngươi làm sao vậy? Ta là Thụy, người không biết ta sao?"

"Thụy... ?" Tôi vươn tay, nó hiểu rõ ý của tôi giống như nằm úp sấp đến trong lòng bàn tay tôi, thế nhưng vẫn đang bất an phe phẩy cánh.

"Ta là con dơi thủ hộ của chủ nhân Thụy a, chủ nhân chẳng lẽ là không cần Thụy nữa?"

Nếu như con dơi cũng có nước mắt, tôi nghĩ nó hiện tại đã gấp đến độ mau khóc đi. Tôi dùng ngón tay vuốt ve đầu của nó, cảm thấy như vậy đại khái có thể cho nó hơi chút an tâm một ít.

"Ngươi tên là Thụy sao? Tôi... Tôi không nhớ nổi chuyện trước kia, ngay cả chuyện của mình cũng nghĩ không ra... Ngươi nghe hiểu được lời của tôi đi."

"Nghe hiểu được." Nó vỗ vỗ cánh, trong giọng nói mang theo chút cảm giác khổ sở, "Lăng chủ nhân là chủ nhân duy nhất của ta, đặt tên cho ta, chủ nhân đem ta từ nhỏ nuôi lớn... Ta và Lodge đã tìm một tuần lễ, thật vất vả mới tìm được chủ nhân..."

"Lodge? Nó cũng là một con dơi sao?"

"Chủ nhân thực sự cái gì đều không nhớ sao?" Nó ngẩng đầu, bay đến trên vai của tôi cọ tôi, "Nó là một con nguyên thủy Huyết Lang, một con Lang già vừa nát lại cao ngạo lại ngoan cố, hừ, ta nói chủ nhân ở cái phương hướng này nó không tin, để cho nó ở phía nam tiếp tục dạo đi!"

Xem ra loại sự tình tranh chấp này giữa Thụy cùng Lodge từng có, bất quá nghe một con dơi trút cơn giận dữ mà mắng một con sói, tôi không khỏi mỉm cười.

"Chủ nhân, ta đói." Thụy thấy tôi nở nụ cười, nhân cơ hội bắt đầu làm nũng, "Máu của người khác đều thật khó uống."

"Lẽ nào ngươi chỉ hút máu của tôi?" Tôi không khỏi hỏi, một bên cũng rất quen nếp vậy mà đem ngón trỏ duỗi cho nó, "Có đúng hay không tôi trước đây đem ngươi làm hư?"

"Chủ nhân..."

"Thụy, ngươi đem ngươi biết chuyện đều nói cho ta biết được không, ta ở chỗ này một tuần lễ, nhưng cái gì chưa từng nhớ lại."

"Ừ, chỉ cần không ly khai chủ nhân là tốt rồi, Thụy không bao giờ muốn rời khỏi chủ nhân nữa." Nó uống no, bay đến trên đầu tôi nằm xuống, "Hơn nữa chủ nhân lại không phân rõ thánh lực, cho nên Augustine đại nhân đặc biệt chiếu cố muốn tôi tìm được chủ nhân liền nơi khác không rời."

Tôi đang muốn xuống giường từ trong lời của Thụy bắt được một từ đủ để làm tôi nhạy cảm, trong lòng không khỏi run lên, "Augustine... Ngươi nhận thức Augustine sao?" Tôi vội vàng hỏi, hầu như muốn đem Thụy từ trên đầu lấy xuống.

"Chủ nhân ngay cả hắn cũng không nhớ sao? Augustine đại nhân là bạn đời của chủ nhân là người chủ nhân thương yêu nhất, cũng là người chủ nhân thích nhất a!"

"... Ta biết, có thể cụ thể chút nói một chút sao?"

Thụy bắt đầu nói muốn sắp xếp lại thứ tự một chút, từ lúc được tôi nhặt từ Hang dơi trở về bắt đầu mãi cho đến giáo đình tiến công, tôi không nghĩ tới trên đời này dĩ nhiên có nhiều đồng loại như vậy, mà tôi hẳn là thân vương thống trị một đại gia tộc, lực lượng chính mình cường đại, tính chất đặc biệt không sợ thánh lực, còn giữ ma khí hồn tinh. Mà Augustine là công tước của gia tộc bọn tôi, là phụ thân sơ ủng cho tôi, ở thời điểm Thụy nhận thức tôi, tôi đã cùng hắn là một đôi tình nhân thân mật, sau lại vẫn còn ở trước mặt của toàn bộ thân vương huyết tộc cử hành hôn lễ, trở thành bạn đời. Tôi còn có hai cái người hầu, toàn bộ tộc nhân gia tộc đều sùng bái tôi, bị bề ngoài của tôi mị hoặc, bị lực lượng của tôi thuyết phục. Thụy còn nói, tôi trước khi mất tích làm ra cái kết giới bao trùm toàn bộ Huyết Giới kia khiến cho trong gia tộc khác cũng bắt đầu có không ít người ngưỡng mộ tôi. Tôi là ở trước mắt bao người nhóm thân vương biến mất, nhưng mà gia tộc Weafer đến nay không có thân vương trấn giữ nhưng không có đã bị uy hiếp chút nào, địa vị trái lại tăng lên không ít, rất nhiều huyết tộc đều hiểu nếu là không có kết giới của tôi, Huyết Giới sớm muộn sẽ biến thành tro tàn, cho nên hiện tại rất nhiều người đều ở đây mong mỏi tranh thủ thời gian tìm được tôi. Augustine làm phụ thân cùng bạn đời tôi, nguyên vốn có thể rất dễ tìm được khí tức của tôi, nhưng chẳng biết tại sao khí tức của tôi lại yếu đến không bắt được. Hết lần này tới lần khác giáo đình đang công kích sau khi thất bại ở mấy cổng vào của Huyết Giới đặt thánh vật cực mạnh, còn phái rất nhiều thánh kỵ sĩ đóng giữ, huyết tộc nỗ lực rời khỏi Huyết Giới chưa từng trở về lại.

"Augustine đại nhân cũng gấp sắp điên, nếu không phải là Roy đại nhân, Howard đại nhân còn có mấy người thân vương tộc khác cùng nhau khuyên can, Augustine đại nhân nhất định sẽ liều mạng xông ra tìm đến chủ nhân. Mấy ngày nay đại nhân Augustine thật đáng sợ, mắt đều nhanh biến thành đỏ ngầu, người trong tòa thành đều không dám đến gần hắn, may là một tuần lễ trước khí tức của chủ nhân tức đột nhiên biến thành rõ ràng, Augustine đại nhân nói liền ở cái phương hướng này, để tôi và Lodge đi ra tìm đến."

Một tuần lễ trước, vậy thì thật là tốt là lúc tỉnh lại tôi, nói như vậy tôi bị chú Sam đầu bếp phát hiện trước đó còn hôn mê chừng mấy ngày.

Tôi xuống giường, cởi áo choàng trên người, thấy trên vai lưu lại vết hôn của chủ nhân Satan lại vẫn ở. Theo Thụy nói, tôi là vô cùng thích mê hoặc người, nhưng cũng không để cho những người đó chân chính chạm tôi, mà dục vọng độc chiếm của Augustine đối với tôi cũng mạnh đến nổi không cho phép người khác chạm tôi. Nhưng bây giờ đối phương là chủ nhân Satan, là đối tượng tôi cùng Augustine đều không thể phản kháng, nếu như lần sau hắn...

Tôi không khỏi nhìn nhẫn hồn trên ngón tay một chút, đột nhiên phát hiện một việc. Satan chủ nhân nói cho tôi năng lực tùy thời đi, cũng muốn tôi một tháng phải đi một lần, thế nhưng hắn nhưng không có nói cho tôi biết đến tột cùng thế nào mới có thể đi. Dùng ý thức sao? Hay là cần câu thần chú gì? Tôi có đúng hay không lại bị trêu chọc một lần...

"Ngươi là làm sao tìm được của ta, Thụy? Augustine chỉ nói cho các ngươi phương hướng."

"Bắt đầu vài ngày tôi và Lodge cùng một chỗ, dựa vào mũi của Lodge tìm kiếm, nhưng đầu sói ngu này một chút hữu dụng cũng không có. Sau lại có một ngày buổi tối tôi đột nhiên cảm nhận được sóng của chủ nhân, đầu sói ngu kia cái gì chưa từng cảm thấy liền một mực chắc chắn là ảo giác của tôi. Cho nên tôi chỉ có một người bay đi, y theo phương hướng của sóng bay vài ngày, vừa mới cảm nhận được một trận, sau đó rốt cuộc tìm được chủ nhân."

Hai lần sóng này, đại khái chính là thời điểm hai lần tôi bị chủ nhân Satan triệu hoán đi, Thụy là con dơi thủ hộ của tôi, cho nên đại khái chỉ có nó mới cảm nhận được cái gì. Bất quá vô luận như thế nào, tìm được tôi, mang theo quá khứ của tôi, tuy rằng những thứ quá khứ này ở hiện tại tôi nghe tới vẫn cứ như là của người khác, thậm chí là chuyện xưa trong sách, nhưng ít ra nó làm cho tôi biết rõ không ít chuyện, cũng cho tôi đối với thời gian tới có một ít dự định.

←Chương trước: Episode V: EPICURE←

→Chương sau: Epidose VII: EARRING→

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro