4 - Ép buộc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ánh nắng vàng hoe trải dài trên từng đường nét gọi mời của cậu Dương. Có một giọt mồ hôi từ trên cằm của cậu chảy xuống vùng cổ, nơi chiếc áo ba lỗ đã ướt đẫm một ít mồ hôi. Cậu Dương bắt lấy tay Du đưa ngay lên ngực, cong một bên miệng nói: "Sờ đi, chẳng phải em thích lắm sao?"

Du cảm nhận được trái tim cậu Dương đang đập một cách mạnh mẽ ở đó, bầu ngực vuông vức rám nắng của cậu thật săn chắc. Cậu Dương thấy Du chết trân ở đó thì đắc ý, liền lấy tay em bỏ xuống rốn luồng vào. Du chỉ cảm thấy ở đó là các múi cơ lộ rõ mồn một, em bất giác thổn thức mà run tay sờ lên phía trên.

Lại thấy cậu Dương chau mày: "Không, mò xuống dưới!"

Cậu Dương nói xong thì kéo phăng chiếc áo ba lỗ ra khỏi người, chỉ thấy cơ thể hoàn hảo của cậu phơi ra trước nắng chiều, bên dưới rốn là một hàng lông mọc đều chạy xuống phần mu. Nơi mà bàn tay của Du đang run run rê xuống. Có một chút do dự phát ra trong người Du, em đứng bật lên, trong đầu nghĩ đến một người. Đó là anh Đại!

Nhưng Du đứng lên chẳng bao lâu, cậu Dương đã kéo cả người em quăng vào bãi cỏ lao ở đó. Đám cỏ bông lao này cao quá đầu, Du té vào đó, ngước mặt nhìn lên, chỉ thấy bản thân như rơi vào một cái giếng sâu, xung quanh toàn là cỏ lao bao phủ. Không lâu sau đó cậu Dương đã bò vào, lúc này trên người cậu chỉ còn vỏn vẹn một chiếc quần sịp, từ ở dưới nhìn lên trên, Du cảm thấy bản thân như con thỏ nhỏ, lúc này đang bị con sói xám vồ đến ăn thịt. Cơ thể hoàn hảo này của cậu Dương kích thích người khác một cách mãnh liệt. Cậu bò đến chỗ Du, liếc mắt rồi đưa tay bắt lấy cổ tay Du kéo lên quá đầu, cúi thấp mặt xuống mà nhỏ giọng: "Em sợ gì chứ? Ở đây chỉ có hai ta. Chẳng phải em thèm khát anh lắm sao? Cứ lộ hết bản chất ra đi, ở đây không ai biết đâu!"

Lý trí áp đảo, Du chỉ biết van xin cậu Dương: "Con xin lỗi, con biết mình sai rồi! Cậu Dương đừng làm thế nữa!"

Cậu Dương chau mày, nhưng liếc nhìn xuống hạ bộ của Du thì nhếch mép cười: "Đã nứng thế này rồi mà còn giả bộ!"

Nói xong cậu Dương liền lột hết quần áo Du, chỉ chừa lại chiếc quần sịp đang ôm chặt thằng nhóc của em. Quần sịp của Du độn lên một khối, vì lúc này thằng nhỏ không chịu nghe lời trước cơ thể quá kích thích của cậu Dương. Cậu Dương nhìn vào đó mà cười khẩy, rồi bắt đầu nhấp vào háng Du, giống như là đang làm tình. Bị cách bởi hai lớp quần lót, nhưng từng cú nắc của cậu Dương vẫn làm Du sướng đến run người. Cậu Dương còn cố tình rên những tiếng dâm dục, làm cho Du đê mê đến điên dại.

"Lát nữa anh sẽ dập những cú thúc chết người này vào trong lồn em... rồi em sẽ khóc thét thôi. Sao? Có muốn không cưng?"

Có một chút ẩm ướt rỉ ra từ chiếc sịp của Du, cậu Dương càng thêm đắc ý, cậu cúi xuống mặt Du, nhẹ giọng tình tứ nói: "Sao hả, bây giờ thì lộ bản chất dâm loàng của em rồi à?"

Du thở hổn hển vì tê mê, nhưng lúc em nhìn xuống cổ mình, bất chợt nhận thấy chiếc dây màu đỏ, đâu đó trong đầu em lại nhớ đến bóng dáng của anh Đại. Thấy vậy nên em liền vùng người lên, chạy khỏi bãi cỏ lao định trốn ra ngoài. Nhưng không kịp!

Cậu Dương đã nắm tay Du kéo lại vào trong: "Em sợ gì vậy em yêu?"

Cậu Dương nói xong thì ôm đầu Du kẹp vào nách: "Chẳng phải em thích ngửi cơ thể anh lắm sao? Bây giờ nó là của em rồi, tận hưởng đi nào!"

Một mùi đê mê xộc vào mũi của Du, toàn thân của em vô lực vì hứng tình. Cậu Dương có chút đắc ý mà nhấn đầu em xuống háng: "Thật ra còn có chỗ khác thơm hơn!"

Du bị ấn vào sịp của cậu Dương, chỉ thấy chiếc sịp mỏng ở đó không thể ôm hết mớ lông mu của cậu Dương. Cậu Dương nhếch miệng dâm dục nói: "Liếm đi nào!"

Du dẫu đê mê, nhưng cậu Dương mà em thích là cậu Dương lạnh lùng, không phải cậu Dương phản bội này. Chẳng hiểu sao có chút thất vọng trong lòng, Du chau mày cứng rắn nói: "Cậu không nghĩ đến mợ Trinh sao?"

Cậu Dương bị cụt hứng, nét mặt từ dâm đãng chuyển sang chán ghét: "Thế em không muốn vui vẻ cùng anh à?"

Cậu Dương nói đến đó, đột nhiên ngoài bờ mương có tiếng chân người bước đến. Thông qua bóng mấy ngọn cỏ lau, bất chợt có tiếng người khúc khích cười: "Cá cắn câu rồi mà không ai bắt lên. Là ai câu cá ở đây nhỉ?"

Cậu Dương nghe thế thì đẩy người Du ra: "Được thôi!"

Nói xong cậu Dương xoay người nhặt lấy mớ quần áo từ từ mặc vào, bên khoé miệng có chút đắc ý: "Nhưng mà như thế thì vui hơn, để coi Du chịu được bao lâu. Rồi em sẽ lại thèm khát anh mà mặc kệ đúng sai. Lúc đó em hãy đến chỗ này... Nơi mà chỉ có chúng ta biết thôi... Nhớ nhé em yêu..."

Cậu Dương nói xong câu đó thì bước ra khỏi bụi cỏ bông lau. Du đưa mắt nhìn cậu Dương, chợt thấy cậu nói vài câu với ba anh chàng dân quân. Thì ra giọng nói khi nãy là của bọn họ. Sau đó cậu Dương cho cá vào giỏ, rồi thu dọn đồ đạc lên xe rời đi, không quên đưa mắt cười dâm đãng về phía bụi cỏ bông lau.

Du chờ ba anh dân quân rời đi, sau đó cũng nhặt lấy quần áo mà lủi thủi đi bộ về. Trong đầu Du rối bời, nhưng em biết bản thân mình đã làm đúng, ít nhất là với mợ Trinh.

Suy cho cùng em đã không hư hỏng như thằng Nhạn, cố tình vụng trộm cùng người đã có vợ.

Du trở về nhà cũng là lúc trời đã sập tối. Trong phòng cậu Lâm đã ngồi bên bàn đợi sẵn, khi trông thấy em, cậu Lâm liền hỏi: "Chiều giờ Du đi đâu thế?"

Du có chút ấp úng: "Dạ..."

Lâm nói đến đó thì đứng dậy tiến về phía Du: "Có phải đi với anh Dương không?"

Du đưa mắt hốt hoảng nhìn cậu Lâm, chẳng biết làm sao mà cậu Lâm biết, chắc lại là do thằng Nhạn lẻo mách. Nghĩ đến đó mà Du từ từ nói: "Phải, chiều này cậu Dương định đi câu cá cùng với cậu, nhưng mà cậu không có ở nhà nên cậu Dương chở con theo..."

Về chuyện cậu Dương cùng với em trong bãi cỏ lau, không biết Lâm có biết hay không, vì thế Du liếc nhìn cậu Lâm, trong lòng có chút hồi hộp.

Chỉ thấy cậu Lâm mỉm cười: "Ừm, anh biết rồi! Nhưng sao bây giờ lại về có một mình vậy?"

Du có chút ấp úng: "Do cậu Dương có việc nên về trước!"

Cậu Lâm nghe xong liền đưa tay sờ lên má Du: "Đi bộ có mỏi chân không?"

Du đưa mắt nhìn cậu Lâm, chỉ gượng cười: "Dạ không..."

Cậu Lâm gật đầu: "Ừm vậy đi tắm đi rồi ăn cơm!"

...

Du tắm xong thì bước xuống nhà bếp phụ dì Tám dọn cơm. Chỉ thấy trong bếp ngoài dì ra còn có anh Đại. Anh Đại trông thấy Du thì chẳng nói chẳng rằng, lặng lẽ bước vội qua mặt em. Du quay đầu nhìn theo bóng anh Đại, có chút lạnh lẽo trong lòng.

Chiều đó cả nhà đang ăn cơm thì mưa rơi tầm tã, bỗng chốc trước cổng có đèn xe, thì ra là cậu Dương say khướt dầm mưa trở về. Mợ Trinh theo đó mà bỏ đũa ra đón chồng, anh Đại cũng theo phụ một tay.

Bà chủ nhìn thấy cảnh đó mà chau mày nói với ông chủ: "Thằng Dương dạo này suốt ngày nhậu nhẹt, sáng mai ông phải nói với nó một tiếng!"

Ông chủ thở hắt ra một hơi, lặng lẽ gật đầu.

Lúc ăn cơm xong, như thường lệ Du liền phụ dì Tám rửa chén. Bất chợt dì Tám vỗ nhẹ vào tay của Du rồi chỉ về phía trước cửa nhà bếp. Du đưa mắt nhìn theo, đã thấy cậu Lâm đứng đó nhìn mình mỉm cười: "Du ơi cậu nhờ cái này xíu..."

Cậu Lâm kéo Du lên phòng rồi khoá cửa lại, sau đó đẩy Du nằm ngửa xuống giường, nhanh tay cởi chiếc áo thun trên người mình ra rồi cười một bên miệng. Bên ngoài trời vẫn mưa lâm râm, cậu Lâm hôn hít Du hồi lâu, đang định luồng tay xuống tuột quần Du ra thì bất chợt bên ngoài có tiếng đập cửa. Lại là cậu Dương!

Cậu Lâm đương nhiên mất hứng, liền chau mày nói vọng ra: "Hôm nay em phải học bài rồi, anh đi về đi!"

Lại nghe tiếng cậu Dương xỉn rượu: "Mày không cho tao vào cũng được... tối nay tao sẽ ngủ ngoài hành lang này, không về phòng đâu!"

Cậu Lâm chau mày mà nghĩ thầm trong bụng: "Thằng cha này lại mò xuống đây, thế nào lát nữa vợ ổng cũng đi xuống. Như vậy lại có người phá đám!"

Nghĩ đến đó mà cậu Lâm liền bước ra mở cửa, sau đó kéo cậu Dương vào phòng. Cậu Lâm đưa mắt nhìn Du, sau đó nhẹ giọng: "Cậu đi đây một chút!"

Cậu Lâm nói xong liền rời đi, Du đưa mắt nhìn theo, cũng nghĩ là chắc cậu Lâm lên phòng mợ Trinh kêu mợ xuống đem cậu Dương về phòng. Bất chợt đằng sau có thân hình to lớn ôm lấy em, cùng một hơi thở ấm áp đầy mùi rượu phả vào trong mặt: "Bây giờ chỉ còn hai chúng ta thôi. Du có thích không?"

Du bị cậu Dương ôm chằm lấy thì cố gắng vùng vẫy thoát ra, nhưng em có dùng sức đến mấy thì vòng tay cuồn cuộn cơ bắp của cậu Dương cũng ôm chặt không buông. Cậu Dương xoay em về đối diện, cong một bên miệng mà đưa tay Du luồng vào trong lớp áo, đặt lên khuông ngực lực lưỡng của mình: "Sờ soạng anh đi... chẳng phải em vẫn luôn ao ước như vậy sao?"

Du nghe đến đó thì lắc đầu: "Đừng mà cậu Dương, đây là phòng của cậu Lâm! Bây giờ cậu Lâm đang gọi mợ Trinh xuống, cậu buông con ra đi!"

Cậu Dương thở hắt ra một hơi: "Gọi ai xuống cũng vậy, đêm nay anh sẽ không về phòng!"

Du tiếp tục cựa quậy: "Nhưng mà lỡ mợ Trinh xuống đây thấy cậu đang ôm con thì sao? Buông ra đi!"

Cậu Dương nghe đến đó thì mỉm cười: "Vậy là em chỉ sợ mọi người bắt gặp thôi đúng không? Yên tâm, vậy thì anh với em sẽ làm chuyện đó lén lút, sẽ không ai phát hiện đâu!"

Cậu Dương nói xong câu đó thì đưa môi cưỡng hôn Du, trong mùi men say nồng là chiếc lưỡi ấm nóng của cậu Dương, vòng tay săn chắc cùng bờ ngực rộng lớn của cậu Dương siết chặt vào người Du, khiến cho em mể mẩn lúc nào chẳng hay. Cậu Dương hôn Du một cách đê mê rồi luồng tay vào lớp quần mỏng của em mà xoa nắn cặp mông, tay cậu Dương bấu thật mạnh vì bờ mông của Du quá đỗi mịn màng và mềm mại.

Bất chợt ngoài cửa sổ có bóng đen lướt qua, Du mở mắt thoát khỏi sự đê mê mà đẩy cậu Dương ra, kịp lúc cậu Lâm chưa bước vào phòng.

Du đưa mắt nhìn cậu Lâm mà có chút hồi hộp, chỉ thấy cậu Lâm ở đó bước chậm đến kéo nhẹ lấy tay em bước lại gần mình mà chìa ray ra: "Xem nè!"

Du thở phào một hơi nhẹ nhõm vì cậu Lâm không phát hiện được chuyện gì, em quay đầu nhìn cậu Dương, chỉ thấy cậu Dương ở đó đã nhắm mắt vờ ngủ. Du quay đầu nhìn vào lòng bàn tay của Lâm, chỉ thấy ở đó là hai viên thuốc màu trắng.

Lại nghe cậu Lâm thấp giọng nói: "Này là hai viên thuốc ngủ!"

Du cũng thấp giọng đáp: "Ở đâu mà cậu có vậy?"

Cậu Lâm trả lời: "Khi nãy lên phòng mẹ lấy, dạo này mẹ hay bị mất ngủ"

Du chau mày nói: "Sau cậu không kêu mợ Trinh xuống?"

Cậu Lâm liền đáp: "Bả xuống ổng cũng không lên đâu, phải để ổng ngủ say thì mới kéo lên được!"

Sau đó cậu Lâm liền tiến đến chiếc bàn học lấy một lon nước ngọt khui ra rồi bỏ thuốc vào. Sau đó tiến về phía cậu Dương lay cánh tay: "Anh Dương uống miếng nước nè!"

Cậu Dương tỉnh dậy, trông thấy lon nước ngọt mà liền nhanh tay đưa vào miệng, nhưng cậu ta định uống thì chau mày: "Lon này bật nắp rồi tao không thích, lấy lon mới cho tao!"

Cậu Lâm chau mày, sau đó liền quay về phía bàn học lấy một lon nước ngọt cuối cùng ở đó trở về: "Lon này mới nè, em sẽ khui trước mặt anh!"

Cậu Dương theo đó mà định bắt lấy lon nước ngọt mới mà uống, ai ngờ cậu Lâm đã thu tay lại: "Anh ngồi dậy đi rồi hãy uống!"

Cậu Lâm theo đó mà đặt hai lon nước ngọt về phía cậu Dương, rồi đỡ cậu Dương ngồi dậy. Sau đó cậu Lâm liền ra hiệu với Du, ý bảo Du đổi vị trí hai lon nước ngọt lại cho nhau. Du đưa tay định hoán đổi, chợt nghe tiếng cậu Dương mở miệng: "Em đứng ngoài cửa à? Đi về đi!"

Du và cậu Lâm đưa mắt nhìn về ngoài cửa chẳng thấy được ai. Cậu Lâm vì thế mà cười nói: "Đâu có ai đâu anh? Tối nay anh muốn ngủ ở đây cũng được!"

Du theo đó mà đưa tay đổi lại hai lon nước ngọt, cậu Lâm thấy thế liền đưa đến chỗ của cậu Dương nói: "Anh uống chút nước đi!"

Cậu Dương cũng hướng về phía cậu Lâm mà nói: "Mày cũng uống với tao!"

Cậu Lâm nghe thế cũng đành lấy lon nước ngọt còn lại mà cụng vào lon của cậu Dương, hai anh em ở đó "Dô" một tiếng rồi một hơi nốc cạn lon nước ngọt.

Cậu Dương uống xong lon nước ngọt thì ngã lưng xuống giường. Lát sau đã phát ra những tiếng ngáy ngủ. Cậu Lâm kéo Du ngồi xuống bên cạnh giường, sau đó đưa môi hôn lấy em: "Bây giờ không còn ai phá đám nữa rồi!"

Du hôn cậu Lâm, chỉ thấy chiếc lưỡi của cậu Lâm ban đầu rất mạnh mẽ, nhưng rồi từ từ chậm dần chậm dần. Lát sau chẳng hiểu thế nào mà cậu Lâm ngã gục xuống giường, trong sự ngạc nhiên của Du. Cùng lúc đó thì cậu Dương đã chồm dậy, ôm lấy Du từ phía sau mà thấp giọng: "Định chuốc ngủ anh à? Hai đứa còn non quá!"

Du nghe cậu Dương nói thế, liền quay đầu lại ngạc nhiên: "Làm sao mà cậu...?"

Cậu Dương nghe đến đó thì cười một bên miệng: "Sao anh không bị thuốc làm mê ngủ à? Bởi vì căn bản anh không uống lon nước ngọt có chứa hai viên thuốc ngủ đó! Người uống là thằng Lâm!"

Du nghe đến đó thì cố mà suy nghĩ: "Tại sao lại thế?"

Cậu Dương nghe đến đó thì vật Du ngã xuống giường, cúi xuống sát mặt em mà nói: "Thì là lúc anh dụ em và thằng Lâm nhìn ra ngoài cửa đó! Làm gì có ai ở đây? Nhân lúc em mải nhìn ra ngoài cửa, anh đã tráo vị trí hai lon nước ngọt. Sau đó chính em lại đổi vị trí hai lon nước ngọt một lần nữa. Như vậy lon mà thằng Lâm đưa cho anh, tưởng có thuốc mà thật ra không có, còn lon mà nó uống, tưởng không có mà thật ra lại có. Người đổi hai lon sau cùng chính là Du. Nói thật đi, thật ra em muốn chuốc thằng Lâm ngủ say để hai đứa mình làm chuyện đó có phải không? Đúng là đồ dâm tiện!"

Du ngợi ra mà dùng sức đẩy cậu Dương ra ngoài: "Không có! Con muốn cậu uống thuốc thì có!"

Cậu Dương nghe thế thì càng thêm đắc chí: "Còn chối à!"

Nói xong anh liền bắt lấy hai chiếc cổ tay của Du kéo lên quá đầu em, sau đó cởi phanh chiếc áo thun của Du rồi lấy nó trói hai tay em lại. Hai tay Du bị trói, liền dùng chân cựa quậy đẩy cậu Dương ra. Cậu Dương bị em đá vào vai, liền thở hắt ra một hơi mạnh mẽ: "Cứ chống cự đi! Một lát rồi em sẽ biết tay anh!"

Nhân lúc Du dùng chân cựa quậy, cậu Dương đã dễ dàng kéo chiếc quần thun của Du xuống. Trên người em bây giờ chỉ còn vỏn vẹn một chiếc quần sịp màu trắng mỏng manh. Cậu Dương cũng dùng chiếc quần của Du mà trói hai chân em lại. Lúc này Du ở đó hai tay hai chân đều bị trói, bên ngoài mưa rơi lâm râm, bất chợt Du có một chút lạnh lẽo xen lẫn sợ hãi.

Cậu Dương trông thấy bộ dạng của Du mà có chút đắc ý. Cậu liếc nhìn cậu Lâm, rồi quay sang Du nhếch mép mà mỉm cười: "Đừng giả vờ nữa! Thằng Lâm mới có mười mấy tuổi, cơ thể cùng với con cặc mới lớn của nó làm sao có thể thoả mãn sự dâm loàng của em? Chẳng phải em đã từng trộm quần lót của anh để ngửi sao? Lúc này anh sẽ đem nó cho em, không cần phải trộm nhé!"

Cậu Dương nói đến đó thì cởi chiếc áo sơ mi đang ôm trọn lấy từng khối cơ mớ thịt của mình, từng cúc áo được mở ra, phơi ra sự lực lưỡng quyến rũ của cậu ở đó.

Cậu Dương rồi cũng cởi xong chiếc áo, bên khoé miệng nhếch mép cười, cậu luồng bàn tay xuống phần mu với mớ lông rậm rạp mà mò mẫm, sau đó tiến tới gần Du đưa năm bàn tay tràn ngập mùi đàn ông úp vào mũi em.

Cậu Dương còn chưa dừng lại, nhanh tay cởi phăng chiếc quần tây để lộ mỗi chiếc quần sịp vải mỏng màu đen đang ôm trọn hạ bộ cương cứng của mình. Sau đó cậu bấu lấy đầu Du, ấn xuống cái phần đang nổi cộm đầy gân guốc kia.

Một mùi tanh nồng xộc thẳng lên mũi Du, hồi chiều cậu Dương vừa đi nhậu, khi nãy còn dầm mưa trở về mà dường như chỉ thay đồ chứ không tắm, cho nên hạ bộ của cậu lúc này tràn ngập mùi đàn ông. Thứ mùi hương này trong lúc người ta đang hưng phấn, trở thành thứ hương thơm kích dục lạ kỳ, khiến cho hạ bộ của Du cương cứng cực độ.

Cậu Dương cũng không chịu nổi nữa mà đẩy Du ra rồi cởi phanh chiếc quần xám mỏng manh ra khỏi con cặc gân guốc đen sạm của mình. Ở đó khối thịt giật nảy theo sự dâm dục trong từng nhịp đập của cậu Dương. Cơ thể của cậu tỷ lệ thuận với thằng nhỏ vĩ đại của cậu.

Du chợt nhận ra cổ họng mình tràn đầy nước bọt túa ra theo phản xạ tự lúc nào, giữa lúc đó thì cậu Dương đã vò nhàu chiếc quần sịp thành một cục rồi nhét vào miệng Du, không quên nở một nụ cười dâm đãng: "Anh sẽ nắc em ngay bên cạnh chồng em. Có thích không con đĩ?"

Nói xong cậu Dương quay người Du nằm sấp xuống rồi kéo nhanh chiếc quần sịp trắng của Du ra khỏi người em. Ở đó hai quả đào trắng hồng nõn nà nhanh chóng lộ ra, cậu Dương có chút mê mẫn đưa tay nắn bóp. Mười vết ửng đỏ theo đó mà hằn lên trên mông của Du, cậu Dương đưa tay tắt lấy đèn, căn phòng bây giờ chìm trong bóng tối. Chỉ có ánh đèn hiu hắt ngoài hành lang ánh vào, cơ thể của Du theo đó mà lộ ra như ngọc.

Cậu Dương xoay người Du lại, ghé tai em mà nói nhỏ: "Bây giờ trong bóng tối chỉ có hai chúng ta, em có thích không?"

Trong bóng tối, Du chỉ thấy gương mặt cậu Dương đắc ý vô cùng, em liên tục lắc đầu, đã nghe cậu Dương nói tiếp: "Bây giờ thằng Lâm đã ngủ say rồi, em không cần phải ngại! Chỉ cần em nói một tiếng thích, anh sẽ đụ cho em sướng đến chín tầng mây!"

Cậu Dương nói xong thì kéo chiếc quần sịp trong miệng Du ra. Du theo đó mà liền trả lời: "Không! Con không hề thích thế này! Đúng là con từng thích cậu Dương, nhưng mà bây giờ thì không! So với cậu Lâm, cậu chả là cái gì cả!"

Cậu Dương nghe thế thì có chút tức giận, liền đưa tay tát vào mặt Du, không mạnh, nhưng mà cũng chẳng nhẹ: "Nói láo này! Anh không tin là em thích thằng Lâm hơn anh!"

Du bị tát, nhưng cũng không khuất phục mà liền nói: "Có đấy! Tôi thích cậu Lâm hơn cậu!"

Cậu Dương nghe đến đó thì bóp lấy má của Du, nghiến răng mà nói: "Được rồi! Vậy thì anh sẽ hãm hiếp em ngay bên cạnh người mà em thích!"

Cậu Dương nói xong thì đem nguyên con cặc gân guốc của mình nhét vào lỗ miệng bị bóp của Du, cậu Dương làm quá nhanh, lúc Du chưa kịp phản ứng thì nguyên con cặc của cậu Dương đã ở trong miệng em. Hai bên má của Du vẫn còn bị bóp nên em không phản kháng được gì, cậu Dương theo đó mà nhét sâu con cặc nứng tình vào cuống họng của Du, Du theo đó mà nhợn ói vì con cặc của cậu Dương quá to và dài. Cơn nhợn ói làm cổ họng của em co bóp, mớ nước bọt nhớp nháp cũng theo đó mà tiết ra, cậu Dương vì thế mà sướng muốn giật nảy người. Sau đó cậu Dương rút cặc ra để Du thở. Du hít lấy hít để, nhưng đã bị cậu Dương lật úp xuống. Cậu Dương đưa ngón tay giữa vào miệng mà liếm mút, sau đó đưa ngón tay vào lỗ hậu Du mà ra sức chọc ngoáy. Ngón tay cậu Dương điêu luyện, Du chỉ thấy thốn đến sung sướng, sau đó từ một ngón thành hai ngón, từ hai ngón đến ba ngón. Ba ngón tay của cậu Dương trong lỗ hậu của Du chọc ngoáy điên cuồng, khiến cho lỗ hậu của em sung sướng đến độ nở rộng thành một cái lỗ đầy gọi mời.

Cậu Dương thấy thế thì tát vào mông Du, mạnh miệng chửi thề: "Hãy nhìn cái lồn dâm đãng của em kìa, nó đang muốn được lấp đầy đấy! Hãy van xin anh đi nào bé cưng!"

Du nghe đến đó dẫu chiếc lỗ đang co thắt vì sướng, nhưng em không hề hé ra một câu nào. Giữa lúc đó thì "Chát" một tiếng làm Du đau điếng nơi phần mông, thì ra cậu Dương đã lấy chiếc quần sịp của mình quất vào mông em: "Hư nè!"

Mỗi một tiếng "hừ nè", cậu Dương đều quất sịp vào mông Du. Ban đầu em còn chịu đựng được, nhưng cú quất mới đánh vào vết quất cũ, càng ngày càng đau rát, khiến cho Du vô thức phải rêи la theo từng cú quất của cậu Dương: "Ah... Ah..."

Cậu Dương cười khẩy: "Nếu đau thì hãy mở mồm mà van xin!"

"Chát" ... "chát" ...

Rốt cuộc Du cũng không chịu nổi: "Xin cậu tha cho con..."

"Chát" một tiếng nữa, cậu Dương liền cười khẩy: "Nói lại đàng hoàng!"

Du hiểu ý của cậu Dương, liền ngượng miệng nói nhỏ: "Xin anh hãy tha cho em!"

Cậu Dương liền cúi xuống ghé tai Du nói nhỏ: "Phải như vậy chứ. Bây giờ nếu không muốn bị đánh thì phải nói theo lời anh! Có hiểu không?"

Du nghe đến đó chỉ biết gật đầu. Cậu Dương cười khẩy: "Được rồi, vậy thì nói theo anh..."

Cậu Dương nói xong thì ghé tai Du nói nhỏ. Du nghe xong thì tròn mắt im lặng. Cậu Dương đợi hồi lâu, sau đó không kiên nhẫn được nữa mà "Chát" một tiếng tiếp tục vào mông Du. Sự đau đớn kéo dài, cuối cùng Du bất đắc dĩ phải cắn môi nhỏ giọng: "Em... là con đĩ của anh!"

Nhấn sao nếu bạn thích truyện nhé

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro