Q2. Chương 78: Kiều Tịch Hoàn, em không cần thay đổi.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

edit: tiểu hoa nhi



Hạo Hãn.

Diêu Bối Địch đi qua nhân viên đang huyên thuyên nói chuyện, bước chân cô dừng lại ở một chỗ, lấy điện thoại ra gọi.

Bên kia vang lên hai tiếng chuông liền bắt máy :"Bối Địch."

"Kiều Tịch Hoàn, tôi nói cho cô một bí mật, hỏi cô trước, cô bây giờ có còn thích Tề Lăng Phong không?" Diêu Bối Địch chăm chú hỏi.

Kiều Tịch Hoàn tựa hồ là ngẩn người ra, nhướng mày hỏi :"Cô muốn nói gì?"

"Cô trả lời tôi đi." Diêu Bối Địch cố chấp nói.

Kiều Tịch Hoàn mỗi lần đều cảm thấy Diêu Bối Địch có đôi khi toàn là chuyện bé xé ra to, hầu hết mọi chuyện chỉ là bé tí nhưng luôn khiến người khác cảm thấy thần thần bí bí. Cô thực sự cảm thấy trong miệng Diêu Bối Địch chẳng thể nói ra được cái bí mật gì kinh người cả.

"Không thích." Kiều Tịch Hoàn khẳng định :"Chỉ có chán ghét."

"Thực sự chỉ có chán ghét?" Bên kia tựa hồ còn phải xác nhận lại lần nữa.

"Ừ, thực sự chỉ có chán ghét." Kiều Tịch Hoàn bình tĩnh nói lại lần nữa.

"Vừa lúc cô chán ghét anh ta, có người giúp cô. . . Trút giận."

"Trút giận?" Kiều Tịch Hoàn nói.

"Tôi bây giờ đàn ở Hạo Hãn, ở đây chỉ có vài khách hàng nên có vài nhân viên phục vụ lười biếng đứng ở một góc nói chuyện huyên thuyên, vô ý để cho tôi nghe được. Tề Lăng Phong vào khuya hôm trước ở đây uống say sau đó nghe nói bị hai người đàn ông XXOO rồi." Diêu Bối Địch nói, khóe miệng còn treo lên một nụ cười tà ác.

Kiều Tịch Hoàn trố mắt thật lâu.

Được rồi, cô thừa nhận lần này Diêu Bối Địch thực sự nói cho cô một tin tức chấn động, cô suy nghĩ một lát xem có phải cô nghe nhầm hay không.

"Kiều Tịch Hoàn.?" Diêu Bối Địch không nghe được âm thanh của Kiều Tịch Hoàn, nhịn không được gọi cô :"Cô không phải là do đả kích quá độ đó chứ !?!"

". . ." Kiều Tịch Hoàn mím môi :"Đả kích cái gì. Tôi chẳng qua là cảm thấy Tề Lăng Phong bị như ngày hôm nay cũng là đáng đời."

Cô chỉ đột nhiên nghĩ tới ngày hôm qua đi tìm Tề Lăng Phong, cô chủ động đụng vào anh ta, anh ta đột nhiên phản ứng lớn như vậy. Có phải hay không là bởi vì khuya ngày hôm trước đã xảy ra chuyện. . . Ai, anh ta sao có thể bị hai người đàn ông XXOO? Tề Lăng Phong biến thành đồng tính luyến ai, còn biến thái đến mức độ coi trời bằng vung ?!

"Tôi cảm thấy Tề Lăng Phong hẳn là bị người ta cố ý trả thù." Diêu Bối Địch nói.

Kiều Tịch Hoàn nhíu mày :"Cô sao lại cảm thấy như vậy ?"

"Tề Lăng Phong không phải là đồng tính luyến ái, đột nhiên bị hai người đàn ông làm như vậy, lại dưới tình huống đang say rượu, không phải trả thù thì là cái gì?!"

"Cô cảm thấy Tề Lăng Phong không phải là đồng tính luyến ai?" Kiều Tịch Hoàn hỏi.

"Lẽ nào cô cảm thấy anh ta như vậy ?!" Diêu Bối Địch phản vấn.

Kiều Tịch Hoàn cúi thấp đôi mắt.

Nói thật đang giải quyết chuyện Tề Lăng Phong, người bên cạnh so với cô càng hiểu rõ.

"Được rồi, tôi cảm thấy anh ta cũng sẽ không phải." Kiều Tịch Hoàn trả lời.

"Cho nên mới nói, Tề Lăng Phong không biết đã làm chuyện xấu gì mà bị người ta trả thù như thế."

"Ác giả ác báo, anh ta làm chuyện xấu nhiều năm như vậy, luôn luôn có người hận anh ta." Kiều Tịch Hoàn hung hăng nói.

Xem ra Tề Lăng Phong đắc tội với không ít người.

"Vậy sao!? Không nói nữa, tôi phải đi tìm Tiêu Dạ rồi, dù sao cũng đã nói chuyện này với cô rồi." Diêu Bối Địch nói, chuẩn bị cúp điện thoại.

"Khoan, Bối Địch."

"Làm sao vậy?"

"Chuyện Tề Lăng Phong trước đừng nói ra ngoài."

"Tôi còn có thể nói cho ai?"

"Cổ Nguyên cũng không được nói." Kiều Tịch Hoàn căn dặn.

"Cô thật là lạ, chẳng lẽ cô cũng bắt đầu đề phòng Cổ Nguyên?" Diêu Bối Địch có chút khó chịu.

"Không phải là phòng bị, tôi chỉ là không hy vọng anh ta bị liên lụy." Kiều Tịch Hoàn nói :"Biết chuyện của tôi càng ít thì càng không bị dây dưa lấy."

Hiện tại chuyện của Cổ Nguyên cùng Cố Tử Nhan rất dễ dàng khiến mối quan hệ trở nên phức tạp, cô thực sự không muốn Cổ Nguyên bởi vì cô mà ảnh hưởng đến cuộc sống của anh ta. Trọng sinh một lần, rất nhiều chuyện cô có thể nhìn rõ ràng, hiểu biết, những người đó là bạn bè chân chính cô không thể gây tổn thương cho họ, mà ai không phải thì cần đuổi tận giết tuyệt!

"Ah, được rồi, tôi không nói cho anh ta." Diêu Bối Địch hật đầu.

"Ừ, cô đi tìm Tiêu Dạ đi! Nhớ kỹ chuyện Lôi Lôi hiện tại, nên trong khoảng thời gian này để ý kỹ Tiêu Dạ một chút." Kiều Tịch Hoàn nói.

. . .

"Đã biết, dong dài." Diêu Bối Địch nói xong liền cúp điện thoại.

Cô hít sâu.

Nhìn cửa phòng bao trước mặt.

Tề Lăng Phong thực sự trở thành quá khứ của Tề Lăng Phong rồi sao ?

Yêu một người thực sự có thể dễ dàng thay đổi như vậy sao? Trên cái thế giới này cũng vẫn chỉ có cô, chỉ có cô mới cô chấp như vậy.

Cô bất đắc dĩ cười.

Cố chấp thì cứ cố chấp như vậy đi! Chỉ cần bản thân thấy đáng giá là được.

Ở trước cửa phòng bao, một vệ sĩ mở cửa cho cô.

Tiêu Dạ cùng A Bưu ngồi trong phòng bao, Tiêu Dạ dựa vào ghế sofa, cái chân bị thương đặt ở trên bàn trà, miệng còn ngậm thuốc lá, A Bưu tựa hồ đàn rất nghiêm túc báo lại công viẹc cho anh. Nhìn thấy cô xuất hiện liền vội vã nhiệt tình chào hỏi :"Chị dâu."

Diêu Bối Địch mỉm cười.

Tiêu Dạ nhìn Diêu Bối Địch, ánh mắt lóe lên một tia kinh ngạc, thoáng ra rồi biến mất, trên tay nhàn nhạt còn mẩu thuốc lá còn dư lại, không nói gì.

Diêu Bối Địch khéo léo đi về phía Tiêu Dạ, ngồi xuống bên cạnh anh, dịu dàng nói :"Em vừa mới cùng Kiều Tịch Hoàn đi dạo phố, thấy thời gian còn sớm nên tới đây tìm anh. Không có quấy rầy đến hai người chứ?"

"Không có, chị dâu, tôi vừa mới báo cáo xong công việc cho đại ca." A Bưu vội vàng nói.

Lúc cô tiến vào rõ ràng còn đang báo cáo nhiệt tình.

Diêu Bối Địch cũng không vạch trần, nhất định A Bưu là vi cô, cho nên cô cũng thuận thế cho là như vậy.

Tiêu Dạ đưa mắt nhìn A Bưu.

A Bưu ngầm hiểu, đứng lên cung kính nói :"Đại ca, chị dâu, bên ngoài bãi còn một số việc, tôi đi trước xử lý một chút."

"Đi ra ngoài đi." Tiêu Dạ nói :"Lấy gạt tàn thuốc ra đi."

"Vâng." A Bưu vội vã đi lấy gạt tàn.

Diêu Bối Địch hơi kinh ngạc, hỏi Tiêu Dạ :"Anh không hút thuốc lá sao?"

"Không phải em ghét mùi thuốc lá sao?" Tiêu Dạ nhíu mày.

Diêu Bối Địch ngẩn ra :"Cũng không phải đặc biệt ghét. . ."

Lúc còn chưa có thích Tiêu Dạ, cô thực sự rất ghét mùi thuốc lá, thế nhưng sau khi thích anh rất nhiều chuyện cô có thể dần dần tiếp nhận.

"Vậy em ho cái gì mà ho ?!" Tiêu Dạ tức giận hỏi.

Cô trố mắt, liền hiểu ra.

Có một làn Tiêu Dạ hút thuốc, ngày đó thực sự cô có bị chút cảm cúm nên bị mùi thuốc lá của anh làm cho bị sặc, thực sự đây chẳng qua là một lần ngoài ý muốn.

Cô mím môi, khóe miệng cười :"Tiêu Dạ, cám ơn anh."

Tiêu Dạ nhìn Diêu Bối Địch có chút xấu hổ, khuôn mặt hồng hồng, khóe miệng dường như không có chút ý thức kéo lên một độ cong ngọt ngào, anh nhìn Diêu Bối Địch, nhẹ nhàng nói :"Ngồi gần lại đây một chút."

Diêu Bối Địch nhìn khoảng cách với Tiêu Dạ, giữa bọn họ thực sự đã rất gần rồi, hẳn là chỉ cách một nắm tay nhỏ mà thôi.

Còn muốn ngồi gần là gần bao nhiêu ?!

Cô dịch cái mông lại sát vào Tiêu Dạ, đang muốn hỏi, như vậy đã được chưa, đột nhiên một bờ môi lạnh mang theo mùi thuốc lá dính lên bờ môi cô, bàn tay to đỡ sau gáy của cô, tựa hồ đang muốn cả hai dựa vào gần nhau hơn.

Diêu Bối Địch có chút bất ngờ, tay nhỏ bé nắm chặt lại một chỗ, có chút khẩn trương, có chút câu nệ nhìn Tiêu Dạ nhắm mắt lại, lông mi thật dài ở khoảng cách gần, dày đặc mà hơi cong.

Mấy ngày nay Tiêu Dạ bận quá, cơ bản trở về thì đã là buổi sáng, cô cũng vẫn chờ anh, đợi hai người cùng nằm ở trên giường, cái gì cũng không có thời gian làm, chỉ truyền đến tiếng hít thở, thật không có phần nhàn hạ thoải mái.

Hơn nữa chân Tiêu Dạ cũng không có tiện, mặc dù nhiều lần cô lấy hết dũng khí muốn chủ động, lại luôn không dám, sợ kết quả không tốt.

Cho nên Tiêu Dạ đột nhiên hôn cô như thế.

Cô có chút không kịp chuẩn bị.

"Đáp lại anh." Tiêu Dạ khàn khàn dịu dàng nói.

Đầu lưỡi Diêu Bối Địch khẽ liếm.

Thân thể Tiêu Dạ tựa hồ ngẩn ra, môi anh khẽ cắn bờ môi cô, khẽ cắn cái lưỡi nhỏ thơm tho của cô.

Thân thể Diêu Bối Địch cũng có chút biến hóa, cô chủ động buông nắm tay nhỏ của mình, đặt lên cổ của anh. Ôm lấy anh, để bản thân hôn sâu thêm, hai người trong lúc đó quên hết trời đất không chút suy nghĩ nào. . .

"Đại ca! Khụ, khụ. . ." Cửa phòng đột nhiên bị người đẩy ra, sau đó lại bình một màn này khiến cho không biết phải làm sao.

Hai người chợt buông nhau ra.

Diêu Bối Địch cúi thấp đầu, xấu hổ.

Tiêu Dạ ngẩng đầu nhìn A Bưu, sắc mặt không tốt.

A Bưu hận không thể biến thành một hạt bụi, để anh ta lúc này có thể biến mất a! Biến mất.

"Chuyện gì?" Tiêu Dạ lạnh giọng hỏi, thuận thế đem Diêu Bối Địch kéo sát vào, để Diêu Bối Địch trực tiếp dựa vào lòng ngực của anh, không cần nghĩ cũng biết Diêu Bối Địch chắc chắn sẽ xấu hổ, bị người ta nhìn thấy một màn này có thể còn suy nghĩ muốn độn thổ.

"Có cảnh sát đến bãi điều tra sự việc, nói có người tố cáo chúng ta đang bán thuốc. Tôi sợ là do Trương Long giở trò quỷ. Cảnh sát bây giờ đang ở phòng khách chờ, liền tới hỏi anh có muốn đi xem một chuyện hay không?"

"Ừ." Tiêu Dạ gật đầu.

Nếu như A Bưu có thể tự giải quyết khẳng định sẽ không gọi anh tới.

Tiêu Dạ nhẹ đẩy đẩy Diêu Bối Địch :"Em bây giờ ở chỗ này đợi một chút, lát nữa cùng ăn bữa trưa."

"Được." Diêu Bối Địch gật đầu, vùi đầu càng thêm thấp.

Tiêu Dạ nháy mắt cho A Bưu.

A Bưu vội vàng đem xe lăn của Tiêu Dạ tới, đẩy Tiêu Dạ đi ra ngoài, đột nhiên quay đầu nhìn về phía Diêu Bối Địch :"Chuyện kia chị dâu, thực sự ngại quá. Tôi mượn đại ca một chút, tí sẽ trả chị. . ."

Diêu Bối Địch cảm thấy khuôn mặt như muốn nổ tung, nhất định đỏ hồng rồi.

"Đi. Còn nhiều lời như vậy!" Tiêu Dạ lạnh giọng nói, rõ ràng đang bao che ai đó.

A Bưu cười, đẩy Tiêu Dạ rời khỏi.

Mấy ngày nay Lôi Lôi thật sự rất ngoan ngoan, ngày đó sau khi kiểm tra kết quả xong, tất cả đều bình thường, sau khi đem cô ta về nhà cô ta cũng không quấn quít lấy Tiêu Dạ bắt anh phải theo cô ta nữa. Hơn nữa mấy ngày nay cũng không nhận được bất cứ cuộc điện thoại nào của Lôi Lôi, cũng không thấy cô ta xuất hiện nữa, cho nên cảm giác yên bình rất nhiều, giống như lời cô ta nói vậy, cô ta sẽ khôgn quấn lấy Tiêu Dạ nữa.

Nếu như quả thật như vậy, trong khoảng thời gian này tình cảm của đại ca cùng chị dâu rõ ràng có chút tăng mạnh. . . Khóe miệng nhịn không được kéo lên một nụ cười vui mừng, thực sự hy vọng đại ca cùng chị dâu có thể đánh tan mây để thấy trăng.

Nhiều năm như vậy luôn cảm thấy bọn họ đã bỏ lỡ.

Nhưng vẫn còn tốt khôg có hoàn toàn bỏ qua nhau.

. . .

Cố gia biệt thự.

Kiều Tịch Hoàn vừa mới trở lại biệt thự, còn chưa đi vào phòng khách, liền nhận được điện thoại của Diêu Bối Địch.

Tề Lăng Phong bị XXOO, bị đàn ông XXOO.

Nếu thực sự như Diêu Bối Địch nói, Tề Lăng Phong không phải là đồng tính luyến ái.

Không thể nào.

Cô nhìn người cũng chưa bao giờ lệch đến mức độ này.

Cho nên nếu như không phải đồng tính, vậy thực sự là bị người ta trả thù ?!

Trên thế giới này, người biết xử sự như Tề Lăng Phong lại đắc tội với ai mà bị trả thù như vậy ?! Còn dùng loại ác liệt này, cô thậm chí cho tới giờ đều chưa bao giờ nghĩ qua cách ấy ?! Cô thực sự cảm thấy trên thế giới này ai còn có thể ác hơn so với cô!

Chân mày căng thẳng.

Cố Tử Thần đẩy xe tới trước mặt cô rồi dừng lại :"Em đứng ngây ngốc ở chỗ này làm cái gì ?!"

Kiều Tịch Hoàn nhíu mày :"Anh mới ngốc!"

Sau đó bước vào phòng khách.

Cô cảm giác mình là đang cố gắng ngu, cùng người đàn ông này chung giường chung gối lâu như vậy, đến bây giờ cũng không biết người đàn ông này đến cùng che giấu cái gì, thậm chí ngay cả một chút dấu vết cũng không tìm được.

Cố Tử Thần nhìn bóng lưng Kiều Tịch Hoàn, khóe miệng lôi ra một nụ cười nhạt, sau đó rất nhanh khôi phục lại sự thờ ơ, đẩy xe lăn đi vào phòng khách.

Trong đại sảnh.

Kiều Tịch Hoàn chưa có trở về phòng, mà trực tiếp ngồi trên ghế sofa, Diệp Mị cũng ngồi ở chỗ kia, đôi mắt khẽ nâng lên nhìn thoáng Kiều Tịch Hoàn, liếc mắt liền nhìn thấy Cố Tử Thần từ bên ngoài đi vào.

Cố Tử Thần không quá vui vẻ dừng ở đại sảnh, cô cứ như vậy đợi không đến một ngày cũng phát hiện Cố Tử Thần chỉ thích nhà kính trong hoa viên cùng phòng ngủ của anh, cơ bản rất ít khi ở những nơi khác quá lâu.

Kiều Tịch Hoàn nheo mắt, rõ ràng chứng kiến ánh mắt Diệp Mị đặt ở trên người Cố Tử Thần, rõ ràng khiến người khác không thể làm ngơ được.

Người phụ nữ này thực sự rất thích nhìn trộm đàn ông của người khác ?!

Trước đây nhìn trộm đàn ông của Ngôn Hân Đồng, chiếm được rồi nhưng một chút cũng không có nửa điểm vui sướng, hiện tại lại đem ánh mắt đặt trên người Cố Tử Thần, trong lòng người phụ nữ này đúng là có nhiều vặn vẹo.

Cố Tử Thần bình tĩnh như thường đi ngang qua phòng khách lên lầu hai.

Thẳng đến khi bóng lưng của anh biến mất thật lâu, Diệp Mị mới hoàn hồn, trong nháy mắt trở lại bình thường, nhìn thấy Kiều Tịch Hoàn đang quan sát ánh mắt của cô ta.

Nội tâm của cô ta ngẩn ra, rất nhanh điều chỉnh lại tâm trạng, có vẻ thờ ơ nói :"Tôi chẳng qua là cảm thấy, anh ấy cùng Cố Tử Hàn quá giống nhau rồi."

"Thế nhưng không khó nhân ra a!." Kiều Tịch Hoàn chằm chằm nhìn vào cô ta.

"Đối với hai người giống nhau như vậy, tôi chỉ là hiếu kỳ mà thôi." Diệp Mị nói, cảm giác giấu đầu lòi đuôi.

Kiều Tịch Hoàn khẽ nhúc nhích, khóe miệng kéo lên một nụ cười :"Diệp Mị, tôi không biết cô có phải thích đi nhìn trộm đồ của người khác hay không, nhưng tôi có thể nói rõ cho cô biết, bất kỳ người đàn ông nào cũng được, nhưng Cố Tử Thần cô đừng hòng mơ tưởng!"

Diệp Mị sầm mặt lại, ngón tay xiết chặt.

"Tôi không nói đùa với cô." Kiều Tịch Hoàn nhấn mạnh.

Khóe miệng Diệp Mị đột nhiên cong lên, cười đến xinh đẹp, trong cơ thể phảng phất tự nhiên tản ra chút kiều mị, nhìn Kiều Tịch Hoàn nói :"Tôi không nói gì ?!"

Kiều Tịch Hoàn nhíu mày, mặt hơi biến sắc :"Thế nào cô vẫn coi trọng người khuyết tật!"

"Tôi chỉ là thích đàn ông của người khác mà thôi. Hơn nữa thích đàn ông của Kiều Tịch Hoàn cô!" Diệp Mị nói không chút xấu hổ.

"Vậy sao?" Kiều Tịch Hoàn dùng ánh mắt lạnh lùng :"Vậy cô thử xem."

"Có gì là không thể-" Diệp Mị tựa hồ không bị khí thế Kiều Tịch Hoàn hù dọa, còn hù dọa lại :"Con người sống một đời, không làm chuyện kinh thiên động địa gì, cũng không làm những điều bản thân cảm thấy vui vẻ, tại sao không nên làm. . . để rồi thất vọng, để rồi quẩn quanh vòng tuần hoàn đó ?! Kiều Tịch Hoàn, tôi gả vào đây căn bản đối với cô tràn đầy cảm kích, rồi lại cũng bởi vì cô, khiến chi tôi hận không gì sánh được."

Kiều Tịch Hoàn hung hăng nhìn Diệp Mị, người phụ nữ này bị bệnh sao, nói bữa bãi-

"Cô sẽ không biết ?! Tôi đến hôm nay mới cảm giác được bản thân có bao nhiêu ngu xuẩn!" Diệp Mị nhìn Kiều Tịch Hoàn lạnh lùng nói :"Mà phần ngu xuẩn này, là cô nhắc nhở tôi."

Nói xong câu tiếp theo liền đứng dậy lên lầu.

Kiều Tịch Hoàn nhíu mày căng thẳng.

Người phụ nữ này bị điên rồi.

Cô cho tới bây giờ đều không cảm thấy Diệp Mị ngu ngốc, nhẫn nhịn nhiều năm như vậy xem như là nằm gai nếm mật.

Đột nhiên lại phủ định bản thân, người phụ nữ Diệp Mị kia bị điên rồi!

Cô liếc mắt nhìn Diệp Mị diêm dúa lòe lọet, đôi mắt lạnh lẽo.

Là đàn ông đều muốn nhìn trộm ?!

Cô ngược lại muốn xem Diệp Mị có bao nhiêu năng lực.

Không cần nói với nguyên nhân của cô, cô ngược lại muốn xem Diệp Mị có năng lực gì đi cảm hóa Cố Tử Thần người không thể yêu!

Đôi mắt vừa chyuển, cô cũng đi về phía lầu hai, đi vào phòng Cố Tử Thần.

Cố Tử Thần có lẽ mới tắm rửa xong.

Một ngày không biết phải tắm bao nhiêu lần.

Vấn đề sạch sẽ này so với Diêu Bối Địch còn khoa trương hơn đi ?!!

Cô nhìn Cố Tử Thần một thân mát mẻ đi ra, bởi vì tóc không dài, dùng khăn mặt lau vài cái.

Anh ngẩng đầu nhìn Kiều Tịch Hoàn :"Buổi tối đem Minh Lộ theo, ra ngoài ăn cơm."

Kiều Tịch Hoàn ngẩn ra, không biết có phải bản thân nghe lầm hay không.

"Không có hứng thú?" Cố Tử Thần nhướng mày.

"Không phải, tôi đang suy nghĩ hôm nay rốt cuộc là ngày lễ gì." Kiều Tịch Hoàn nhíu mày.

Bằng không làm sao có thể xảy ra chuyện lần đầu tiên như vậy.

"Không phải ngày lễ gì." Cố Tử Thần nói, biểu tình vẫn lạnh nhạt.

Kiều Tịch Hoàn cau mày.

Người đàn ông này ?!

"Có đi không?" Không đợi được Kiều Tịch Hoàn trả lời, Cố Tử Thần có chút không kiên nhẫn hỏi.

"Tại sao không đi ?! Có người mời ăn cơm, ai nói là không đi!" Kiều Tịch Hoàn nhẫn mạnh.

Cố Tử Thần chuyển động xe lăn :"Em đi nói cho Minh Lộ đi."

"Được." Kiều Tịch Hoàn gật đầu, đặt mông ngồi lên ghế sofa, tay cầm tạm chí, nhàm chán lật xem, thuận miệng nói :"Anh đối với Diệp Mị, cô gái kia có cảm giác như thế nào?"

"Không có cảm giác." Cố Tử Thần nói trắng ra.

"Phốc." Kiều Tịch Hoàn nhịn không được cười lên một tiếng.

Nếu để cho Diệp Mị biết, không phải tức chết sao.

"Người phụ nữ kia đối với anh có vẻ như hứng thú."

"Với tôi không liên quan." Cố Tử Thần tựa hồ không có bình tĩnh để trả lời mấy vấn đề ấy.

"Cố Tử Thần." Kiều Tịch Hoàn rời ánh mắt khỏi tạp chí, nhìn về phía Cố Tử Thần đang mở máy tính cách đó không xa, hỏi :"Có thể hỏi một chút, đến cùng anh cảm thấy có cái gì có thể liên quan tới anh sao?"

Cố Tử Thần không nói gì.

Kiều Tịch Hoàn trợn mắt :"Anh như vậy, đã định trước quãng đường còn lại sống cô độc!"

Cố Tử Thần quay đầu, âm thanh không tốt nói :"Không cần em nhắc nhở."

Rõ ràng trong miệng còn có chút không vui.

Là bị đả kích rồi ?!

Sống cô độc đến quãng đời còn lại, cái từ này đối với Cố Tử Thần mà nói rất nhạy cảm ?!

Thì ra người đàn ông này cũng sợ, hay là sợ cô độc hết quãng đời còn lại!

Cô vẫn cho là, thằng nhãi Cố Tử Thần này mong ngóng sống cô độc hết quãng đời còn lại chứ.

Kiều Tịch Hoàn buông tạp chí xuống, nhìn đồng hồ :"Mau ăn cơm trưa thôi, anh sớm một chút xuống lầu."

Cố Tử Thần khẽ gật đầu, không nói chuyện.

Kiều Tịch Hoàn rời khỏi cửa phòng, đột nhiên nghĩ tới cái gì liền nói :"Được rồi, anh thích loại phụ nữ như thế nào?"

Cố Tử Thần nhíu mày, một ánh mắt giết người ném qua.

"Tôi nghĩ tôi có thể vì anh mà thay đổi kia mà?!" Kiều Tịch Hoàn nhún vai, lẩm bẩm nói.

Kéo cửa phòng ra, tựa hồ còn nghe được một giọng nói trấm thấp nam tính :"Không cần thay đổi."

Kiều Tịch Hoàn hơi dừng bước một chút.

Cô cắn môi.

Đột nhiên có một loại xúc động muốn ôm lấy Cố Tử Thần hỏi anh, không cần thay đổi là muốn nói cô thế nào anh cũng đều không thích, hay là. . . Anh cũng thực thích. . .

Cô cắn môi.

Một giây kia giống như con rùa.

Con rùa rời khỏi.

Có một số chuyện sẽ có đáp án, nhưng lại không muốn tự mình đi xác thực bởi vì rất rõ nếu như đã biết thì sẽ không còn có cơ hội nào, không biết thì bản thân vẫn có thể mơ mơ mộng mộng, có chút hy vọng.

Khóe miệng cô khẽ cười.

Cô cũng không biết từ giây phút nào đã bắt đầu cư xử với Cố Tử Thần để ý cùng cẩn thận như vậy.

Kiều Tịch Hoàn đi xuống lầu dưới.

Đi ngang qua phòng Cố Tử Hàn.

Cửa phòng không đóng.

Cố Tử Hàn cùng Diệp Mị đang nói chuyện bên trong, Cố Tử Hàn tựa hồ có chút bốc hỏa :"Anh đã đặt vé máy bay xong hết, em nói em không muốn đi Paris ?!"

"Em thực sự không muốn đi." Diệp Mị ôn nhu nói, nhưng có thể đủ cảm nhận ra cảm giác mãnh liệt cũng như giọng điệu không thể nhẫn nhịn.

"Diệp Mị, em lại đang bày trò gì?! Tối hôm qua cũng thế, không chút nhúc nhích, bây giờ đột nhiên lại nói không muốn đi Paris, anh muốn em bất ngờ, em bây giờ đều coi không ra gì rồi đúng không ?!" Cố Tử Hàn rõ ràng tức giận.

Diệp Mị có chút bất đắc dĩ :"Em vẫn nghĩ anh sẽ không cho em bất ngờ gì, cho nên chưa từng nghĩ anh cũng sẽ đối với em như vậy, cũng không có lên kế hoạch cho vấn đề tuần trăng mật."

"Nên không thể thay đổi kế hoạch của em ?!" Cố Tử Hàn lạnh lùng hỏi :"Em có kế hoạch gì mà không thể thay đổi!"

"Em không có kế hoạch gì, em chỉ là không có kế hoạch xuất ngoại du ngoạn mà thôi."

"Diệp Mị, cô đủ rồi!" Cố Tử Hàn lạnh lùng nói :"Đừng tưởng bây giờ cùng tôi kết hôn rồi có thể muốn làm gì thì làm, đừng tưởng rằng cùng tôi kết hôn chính là sống cả đời bên nhau. Rồi bắt đầu cái tính lòng dạ hẹp hòi của cô, đừng tưởng rằng cô như vậy là có thể nắm dữ được tôi, cô suy nghĩ nhiều rồi! Kết hôn cũng chỉ alf một trang giấy mà thôi, tôi có thể cùng Ngôn Hân Đồng ly hôn, cũng có thể cùng cô ly hôn, cô ở chỗ này bớt tự cho mình là đúng đi."

Diệp Mị trầm mặc, trong lòng tự cười nhạt.

Cô ta đã từng thực sự sợ Cố Tử Hàn rời khỏi, bởi vì cô ta đã ăn sâu bén rễ, coi như là tự lừa mình dối người cũng tốt, cô ra cũng phải lấy được người đàn ông này.

Nhưng bây giờ, sự thật trước mắt cô ta không có cáhc nào lừa mình dối người.

Cho nên đối với Cố Tử Hàn, cô ta có thể mặc kệ.

Mà đàn ông.

Thực sự đều là đồ đê tiện.

Bản thân đã từng cố gắng lấy lòng đổi lại cũng chỉ là cái nhìn lạnh lùng thoáng qua của anh ta, mà bây giờ.

Cô ta thực sự không muốn cùng người đàn ông này có cái gì, không còn giống như trước kia, anh ta nhiệt tình cô ta liền giống một con cún, ngoắc cái đuôi ve vẩy.

"Diệp Mị, nói!" Không có được câu trả lời của Diệp Mị, Cố Tử Hàn nổi giận đùng đùng.

"Nghĩ ăn cơm, chúng ta xuống lầu đi!." Diệp Mị đứng dậy.

"Diệp Mị, cô cố ý cùng tôi đối nghịch có phải hay không ?!" Cố Tử Hàn lạnh lùng nói.

Diệp Mị cười cười :"Tử Hàn, giữa chúng ta vẫn là thích hợp, tôi tới trả giá."

Cố Tử Hàn tức giận nghiến răng nghiến lợi.

"Đi thôi, xuống lầu." Nói xong liền chủ động kéo tay anh ta.

Cố Tử Hàn hung hăng đẩy Diệp Mị ra, lạnh giọng nói :"Về sau đừng nghĩ tới tôi sẽ chủ động làm chuyện gì cho cô!"

Hai tấm vé máy bay ném xuống đất đi nhanh ra ngoài.

Đi có chút gấp, có lẽ vì quá mức tức giận, căn bản không có chút ý tới Kiều Tịch Hoàn.

Ngược lại với Cố Tử Hàn, Diệp Mị đi ra với vẻ mặt thờ ơ, đối lập với sự tức giận của Cố Tử Hàn. Diệp Mị có vẻ bình tĩnh hơn nhiều, cô ta liếc mắt nhìn sang Kiều Tịch Hoàn, cười lạnh :"Thích nghe người khác nói chuyện như vậy ?!"

"Âm thanh quá lớn, tôi cũng không muốn nghe." Kiều Tịch Hoàn thẳng thắn nói, cũng không bởi vì bản thân nghe được gì đó mà cảm thấy ngại ngùng, cô nhìn Diệp Mị :"Lúc đầu tôi nghĩ đến cô, vừa mới cho là lời nói của mình chỉ là nói đùa. Tôi bây giờ mới biết thì ra đối mới cô mà nói chiếm được rồi thì cái gì cũng không đúng."

Diệp Mị cười nhạt không nói gì.

Kiều Tịch Hoàn cũng không nói thêm gì nữa, đi nhanh xuống lầu.

Cuối tuần nên Cố Diệu đã ngồi ở dưới phòng ăn.

Một gia đình lớn dùng bữa chung.

Tất cả mọi người đặc biệt rất yên lặng ăn cơm.

Cố Diệu đột nhiên mở miệng nói :"Tử Hàn, con ngày mai bay đi Paris?"

"Không đi." Cố Tử Hàn đột nhiên mở miệng.

"Tại sao?" Cố Diệu nhíu mày.

Lúc đầu ông ta không đồng ý Cố Tử Hàn mang theo Diệp Mị đi ra ngoài chơi một tuần lễ, ông ta nghĩ sớm một chút để Cố Tử Hàn xử lý chuyện Ngôn Cử Trọng. Có điều Cố Tử Hàn năn nỉ, nói Diệp Mị mới gả vào Cố gia, hơn nữa lại không được tổ chức tiệc rượu. Đối với Diệp Mị mà nói ít nhiều có chút ủy khuất, thật sự nếu không mang Diệp Mị đi hưởng tuần trăng mật thật có chút không phải, đối với Diệp phu nhân cũng không tiện ăn nói.

Cố Diệu ngoài lòng không đồng ý, lại không nghĩ rằng đột nhiên lại đòi thay đổi.

Diệp Mị vội vàng nói :"Đúng như vậy ba, là con không muốn đi."

"Tử Hàn cảm thấy bạc đãi con, ở chỗ ta dãi bày thật lâu nói muốn mang con đi du lịch." Cố Diệu nhìn cô ta.

"Ba, con biết Tử Hàn rất tốt với con cho nên con cũng muốn đối tốt với Tử Hàn. Con nghe Tử Hàn nói ba giao cho anh ấy công chuyện mới, con không muốn trì hoãn công việc của mọi người. Con với Tử Hàn lúc nào đi du lịch cũng được, ngày tháng sau này còn dài mà. Hơn nữa con nghĩ hiện tại Minh Nguyệt vẫn chưa thể nào tiếp nhận con, cần phải thêm một thời gian nữa Minh Nguyệt mới có thể buông khúc mắc với con. Con sẽ mang Minh Nguyệt cùng Tử Hàn đến Mỹ thăm Minh Lý, thuận tiện đi du lịch, như vậy tốt hơn." Diệp Mị khéo léo nói đủ để cho Cố Tử Hàn có chút mặt mũi, nói ra cũng khiến cho Cố Diệu cùng Tề Tuệ Phân nghe được thoải mái.

"Vậy cũng được. Diệp Mị con đã gả vào Cố gia chúng ta thì chính là một thành viên của Cố gia, lúc nào cũng có thể lấy đại cục để suy nghĩ thực sự rất tốt. Chúng ta cũng chỉ là sợ bạc đãi con, con nghĩ được như vậy thì thật tốt." Cố Diệu nói, khắp mặt đều mang theo vui mừng.

Tề Tuệ Phân cũng không nhịn được nói :"Đúng rồi, Minh Nguyệt cùng Minh Lý từ nay về sau cũng là con của con, con có thể suy nghĩ khắp nơi vì bọn nhỏ thật là phúc khí của bọn nhỏ. Diệp Mị, Tử Hàn có thể tìm được con, hẳn là đời trước đã tạo phúc. So với Ngôn Hân Đồng ích kỷ trước kia không biết tốt hơn bao nhiêu. . . Phi phi phi, ta nói chuyện gì vậy, về sau cũng không nhắc đến tên người phụ nữ kia nữa. Diệp Mị về sau con chính là con dâu thứ hai duy nhất của gia đình chúng ta."

"Cám ơn mẹ." Diệp Mị khéo léo gật đầu.

Sau đó quay đầu nhìn thoáng qua Cố Tử Hàn.

Vốn dĩ ở trong phòng lúc này đã chọc giận Cố Tử Hàn đến phát run, lúc này tâm tình anh ta tựa hồ đột nhiên thoải mái hơn.

Dường như cảm thấy Diệp Mị chỗ nào cũng vì anh ta mà lo lắng, người phụ nữ này không chỉ có thể giúp anh ta về công việc ở trong nhà cũng tranh thủ cho anh ta được chút mặt mũi. Trong lòng không khỏi quên mất chuyện không thoải mái, chủ động gắp cho Diệp Mị một miếng thịt :"Em gầy như vậy, ăn nhiều một chút, chờ anh làm việc xong có thời gian sẽ chăm sóc cho em."

"Được." Diệp Mị nhìn Cố Tử Hàn ngòn ngọt cười.

Hai phụ hynh Cố gia nhìn con dâu mới nghe lời như thế, tình cảm vợ chồng này không sai, gật gật đầu, tâm tình nhìn qua vui vẻ.

Kiều Tịch Hoàn nhìn bọn họ.

Diệp Mị thực sự là có thể diễn, diễn rất sống độc.

Cô đoán chừng, Cố Tử Hàn có một ngày sẽ đem mình đáp lại, nếu như vẫn cứ khăng khăng một mực cho rằng Diệp Mị vẫn còn oi anh ta là ông trời để đối đãi.

Khóe miẹng cong lên.

Kiều Tịch Hoàn mím môi cúi đầu ăn.

Sau cơm trưa.

Tề Tụê Phân liền lôi kéo Diệp Mị ngồi xem tivi.

Diệp Mị khéo léo theo bà ta.

Kiều Tịch Hoàn trở về phòng, miễn cho ảnh hưởng đến 'Mẹ con' bọn họ đang muốn bồi dưỡng tình cảm.

Ngủ một giấc ngủ trưa, sau đó mang theo Khỉ nhỏ đẩy Cố Tử Thần ra cửa.

Trong phòng khách, Diệp Mị vẫn còn đang cùng Tề Tuệ Phân xem tivi, nhìn thấy Tề Tuệ Phân thích xem kịch luân thường đạo lí về gia đình, Tề Tuệ Phân còn khồng ngừng cùng Diệp Mị bàn luận về đoạn kịch, hai người trong lúc đó nhìn rất thân mật.

"Mẹ." Kiều Tịch Hoàn đi tới trước mặt Tề Tụê Phân nói, lễ phép nói :"Con và Tử Thần mang Minh Lộ ra ngoài, bữa tối không trở về ăn cơm."

"Các con tính đi đâu?"

"Tử Thần nói muốn ra ngoài hít thở không khí, vừa đúng cuối tuần liền mang Minh Lộ ra ngoài chơi một chút. Buổi tối ở ngoài tùy tiện ăn chút gì đó, mọi người không cần chờ tụi con."

Tề Tuệ Phân vừa nghe Cố Tử Thần muốn ra cửa, không nói hai lời :"Vậy các con cẩn thận một chút, khí trời nóng như vậy đừng để Minh Lộ trúng gió."

"Yên tâm đi mẹ, con biết." Quay đầu nhìn Diệp Mị nói :"Em dâu ở nhà cùng mẹ thật tốt, tôi đi trước."

Diệp Mị thoáng lướt qua Cố Tử Thần, quay đầu nhìn Kiều Tịch Hoàn :"Được, mọi người đi chơi vui vẻ."

Kiều Tịch Hoàn cười, xoay người đẩy Cố Tử Thần rời khỏi.

Tề Tuệ Phân nhìn bóng lưng cả nhà bọn họ, nhìn không được nói :"Trước đây Kiều Tịch Hoàn rất ngốc, nhu nhược yếu ớt, cái gì cũng không biết. Có một lần lỡ tay đem người giúp việc từ trên lầu hai đẩy xuống, ngồi tù 3 năm. Có điều sau 3 năm ra tù, cả người liền trở nên thay đổi rất nhiều, có thể làm lại rất nghe lời, tình cảm cùng Tử Thần cũng tốt hơn. Những năm trước đây hai người bọn họ tựa như người xa lạ, bình thường bọn họ ngay cả một chữ cũng không nói, chứ đừng nhắc tới Tử Thần có thể để Kiều Tịch Hoàn đẩy nó ra ngoài chơi."

"Vậy sao?" Diệp Mị khẽ cười, tựa hồ có chút khổ sở mà cười :"Mặc kệ như thế nào, chị dâu không phải cũng đã sinh cho anh cả một đứa bé sao?"

"Cái này. . ." Tề Tuệ Phân do dự một chút :"Có thể sinh con, còn không phải vì nối dõi tông đường. Có điều đây cũng là chuyện của mấy năm trước rồi, hiện tại Tử Thần đối với Hoàn Hoàn quan tâm không ít, tình cảm tuy không tốt giống như con với Tử Hàn, chít ít cũng đã giống một gia đình rồi, hiểu rõ tâm nguyện của ta nhiều năm như vậy. Ta nhìn tính cách Tử Thần lạnh như băng như thế, thật sợ nó cứ thế mà cô độc cả đời."

"Sao lại thế? Anh cả nhìn qua tuy lạnh như băng, thế nhưng cũng sẽ có rất nhiều phụ nữ thích nha!."

"Lúc trước thời điểm chưa tàn tật, hiện tại tàn tật, có mấy người phụ nữ nguyện ý cam tâm tình nguỵên đi theo nó. Nào giống như Tử Hàn cùng Tử Tuấn, đi ra ngoài cứ coi như không trêu chọc ai, thì phụ nữ cùng tự mình đi theo." Tề Tuệ Phân lại nói tiếp, vẫn có chút tiếc nuối.

Diệp Mị chỉ là cười cười, không có nhiều lời.

Tề Tuệ Phân nhìn bộ dạng Diệp Mị, cho là bản thân vừa rồi nói nhiều liền vội vàng giải thích :"Ta không có nói con là con chut động tiếp cận Tử Hàn, Tử Hàn của chúng ta rất thích con, bằng không cũng sẽ không bởi vì con mà dẹp công việc để cùng con đi Paris."

"Vâng, con biết." Diệp Mị gật đầu,

Hiện tại trọng điểm là người khác, sớm đã không còn đặt trên người Cố Tử Hàn.

"Không nói nữa, TV lại bắt đầu." Tề Tuệ Phân thấy tivi chiếu xong quảng cáo, vội vàng nói :"Ai, con dâu này thật ngốc, biết rõ là bị mẹ chồng hãm hại vẫn như thế không nói gì, nhìn cũng thấy sốt ruột, con nói có đúng hay không, Diệp Mị. . ."

Diệp Mị cười, phụ họa theo Tề Tuệ Phân.

Kiều Tịch Hoàn đã nhắc nhở, muốn đặt chân được ở nơi này nên lấy lòng Cố Diệu cùng Tề Tụê Phân trước.

Mặc kệ thế nào, mặc kệ hiện tại mang theo cục diện nào, thân phận gì, cô ta đều phải ở lại Cố gia.

Bắt buộc!

. . .

Một nhà Kiều Tịch Hoàn ngồi trong xe Võ Đại.

Bây giờ còn sớm.

Kiều Tịch Hoàn nói thừa dịp hôm nay lúc rảnh rỗi đi mua cho Khỉ nhỏ mấy bộ quần áo.

Xe đến nơi.

Bởi vì Kiều Tịch Hoàn muốn nắm tay Khỉ nhỏ, cho nên Võ Đại đẩy Cố Tử Thần đi đằng sau.

Đầu tiên họ đi tới khu dành cho trẻ nhỏ.

Kiều Tịch Hoàn chọn rất nhiều quần áo cho Cố Minh Lộ, vốn cảm thấy da Cố Minh Lộ có chút đen, vóc người cũng hơi gầy, nhất định sẽ khó chọn quần áo, lại không nghĩ rằng chỉ có mỗi cô là quan trọng hóa. Căn bản Cố Minh Lộ mặc vào cũng không tệ lắm, Khỉ nhỏ này đúng là không chỉ nên nhìn vào tướng mạo, mặc vào trong nháy mắt phong phạm quý tộc cũng hiện ra.

Tâm tình có chút tốt liền kêu Cố Tử Thần đi qua trả tiền.

"Mama." Cố Minh Lộ lôi kéo Kiều Tịch Hoàn.

"Làm sao vậy? Còn muốn gì sao, mama mua cho con." Dù sao cũng là tiền ba con.

"Không phải. Con muốn mua cho em gái Minh Nguyệt một món đồ." Cố Minh Lộ nói.

Kiều Tịch Hoàn nheo mắt :"Tại sao phải mua cho con bé?"

"Em ấy nói em ấy muốn một cái váy công chúa màu hồng, thế nhưng mẹ em ấy không ở đây, em ấy không biết tìm ai mua cho? Bé nói bà nội mua váy cho bé cũng không đẹp." Cố Minh Lộ nói.

Kiều Tịch Hoàn mấp máy môi nói.

"Mama không muốn mua cho Minh Nguyệt sao?" Cố Minh Lộ nghếch đầu lên hỏi cô.

"Không phải là không đồng ý, mà là mama không phải từng nói với con sao? Không nên đối với Minh Nguyệt tốt như vậy."

"Nhưng em ấy là em gái con, mẹ em ấy cũng không ở đó, nếu như con không bảo vệ em ấy. . ." Cố Minh Lộ có chút ủy khuất nói.

Kiều Tịch Hoàn bất đắc dĩ, sờ sờ đầu Cố Minh Lộ :"Chỉ lần này thôi lần sau không được dùng lý lẽ này nữa."

"Cám ơn mama." Cố Minh Lộ trong nháy mắt liền lôi ra một nụ cười xán lạn.

Trẻ con nở nụ cười, luôn như thế trong sáng thuần khiết.

Tâm tình dường như cũng tốt hơn đôi chút, nắm tay Cố Minh Lộ đi chọn đồ cẩn thận cho Cố Minh Nguyệt, sau đó tìm được một chiếc váy công chúa màu hồng xinh đẹp. Hẳn là thích hợp với mấy đứa bé được chiều chuộng như Cố Minh Nguyệt. Mua xong, tính hết tiền, Kiều Tịch Hoàn nắm tay Cố Minh Lộ đi về phía trước.

Võ Đại đẩy Cố Tử Thần đi phía sau, nhìn hai thân ảnh hoạt bát phía trước, Võ Đại đột nhiên nói :"Cô ấy dường như đã trở về."

Sắc mặt Cố Tử Thần khẽ lay động.

Võ Đại tiếp tục nói :"Sáng hôm nay vội vã nhìn liếc qua, chắc đúng."

Cố Tử Thần mím môi, không nói gì.

Kiều Tịch Hoàn quay đầu nhìn hai người lạc hậu, hơi không kiên nhẫn nói :"Hai người nhanh lên một chút được không?"

Võ Đại bước nhanh hơn, lẩm bẩm nói :"Thực sự thấy một nhà ba người nhà anh, tốt vô cùng."

Ánh mắt Cố Tử Thần nhìn Kiều Tịch Hoàn cùng Cố Minh Lộ, nhìn Kiều Tịch Hoàn, tựa hồ mãi mãi cũng là bộ dạng đó, bóng dáng như hít phải thuốc phiện, thỉnh thoảng cũng sẽ ưu thương một giây, một giây kế tiếp liền quên mất, không tim không phổ, sống rất đặc sắc.

Kiều Tịch Hoàn đang đi đằng trước đột nhiên rẽ vào một cửa hàng phụ kiện, sau đó nhìn chiếc váy xanh nhạt kia, liền hỏi người bán hàng :"Cái váy sáng nay có số đo của tôi đã bán đi rồi sao?"

"Thật ngại quá tiểu thư, sáng hôm nay đã bán rồi." Người bán hàng xin lỗi nói :"Bởi vì số lượng toàn cầu, cho nên không có, tiểu thư có muốn xem bộ váy khác một chút không. . ."

"Không cần." Kiều Tịch Hoàn có chút mất mát lảm bẩm nói :"Quả nhiên bị người phụ nữ kia mua."

Võ Đại đẩy Cố Tử Thần đứng trước cửa hàng hỏi :"Là đồ vật ưa thích bị người khác lấy trước ?!"

"Đúng vậy!" Kiều Tịch Hoàn lớn tiếng nói :"Trên cái thế giới này, khó gặp được thứ mà mình thích, lại bị người khác xuống tay trước, cực kỳ không thoải mái!"

Võ Đại khẽ cười, không nói gì.

Bởi vì Võ Đại nhìn thấy chiếc váy này do người nào mặc, hơn nữa việc ra tay trước gì đó có lẽ không phải chỉ là váy. . .

Đôi mắt vừa chuyển, nhìn bộ mặt Cố Tử Thần vẫn như cũ, lạnh lùng.

Võ Đại chỉ cười không nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro