Q2. Chương 41: Cố Tử Thần thực sự không dễ đụng vào!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

edit: tiểu hoa nhi



Cao ốc Cố thị.

Kiều Tịch Hoàn cùng Milk xuất hiện ở chỗ kiểm tra đánh giá nhân viên mới.

Bên trong bầu không khí có chút khẩn trương, vài trưởng phòng nhỏ ngồi một bên, vài nhân viên mới ngồi một bên.

Sau khi Kiều Tịch Hoàn xuất hiện, trưởng phòng Vương Vinh Xuyên vội vã từ chỗ ngồi đứng lên. Đem vị trí chính giữa giao lại cho Kiều Tịch Hoàn, Kiều Tịch Hoàn tự nhiên ngồi bên cạnh anh ta. Vương Vinh Xuyên đem hai bản thiết kế đưa cho Kiều Tịch Hoàn, giải thích :"Chúng tôi đem hai bản thiết kế của bọ họ thu lại, sau đó phát hiện hai phần thiết kế bản thòng giống nhau. Tuy là bên trong có chủ tí mỉ chỉnh sửa, nhưng tất cả đều có suy nghĩ giống nhau như đúc, cô xem trước một chút."

Kiều Tịch Hoàn bày hai bản thiết kế ra trước mắt.

Vừa nhìn vừa hướng về phía Vương Vinh Xuyên nói:" Của người nào tốt hơn một chút."

"Trương Kiều Ân, ở trên số liệu cùng chi tiết rất mềm mại, cũng hoàn thiện hơn." Vương Vinh Xuyên nói.

Kiều Tịch Hoàn nhìn vào bản thảo, ngước mắt nhìn vài nhân viên ngồi một bên yên tĩnh đối diện. Đôi mắt nhìn lướt qua Dụ Lạc Vi, chỉ thấy Dụ Lạc Vi có chút khổ sở, cắn môi nhìn qua rất ủy khuất.

Mắt Kiều Tịch Hoàn lại nhìn tiếp nội dung bên trong.

Mở một bản thảo ra, hình thức tương tự tới 90%, đây có lẽ đều không có khả năng xuất hiện. Mà huống chi xuất hiện hai người cùng một công ty, có một người trong đó khẳng định là sao chép.

Kiều Tịch Hoàn mấp máy môi, đơn giản nhìn nội dung bên trong, buông bản thảo.

"Những người khác tiếp tục đánh giá phần tiếp theo của nhân viên mới, Dụ Lạc Vi cùng Trương Kiều Ân theo tôi đến phòng làm việc." Nói, Kiều Tịch Hoàn đứng lên, chuẩn bị rời khỏi.

Đúng lúc, Cố Tử Hàn đột nhiên mang theo Diệp Mị xuất hiện ở phòng họp.

Kiều Tịch Hoàn nhíu mày.

Cố Tử Hàn có vẻ rất bình tĩnh, cũng rất tự nhiên :"Nghe nói ở trong lúc đánh giá bản thảo của nhân viên mới xuất hiện sao chép. Tôi tới xem một chút."

"Cố tổng, tôi đang xử lý." Kiều Tịch Hoàn nói.

"Vậy thì tốt, tôi muốn nhìn một chút cách thức xử lý của cô." Cố Tử Hàn tự mình ngồi ở trong phòng họp, một bộ đương nhiên.

Kiều Tịch Hoàn nói :"Tôi chuẩn bị mang theo các cô ấy đến phòng làm việc của tôi tìm hiểu, không muốn ảnh hưởng đến tiến độ của nhân viên khác-"

"Kiều quản lý, tôi không cho phương án cô giải quyết lén lút này là tốt." Cố Tử Hàn nghiến răng.

Kiều Tịch Hoàn nhíu mi.

"Thừa dịp bây giờ đều là người mới, tôi cảm thấy được cần để cho bọn họ hiểu Cố thị chúng ta đối đãi cũng như cách thức xử lý. Thuận tiện để bọn họ nhanh chóng hòa nhập với Cố thị, cô cảm thấy sao?" Khóe miệng Cố Tử Hàn lôi ra một độ cong rất nhỏ, hỏi Kiều Tịch Hoàn.

Kiều Tịch Hoàn mím môi :"Ý Cố tổng nghĩa là chúng ta bây giờ nên dây dưa thời gian của mọi người. Tôi hiện tại ở trước mặt mọi người đối với hai người tiến hành xử lý sao?"

"Tôi không hề cảm thấy cô xử lý vấn đề này trước mặt mọi người làm mất thời gian. Tôi cảm thấy đối với người mới cũng là một sự huấn luyện, tất nhiên sẽ có thu hoạch. Mặt khác..." Cố Tử Hàn dừng lại một chút, nhìn Kiều Tịch Hoàn mở miệng nói :"Cố thị đối xử với nhân viên luôn luôn công bằng, Kiều quản lý hôm qua mới nói là làm việc cần đi trước, bồi dưỡng nhân tài. Lấy từ góc độ này xuất phát, tất cả đều phải công bằng công khai. Tôi nghĩ hiện tại nếu như có đủ mọi người để giải quyết vấn đề này, hoàn toàn chứng minh lời cô nói là đúng. Huống chi ai cũng biết Dụ Lạc Vi là em gái ruột của cô, về tình về lý về công về tư, cô cũng có thể giải quyết công khai. Cô nói sao?"

Kiều Tịch Hoàn nắm chặt ngón tay.

Chỉ sợ thiên hạ không loạn, Cố Tử Hàn thật muốn khắp nơi cùng cô đối nghịch.

Trong lòng tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, biểu hiện ra mặt vẫn cứ dửng dưng, thậm chí còn kéo ra một nụ cười nhạt :"Cố tổng suy nghĩ quả thực so với tôi chu đáo hơn, nếu Cố tổng luôn cảm thấy hiện tại xử lý chuyện Dụ Lạc Vi cùng Trương Kiều Ân không dây dưa thời gian của mọi người. Tôi đây cũng sẽ không từ chối, Cố tổng chuẩn bị đứng ngoài quan sát sao?"

"Đương nhiên, tôi chỉ muốn nghe một chút, tất cả cứ lấy theo tiêu chuẩn của cô." Cố Tử Hàn vừa cười vừa nói.

Tên hồ ly này!

Không muốn để cho mình làm việc xấu, lại muốn người khác thấy bản thân đối với chuyện lần này coi trọng, ở trong mắt người khác rõ ràng là nhân tiện. Anh ta đối với công việc luôn nghiêm túc thực hiện, đối với nhân viên tuyệt đối tín nhiệm, hoàn toàn là một lãnh đạo tiêu chuẩn.

Hiện tại những người nhân viên mới này, ít nhiều đều đối với Cố Tử Hàn có chút hảo cảm đi!.

Thực sự rất biết cách làm việc.

Kiều Tịch Hoàn ngồi ở vị trí cũ, trên mặt có chút nghiêm túc.

Cô mím mím môi, nhàn nhạt nhìn nhân viên ngồi phía dưới, ngoại trừ Cố Tử Tuấn cùng hai người bên ngoài. Những người khác đều mang một bộ rất có hứng thú, người Trung Quốc chính là như vậy, thích xem náo nhiệt nhất.

Cô một lần nữa cầm lấy hai phần bản thảo ra, nhìn về phía hai người nói :"Không nhìn bản thảo thiết kế, tôi không có cách nào nhận định giữa hai người đến cùng là ai sao chép của ai. Hai người hãy nói trước một chút về suy nghĩ của thiết kế, Trương Kiều Ân cô nói trước đi."

Trương Kiều Ân 32 tuổi, kết hôn sinh con, trước đây đi làm ở Hoàn Vũ, lần trước Hoàn Vũ giảm biên chế đã khai trừ cô ấy. Nguyên nhân không cần nói cũng biết, nhân viên trung thành đối với Hoắc Tiểu Khê. Tề Lăng Phong dĩ nhiên không muốn. Lần này nộp đơn vào Cố thị, Kiều Tịch Hoàn kỳ thực đối với cô ấy kỳ vọng rất lớn. Trước đây cô biết khá rõ về người phụ nữ này, năng lực của cô ấy không sai. Chuẩn bị đem về dưới chướng của mình.

Chỉ là đột nhiên xuất hiện chuyện như vậy.

Kỳ thật không cần phải nói, cô cũng biết Dụ Lạc Vi sao chép, cho dù sao chép vô cùng tinh xảo.

Theo lý mà nói, sao chép giả nhất định so với bản thiết kế thật càng thêm hoàn thiện. Dụ Lạc Vi biết được suy nghĩ của mọi nên đem bản thiết kế sửa chữa có vẻ hơi thô, càng có khả năng nói rõ cô ta là tác giả thật.

Dụ Lạc Vi thật càng ngày càng thông minh.

Kiều Tịch Hoàn ngước mắt nhìn Trương Kiều Ân.

Vẻ mặt của Trương Kiều Ân khá lạnh nhạt, nói từng chữ rõ ràng :"Thời điểm tôi nộp đơn tôi cũng đã nói, cũng không phải lần thứ nhất đi làm. Tôi từng là quản lý một đội nhỏ ở Hoàn Vũ, nhưng Hoàn Vũ vô tình giảm biên chế, tôi bị ép rời khỏi Hoàn Vũ không phải bởi vì năng lực làm việc của tôi không mạnh. Mà là bởi vì lãnh đạo mới nhậm chức, cái gọi là vua nào thì triều thần nấy. Tôi cảm thấy đấy là đổi mới bình thường của một xí nghiệp, tuy là nội tâm tôi không cam lòng, nhưng chung quy vẫn có thể hiểu. Nhưng tai nạn lần này, từ sâu trong nội tâm của tôi cảm thấy nếu như chuyện này không có chứng cớ khiến tôi phải rời khỏi Cố thị. Tôi nghĩ bản thân tôi thực sự không có giá trị."

Kiều Tịch Hoàn nhìn cô, không nói gì.

Trương Kiều Ân biểu lộ lập trường của mình, nói lời dạo đầu xong, đem bản thảo của bản thân nói ra :"Ở bản thiết kế này, tôi đã nghiên cứu qua rất nhiều thị trường. Chủ yếu nhằm vào những người có năng lực mua đó là người trung niên cùng những thành phần tri thức. Mà điều quan trọng ở chủ đề chính là - Bạn có nguyện ý hay không cùng ba mẹ hoặc là con cái cùng ở chung? Xã hội bây giờ mâu thuẫn tương đối rõ ràng, ba mẹ nên cùng con cái ở cùng một chỗ, lấy từ báo hiểu để nói. Nhưng thực tế xuất hiện càng ngày càng nhiều, bởi vì thói quen cũng như cuộc sống bất đồng khiến cha mẹ cùng con cái ở chung một chỗ dẫn đến mâu thuẫn. Mấy ngày trước tôi có xem qua một tiết mục chuyên đề báo cáo, chủ yếu giải thích cùng con cái ở chung với nhau có ưu điểm nhưng cũng là khuyết điểm. Cho nên ý tưởng đột phát liền lấy vấn đề được quan tâm nhất hiện tại tiến hành rồi phác thảo. Tôi đều đã nghiên cứu kết quả hầu như tất cả mọi người đều nhất trí của đài truyền hình. Cha mẹ nguyện ý ở cùng con cái chiến 32%, mà con cái nguyện ý ở cùng cha mẹ chiếm gần 15%. Nhưng mà có tới 15% người trung niên không có con cái, còn 5% là tùy ý. Đại đa số nguyện ý ở cùng cha mẹ là bởi vì có con cái nhỏ cần cha mẹ giúp đỡ."

Trương Kiều Ân nói về bản thảo của bản thân, vẫn là toàn tâm toàn ý, sinh động như thật. Cô ấy dừng lại một chút tiếp tục nói :"Tôi vẫn cảm thấy, bất kỳ một sản phẩm nào cũng cần khiến khách hàng công nhận, cũng có thể là bởi vì thỏa mãn nhu cầu của bọn họ. Cho nên căn cứ theo kết quả mà tôi nghiên cứu, tôi đã trình bày như sau. Mở rộng theo hình thức tiểu khu cho gia đình ít người, con cái không muốn ở cùng cha mẹ cũng bởi vì bất đồng sinh hoạt cũng như thói quen. Hay là muốn báo hiếu kỳ thực không quan trọng, thanh niên có cuộc sống của thanh niên, hoặc dung túng hoặc không có quy củ. Người lớn tuổi thì sinh hoạt như nhau, rời giường phải ăn điểm tâm, thu dọn nhà cửa, quét tước vệ sinh... Các loại mâu thuẫn khiến cho cha mẹ cùng con cái vừa yêu vừa hận. Vì vậy, tôi nghĩ tới phát triển một tiểu khu cho gia đình, nếu như ba mẹ ở cùng một tiểu khu hay cùng một tầng lầu, rõ ràng đã giải quyết được hết các loại mâu thuẫn trên. Cha mẹ ở gần đó có thể cùng con cái chăm sóc lẫn nhau, cũng tránh khỏi việc ở chung một chỗ gây mâu thuẫn. Lại có cháu chắt, càng thuận tiện chiếu cố nhau. Ở một mặt khác, tôi nghĩ đến việc nếu cha mẹ cùng con cái đồng thời phải mua hai căn hộ mà giá nhà cao như vậy, có thể thiết kế theo khu tập thể. Bên kinh doanh có thể làm kiểu nếu cha mẹ cùng con cái đồng thời mua hai căn hộ sẽ tiến hành ưu đãi. Đây cũng là cách thức mới mẻ đối với dân chúng Thượng Hải."

Trương Kiều Ân đem phương án của mình trình bày mạch lạc xong, nhìn Kiều Tịch Hoàn nói :"Quản lý Kiều, lý do của tôi alf như thế."

Kiều tịch Hoàn khẽ gật đầu.

Trương Kiều Ân có năng lực cô biết, thời gian ngắn ngủi có thể nghĩ ra loại sáng tạo cùng hoàn thiện, ly do cũng thật đầy đủ. Cô không một chút hoàn nghi nào khẽ gật đầu một cái, nhìn Dụ Lạc Vi nói :"Dụ Lạc Vi, cô hay nói một chút về bản thiết kế của cô đi!."

Dụ Lạc Vi vẫn như cũ là một con thỏ ngoan ngoãn, trên mặt vẫn mang bộ dạng khiến người khác phải đồng tình. Cô ta mềm mại nói :"Tôi và chị Kiều Ân không giống nhau, tôi là người mới. Trước đây chưa từng tiếp xúc qua phương diện này, nghe chị Kiều Ân nói lên phương án này tôi thật sự rất bội phục. Cảm thấy suy nghĩ của chị ấy thực sự rất chu đáo, cùng một tay mơ như tôi, tôi hoàn toàn không phải cùng một cấp bậc với chị ấy. Không nghĩ tới bản thảo của mình cùng của chị ấy gần như giống nhau, tôi thực sự không biết phải làm sao để biện hộ cho mình."

"Cô không cái phải biện hộ, cô nói một chút cô làm sao thiết kế ra bản thảo này là được." Kiều Tịch Hoàn rất nghiêm túc.

Dụ Lạc Vi lại giả bộ đáng thương, cô đã nhìn thấy rất nhiều.

Nếu như đổi thành những người khác có thể sẽ cảm thấy đáng yêu, nhưng đối với cô mà nói, cô không có nửa điểm đồng tình với cô ta.

Dụ Lạc Vi có chút ủy khuất cắn lấy môi mình, vẫn như cũ mềm mại nói :"Tôi không có điều tra nghiên cứu về thị trường như chị Kiều Ân, bởi vì tôi rất ít khi va chạm với xa hội, rất nhiều thứ đều là dựa vào bản thân cùng sức tưởng tượng. Tôi thậm chí còn không biết, vừa rồi chị Kiều Ân có nói, bất kỳ một sản phẩm nào cũng cần phải lấy được sự công nhận của khách hàng cũng là thỏa mãn nhu cầu của bọn họ. Tôi chỉ nghĩ phiến diện tới nhu cầu của mình mà thôi."

Dụ Lạc Vi cắn môi, tựa hồ khuôn mặt hiện lên chút bi thương, dừng lại một chút, chậm rãi nói :"Chuyện của tôi khả năng mọi người đều biết, cha mẹ tôi là bởi vì... Một vài nguyên nhân mà đang ở trong nhà giam, tôi biết đây là điều mà bọn họ nên bị trừng phạt, hơn nữa bởi vì tử nhỏ cũng bị bọn họ bạc đãi, trong nội tâm kỳ thực đối với bọn họ cũng vẫn tồn tài những vướng mắc khá sâu. Nhưng tôi biết, tôi không thể vứt bỏ bọn họ, bọn họ ở 3, 5 năm sau cũng sẽ từ nhà giam đi ra. Khi đó tôi cũng muốn tận hiếu với họ, nhưng là tôi muốn cam tâm tình nguyện cùng bọn họ ở chung một chỗ. Tôi nhịn không được sẽ lại nhớ chuyện khi còn bé, tôi sợ. Vì vậy tôi liền nghĩ đến tôi có thể mua cho bọn họ một căn hộ ở cùng tiểu khu với tôi. Tôi cũng có thể tiện chăm sóc cho bọn họ, cũng tránh để chúng tôi cùng sống dưới một căn nhà. Vì vậy tôi liền nghĩ tới một phương án như vậy, tôi thật không chị Kiều Ân có ý tưởng thiết kế lớn lao như vậy. Còn tôi chỉ vẻn vẹn thỏa mãn nhu cầu của bản thân mà thôi. Nếu có so sánh, cảm giác bản thân không rộng lượng, mong Cố tổng, quản lý Kiều cùng các trường phòng đừng chê cười."

Nói xong, đỏ mặt cười cười, còn cười rất xấu hổ.

Kiều Tịch Hoàn mím môi.

Được.

Phương án thiết kế của Dụ Lạc Vi tuy quả thực không có hoàn thiện như Trương Kiều Ân, nhưng cũng không có nghĩa là không có sức thuyết phục. Hơn nữa phương án của Dụ Lạc Vi lại thô sơ hơn nhiều, chi tiết cũng chưa rõ, nhưng lại làm nổi bật thân phận của cô ta.

Chân mày cô căng thẳng.

Chuyển mắt nhìn Cố Tử Hàn đang thong thả tự đắc ngồi bên cạnh.

Cố ý lấy cách thức này tới để làm khó dễ cô a!.

Hai người này đều có sức thuyết phục, khiến cho cô phải phán đoán thật giả.

Mà nếu nói cái nào là giả lại không đủ sức thuyết phục, bị người khác lưu truyền, cô thế nào cũng không rửa sạch được.!

Kiều Tịch Hoàn trầm mặc, đột nhiên mở miệng nói :"Ý nghĩa của hai người khác biệt, lại đưa ra bản thiết kế giống nhau, nói đây là trùng hợp... Tôi quả thực không dám đánh giá, bởi vì trên thế giới này coi như có thì cũng là cả vạn lần mới gặp được một lần. Nhưng lại có thể cứ như vậy đụng vào nhau."

Tất cả mọi người không nói gì, đợi Kiều Tịch Hoàn tiếp tục.

Kiều Tịch Hòn mấp máy môi, đôi mắt chuyển hướng :"Cố tổng, anh có kinh nghiệm tương đối phong phú, đã gặp cũng như xử lý qua rất nhiều chuyện tương tự hơn tôi. Thứ cho tôi cũng chỉ giữ chức vụ cỏn con, tôi quả thực không có biện pháp nào phán đoán được. Tôi hy vọng anh có thể chỉ điểm cũng như cho ý kiến?"

Cô thừa nhận cô là chức vị nhỏ,

Cũng như thời gian công tác của cô cũng rất ngắn, cho dù vừa xuất hiện cũng khiến người khác không kịp trở tay.

Nhưng cô hoàn toàn có thể đem bản thân trở thành nhân vật tay mơ, mà Cố Tử Hàn thì lại không được.

Cố Tử Hàn làm phó tổng kinh lý Cố thị, ở Cố thị công tác nhiều năm như vậy, thân phận của anh ta như bây giờ anh ta cũng không có lý do gì buông mặt mũi mà từ chối chuyện này. Cô ngược lại muốn nhìn xem Cố Tử Hàn sẽ xử lý thế nào.

Chân mày Cố Tử Hàn căng thẳng.

Tựa hồ không nghĩ tới Kiều Tịch Hoàn đột nhiên nói như vậy.

Khoảng thời gian này Kiều Tịch Hoàn luôn biểu lộ tài năng, hơn nữa có chút sắc bén không thể theo kịp. Anh ta không hề cảm thấy Kiều Tịch Hoàn nguyện ý chịu thua cũng như đặt bản thân ở dưới vị trí người khác. Vốn tưởng bắt được điểm ấy của Kiều Tịch Hoàn, lại không nghĩ rằng người phụ nữ này đột nhiên buông mặt mũi xuống rút hết ánh hào quang của bản thân. Phóng đại địa vị của anh ta, mỗi lần đều khiến anh ta hận nghiến răng.

Anh ta mím chặt môi, nửa ngày mới lên tiếng :"Tôi không phải không thừa nhận, coi như giữ chức vụ công tác nhiều năm như vậy. Cũng rất ít gặp tình huống như thế này, mà mỗi lần gặp phải loại chuyện sao chép như thế này Cố thị thường sẽ nghiêm túc xử phạt. Chưa bao giờ biết nhân từ, nương tay. Nhưng giống như Kiều Tịch Hoàn nói, nghe hai người giải thích, lý do của hai người đều khác nhau, bản thiết kế lại giống nhau, chuyện như vậy tỷ lệ sẽ rất ít khi xảy ra. Cho nên muốn ngay lập tức xác định ai là người sao chép sẽ bị tịch thu, nhưng nếu không lấy được chứng cứ nào tuyệt đối sẽ không tùy tiện xử phạt. Bởi vì mặc kệ tình huống sảy ra như thế nào, phương án của hai người chí ít tôi tán thành 100%, không đủ tỉ mỉ hoàn thiện, nhưng ý tưởng sáng tạo rất mới. Đứng ở góc độ của người dân, cũng như đứng ở góc độ của bản thân đều nắm bắt được nhu cầu mẫn cảm nhất của khách hàng, điểm ấy tôi nghĩ không chỉ là nhân viên mới, đối với rất nhiều nhân viên kỳ cựu của Cố thị cũng cần học hỏi. Tóm lại, tôi đề nghị, tạm thời không tiến hành xử phạt bất kỳ ai, tiếp tục tiến hành bình chọn nhân viên mới." Cố Tử Hàn nói xong lại mở miệng :"Cuối cùng tôi muốn nhấn mạnh một câu, coi như hiện tại không xử phạt, cũng không có nghĩa là về sau không xuất hiện lỗ thủng. Tôi không phải nói ai trong mọi người thật sự có sao chép, nhưng mặc kệ ai là người sao chép hoặc rập theo khuôn khổ cũ muốn ở lại Cố thị. Muốn để bản thân có phát triển lớn hơn, thì cần chứng minh nỗ lực của bản thân. Cạnh tranh sinh tồn, xã hội này chính là như vậy."

Mấy câu nói nghe rất êm tai, cũng có cổ vũ như truyền áp lực, là cách thứ người lãnh đạo thích lên tiếng nhất. Cũng là cổ vũ lớn nhất đối với nhân viên.

Kiều Tịch Hoàn nhếch miệng cười :"Nếu Cố tổng đã nói như vậy, vậy dựa theo cách thức Cố tổng để tiến hành xử lý. Hiện tại trì hoãn hơn nửa thời gian rồi, nhân viên mới vẫn cứ tiếp tục thi vòng sơ khảo."

"Vâng." Người phụ trách thi vòng sơ khảo Vương Vinh Xuyên vội vã đáp ứng.

Kiều Tịch Hoàn chuyển mắt nhìn Cố Tử Thần rời khỏi.

Khóe miệng càng nở nụ cười thêm rõ ràng.

Cố Tử Hàn chắc chắn nghĩ để cho cô xử lý chuyện này, sau đó bới móc a!.

Mặc kệ cô quyết định thế nào, Cố Tử Hàn khẳng định đều có thể bới móc khuyết điểm ra.

Nếu như cô để lại Trương Kiều Ân, Cố Tử Hàn sẽ nói cô vì biểu hiện mình đem em gái đánh rớt, nhân viên cũng sẽ cảm thấy cô lạnh lùng vô tình. Không thừa nhận, Dụ Lạc Vi trở thành người oan ức, bị cô lợi dụng. Hơn nữa đoạn thời gian trước báo chí có tuôn ra cô và Dụ Lạc Vi bất hòa, cũng có thể nói mượn cơ hội trả thù.

Nếu như cô để lại Dụ Lạc Vi, tất cả mọi người sẽ cảm thấy cô đang cố ý thiên vị, bàn tán càng nhiều.

Nhưng nếu như đều giữ lại hai người, Cố Tử Hàn sẽ nhận định cô xử lý chuyện này không đủ thỏa đáng, qua loa cho xong. Nhất định sẽ hành động lợn, đặt nghi vấn năng lực xử sự của cô lên.

Nếu như không lưu hai người lại... Lòng người lay động, cô lại đề nghị vận hành việc bồi dưỡng nhân viên, tuyệt đối không có khả năng ở giờ phút quan trong này sụp đổ được.

Cho nên, Cố Tử Hàn phải suy nghĩ chu đáo, phải trả thù cô trước toàn bộ nhân viên trong buổi họp lần trước mà anh ta có mặt.

Đáng tiếc, Cố Tử Hàn sai ở chỗ, bản thân chỉ vì cái trước mắt, nếu như không phải anh ta xuất hiện ở phòng hội nghị này. Không khiến cô trước mắt nhiều người như vậy xử lý chuyện này. Cô sẽ thực sự sẽ không ép Cố Tử Hàn nói, người đàn ông này lòng dạ có, nhưng thủ đoạn kém một chút.

Đôi mắt hơi đổi.

Kiều Tịch Hoàn nhìn Dụ Lạc Vi, nhìn cô ta vĩnh viễn vẫn cái bội dạng bị oan ức, cánh môi mân rất chặt.

Dụ Lạc Vi người phụ nữ này, nhất định không được giữ lại!

Đây tuyệt tối là một quả bom hẹn giờ của cô, không chừng ngày nào đó thực sự phát nổ!

. . . .

Hoàn thành việc nhân viên mới thi vòng loại đầu xong, Kiều Tịch Hoàn trở lại phòng làm việc của mình.

Tối hôm qua uống rượu, bởi vì vừa mới cùng Cố Tử Hàn đối đầu cảm giác đầu đau như say rượu nhưng lại không giải thích được. Trên người mệt mỏi rã rời lại càng ngày càng rõ, tối hôm qua rốt cuộc bản thân ngủ mấy tiếng a, cô xoa xoa đầu của mình, không chịu được nắm tóc kéo.

Tôi hôm qua không phải cô cưỡng ép Cố Tử Thần cả buổi tối đấy chứ!!!

Ngẫm lại cảm thấy hình ảnh kia khiến người ta... Phun máu mũi.

Cô khống chế tâm tình, nhìn đồng hồ đã đến lúc tan làm.

Thu thập một vài tập hồ sơ, đang chuẩn bị tan làm, chuông điện thoại di dộng đột nhiên vang lên.

Cô nhìn điện thoái, nhướng mày bắt may :"Tề Lăng Phong."

"Buổi tối cùng nhau ăn cơm thế nào?" Bên kia truyền đến tiếng nói nam tính quen thuộc của Tề Lăng Phong, mang theo chút mùi vị ba lăng nhăng.

Trước đây trong trí nhớ về Tề Lăng Phong, nhã nhặn lịch sự, nhất cử nhật động tuyệt đối không có nửa điểm khoa trương. Mà bây giờ Tề Lăng Phong đối với cô, hình tượng cá nhân hoàn toàn bị phá vỡ, tiến về phía cô da mặt dày không nói, tất cả mặt u ám, cô cùng nhuần nhuyễn phơi bày trước mặt cô.

Hắn hiện tại không phải là may mắn, chí ít đối với Kiều Tịch Hoàn, Tề Lăng Phong vốn là dùng diện mạo của anh ta.

Có chút nghiến răng nghiến lợi, nhưng lạnh nhạt :"Tôi hiện không rảnh."

" Vậy lúc nào thì cô rảnh rỗi?"

"Tôi đều không rảnh."

"Hà tất phải giả vờ xa cách."

"Anh cảm thấy làm phụ nữ có chồng, tôi làm sao đối với anh nhiệt tình được." Kiều Tịch Hoàn nhíu mày.

"Chí ít có thể ăn bữa cơm." Tề Lăng Phong nói.

"Tề Lăng Phong, anh có chuyện gì anh nói đi, không cần vòng vo, tôi cảm thấy mệt."

"Vậy sao?" Tề Lăng Phong nhàn nhạt cười cười :"Tôi vẫn cho là cô thích loại vòng co tam quốc này, cô không phải thích phỏng đoán lòng người sao?"

"Đó là anh, không phải tôi. Không nên dùng phán đoán của anh áp dụng vào tôi."

"Mỗi khi cô như thế khiến cho tôi muốn ngừng mà không ngừng được." Giọng Tề Lăng Phong mập mở, mang theo chút mê hoặc không gì sánh được.

Bất kỳ một người phụ nữ nào đều có thể bị anh ta mê hoặc, nhưng cô thì không.

Cô chỉ cảm thấy phải cảnh giác.

"Vậy anh cứ từ từ, muốn ngừng mà không được." Kiều Tịch Hoàn hung hăng nói, chuẩn bị cúp điện thoại.

"Kiều Tịch Hoàn." Tề Lăng Phong kêu tên cô ":Đêm nay chúng ta sẽ gặp mặt.

Kiều Tịch Hoàn cười nhạt, sau đó trực tiếp đem điện thoại cúp.

Đối với người đàn ông này, Kiều Tịch Hoàn thực sự cảm thấy đời trước mắt cô bị mù, mới có thể yêu chết đi sống lại. Tên đàn ông âm u máu lạnh một ngày nào đó sẽ biết, cô Hoắc Tiểu Khê không phải dễ trêu chọc như vậy!

Trong lòng có chút hận đến nghiến răng, tan tầm.

Võ Đại lái xe đưa cô trở về Cố gia biệt thự.

Vừa mới đi vào phòng khách, nhìn thấy Tề Lăng Phong ngồi ở ghế sofa trong đại sảnh, ngồi bên cạnh Tề Tuệ Phân. Tề Tuệ Phân đang lôi kéo tay của Tề Lăng Phong, nhiệt tình cùng anh ta trò chuyện. Cái kiểu thân thiết này, nói thẳng ra cô chưa từng chứng kiến Tề Tuệ Phân đối xử với con cái mình như vậy.

Đôi mắt nhắm chặt lại.

Tề Tuệ Phân đối với Tề Lăng Phong tại sao lại quá tốt?!

Bởi vì cảm thấy nghi ngờ, cho nên cố ý tìm hiểu qua, Tề Tuệ Phân cũng không phải là loại người đặc biệt thiên vị nhà mẹ đẻ. Bà ta đối với những người ở nhà mẹ đẻ cũng chỉ là ứng phó cả mà thôi, chỉ là đối với cháu trai tối đến mức lúc nào cũng nhắc tới. Hơn nữa rõ ràng Tề Tuệ Phân đối với Tề Lăng Phong quan tâm hơn so với Cố Tử Hàn nhiều. Theo lý hai người đều có chức vụ ngang nhau, có chút tranh chấp, đối lập nhau cũng là đương nhiên. Mà cô nghe được nhiều nhất mỗi khi Tề Tuệ Phân căn dặn đều nói họ là người một nhà, không nên làm khó dễ Tề Lăng Phong.

Cô cau mày.

Tề Tuệ Phân cùng Tề Lăng Phong lúc này tuyệt đối không phải quan hệ bề mặt này!

Chỉ là, đến cùng có quan hệ thế nào?!

Cô còn nghi ngờ, Tề Lăng Phong là con riêng của Tề Tuệ Phân!

Nếu như cô nhớ không nhầm, Tề Lăng Phong so với Cố Tử Thần cùng Cố Tử Hàn nhỏ hơn một tuổi, cũng có nghĩa là, Tề Tuệ Phân sau khi sinh Cố Tử Thần cùng Cố Tử Thần thì Tề Lăng Phong mới sinh ra. Cô không cảm thấy nếu Tề Tuệ Phân cắm cái sừng lớn như vậy lên đầu Cố Diệu. Dựa theo chủ nghĩa đàn ông của Cố Diệu, làm sao có thể để cho Tề Tuệ Phân ở lại Cố gia, quản lý tất cả!

Đang nghĩ hăng say, Tề Lăng Phong chuyển mắt, khóe miệng cười thân mật :"Chị dâu đã trở về."

Tề Tuệ Phân quay đầu, nhìn Kiều Tịch Hoàn, khóe miệng cười, hòa nhã nói :"Hoàn Hoàn mau tới đây."

Kiều Tịch Hoàn khôi phục tâm tình, mím mím môi.

Cô tự nhiên ngồi ở bên cạnh Tề Tuệ Phân, Tề Lăng Phong liền nhìn chằm chằm vào Kiều Tịch Hoàn, trong ánh mắt tiết lộ, rõ ràng nói xem đi, chúng ta không phải gặp mặt rồi sao?!

Cái tên đàn ông bẩn thỉu!

Kiều Tịch Hoàn âm thầm cắn răng, trên mặt vẫn dáng dấp sáng sủa :"Lăng Phong hôm nay nghĩ thế nào lại tới nhà chơi?"

"Ta gọi điện thoại gọi nó tới. Lần trước không phải ta hỏi con sao? Ta hỏi có phải trợ thủ đắc lực của Lăng Phong tự sát hay không. Ta làm dì, dù sao cũng phải quan tâm nó một chút." Tề Tuệ Phân nói.

Kiều Tịch Hoàn nhìn Tề Lăng Phong.

Người đàn ông này cố ý gọi điện cho cô, đoán chắc cô sẽ không tới cuộc hẹn, cố ý đùa cô sao?!?

Có cảm giác rất thành công sao?!

Kiều Tịch Hoàn cười nhạt.

Đối với cảm xúc biến hóa của Kiều Tịch Hoàn, Tề Lăng Phong tựa hồ hiểu rõ, khóe miệng anh ta cười cười, quay đầu nhìn Tề Tuệ Phân nói :"Kỳ thực con vẫn ổn, rất nhiều chuyện có thể tự mình thừa nhận. Dì không cần lo lắng cho con như thế."

"Đứa trẻ này con nói gì thế, ta là dì con, khi cha mẹ con mất, ta tự nhiên là trưởng bối hẳn phải quan tâm nhiều hơn. Nhưng con lâu như vậy không đến thăm dì một lần, con khiến dì thật tâm lo lắng." Tề Tuệ Phân cố ý tức giận nói.

"Về sau nhất định sẽ đến thường xuên, đoạn thời gian trước quả thực quá bận rộn." Tề Lăng Phong vội giải thích.

"Cái này còn tạm được." Tề Tuệ Phân nói, nhìn đồng hồ nói :"Không còn sớm, ta đi phân phó nhà bếp làm cơm tối. Con và Hoàn Hoàn nói chuyện đi, đặc biệt là chuyện thương trường, không nên bởi vì công tác mà ảnh hưởng tới tình cảm người một nhà biết không?"

""Biết, dì đi đi, nhìn dì một ngày một buồn phiền như vậy, trên mắt có nếp nhăn rồi." Tề Lăng Phong cười nói.

"Có không có không?" Tề Tuệ Phân vội vã sờ lấy mặt của mình, cố ý làm biểu tình kinh hoảng.

"Lừa dì thôi, trong lòng con dì vĩnh viễn là trẻ tuổi."

"Con miệng lưỡi trơn tru." Tề Tuệ Phân nói :"Không cùng các con nói nữa, ta đi phòng bếp chuẩn bị bữa cơm."

"Vâng." Tề Lăng Phong cười.

Hai người đều nhìn theo bóng lưng Tề Tuệ Phân dần biến mất.

Tề Lăng Phong chuyển mắt nhìn Kiều Tịch Hoàn :"Tôi nói rồi, buổi tối chúng ta sẽ gặp mặt."

"Anh mất nhiều tâm tư như vậy, anh cảm thấy chơi rất vui sao?"

"Tôi đã từng nói, tôi thích nhìn biểu tình như thế này của cô, khiến tôi cảm thấy có cảm giác thành công." Tề Lăng Phong nhấn mạnh từng câu từng chữ.

Kiều Tịch Hoàn cười nhạt :"Đối với loại chuyện như vậ có cảm giác thành công, anh thật đã phá vỡ hình tượng Tề tổng trong lòng tôi."

"Thì thế nào? Chỉ cần tôi vui vẻ là được."

Ánh mắt lạnh lùng của Kiều Tịch Hoàn lóe lên :"Đừng quá đắc ý vênh váo, coi chừng lúc nào đó thân bại danh liệt, biết vậy đã chẳng làm rồi!"

"Cám ơn nhắc nhở của cô, tôi sẽ tự biết bản thân." Tề Lăng Phong nói :"Huống hồ, tôi bây giờ còn chưa có được cô, tôi cũng phải không đứng dậy được."

"Anh khẳng định có thể có được tôi?" Kiều Tịch Hoàn nhướng mày.

"Đương nhiên. Tôi chưa bao giờ làm chuyện mà không nắm chắc."

"Anh cảm thấy tôi sẽ thích anh?"

Đương nhiên. Tôi không bao giờ làm chuyện mà không nắm chắc."

Kiều Tịch Hoàn châm chọc cười :"Thực sự bội phục sự tự tin của anh."

"Tôi cũng rất bội phục mình."

"Vậy anh chậm rãi mà bội phục, tôi không cần tháp tùng." Kiều Tịch Hoàn đứng dậy chuẩn bị rời khỏi.

Tề Lăng Phong chợt kéo tay cô một cái, dùng sức khiến cả người cô không vững chớp mắt ngã vào người anh ta. Vừa đúng lúc đập vào lồng ngực của anh ta, chớp mắt một cái khiến người khác cảm giác đây chính là yêu thương nhung nhớ.

Kiều Tịch Hoàn sợ hãi trong lòng, chuẩn bị nổi giận.

Tề Lăng Phong đột nhiên ở bên tai nói :"Cố Tử Thần ở phía sau cô."

Kiều Tịch Hoàn ngẩn cả người ra.

Tề Lăng Phong khóe miệng tà ác cười, nhìn Cố Tử Thần ngồi trên xe lăn, xuất hiện ở phòng khách. Cách bọn họ không gần cũng không xa.

Anh ta thật tốt đem Kiều Tịch Hoàn đỡ sang ghế sofa, ngoài miệng rất ôn nhu nói :"Chị dâu chị cẩn thận một chút, đừng để bản thân đụng đến đau."

Kiều Tịch Hoàn tức giận đẩy Tề Lăng Phong, rời khỏi người anh ta.

Tề Lăng Phong vẫn như cũ, cười đến cây đón gió.

Kiều Tịch Hoàn cắn môi, quay đầu nhìn Cố Tử Thần, nhìn anh thờ ơ ngồi trên xe lăn, mắt vẫn nhìn bọn họ. Không có biểu cảm gì đặc biệt cũng không nói một chữ.

Kiều Tịch Hoàn đi tới gần Cố Tử Thần :"Vừa rồi. . ."

Cố Tử Thần không nghe cô nói đã trực tiếp lướt qua người cô, đẩy xe lăn đi về hướng Tề Lăng Phong, mặt không thay đổi nói :"Rất hiếm khi thấy cậu đến chơi."

"Dì gọi tôi tới." Tề Lăng Phong nói, miệng hơi cười.

"Mẹ tôi đối tốt với cậu như vậy, chớ phụ lòng bà ấy." Cố Tử Thần nói.

Kiều Tịch Hoàn nhìn biểu tình Tề Lăng Phong, có chút buồn bực.

Cố Tử Thần không nói thêm gì sao?!

Tề Lăng Phong như vậy mà đã biến săc sao?!

Tề Lăng Phong rất nhanh khôi phục tự nhiên :"Đương nhiên, anh cả nói đúng, dì đối với tôi vẫn là tốt nhất. Tôi sẽ thật tốt báo hiếu bà ấy."

"Biết là tốt rồi." Nói xong Cố Tử Thần trực tiếp xoay người rời khỏi.

Kiều Tịch Hoàn nhìn mặt Cố Tử Thần không đổi đi về phía hoa viên, cau máy nhìn Tề Lăng Phong.

Hai người trong lúc đó nói rõ ràng có gì đó, cô nghe lại không hiểu.

Tề Lăng Phong nhíu mày, nhìn Kiều Tịch Hoàn như đang có điều suy nghĩ.

Kiều Tịch Hoàn hoàn hồn.

Tề Lăng Phong nói :"Chồng cô thực sự không dễ đụng vào."

Kiều Tịch Hoàn mím chặt môi.

Anh ta làm sao lại biết, anh ta còn nói dăm ba câu, Cố Tử Thần không dễ động vào rồi?!

Cố Tử Thần là một người tàn tật, anh ta còn có thể đứng dậy cắn người sao?!

"Thế nhưng, tôi chính là thích đụng vào những người không thể động, như vậy cảm giác tương đối sẽ là thành công. Cô cảm thấy có phải không?!" Tề Lăng Phong nói từng câu từng chữ, không nóng không lạnh nói.

Kiều Tịch Hoàn nhìn anh ta :"Anh vẫn tìm cảm giác thành tựu như thế sao, anh không sợ một ngày kia đột nhiên sẽ xuống địa ngục sao?!"

"Cô gặp qua ma quỷ sợ xuống địa ngục sao?" Tề Lăng Phong hỏi.

Kiều Tịch Hoàn lạnh lùng nhìn anh ta.

"Tôi là ma quỷ." Tề Lăng Phong nói, không chút che giấu,

Kiều Tịch Hoàn nắm chặt ngón tay.

Anh ta đúng là ma quỷ, giết người vô số, ác ma!

Đúng lúc Cố Diệu từ bên ngoài tiến vào.

Hai người đang đối đầu nhau trong nháy mắt liền biến mất, Tề Lăng Phong từ ghế sofa đứng lên, vội vã lễ phép chào hỏi :"Chú."

Cố Diệu nhìn Tề Lăng Phong, không có tâm tình gì đặc biệt, khẽ gật đầu một cái.

Tiếp đến, mọi người đều lục tục trở về.

Kiều Tịch Hoàn cũng tự nhiên trở về phòng đổi một bộ quần áo thoải mái rồi xuống lầu.

Người một nhà quây quần bên bàn ăn.

Tề Lăng Phong trước giờ ăn cơm đều ăn không nhiều lắm, Tề Tuệ Phân đối với anh ta đặc biệt quan tâm, không ngừng gặp đồ ăn vào bát anh ta.

Cố Tử Nhan có chút khó chịu :"Mẹ, mẹ đối với anh ta cũng thật tốt qua a!."

Tề Tuệ Phân trừng mắt nhìn Cố Tử Nhan một cái :"Anh họ con khó có được một lần tới nhà, con ăn của con đi, nhiều lời như vậy."

Nói xong lại gặp chút cho Tề Lăng Phong.

"Cổ Nguyên của con cũng rất khó mới tới nhà ta, cũng không thấy mẹ đối tốt với anh ấy như vậy."

"Ta nói đứa con này, người còn chưa có gả qua mà cứ nói là của con." Tề Tuệ Phân giáo dục :"Con gái phải dè dặt một chút, bằng không gả qua cũng sẽ không có một ngày tốt lành!"

"Mẹ mới không có một ngày tốt lành." Cố Tử Nhan oán giận, không che đậy miệng nói.

"Ta nói con. . ." Tề Tuệ Phân có chút bốc hỏa.

"Dì, dì đừng cùng với em họ so đo. Con có thể tự ăn, hơn nữa dì gặp cho con nhiều món như vậy, con đều ăn không hết." Tề Lăng Phong nói tốt.

Tề Tuệ Phân nhìn Tề Lăng Phong rõ ràng ôn nhu hơn nhiều :"Vậy con tự ăn nhiều một chút, nhìn con rất gầy."

"Vâng." Tề Lăng Phong lễ phép nói.

Kiều Tịch Hoàn nhìn bộ dạng của bọn họ, chuyển mắt nhìn Cố Diệu. Cố Diệu tựa hồ cũng hiểu được Tề Tuệ Phân đối tốt với Tề Lăng Phong là đương nhiên. Ngay cả chân mày cũng không hề nhíu một lần, nhưng rõ ràng Cố Diệu đối với Tề Lăng Phong cũng không có hảo cảm, thậm chí hầu hết thời gian đều cố ý xa lánh.

Một gia đình như vậy, khiến Kiều Tịch Hoàn càng cảm thấy kỳ quái.

Sau cơm tối, người một nhà lục tục rời khỏi.

Tề Tuệ Phân lôi kéo Tề Lăng Phong ngồi ở trên ghế sofa nói chuyện phiếm, một bộ biểu tình không muốn anh ta đi.

Tề Lăng Phong cũng không nói nhiều, liền bồi chuyện với Tề Tuệ Phân.

Đến tối khuya, Tề Tuệ Phân trực tiếp nói :"Lăng Phong, con đêm nay đừng đi nữa, ở lại đi."

Tề Lăng Phong do dự một chút.

Tề Tuệ Phân nói :"Làm sao vậy, ở nhà dì không quen sao?! Để ta đem căn phòng trước kia con ở sắp xếp lại, con ở lại một đêm được không?!"

Tề Lăng Phong suy nghĩ một chút :"Không phải không có quen, chỉ sợ quấy rối đến mọi người. Nếu dì nói như vậy, con cũng sẽ không từ chối."

"Thật ngoan." Tề Tuệ Phân vội vàng nói :"Trương tẩu, đem căn phòng trước kia của Lăng Phong thu dọn một chút, chính là phòng cạnh Cố Tử Thần."

"Vâng, phu nhân." Trương tẩu vội vã đáp ứng.

Tề Tuệ Phân lại lôi kéo Tề Lăng Phong nói chuyện một hồi, khi người giúp việc nói đã thu thập xong, Tề Tuệ Phân mới để cho Tề Lăng Phong đi lên lầu.

Tề Lăng Phong nhìn "căn phòng" của bản thân đi tới.

Mỗi một bước đi, khóe miệng anh ta liền mang theo chút châm chọc cười.

Bản thân anh ta đã từng ăn nhờ ở đậu, lúc nào cũng phải nhìn sắc mặt của người khác mà sống qua ngày.

Anh ta vẫn chịu đựng, chịu đựng đủ loại ánh mắt châm chọc.

Cố Diệu, Cố Tử Thần, Cố Tử Hàn, hết thảy người họ Cố. . .

Ngoại trừ Tề Tuệ Phân, cái nhà này tất cả đều khinh thường anh ta.

Khinh thường anh ta.

Nói anh ta chính là tiểu tử thối không ai cần, nói anh ta có thể được nhà bọn họ thu nhận chính là phúc khí của anh ta.

Anh ta còn nhớ rõ, anh ta từng có một lần đạt thành tích cuộc thi khảo sát tương đối khá, Cố Tử Hàn còn hung hăng giáo huấn anh ta. Bảo anh ta đừng có mà biểu hiện ở nhà tốt như vậy, bằng không, anh ta sẽ không có đồ ăn để ăn.

Cho nên.

Anh ta không muốn biểu hiện mình, anh ta cố ý làm bài kiểm tra thật kém, cố ý không nghe lời.

Tề Tuệ Phân đối với anh ta vẫn tốt, khắp nơi bao dung.

Cố Diệu cũng không ngừng mắng anh ta, nói anh ta không biết tốt xấu, nuôi anh ta trong nhà như thế. Anh ta lại không thể không khiến người khác bớt lo.

Khi đó bản thân cũng chỉ có chịu nhịn.

Yên lặng chịu đựng!

Hiện tại.

Anh ta ngước mắt nhìn căn phòng Cố Tử Thần, nhìn Kiều Tịch Hoàn đột nhiên từ bên trong đi ra.

Hai người bốn mắt nhìn nhau,

Khóe miệng anh ta đột nhiên cười. Bắt đầu từ người phụ nữ này, anh ta sẽ trả thù Cố gia!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro