Chap 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lời thật lòng hay là nhận thử thách?

Lưu Vũ khẩn trương nuốt nước bọt khi nghe những lời đó, đây luôn là một trò chơi rất dễ tiết lộ bí mật của cậu, chưa kể... Cậu ngẩng đầu lên nhanh chóng liếc nhìn Santa, người đang nhìn thẳng vào cậu chờ đợi câu trả lời.

Đôi mắt lấp lánh đó khiến cậu không thể từ chối.

Cổ họng Lưu Vũ nghẹn lại, thốt ra một chữ "Được", nhìn nụ cười trong mắt người đối diện không khỏi rùng mình một cái.

Santa sẽ không trêu đùa gì đấy chứ?

Không đợi Lưu Vũ suy nghĩ kỹ, Santa đã nhặt chiếc điện thoại di động bị ném sang một bên và nhấp vào WeChat.

"Để tránh gian lận khi oẳn tù tì, chúng ta hãy sử dụng trò chơi tung xúc xắc trong WeChat để so sánh kết quả."

Lưu Vũ cũng cầm điện thoại di động lên, hai người đồng thời gửi xúc xắc.

Santa được hai, Lưu Vũ được bốn.

Lưu Vũ nhìn Santa bất ngờ nhướng mày, cậu không ngờ rằng vận may hôm nay không tệ, vì vậy cậu không thể không thầm tự hào, có lẽ hôm nay cậu có thể biết được rất nhiều bí mật từ miệng Santa.

"Nhận thử thách." Santa không đợi Lưu Vũ mà nói trước.

Rắc rối đẩy cho Lưu Vũ, cậu nên làm thế nào đây? Lưu Vũ không giỏi đặt câu hỏi trong loại trò chơi này, bởi vì trước đây cậu luôn là người thua cuộc.

"Vậy... sao anh không nhảy theo bài Bản thảo cương mục nhỉ?"

*Tên một bài hát của Châu Kiệt Luân.

Santa nhìn Lưu Vũ hơi ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, đôi mắt trong veo hiện lên vẻ ngơ ngác không biết nên yêu cầu hắn làm gì, hắn sắp bị Lưu Vũ chọc tức đến buồn cười.

"Điều đó quá nhàm chán, tôi không nên trông chờ vào cậu."

Hắn cầm điện thoại lên bấm vào màn hình rồi ném nó qua cho Lưu Vũ.

Lưu Vũ nhìn xuống thì thấy "Một trăm vấn đề khi chơi Lời thật lòng hay nhận thử thách" được viết trên đó.

"Tôi tuỳ tiện nói một con số, cậu tìm kiếm câu hỏi."

"24."

Lưu Vũ tiếp tục trượt đầu ngón tay, chậm rãi đọc câu hỏi của số 24.

"Đan mười ngón tay với người cùng giới tính bên cạnh bạn, mặt đối mặt nhìn nhau trong mười giây..."

Lưu Vũ càng nói âm thanh càng nhỏ dần, đây là cái quái gì, cậu ở đây để trừng phạt hắn, vì vậy cậu lập tức thay đổi lời nói của mình.

"À, không không không, không phải, cái này là tôi nhìn nhầm rồi, là bắt chước quảng cáo Melatonin đồng thời vừa hát vừa nhảy múa." Lưu Vũ chớp chớp mắt nói một cách thẳng thắn.

*Melatonin có tác dụng gây buồn ngủ nên thường được sử dụng trong việc điều hòa giấc ngủ và nhịp sinh học nhưng nó không phải là thuốc ngủ.

Santa tỏ vẻ không tin, cúi xuống kiểm tra điện thoại của Lưu Vũ. Lưu Vũ đương nhiên không thể để cho hắn thành công, cậu giơ cao điện thoại di động, người hơi ngửa ra sau, cánh tay của cậu đột nhiên bị một bàn tay to lớn nắm chặt lấy, lưng Lưu Vũ không tự chủ được ngã xuống trên sofa mềm mại.

Santa hơn phân nửa đang quỳ trên ghế sô pha, hai tay chống ở bên tai của Lưu Vũ, lúc này hai người một lên một xuống, thân thể của Santa hoàn toàn bao trùm lấy Lưu Vũ. Lưu Vũ bị ngã có chút choáng váng, ngơ ngác nhìn ánh mắt phức tạp của Santa, cậu có thể cảm nhận được hơi thở đè nén của Santa.

Lưu Vũ muốn nhanh chóng đứng dậy để thoát khỏi tư thế kỳ lạ này, nhưng cậu vừa mới đứng thẳng lên, hai chân hơi cong, dường như cậu đã đụng phải thứ gì đó trên người Santa, chỉ nghe thấy hắn hít một hơi khí lạnh. Ngay sau đó, thân trên của Lưu Vũ vừa mới hơi ngồi dậy liền bị một người nắm lấy vai ấn thẳng xuống.

Lưu Vũ nghe Santa nghiến răng nói từng chữ.

"Lưu Vũ, cậu thật là đồ ngốc."

Bị người mình thích mạnh mẽ đè lên sofa, đầu óc Lưu Vũ trống rỗng, cái miệng sắc bén trước đây giờ phút này cũng không thể phản bác lại một câu, chỉ có thể nghe thấy tiếng ve kêu liên hồi ngoài cửa sổ và nhịp tim đập của hai người họ.

May mắn thay, Santa đã tha thứ cho cậu và không so đo nữa, khi Lưu Vũ đang thất thần, hắn cầm lấy điện thoại di động trong tay Lưu Vũ, rồi chậm rãi đứng dậy dựa vào lưng ghế sofa tìm kiếm số thứ tự 24.

"Chỗ nào bảo là quảng cáo Melatonin, tên lừa đảo nhỏ." Santa hừ lạnh một tiếng nhìn Lưu Vũ từ từ ngồi dậy.

Lưu Vũ lúng túng sờ chóp mũi, để cho cậu và Santa nhìn nhau thật là đòi mạng, vì vậy mặt cậu tỉnh bơ định bỏ chạy, nhưng Santa đã phát hiện ra ý định đó nên lôi cậu quay lại.

"Không có cửa chạy trốn đâu, chơi không nổi à?"

"Anh mới chơi không nổi!" Lưu Vũ tức giận đáp, thủ đoạn khích tướng đối với Lưu Vũ thật sự dùng quá tốt, tâm lý hơn thua lập tức bùng phát, xem ai sợ ai nào?

Santa đưa tay về phía cậu, Lưu Vũ có chút mờ mịt.

"Cái gì?"

"Mười ngón đan vào nhau." Santa thản nhiên nói.

Tay Lưu Vũ co rút về sau một chút, muốn nắm lại không dám nắm, đang xoắn xuýt thì Santa đã trực tiếp kéo tay cậu qua nắm chặt lấy.

Nhiệt độ nóng bỏng từ hai lòng bàn tay hợp lại với nhau, từng chút một truyền đến đáy lòng của Lưu Vũ.

Đếm ngược mười giây.

Lưu Vũ buộc mình phải nhìn vào mắt Santa, khó khăn nuốt nước miếng. Đây là lần đầu tiên cậu nắm tay Santa, khi những ngón tay đan vào nhau cũng là lần đầu tiên cậu nhìn Santa một cách nghiêm túc.

Lông mi của hắn thật dài, lông mày thật sâu và chiếc mũi thật thẳng... Lưu Vũ không cẩn thận bị mê hoặc.

Mỗi giây trôi qua thật chậm, chậm đến mức Lưu Vũ có thể cảm nhận được dòng chảy của thời gian, cảm nhận được nhiệt độ trao đổi giữa lòng bàn tay và cảm nhận được trái tim đang đập rộn ràng.

Sau mười giây, Lưu Vũ lập tức buông tay ra, nhất thời không dám nhìn thẳng vào ánh mắt nóng rực của đối phương, sợ nhìn nhiều hơn một giây nữa thôi là đối phương sẽ phát hiện ra bí mật mình cất giấu trong lòng.

Lưu Vũ thua ván tiếp theo, Lưu Vũ không do dự chọn lời thật lòng.

"11."

"Nơi nào mẫn cảm nhất?"

"Eo nhỉ." Lưu Vũ mơ hồ nói.

Santa trầm ngâm gật đầu, bắt đầu vòng tiếp theo.

Vòng chơi tiếp theo vẫn là Lưu Vũ thua, Lưu Vũ mất hứng bĩu môi: "31."

Thấy câu hỏi, Santa bất ngờ dừng lại một giây, sau đó ngẩng đầu lên liếc nhìn Lưu Vũ.

"Cậu đã bao giờ sử dụng...món đồ chơi nhỏ chưa?"

Lưu Vũ giật mình, lỗ tai đỏ bừng. Cậu nên trả lời câu hỏi này như thế nào, nếu một nam sinh viên đại học 21 tuổi nói rằng anh ta chưa bao giờ sử dụng nó thì thật quá giả tạo.

Cậu không khỏi nhớ lại một số ký ức xấu xa với đồ chơi nhỏ, lắc đầu cố gắng loại bỏ những suy nghĩ này, đỏ mặt nói dối rõ ràng.

"Không có."

Santa cười nhàn nhạt, nhìn thấy Lưu Vũ đang đỏ mặt cũng không hỏi thêm gì nữa, nếu hắn đùa thêm nữa, con mèo con này nhất định sẽ phát nổ.

Trò chơi tiếp theo là Santa thua, Lưu Vũ có chút xấu hổ nhìn câu hỏi.

Mấy con số Santa lựa chọn đều là mấy câu hỏi kỳ lạ.

Cậu không còn lựa chọn nào khác ngoài việc nhắm mắt dựa theo điện thoại đọc nó ra.

"Thích tư thế nào?"

Santa ngược lại rất bình tĩnh dựa lưng vào ghế sofa một chút, suy nghĩ một lúc rồi nhìn thẳng vào mắt Lưu Vũ cười nói.

"Quyết định phụ thuộc vào đối phương."

Mặc dù những gì Santa nói là phụ thuộc vào đối phương, nhưng Lưu Vũ luôn mơ hồ cảm thấy rằng đối phương trong miệng Santa đang ám chỉ chính mình.

Trái tim của Lưu Vũ lỡ một nhịp.

Đây đều là vấn đề kỳ quái, Lưu Vũ không muốn chơi tiếp lại bị Santa lừa chơi vòng cuối cùng.

Santa đã thua, Lưu Vũ đặt điện thoại xuống chủ động tự đặt ra câu hỏi.

"Gọi điện thoại cho người anh thích, ngay bây giờ."

Lưu Vũ nhìn ánh mắt phức tạp của Santa, không đợi Lưu Vũ kịp suy nghĩ cái nhìn này có nghĩa là gì, Santa đã bấm dãy số điện thoại.

Một giây, hai giây, ba giây.

Điện thoại di động của Lưu Vũ đột nhiên reo lên trong phòng khách yên tĩnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro