Chap 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Đông Hải ca ca, chuyện này có thật không?" Thấy Đông Hải thờ ơ, Tạp Tây cũng chỉ có thể âm thầm sốt ruột.

"Chuyện này không liên quan tới cô." Thanh âm vô tình lãnh đạm như ám chỉ, Đông Hải không hờn giận mà nói.

"Chẳng lẽ . . . đây là sự thật?" Nhận thấy giọng nói của Đông Hải không hờn giận, Tạp Tây nghĩ bởi Đông Hải biết ả đã biết mọi chuyện nên tức giận. Nếu Đông Hải phủ nhận, ả vẫn còn có thể hy vọng, nhưng Đông Hải lại trầm mặc như vậy, trực giác nói cho Tạp Tây hiểu . . . Đây là sự thật.

"Không! Đông Hải ca ca, anh như thế nào để một nhân loại thấp bé làm Vương Hậu? Anh chính là Xà Vương tôn quý a!"

"Tạp Tây, cô tốt nhất nên chú ý tới cách dùng từ của mình." Nghe Tạp Tây dùng từ thấp bé để hình dung đại tẩu quả thực là vũ nhục đại ca y!

"Tôi. . .Tôi chỉ là nhất thời vội quá mới nói sai thôi, chính là, Lôi Mông ca ca không biết Đông Hải ca ca sẽ thú một nam nhân sao? Hơn nữa ghê tởm hơn, hắn còn mang thai với Đông Hải ca ca!" Người nào cũng có thể thấy được, bụng lớn như vậy không phải mang thai chứ là gì!

Trong nháy mắt không khí nơi này âm trầm, ngay cả người trì độn như Tạp Tây cũng cảm thấy được ánh mắt băng lạnh nhìn về phía ả. Mình. . .mình nói sai cái gì sao? Vì sao Đông Hải ca ca lại nhìn mình bằng ánh mắt khủng bố như vậy?

"Tạp Tây, cô đi tìm Hách nhi." Đây là lần đầu tiên Đông Hải gọi tên Tạp Tây làm cho nội tâm ả cảm thấy sợ hãi.

Có lẽ ai cũng biết, Đông Hải mang về một nhân loại, nhưng không ai biết nhân loại kia đang mang thai! Mà duy nhất trừ hắn biết ra còn cò Sờ Na, mà Sờ Na vô cùng ghét Tạp Tây, làm sao có thể nói cho ả biết? Trừ phi ả tận mắt thấy, nếu không như thế nào có thể khẳng định như vậy?

Phi, nữ nhân này quá ngu ngốc, không đánh mà tự khai.

"Em . .em. . ." Biết mình lỡ lời, Tạp Tây cảm thấy sợ hãi mà cúi đầu.

"Cô tốt nhất nên cầu nguyện cho Hách nhi không có việc gì." Nói xong, Đông Hải liền bước đi.

"Ai, cô tốt nhất nên cầu nguyện đi, nếu không. . . hắc hắc, cô cũng biết sẽ xảy ra chuyện gì."

Liếc mắt nhìn thấy thân hình run rẩy của Tạp Tây, Lôi Mông ngồi dựa vào ghế thảnh thơi nói. Dù sao, nữ nhân này sống hay chết cũng không liên quan tới y. Y chỉ ngồi đây để xem kịch vui thôi, bất quá đầu tiên hy vọng đại tẩu không có việc gì. Nếu không . . . vừa nghĩ tới hình ảnh giận dữ của đại ca, Lôi Mông không khỏi rùng mình một cái.

"Tôi ——" vừa nói được một chữ thì Hi Nhĩ đã dùng ma pháp đánh tan thanh âm, Tạp Tây phẫn nộ nhìn về phía gã.

"Cô cũng biết, trong mắt Đông Hải mình thấp kém hơn rất nhiều so với nhân loại kia, mà ngay cả lông tơ của của cậu ấy, cô cũng không bằng."

Lời nói tàn khốc như thế khó mà hình dung lại được nói ra từ một người nhã nhặn như Hi Nhĩ, nhìn bề ngoài mà khó có thể tưởng tượng được ở Xà giới, ngoại trừ Đông Hải ra còn có quân sư Hi Nhĩ làm mọi người tối sợ hãi, nói những lời này ra mà không hề có cảm giác gì. Nhưng đối với Tạp Tây mà nói, đó chính là vũ nhục!

Hừ, hôm nay ả chịu vũ nhục lớn như vậy, ả nhất định phải đòi lại! Phẫn hận nhìn Hi Nhĩ cùng Lôi Mông, Tạp Tây mới xoa người bước đi.

"Phi, Hi Nhĩ, cậu nói thật thẳng thắn a." Không hổ là quân sư, nói chuyện một câu như đâm một kiếm.

"Tất nhiên." Đối với sự trêu chọc của Lôi Mông, Hi Nhĩ vẫn bình tĩnh như không có việc gì.

"Bất quá, cậu nói xem, nữ nhân kia có gây bất lợi cho đại tẩu không a? Dù sao nữ nhân mà ghen thì thật là đáng sợ, huống hồ nữ nhân này cũng rất thủ đoạn a." Đối với sự phẫn hận trong lòng Tạp Tây, ít nhiều Lôi Mông cũng cảm thấy có chút lo lắng.

"Yên tâm đi, Đông Hải sẽ không để việc này phát sinh."

"Với lại, đại tẩu là bảo bối của Đông Hải, như thế nào có thể để đại tẩu bị thương." Ngẫm lại Hi Nhĩ nói cũng đúng, lúc này tâm của Lôi Mông mới được thả lỏng, nghĩ thầm nữ nhân này cũng không ngu tới mức chọc giận băng sơn.

Bọn họ không biết rằng ghen tị và thêm sự phẫn hận của nữ nhân, chuyện gì cũng có thể làm được.

※※※※※※※※※

Đông Hải nháy mắt đã đến đình viện trong tẩm cung, không thấy Ân Hách liền muốn xoay người rời đi nhưng sau lưng lại vang lên tiếng của Sờ Na.

"Chủ nhân." Sờ Na không nghĩ tới sẽ thấy Đông Hải ở đây, bất quá nàng vẫn cung kính gọi.

"Chủ nhân." Thấy chủ nhân muốn đi, Sờ Na không xác định có nên nói với chủ nhân biết hay không hôm nay Tạp Tây tới, hơn nữa . . . Còn gặp phu nhân.

Nghe thấy Sờ Na gọi mình, Đông Hải quay lại nhìn nàng nhưng vẫn không nói câu nào.

"Hôm nay. . . Tạp Tây tiểu thư có đến tìm ngài." Thoáng nhìn thấy trong mắt Đông Hải hiện lên một tia âm cừu, Sờ Na vẫn kiên trì nói tiếp "Hơn nữa . . . còn gặp phu nhân."

"Cô ta nói gì?"

"Không có, chính là . . ."

"Chính là cái gì?"

"Chính là phu nhân . . . tâm tình giống như không được tốt lắm." Mang thai quan trọng nhất chính là duy trì tâm tình thoải mái, mà Ân Hách lại sắp sinh, nếu còn tiếp tục như vậy, Sờ Na không khỏi lo lắng.

"Em ấy hiện tại ở đâu?"

"Phu nhân nói mệt, hiện giờ đang ngủ ở tẩm cung."

"Sờ Na, sau này nữ nhân kia mà tới thì trực tiếp đuổi ả ra ngoài, đừng cho Hách nhi gặp lại lần nữa." Thanh âm không hề có xúc cảm làm người khác không biết cảm xúc hiện tại của hắn.

"Vâng thưa chủ nhân, Sờ Na đã hiểu." Hiện tại Đông Hải đã nói thẳng như vậy, Sờ Na quyết không cho Tạp Tây có cơ hội gặp Ân Hách, huống chi ngay cả nàng cũng không muốn Ân Hách gặp Tạp Tây.

Đẩy cửa vào liền thấy Ân Hách đã ngủ nhưng không hề yên giấc, khuôn mặt hiện lên nét ưu sầu. Đông Hải đau lòng hôn lên lông mày của cậu, trực tiếp ôm cậu vào lòng, bàn tay to lớn ôn nhu vỗ nhẹ lên lưng.

Vốn đã không được yên ổn, lại ngửi được hương vị quen thuôc, Ân Hách liền lập tức tỉnh lại. Nhìn thấy nam nhân mà mình yêu thương, thân thể không tự chủ mà tiến sát vào lồng ngực ấm áp của Đông Hải, bàn tay nhỏ bé gắt gao nắm chặt vạt áo của hắn.

Thấy Ân Hách hành động khác thường, cặp mắt ảm đạm không hề sáng tinh anh như lúc trước, Đông Hải liền ôm chặt cậu vào lòng ngực, bàn tay nhẹ nhàng vuốt lên bụng.

"Hôm nay, bảo bối có ngoan không?"

"Ừ, bảo bối rất ngoan."

Đối với câu hỏi của Đông Hải, Ân Hách chỉ nhẹ nhàng trả lời, nếu là bình thường thì cậu đã kể cho hắn biết hôm nay đã nói gì cho bảo bối nghe.

"Đến, nói cho anh biết, Hách nhi đã nói gì với bảo bối?" Ân Hách im lặng làm cho đôi mắt của Đông Hải càng thêm âm trầm, bất quá hắn vẫn ôn nhu nói.

"Em đọc sách cho bảo bối nghe, đáng tiếc vẫn chưa đọc xong." Bởi vì giữa chừng xảy ra một chuyện làm cậu không có tâm tình đọc tiếp.

"Nga, vì sao Hách nhi lại không đọc xong?"

"Bởi vì . . . bởi vì em mệt." Vừa nghĩ tới nữ nhân gọi Đông Hải là Đông Hải ca ca, Ân Hách lại không muốn nói ra.

"Hách nhi." Thấy Ân Hách không nói chuyện của nữ nhân Tạp Tây kia, Đông Hải có chút kinh ngạc. Nhưng cũng khó trách, từ trước đến nay tính cách Ân Hách luôn ôn hòa, chắc cũng không thể nào chán ghét người khác.

"Ân?"

"Anh với nữ nhân kia không có gì, anh chỉ yêu một mình em."

Thấy Đông Hải biết cậu đang suy nghĩ chuyện gì, Ân Hách ngoại trừ kinh ngạc còn cảm thấy rất thoải mái, bất quá trong lòng vẫn cảm thấy rầu rĩ, chỉ vì ——

"Chính là . . . Em không thích cô ta gọi anh là . . . Đông Hải ca ca."

"Hách nhi, em ghen." Xem ra tiểu gia hỏa này cũng không biết mình ghen đâu, Đông Hải nhẹ nhàng nói bên tai Ân Hách.

Bị Đông Hải thả ra nhiệt khí làm cho lỗ tai cảm thấy ngứa, lại nghe thấy những lời của Đông Hải nói, Ân Hách trong nháy mắt trở nên sửng sốt. Phát hiện mình thực sự giống như Đông Hải nói, bản thân chính là đang ghen, nhiệt khí toàn thân không ngừng dồn lên mặt.

"A!" Vành ta đột nhiên bị Đông Hải liếm, Ân Hách sợ hãi lên tiếng.

"Ha hả." Đối với tiểu gia hỏa mẫn cảm này Đông Hải mới cười ra tiếng, ngược lại người trong lồng ngực hắn trở nên mềm nhẹ mà run rẩy.

"Đông Hải . ." Bị Đông Hải khẽ liếm trên vành tai cảm thấy từng đợt khoái cảm truyền đến, thân thể cũng không tự chủ được mà run rẩy.

"Hách nhi, anh yêu em, vĩnh viễn yêu em."

"Ừ, em cũng yêu anh, Đông Hải."

Vừa nói xong liền cảm nhận được Đông Hải ôn nhu hôn mình, Ân Hách càng thêm tiến sát vào lồng ngực hắn. Hiểu được người trong lòng chỉ có thể là mình, cậu không tự chủ mà cười ngọt ngào, hiện lên má lúm đồng tiền xinh đẹp.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro