Chương 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Ừ thì….” Nữ phụ số ba không đồng tình với lời bình luận của cô: “Chỉ là một tấm ảnh thôi mà chị cũng nhìn ra được loại chuyện kia, chị Lộc à có phải lâu lắm rồi chị không yêu ai đúng không? “

Ôi, cái người kia rõ ràng động một chút là đòi hỏi, chính là kiểu người mặc quần áo vào thì nghiêm túc cấm dục, cởi ra liền hóa sói.

Bạch Lộc chỉ dám nói: “Không thể trông mặt mà bắt hình dong.”

Nữ phụ số ba sờ cằm một cái, ánh mắt sâu sa nhìn Bạch Lộc:

“Em không biết chị còn có khía cạnh này đấy.”

“… Gần đây có đọc trên mạng về nhân tướng học..”

“Từ gương mặt còn có thể nhìn ra được sinh lý của người đó ạ?”

Bạch Lộc tiếp tục bịa chuyện: “Có thể thấy được một chút.”

Cô nàng thấy vậy liền kéo Bạch Lộc lại: “Vậy chị nhìn giúp em một chút, xem xem chồng tương lai của em ở phương diện kia như thế nào, có được tốt như Vương Hạc Đệ không?”

“….”

Sẽ không tốt được như Vương Hạc Đệ đâu.

Nữ phụ số ba ngồi tám chuyện bát quái với Bạch Lộc một lúc lâu, mãi tới khi đạo diễn gọi mới chịu rời đi.

Bạch Lộc mở weibo, lại thấy tên mình chễm chệ trên hotsearch, lần này là hashtag #Đau lòng cho Bạch Lộc

Cô nhấn vào xem hết một lượt rồi mới gọi cho Vương Hạc Đệ. Dường như anh cũng đang bận, mãi một lúc sau mới nhấc điện thoại, Bạch Lộc còn chưa kịp nói gì đã nghe thấy anh hỏi: “Em xong việc chưa?”

“Vẫn chưa.”

Bạch Lộc đi tới dựa người vào thân cây bên cạnh, hỏi anh: “Hạc Đệ, chuyện trên mạng là anh làm phải không?”

Bạch Lộc vừa nhìn thấy cái này, suy nghĩ đầu tiên hiện lên chính là do anh ra tay rồi.

“Anh có lợi hại không?”

Bạch Lộc bị giọng điệu kiêu ngạo của anh chọc cười: “Cảm ơn anh, Hạc Đệ.”

“Em định cảm ơn anh như thế nào?”

Vương Hạc Đệ chỉ cần dính đến Bạch Lộc là trong phút chốc liền trở nên không đứng đắn, anh cười: “Tối nay em ở phía trên nhé?”

Bạch Lộc cũng lười quản anh, nghe thấy đầu dây bên kia có tiếng ly rượu chạm nhau, hỏi anh:

“Có tiệc ạ?”

“Ừ.”

“Anh uống ít rượu thôi.”

Dạo gần đây Vương Hạc Đệ phải đi xã giao rất nhiều, lần nào về nhà người cũng nồng nặc mùi rượu. Bạch Lộc mỗi lần như vậy đều phải đi nấu canh giải rượu cho anh, mà anh cũng quấn lấy cô rất lâu mới chịu buông.

“Không nhiều.”

Vương Hạc Đệ hỏi cô: “Bao lâu nữa thì em xong việc, anh đến đón em”

“Còn phải quay một cảnh nữa.”

Bạch Lộc sợ anh say quá, nói: “Nhanh thôi, lát nữa em tự gọi xe về được”

“Gọi tài xế ở nhà tới đón đi.”

Gần đây có rất nhiều tin tức tài xế taxi hại người, Vương Hạc Đệ thực sự không yên tâm.

“Được.”

Bạch Lộc lại dặn anh: “Anh đừng uống say đấy, nếu không….”

Nghĩ đến tối hôm qua, Bạch Lộc cũng không dám nói đến chuyện quỳ sầu riêng nữa, lấp liếm: “Về nhà sớm một chút”

Vương Hạc Đệ khẽ cười một tiếng: “Được”

Quay xong cảnh cuối cùng đã hơn 7 giờ tối, Bạch Lộc chuẩn bị đi thì bị đạo diễn gọi lại, hỏi:

“Bạch Lộc, nghe nói hợp đồng của cô và công ty Phong Thụy sắp hết hạn?”

Bạch Lộc không nghĩ đạo diễn sẽ nhắc đến chuyện này, có chút sửng sốt:

“Cuối tháng này hợp đồng sẽ hết hạn.”

Đạo diễn lại hỏi: “Cô muốn ký hợp đồng với bên Đông Hằng không?”

Công ty giải trí Đông Hằng mới được thành lập năm nay, tuy là công ty mới nhưng chỉ trong vài tháng đã có chỗ đứng không nhỏ. Vốn đầu tư dồi dào, tài nguyên tìm được cũng rất tốt, đã có bao nhiêu người tranh nhau đến trầy da tróc vẩy chỉ để kí hợp đồng với bọn họ. Tuy nhiên Đông Hằng cũng vô cùng kén chọn, nếu người đó đã không nổi bật, lại không có tài cán gì, bọn họ nhất quyết không cần.

“Tất nhiên là em muốn rồi.”

Bạch Lộc tự giễu: “Nhưng cũng phải xem liệu người ta có muốn hợp tác với em không chứ”

“Hôm trước tôi đi ăn bữa cơm có gặp hội đồng của công ty bên ấy, trong lúc vô tình nhắc tới cô. Cậu ta nói khi công ty vừa thành lập đã muốn ký với cô, tiếc là lúc đó cô đang có hợp đồng với Phong Thụy rồi.”

Đạo diễn đưa danh thiếp cho Bạch Lộc: “Đây là đại diện bên Đông Hằng, khi nào hết hợp đồng cô có thể liên lạc với cậu ta.”

Nói xong lại vỗ vai cô một cái: “Cô gái, cơ hội không phải lúc nào cũng đến đâu, cố mà nắm cho thật chặt.”

Bạch Lộc cất tấm danh thiếp đi: “Cảm ơn đạo diễn ạ”

Vương Hạc Đệ có tiệc không ăn tối ở nhà, Bạch Lộc liền đi mua đồ ăn đem qua chỗ chị gái.

Đi ngang qua siêu thị của tiểu khu, Bạch Lộc vô tình ngó vào trong, ai ngờ lại thấy Tư Không Lương. Bạch Lộc cau mày theo phản xạ, còn chưa kịp đi vào đã thấy hai bóng người sánh bước ra khỏi siêu thị.

Bạch Dao nhìn thấy Bạch Lộc liền nhanh chóng bước về phía cô: “Lộc Lộc, sao em lại tới?”

“Em muốn ăn canh cá nấu dưa chua chị làm.”

Lúc này Bạch Dao mới chú ý đến túi thức ăn trên tay cô, vội vàng cầm lấy: “Muốn ăn gì sao không nói với chị luôn để chị đi mua, em là người của công chúng, sao có thể tùy tiện đi mua đồ ăn bên ngoài chứ?”

“Em đeo khẩu trang rồi.”

Bạch Lộc đưa cho chị hai cái túi, còn lại tự xách: “Nói sau đi, em cũng không nổi tiếng, dù sao cũng không mấy ai nhận ra được.”

Lúc này Tư Không Lương đã tới gần, Bạch Lộc hỏi chị: “Sao anh ta lại ở đây?”

“Vừa nãy trong siêu thị có chút chuyện, nhờ có Tư tiên sinh ra mặt giúp chị đấy.”

Sợ em gái lo lắng, Bạch Dao không nói gì về chuyện này nữa, nghiêng đầu sang mời Tư Không Lương: “Tư tiên sinh, cảm ơn anh. Nếu anh không ngại, mời anh ăn cùng chị em tôi một bữa cơm.”

Tư Không Lương chưa kịp mở miệng, Bạch Lộc đã cướp lời: “Người ta ăn đồ Tây ở nhà hàng sang chảnh, làm sao ăn được cơm canh đạm bạc như chị em mình”

Tư Không Lương phảng phất nghe thấy lời này, nhìn về phía Bạch Dao: “Tôi cũng thích ăn canh cá.”

Bạch Lộc cảm thấy cơn giận đang xông thẳng lên đầu: “Tư Không Lương, anh có tin tôi đá nốt bên đầu còn lại của anh không?”

Tư Không Lương im lặng.

Anh ta tất nhiên tin những lời này của Bạch Lộc, dẫu sao lần trước cô cũng đá một bên rồi.

Tư Không Lương không hề sợ Bạch Lộc, chẳng qua cô nàng này được cả Bạch Dao và Vương Hạc Đệ bênh vực, anh cũng không so đo với cô làm gì.

Sợ Bạch Lộc lại động tay động chân giống lần trước, Bạch Dao vội vàng kéo em gái đi:

“Lộc Lộc, đừng tức giận, chị không mời anh ta tới nhà nữa là được.”

Sau đó, Bạch Dao quay sang nhìn Tư Không Lương, nói:

“Tư tiên sinh, chuyện hôm nay cảm ơn anh, tôi đi trước.”

Nhìn sắc mặt em gái mà xem, hiển nhiên từ giờ trở đi cô cũng không dám mời người này ở lại ăn cơm nữa.

Tư Không Lương cười một tiếng: “Gặp lại sau”

“Hẹn gặp lại.”

Thấy Bạch Dao hơi mất tập trung, Bạch Lộc kéo cô một cái: “Chị!”

Lúc này Bạch Dao mới giật mình, nhanh chóng cùng em gái đi về nhà.

“Chị, em đã nói với chị bao nhiêu lần rồi, cách xa Tư Không Lương một chút, sao chị không nghe lời em?”

Bạch Dao nhỏ giọng phân bua: “Chuyện hôm nay là trùng hợp, anh ta cũng tới siêu thị mua đồ mà thôi.”

“Chị ngây thơ vừa vừa thôi. Anh ta đường đường là chủ tịch cả một công ty mà còn phải chạy tới cái siêu thị tiểu khu này để mua đồ à?”

Bạch Lộc cảm thấy chị mình cũng dễ lừa quá rồi, than nhẹ một tiếng, lại nói: “Những người phụ nữ đã qua tay Tư Không Lương còn có thể xếp thành đủ một đội bóng đấy, mấy cái mánh khóe tán gái thì anh ta kinh nghiệm lẫy lừng, cũng chỉ có chị mới tin lời anh ta.”

Bạch Dao bị em gái nói cho đỏ mặt: "Lộc Lộc, chị với anh ta không phải như em nghĩ đâu”

Bạch Lộc không nói gì nữa, lời cần nói đã nói rồi, dù sao chị cô cũng là người trưởng thành, không cần can thiệp quá nhiều vào chuyện riêng của chị.

Về đến nhà, Bạch Dao đi thẳng vào bếp, Bạch Lộc định vào giúp liền bị đuổi ra.

Trong lúc rảnh rỗi, Bạch Lộc lên mạng tìm thông tin về công ty giải trí Đông Hằng. Nghe nói ông chủ của bọn họ là người Mỹ, còn cụ thể là ai thì không có thông tin gì.

Bạch Lộc đọc qua một lượt những tin tức về Đông Hằng rồi tìm trên mạng vài lớp đào tạo kế toán viên. Cô tìm được một khóa học khá ổn, nói chuyện với người phụ trách một lúc liền chuyển khoản tiền học rồi đưa cho anh ta số điện thoại của chị gái.

Ngay sau đó, Bạch Dao bưng một nồi canh cá nấu dưa đi vào, Bạch Lộc đi lấy bát đũa, hai chị em nhanh chóng ngồi xuống bên mâm cơm.

Bạch Dao gắp cho em gái miếng đầu cá, Bạch Lộc lại xẻ một nửa gắp sang bát chị: “Mỗi người ăn một nửa.”

Bạch Lộc rất thích ăn canh cá chị nấu, đặc biệt đầu cá là món cô thích nhất. Khi còn bé hoàn cảnh gia đình không tốt, họa hoằn một tháng mới được ăn một lần.

Gia đình cha mẹ trọng nam khinh nữ, mỗi lần nấu canh đều gắp đầu và bụng cá cho em trai ăn, chỉ để lại cho hai chị em miếng đuôi cá. Có một lần, Bạch Dao không nhìn nổi loại chuyện phân biệt đối xử này, gắp đầu cá cho Bạch Lộc, cuối cùng bị đánh đến rạc người.

Ăn được một nửa, Bạch Lộc nói chuyện đăng kí lớp học đào tạo kế toán cho chị:

“Lớp này trước mắt sẽ có các ca học vào buổi tối hoặc cuối tuần. Công việc bây giờ của chị không rảnh vào cuối tuần nên em đã đăng kí các lớp buổi tối cho chị. Chị trực tiếp liên lạc với người này đi, em đã cho anh ta số của chị rồi.”

Nghe thấy em gái nói chuyện đã đăng ký học cho mình, Bạch Dao nhíu mày một cái:

“Lộc Lộc, sao em lại cứ tiêu hoang như vậy, học phí cần bao nhiêu tiền?”

“Không đắt đâu chị.”

Bạch Lộc nói: “Chị yên tâm học tập cho tốt, thi xong chứng chỉ là có thể kiếm được một công việc khá hơn bây giờ.”

Bạch Dao không ngừng tự trách bản thân, cô là chị mà lại để em gái phải lo lắng cho mình: “Đã nói rồi em cứ kệ chị. Tiền em kiếm được bao nhiêu đều bị nhà mình bòn rút, giờ chính em cũng phải dùng tiền cho nhiều chuyện, mà giờ lại chi tiền cho chị thế này…”

Bạch Lộc: “Chị, thời gian không đợi ai cả. Nhất là ở thành phố lớn thế này, muốn hòa nhập bắt buộc phải có công việc ổn định. Chị bây giờ vẫn còn trẻ, có thể học thêm được nhiều thứ. Đợi tới khi có kiến thức rồi, lúc đó không sợ không kiếm được tiền.”

.

Ở phòng bao cao cấp nào đó.

Vương Hạc Đệ và Ôn Thì Ngôn ngồi một chỗ không uống giọt rượu nào, trái lại Tùng Gia Duyệt cầm ly rượu đi khắp nơi cụng ly, sau đó lại quay đầu về phía bên này giễu cợt hai người:

“Đàn ông có vợ có khác, ngoan ngoãn nghe lời như hai chú thỏ trắng nhỏ vậy.”

Hai người liếc cậu ta một cái.

Bên cạnh có người kinh ngạc thốt lên:
“ Vương tổng sắp kết hôn à?”

Vương Hạc Đệ hiếm hoi nở nụ cười: “Sắp.”

Lời này vừa dứt, trong phòng bao vang lên hàng loạt tiếng chúc mừng, giống như ngày mai anh sẽ kết hôn luôn vậy.

Một lát sau, Tư Không Lương đẩy cửa đi vào, đi tới bên cạnh Ôn Thì Ngôn tự rót cho mình một ly rượu.

Ôn Thì Ngôn liếc cậu ta một cái, hỏi: “Đầu sao thế kia?”

Tư Không Lương: “Bị va phải.”

Ôn Thì Ngôn cười nhạo: “Đúng là ngu ngục.”

Tư Không Lương buồn bực không nói lời nào.

Vương Hạc Đệ quay về từ phòng vệ sinh, thấy Tư Không Lương cũng ở đây liền rót rượu cụng ly với anh ta. Uống được nửa ly, lúc này mới nhìn thấy vết thương trên trán bạn, hỏi han:

“Đầu sao thế kia?”

Tư Không Lương uống cạn ly rượu, không nhịn được than thở:

“Bị va phải.”

Vương Hạc Đệ: “Xấu thật đấy.”

Tư Không Lương: “…..”

Trách ai đây? Còn không phải là người kia của cậu à? Ra tay nặng như vậy, mấy ngày rồi vẫn chưa hết sưng.

Không đợi mọi người giải tán, Vương Hạc Đệ đã về trước.

Lúc về đến nhà, Bạch Lộc còn đang bận vẽ tranh, anh nhẹ bước đến sau lưng cô, lẳng lặng nhìn cô vẽ.

Bạch Lộc cảm giác được có người sau lưng mình, nghiêng đầu lại nhìn anh.

Vương Hạc Đệ cúi người xuống: “Lu Lu, cuốn sách có chữ kí của em phải đưa cho anh đầu tiên.”

“Anh hút thuốc lá.”

Bạch Lộc quay mặt qua một bên, né tránh môi của anh.

Đúng là anh đã hút thuốc.

Mấy ngày rồi không hút, ban nãy Tư Không Lương lại đưa bao thuốc cho anh, lại không nhịn được liền rút một điếu.

Vương Hạc Đệ hôn lên mặt cô một cái, nói: “Anh đi đánh răng.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro