Phiên ngoại 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

3. Jungkook bị ốm rồi.

Một buổi sáng này, Jungkook không tài nào nhấc nổi mí mắt của mình lên. Cả người vô cùng khó chịu, mồ hôi lạnh túa ra hai bên. Khẽ cựa người xoay sang bám lấy cánh tay của người bên cạnh, miệng vô thức nói từng từ rời rạc.

"Anh Taehyung...khó chịu"

Taehyung bên này lại khác hẳn, ngủ đến quên cả xung quanh, tất nhiên sẽ không bị lực kéo nhẹ bên cánh tay đánh thức. Trong mơ màng nghe thấy giọng nói quen thuộc chỉ đơn giản dùng tay vỗ nhẹ lưng cậu như dỗ dành rồi tiếp tục giấc mơ dang dở của mình.

Jungkook hiện tại cả người vô cùng bức bối, quán tính muốn lay Yoongi bên kia nhưng hắn lại đi đâu từ sớm nên đã rời giường từ lúc nào.

Dùng hai tay chống đỡ thân mình bước xuống giường. Mọi vật xung quanh trong mắt cậu như đang bị lay chuyển xoay mòng mòng. Bước chân xiêu vẹo thành công đi đến cánh cửa gỗ.

Cạch.

Cánh cửa mở ra, trời vẫn chưa sáng hẳn, hành lang vô cùng u ám. Bước sang phòng bên cạnh. Bàn tay vô lực đưa lên gõ vài cái cùng giọng mũi đáng thương gọi tên người trong phòng, Jungkook thừa nhận tình trạng bất lực hiện tại của bản thân mình khiến cậu muốn bật khóc.

Nhưng lần này lại khác, cánh cửa vài giây sau liền bật mở. Nhìn thấy bóng người quen thuộc, Jungkook cuối cùng cũng có thể nở một nụ cười nhẹ...rồi gục hẳn xuống.

...

"Chỉ là bị cảm lạnh thôi, sốt có chút cao nhưng sẽ không có vấn đề gì, mọi người đừng lo lắng quá. Chỉ cần quan tâm chăm sóc bệnh nhân chu đáo thì khoảng một tuần sẽ thuyên giảm"

Bác sĩ thu lại ống nghe của mình, bàn tay thoăn thoắt ghi đơn thuốc rồi đưa cho Seokjin đang đứng gần nhất.

"Cảm ơn bác sĩ"

"Không có gì, đó là nghĩa vụ của tôi"

Tiễn vị bác sĩ trung niên ra đến cổng, Seokjin khuôn mặt nặng nề quay trở lại căn phòng. Ánh mắt nhìn cậu mê man trên giường vô cùng đau lòng nhưng khi quay sang con người đang ngồi an tĩnh bên kia, khuôn mặt lập tức đanh lại.

"Kim Taehyung cậu cũng giỏi lắm, Jungkook bị bệnh cậu cũng không hay"

Taehyung phía này chỉ im lặng nghe lời trách móc từ anh mà không thể đáp lại câu nào. Trong chuyện này người có lỗi là hắn, người kế bên liên tục lay mình như vậy mà bản thân không hề nhận ra để cậu phải tự mình qua phòng Jimin rồi ngất đi.

Jimin đau lòng dùng khăn lau vùng trán nóng hổi của cậu, ngoài mặt không thể hiện quá nhiều cảm xúc nhưng trong lòng sớm đã đem con người vô tâm kia mắng đến không thương tiếc.

Lúc nghe thấy tiếng gõ cửa phòng cũng là lúc anh đang thay đồ dự định ra ngoài. Mở cửa ra chưa kịp nhận thức được sự việc đã thấy cậu ngay trước mặt mình ngã xuống. Khi ấy tim anh như dừng đập, hốt hoảng ôm cậu lên, xác định được cậu chỉ là bị ốm, tâm mới được thả lỏng phần nào.

Yoongi cùng Hoseok đang ở công ty đi giám sát nghe tin cậu cũng cuống cả lên nhưng công việc này không thể tùy tiện bỏ ngang chỉ biết nóng lòng muốn về nhà sớm. Namjoon lại đang bận đi lưu diễn không có ở nhà, tình cảnh của anh hiện tại là tệ nhất trong ba người, biết cậu bị ốm lại chẳng thể làm gì được.

Ty_azike

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro