ngủ cùng. làm ấm giường

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ở cách đó không xa, Đông Linh đang đứng ôm vỏ kiếm mà miệng há hốc, hai tròng mắt trừng lớn tưởng như sắp rơi ra ngoài. Đây đây đây... Đây là chuyện gì vậy, sao Thái tử điện hạ, đột nhiên lại... như vậy...

Hôn đến mức suýt không thở nổi, Mân Khuê đành phải buông ra, hơi thở dồn dập, phả hết vào khuôn mặt Minh Hạo. Đôi môi được làm trơn lại càng hồng nhuận hơn trước.

"Ngươi đang làm gì đấy?"

Viên Ngọc Chi thở hổn hển chạy về phía này, ánh mắt như muốn giết người.

Mân Khuê buông Minh Hạo ra, Viên Ngọc Chi chạy tới trước mặt: "Đồ không biết xấu hổ, ngươi dám quyến rũ Mân Khuê ca ca của ta!" Vừa nói vừa giơ tay muốn tát Minh Hạo.

Tay nàng vừa giơ lên đã bị Mân Khuê giữ lại: "Muội phát điên cái gì?"

Viên Ngọc Chi tức tối đỏ mắt: "Mân Khuê ca ca, huynh buông muội ra! Hắn dám quyến rũ huynh, muội sẽ thay huynh dạy dỗ hắn một trận!"

Mân Khuê cầm cổ tay nàng hất ra: "Muội có chừng mực cho ta!"

Viên Ngọc Chi bị Mân Khuê quát, vẻ mặt ủy khuất.

Đông Linh sợ Viên Ngọc Chi lại làm ra chuyện gì khác, vội chạy ngay tới, nói nhỏ với Minh Hạo: "Công tử, đi trước thôi."

Minh Hạo gật đầu, nhìn sang Mân Khuê một cái, quay người rời đi.

Mân Khuê hít sâu một hơi, nhìn Viên Ngọc Chi: "Muội ra đây cùng bản cung."

Vào thư phòng, Viên Ngọc Chi căm giận nói: "Tên họ Từ kia dám ôm huynh, sao huynh còn ngăn cản muội dạy dỗ hắn!"

Mân Khuê đặt hai tay sau lưng nói: "Muội nhìn lầm rồi, là bản cung ôm hắn."

Viên Ngọc Chi cũng nhìn thấy là Mân Khuê ôm cậu, chỉ là không muốn thừa nhận thôi. Không ngờ Mân Khuê lại chính miệng thừa nhận, Viên Ngọc Chi cắn chặt môi: "Tại sao?"

"Không tại sao cả."

"Tại sao lại là hắn?"

"Hắn là Thái tử phi của bản cung, bản cung ôm hắn thì đã sao?"

"Nhưng mà, nhưng mà huynh đã nói huynh không thích nam nhân!"

Ánh mắt Mân Khuê phức tạp, đúng là hắn từng nói hắn không thích nam nhân. "Đó là trước kia!"

Viên Ngọc Chi lã chã rơi lệ, không thể tin nổi: "Tức là, huynh thừa nhận huynh thích hắn?"

"Không phải." Ban đầu thì Mân Khuê phủ định hoàn toàn, nhưng ngay lập tức lại hạ giọng. "Bản cung cũng không biết."

Viên Ngọc Chi vòng đến trước mặt hắn, lắc nhẹ cánh tay hắn: "Mân Khuê ca ca, huynh tỉnh táo lại đi. Hắn chính là nhi tử của con cáo già Từ Lâm kia, trước đây Từ Lâm đã âm thầm hãm hại huynh như thế nào, chẳng lẽ huynh quên hết rồi sao?"

"Đây là hai chuyện khác nhau."

"Sao lại là hai chuyện khác nhau. Hắn là gian tế do Từ Lâm sắp xếp bên cạnh huynh, chỉ cần huynh buông lỏng đề phòng, hắn sẽ cắn lại huynh như con rắn độc, sao huynh có thể hồ đồ như vậy?"

"Đây là chuyện của ta, không cần muội quan tâm!"

Viên Ngọc Chi khóc lóc nhìn hắn: "Mân Khuê ca ca, có phải huynh đã, bắt đầu chán ghét muội rồi?"

Mân Khuê trầm mặc không nói.

Nước mắt chảy khắp khuôn mặt, nhưng Viên Ngọc Chi không quan tâm, chỉ biết ngây ngốc nhìn Mân Khuê, giọng nói khàn khàn vang lên: "Cha muội nói, huynh muốn hủy bỏ hôn ước giữa chúng ta, đây là sự thật?"

"Phải."

"Là vì tên họ Từ kia?"

"Không phải." Mân Khuê nhìn nàng, nói: "Bản cung chỉ coi muội như muội muội, cho nên, không thể thành thân cùng muội."

Viên Ngọc Chi như bị đả kích, vô cùng kích động: "Không, không phải, muội gọi huynh là Mân Khuê ca ca, nhưng muội rất thích huynh! Muội không coi huynh là ca ca, nếu huynh không thích, sau này muội sẽ gọi huynh là Mân Khuê, không gọi là ca ca nữa!"

Mân Khuê giữ chặt vai nàng: "Ngọc Chi, muội nghe ta nói!"

Viên Ngọc Chi bịt tai ra sức lắc đầu: "Không! Muội không muốn nghe! Muội đã nói rồi, nhất định muội sẽ gả cho Mân Khuê ca ca! Ngoại trừ Mân Khuê ca ca ra, muội không gả cho ai hết!"

"Muội bình tĩnh đã." Mân Khuê hơi đau đầu. Hắn vượt qua được cửa ải của Hoàng hậu và Thượng thư lệnh, nhưng cửa ải chỗ Viên Ngọc Chi mới là khó nhất.

"Ngọc Chi, muội phải hiểu rõ, ta chỉ coi muội như muội muội, dù muội gả đến đây, chúng ta cũng không thể thực sự thành phu thê!"

Viên Ngọc Chi vùi đầu vào trong ngực Mân Khuê, ôm chặt lấy hắn: "Không, muội mặc kệ, muội chỉ muốn ở bên huynh!"

Mân Khuê gạt tay nàng ra, tạo thành khoảng cách với nàng: "Muội bình tĩnh trước đi, suy nghĩ nhiều thêm nữa, ta không muốn hại muội."

Quay người rời đi.

Để lại một mình Viên Ngọc Chi trong thư phòng khóc không thành tiếng.

"Công tử, cậu nói xem có phải nữ nhân họ Viên kia phát điên rồi không, con mắt nào của cô ta thấy cậu quyến rũ Thái tử điện hạ chứ, rõ ràng Thái tử điện hạ mới là... người chủ động."

Đông Linh vừa về tới phòng đã bênh vực cho công tử nhà mình.

Minh Hạo cầm sách lên đọc: "Ta muốn đọc sách, em im lặng chút."

Đông Linh yếu ớt liếc nhìn công tử nhà mình một cái, thuận theo: "Vâng."

Minh Hạo giở một trang sách. Vừa rồi xảy ra chuyện như thế, mệt cho cậu vẫn còn im lặng đọc sách được.

Đông Linh đang không có việc gì làm bèn nhớ lại hình ảnh Mân Khuê hôn Minh Hạo vừa rồi, thật sự không tưởng tượng nổi Thái tử điện hạ luôn luôn lạnh lùng mà lại làm ra hành động như vậy.

Ý đồ muốn bát quái cực kỳ mãnh liệt, kết quả là cười gập cả lưng, nói nhỏ: "Công tử, hình như Thái tử điện hạ đối đãi với cậu khác hẳn rồi đấy."

Minh Hạo tiếp tục đọc sách, nha hoàn tinh quái bên cạnh cười toét miệng: "Em thấy, điện hạ bắt đầu thích cậu rồi."

Minh Hạo dùng quyển sách trên tay đập nhẹ vào đầu nàng: "Đừng nói linh tinh."

"Không phải nói linh tinh đâu, nếu Thái tử điện hạ không thích, sao đột nhiên lại, lại thế kia, thế kia với cậu chứ. Vừa rồi em thấy rất rõ mà."

Minh Hạo nhìn nha hoàn đang sán đến gần: "Ờ? Em thấy rất rõ?"

Đông Linh cứng người, cười trừ một tiếng: "Không phải, em chỉ không cẩn thận nhìn thấy thôi, chỉ nhìn thoáng qua thôi."

Minh Hạo không so đo với nàng nữa, nói: "Nhanh đi pha một chén trà mang đến đây."

Phản ứng đầu tiên của Đông Linh là công tử vừa hôn xong, nên bây giờ rất khát nước: "Em đi ngay đây."

Đến đêm, Minh Hạo rửa mặt xong thì cởi áo lên giường. Mấy hôm nay Mân Khuê đều muốn ngủ ở gian ngoài, cậu thì ngủ bên trong.

Mới nằm xuống chưa được bao lâu, nhắm mắt chuẩn bị chìm vào giấc ngủ.

Tấm màn bị đẩy ra, Minh Hạo mở mắt, nhìn thấy một nam tử chỉ mặc tiết y đứng cạnh giường.

Mân Khuê đặt nắm tay lên miệng ho nhẹ mấy tiếng: "Bên ngoài hơi lạnh."

Minh Hạo hiểu ý, ngồi dậy: "Vậy điện hạ ngủ trong này đi."

Đang định xuống giường, Mân Khuê giơ tay ngăn cản: "Ngươi, ở lại làm ấm giường cho bản cung."

Minh Hạo: "..."

Minh Hạo dịch người vào bên trong, Mân Khuê nằm xuống. Hai người dùng chung một chiếc gối dài, đắp chung một chiếc chăn gấm. Đây là lần thứ hai mà hai người ngủ cùng giường.

Trong chăn hơi lạnh, giờ Mân Khuê mới nhớ ra, thể chất Minh Hạo thiên về lạnh, nhiệt độ cơ thể thấp hơn người bình thường. Nếu thật sự để cậu làm ấm giường, có lẽ làm ấm cả đêm cũng chẳng có biến đổi rõ ràng.

Lúc mới ngủ, giữa hai người còn cách nhau một khoảng, nhưng đến khi thức dậy, vị trí của Minh Hạo không thay đổi, còn Mân Khuê thì dịch hẳn người vào trong, cơ thể dán vào cơ thể.

Sợ làm hắn tỉnh giấc, Minh Hạo lại nhắm mắt lại, cho đến khi Mân Khuê dậy, mới xuống giường thay quần áo.

Tâm tình Mân Khuê cực kỳ tốt. Tới triều đình, chỉ cần là những quan viên hơi tỉ mỉ một chút đều nhận ra, Thái tử điện hạ vẫn luôn mang nụ cười nhẹ trên mặt, chắc là có chuyện vui nào đó.

Hạ triều, Mân Khuê đuổi kịp bước chân của Thượng thư lệnh Viên Canh, hỏi về chuyện của Viên Ngọc Chi.

"Cữu cữu, Ngọc Chi đã tốt hơn chút nào chưa?"

"Nó hả, aizzz..." Vẻ mặt Viên Canh buồn rầu. "Từ nhỏ nó đã bị nuông chiều quen rồi, chỉ hơi không vừa lòng một chút là nóng nảy cáu kỉnh, qua một thời gian sẽ tốt hơn thôi."

Mân Khuê nghe xong, trong lòng bứt rứt: "Là bản cung có lỗi với cô ấy trước, mắc nợ cô ấy rất nhiều. Nếu sau này cô ấy có gì cần bản cung giúp, chắc chắn bản cung sẽ dốc hết sức."

"Thần thay mặt tiểu nữ tạ ơn điện hạ." Nét mặt Viên Canh vẫn rầu rĩ không vui, hiển nhiên trong lòng vẫn còn khúc mắc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro

#gyuhao