hoài nghi. chân tướng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ăn cơm xong, Thái tử phi muốn đi tắm, Thái tử điện hạ thì đến thư phòng xem công văn.

Ngày tháng vẫn cứ trôi đi. Đọc sách, vẽ tranh, đánh đàn, múa kiếm chính là một ngày của Minh Hạo. Thượng triều, phê duyệt công văn lại là một ngày của Mân Khuê.

Đêm hôm đó, động tĩnh bên ngoài phủ Thái tử rất lớn, hơn một nghìn Ngự lâm quân cầm đuốc bao vây kín phủ Thái tử. Mân Khuê đang xem công văn ở thư phòng nghe được bèn ra ngoài xem, nhìn thấy một đoàn Ngự lâm quân đứng ngoài cổng, dẫn đầu chính là Lục Vương gia Thuận Anh.

Mân Khuê đứng ở cửa, nhìn những người đứng ngoài một lượt, ánh mắt thâm trầm: "Lục hoàng huynh dẫn Ngự lâm quân đến phủ của bản cung vào đêm khuya thế này, là có chuyện gì?"

Lục Vương gia Thuận Anh đứng ra chắp tay: "Thưa Thái tử điện hạ, đêm nay có thích khách xông vào hoàng cung, muốn hành thích Hoàng thượng, đúng lúc bản vương đang ở trong cung, nên đã dẫn Ngự lâm quân truy nã thích khách. Vừa rồi thích khách vào phủ Thái tử, bản vương không dám tự ý lục soát phủ, đành phải bao vây phủ Thái tử trước, phòng ngừa thích khách chạy thoát."

Mân Khuê thầm nghiến răng, trên đời này làm gì có chuyện trùng hợp như thế, thích khách không trốn ở đâu lại trốn vào đúng phủ Thái tử của hắn, lại còn do Thuận Anh đi truy nã.

"Sự việc quá khẩn cấp, mong Thái tử điện hạ cho phép bản vương dẫn người lục soát phủ, kịp thời lùng bắt thích khách."

Mân Khuê trừng mắt với hắn một cái, nếu cho hắn lục soát phủ, tuyệt đối không phải chuyện tốt. "Việc lùng bắt thích khách bản cung cũng có trách nhiệm. Nếu thích khách đã lẻn vào phủ Thái tử, vậy nên do bản cung đích thân dẫn người đi điều tra, không cần làm phiền Lục hoàng huynh."

"Vậy... Làm phiền Thái tử điện hạ."

Mân Khuê quay người vào trong, Thuận Anh nói với sau lưng hắn: "Thái tử điện hạ, bản vương nhắc nhở một câu, thích khách bị thương ở cánh tay phải, điện hạ đừng nhận lầm."

Mân Khuê dừng lại một chút, rồi sai người đóng cửa lại, lập tức triệu tất cả thị vệ trong phủ đi tìm thích khách.

Sau khi các thị vệ đã chia nhau ra tìm, bóng dáng Minh Hạo xuất hiện trên hành lang cách đó không xa, chỉ nhìn thoáng qua về phía này rồi quay lưng rời đi. Nhìn theo bóng lưng cậu, Mân Khuê nghi ngờ nhíu mày lại.

Một canh giờ sau, thị vệ quay lại bẩm báo, vẫn không phát hiện ra thích khách. Mân Khuê trầm ngâm một lúc rồi nói: "Đi tìm tiếp!"

Thị vệ lại tản ra tiếp tục tìm kiếm, Mân Khuê thì đến chủ phòng.

Đông Linh mới đi từ trong chủ phòng ra, thấy Thái tử điện hạ vội vã tới đây, còn chưa kịp thỉnh an, Thái tử điện hạ đã đẩy mạnh cửa, đi vào trong phòng.

Minh Hạo đang ngồi trên giường nhỏ định đứng dậy hành lễ, nhưng còn chưa kịp đứng lên, Mân Khuê đã đến ngay trước mặt cậu, cầm cổ tay phải cậu kéo lên cao. Minh Hạo không phản kháng, cánh tay bị nhấc cao, ống tay áp bị vén lên tận vai, lộ ra một cánh tay trắng ngần lành lặn, không hề có vết thương nào.

Đông Linh nhìn thấy cảnh này, kêu một tiếng: "Thái tử điện hạ!"

Ánh mắt Mân Khuê trầm xuống, hơi thở dồn dập, lúc này mới phát hiện ra khoảng cách giữa hai người quá gần, cơ thể gần như dính chặt vào nhau. Cánh tay Minh Hạo bị hắn nhấc lên, ống tay áo rộng thùng thình rơi trên bả vai.

Đôi mắt như hồ sâu nghìn năm của Mân Khuê nhìn thẳng vào mắt Minh Hạo, lồng ngực phập phồng, toàn bộ hơi thở của hắn đều phả vào mặt Minh Hạo. Minh Hạo nghiêng đầu đi, Mân Khuê buông tay cậu ra, lùi ra sau mấy bước, quay người ra khỏi phòng.

Đông Linh chạy nhanh đến, chỉnh lại tay áo cho công tử nhà mình, trên cổ tay bị nắm mạnh đến mức để lại một dấu vết đỏ ửng, có thể tưởng tượng vừa rồi Thái tử điện hạ dùng lực mạnh như thế nào, đau lòng nói: "Công tử, cậu không sao chứ?"

Minh Hạo trầm mặc rất lâu mới lên tiếng: "Không sao, đi xuống đi."

Màn đêm ngoài cửa sổ lạnh như nước, thi thoảng có mấy thị vệ cầm đèn lồng đi qua. Đã lục soát khắp phủ Thái tử cũng không tìm thấy thích khách, Mân Khuê ra trả lời với đám Ngự lâm quân ở ngoài xong thì cho mọi người giải tán.

Trên bầu trời tối đen như mực, có hai nam tử đứng trên không trung, nam tử áo xanh là Thắng Triệt tiên quân, còn nam tử áo đen chính là Tịnh Hàn. Cảnh tượng giữa Mân Khuê và Minh Hạo trong phòng vừa nãy, cả hai đều thấy rõ.

Thắng Triệt tiên quân hít sâu một hơi, nhìn sang Tịnh Hàn ở bên cạnh: "Giờ ngươi vui rồi chứ?"

Tịnh Hàn cong khóe môi lên: "Năm xưa hắn cũng từng khiến bản vương phải chịu đủ mọi giày vò."

"Việc năm đó, Tử Nguyệt không có lỗi."

"Chỉ trách hắn xen vào việc của người khác."

"Năm xưa là ngươi tự tiện dùng thuật nhiếp hồn để giam cầm Ngọc Quế tiên tử trong Doãn phủ, Tử Nguyệt tiên quân chỉ tháo bỏ thuật nhiếp hồn cho cô ấy, trả tự do cho cô ấy, là chính ngươi chấp mê bất ngộ thôi."

"Nhưng nếu không phải hắn xen vào việc của người khác, hiện giờ bản vương và Ngọc Quế vẫn trường tương tư thủ." Nói xong, vung tay áo biến mất trong bóng đêm như mực.

Năm xưa lúc Tịnh Hàn hồ đồ mất linh đem lòng yêu Ngọc Quế tiên tử, cũng chấp nhất như vậy, theo đuổi một cách khổ sở mà vẫn không được, đã dùng thuật nhiếp hồn mê hoặc Ngọc Quế tiên tử, giam cầm nàng trong Doãn phủ suốt mười mấy năm.

Sau đó Tử Nguyệt tiên quân giải thoát cho Ngọc Quế tiên tử, loại bỏ thuật nhiếp hồn mà Tịnh Hàn hạ trên người nàng. Ngọc Quế tiên tử giận dữ, từ đó về sau oán hận Tịnh Hàn, thề không bao giờ gặp lại hắn.

Tịnh Hàn đau lòng bi thương, đã mấy lần lên thiên cung quỳ gối trước Ngọc Quế tiên tử nhưng vẫn không được nàng tha thứ. Sau khi mất hết ý chí thì không còn lên thiên cung lần nào nữa, cũng bắt đầu sinh ra thù oán với Tử Nguyệt tiên quân.

Sáng sớm hôm sau, một tiểu tư trong phủ phát hiện thấy một thi thể người mặc áo đen trong giếng.

Chuyện thi thể thích khách được phát hiện trong giếng của phủ Thái tử truyền đi nhanh chóng, Mân Khuê bị Hoàng đế triệu ngay vào cung hỏi.

Hoàng đế mặc long bào sáng rực ngồi trên long ỷ, sắc mặt nghiêm nghị: "Tại sao thích khách đêm qua lại ở chỗ con, Mân Khuê, con giải thích cho trẫm."

"Thưa phụ hoàng, nhi thần không biết."

"Thích khách xông vào phủ, mà con không biết?"

"Hôm qua nhi thần bận nhiều công vụ, khi nghe Lục hoàng huynh nói mới biết thích khách xông vào phủ."

Lục Vương gia đứng một bên nói: "Phụ hoàng, hôm qua thật sự nhi thần và mọi người đều nhìn thấy thích khách trốn vào phủ Thái tử, hôm qua Thái tử trả lời là không tìm thấy thích khách, rồi hôm nay lại phát hiện thi thể thích khách trong phủ, khó tránh có phần mâu thuẫn."

"Ồ?" Tầm mắt Hoàng đế dừng trên người Mân Khuê. "Thật sự có chuyện này?"

"Thưa phụ hoàng, hôm qua nhi thần dẫn người đi tìm kiếm khắp nơi trong phủ, quả thật không hề phát hiện tung tích thích khách. Về phần thi thể thích khách sáng nay, là hạ nhân trong phủ vô tình phát hiện ra."

Thuận Anh liếc nhìn Mân Khuê một cái: "Hôm qua Thái tử đã nói chắc như đinh đóng cột là thích khách không ở trong phủ, hôm nay lại tìm được, là do hôm qua Thái tử điện hạ chưa tận tâm tận lực điều tra? Hay là, trong chuyện này có ẩn tình khác?"

Mân Khuê hung hăng trừng hắn một cái, đây rõ ràng là nhân cơ hội cố ý châm ngòi.

Hoàng đế nghe Thuận Anh nói vậy, vẻ mặt không vui: "Mân Khuê, đây rốt cuộc là chuyện gì?"

Mân Khuê chắp tay trả lời: "Thưa phụ hoàng, đêm qua không tìm được thích khách là nhi thần sơ ý, xin phụ hoàng trách phạt."

Hoàng đế suy tư một lúc, hít sâu một hơi: "Trẫm không truy cứu chuyện này, quan trọng là phải điều tra rõ lai lịch thích khách. Trẫm giao trọng trách này cho con lo liệu, con thấy sao?"

Mân Khuê chắp tay nói: "Nhi thần nhất định sẽ dốc hết sức để hoàn thành."

Thuận Anh thấy châm ngòi không thành, âm thầm nghiến răng.

Trở về phủ, thị vệ thân tín đến báo cáo tình hình.

"Điện hạ, quả thật trên cánh tay phải của thích khách có một vết thương. Mặc dù thi thể được phát hiện trong giếng, nhưng thật sự thích khách có dấu hiệu trúng độc mà chết, chứ không phải chết đuối trong nước. Hơn nữa, nước giếng cũng không sâu, dù bơi kém đến mấy cũng không thể chết đuối. Suy đoán ban đầu là thích khách bị trúng độc trước, tiếp xúc với nước lạnh trong giếng dẫn đến độc phát tác rồi chết."

Mân Khuê uống một hớp trà, hơi khó hiểu, năng lực thị vệ của mình thế nào hắn là người rõ nhất: "Ngươi điều tra được?"

Thị vệ do dự một lát, mới nói thật: "Ty chức ngu dốt, may nhờ Thái tử phi chỉ điểm."

Mân Khuê hơi ngẩn ra, ánh mắt phức tạp: "Hắn còn nói gì nữa?"

"Trên người thích khách có rất nhiều vết thương, cũ mới không giống nhau, là tích lại qua nhiều năm. Thái tử phi đoán, người này là sát thủ giang hồ, sau lưng có người sai khiến."

Mân Khuê nghe xong, suy nghĩ một lát, sát thủ giang hồ là nghề chuyên nhận tiền của người ta để làm việc, nhưng ban đêm một thân một mình xông vào hoàng cung, nguy hiểm rất lớn, dù là sát thủ võ công cao cường đến đâu cũng sẽ không bao giờ bí quá hóa liều.

Cách giải thích duy nhất chính là hắn không chỉ nhận tiền mà còn bị hạ độc, để đổi lấy thuốc giải mới không thể không mạo hiểm, huống chi ở giữa còn có người âm thầm hỗ trợ, nên hắn mới có thể trốn thoát khỏi hoàng cung, trốn vào phủ Thái tử chỉ đơn giản là để giá họa. Thế nhưng trong lúc thích khách trốn trong giếng nước, gặp nước lạnh kích thích chất độc nên mất mạng.

Cách nghĩ như vậy, hoàn toàn hợp lý khách quan.

Mân Khuê bưng chén trà lên trầm ngâm, tại sao Minh Hạo phải giúp hắn?

Nhắm mắt lại, bên môi lộ ra một nụ cười lạnh, người kia là nhi tử của Từ Lâm, sao có thể giúp hắn? Nếu cậu là người đứng đằng sau sai khiến, tất nhiên là biết rõ toàn bộ chân tướng, có lẽ nói ra chỉ để giành được sự tin tưởng, Mân Khuê nghĩ vậy.

Không bao lâu sau đã điều tra được lai lịch của thích khách, Hoàng thượng khá vui, thưởng cho Mân Khuê một bức tượng san hô Nam Hải thượng hạng, còn khen ngợi không tiếc lời.

Về phủ, Mân Khuê lệnh cho hạ nhân mang san hô Nam Hải quý báu vào chủ phòng.

Đông Linh nhìn chăm chú vào san hô Nam Hải cao bằng nửa người kia, cảm thán: "Công tử, san hô Nam Hài nay đúng là vật quý báu, trông đẹp thật, lần đầu tiên em được thấy một chiếc lớn như thế."

Minh Hạo nhìn thoáng qua bức tượng san hô cao tầm nửa người kia, mím môi không nói gì.

Mấy ngày sau là đại thọ sáu mươi của Thừa tướng Từ Lâm, Trần bá đến hỏi ý kiến Thái tử phi, nên tặng thọ lễ gì.

Minh Hạo chỉ nói một câu cứ tùy tiện rồi thôi, đại thọ sáu mươi của cha mình mà chính cậu cũng không nhớ. Lúc ba tuổi đã được đưa đến đạo quán, một năm hiếm khi về phủ Thừa tướng được một lần, mà dù có về, cũng vì thân thể quá yếu ớt, không chịu được mấy ngày lại quay về đạo quán.

Tuổi tác lớn dần, cơ thể mới khỏe hơn một chút. Nhưng đối với những người trong phủ Thừa tướng, cậu thật sự rất xa lạ. Cha cậu là Thừa tướng trên vạn người, hai vị huynh trưởng lớn hơn cậu năm, sáu tuổi hiện giờ cũng là quan lớn có ảnh hướng lớn trong triều, lần này trở về từ núi Lăng Vân, gặp mặt nhau cũng chả biết nói gì, đâu có dáng vẻ như người một nhà.

Đại thọ sáu mươi của Thừa tướng, phô trương cực lớn, văn võ bá quan đều đến đủ, Hoàng hậu nương nương trong thâm cung cũng tặng thọ lễ.

Thái tử dẫn Thái tử phi đến mừng thọ, trên mặt là vẻ không tình nguyện. Minh Hạo đi theo sau Mân Khuê, khi các quan viên đến hành lễ, cậu chỉ cười nhẹ đáp lễ.

Gặp Từ Lâm mà mình căm hận trong lòng, vẻ mặt Mân Khuê không chút biểu tình chắp tay chúc mừng: "Mong Từ Thừa tướng phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn."

Từ Lâm tươi cười đầy mặt: "Có lời này của Thái tử điện hạ, nhất định cựu thần có thể sống đến trăm tuổi!" Sau lúc đắc ý, tầm mắt dừng trên người Minh Hạo phía sau Mân Khuê, thu liễm nụ cười, trong mắt có chút áy náy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro

#gyuhao