Chương 4: Quân địch giả

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cậu nói Woo-je có thể bởi vì vẻ ngoài của bạn thân mà sau đó yêu, vì vậy ở bên một tiểu ca đẹp trai khác ở lớp chọn..." Não cậu càng động càng mở lớn.

"..."

"Không được! Min-hyung kia! Phải cách Woo-je của tớ một chút!"

Hôm nay...

Suy sụp đến không muốn nói, ha ha.

——《 Nhật ký của ông bụt Ryu Min-seok 》

Sau khi hết giờ học tiết thứ nhất buổi chiều, Ryu Min-seok lập tức đứng lên. Lúc cậu đang muốn đi ra khỏi lớp, thì âm nhạc khúc dạo đầu của bài tập luyện mắt trong radio vang lên. Ryu Min-seok lập tức ngồi xuống lại, kêu rên một tiếng.

Hwang Seong-hoon nói nhỏ "Cậu làm gì thế?"

Mặt cậu không đổi sắc nói dối: "Bàng quang muốn bùng nổ."

Sau khi bài tập luyện mắt kết thúc, Ryu Min-seok chạy ngay tới lớp mười chọn ở tầng ba, giả vờ bộ dạng đi nhà vệ sinh ở đó, đáng tiếc lại không gặp được đại mỹ nhân của cậu. Cậu không vội chạy về, đặc biệt nán lại hành lang kia một lúc lâu. Nhưng cho đến khi chuông vào học vang lên cũng không gặp được. Nhưng mà cho dù không gặp được, Ryu Min-seok vẫn hồi hộp muốn chết...

Cậu cảm thấy trái tim sắp nhảy ra khỏi cơ thể, hít thở ngắn mà gấp, giống như không đủ khí oxy nên không thể nào hít thở, gò má đỏ lên. Lúc hết tiết thứ hai, cậu mặt dày mày dạn dắt Hwang Seong-hoon cùng đi. 

Ryu Min-seok cứ nói không ngừng về nam thần của cậu: "Tớ nói cho cậu, Woo-je thật sự trông rất đẹp! Dáng dấp siêu cấp dụ dỗ người ta! Cậu nói một người con trai sao có thể lớn lên được như vậy chứ! Chịu không nổi nữa a a a a Woo-je..."

Mắt cậu ấy mũi cậu ấy miệng cậu ấy bla bla...

Hwang Seong-hoon: "..."

Qủa nhiên, bệnh thần kinh hoa si [1] nổi lên vẫn rất đáng sợ.

[1] Hoa si (花痴): ý chỉ vô cùng si mê người nào đó, vô cùng bị cuốn hút.

Hai người đi xuống tầng, sau khi đến tầng ba, thì quẹo trái. Liếc mắt liền nhìn thấy "Woo-je" từ cuối hành lang đi về phía này. Anh ở đối diện từ từ đi tới, lúc giương mắt nhìn thì thoáng lướt qua hai cậu, nhưng rất nhanh dời tầm mắt đi chỗ khác. 

Hô hấp của Ryu Min-seok chậm lại, lực tay kéo Hwang Seong-hoon tăng thêm, quay đầu lại giống chạy trối chết nhìn về phía cậu ấy, không đầu không đuôi chuyển đề tài: "Tối nay ăn cái gì?"

Hwang Seong-hoon có hơi không phản ứng kịp, trong đầu đều là ba chữ bị cậu dẫn dụ kia, nên vô ý thức nói: "Woo-je?"

Min-hyung nhìn sang. Mặt Ryu Min-seok lập tức đỏ lên, kéo Hwang Seong-hoon đi nhanh hơn.

Sau khi đi vào nhà vệ sinh nam, Ryu Min-seok sụp đổ: "Làm sao bây giờ, cậu nói cậu ấy có nghe được chúng ta nói muốn ăn cậu ấy hay không... Thật muốn khóc mà a a a a!"

Hwang Seong-hoon không thể tin được: "Cậu ta vừa mới đi ngang qua hả? Sao tớ không phát hiện chứ."

Ryu Min-seok kéo Hwang Seong-hoon ra ngoài. Đúng lúc này, Min-hyung vừa đi tới chỗ quẹo, anh quẹo, lộ ra nửa bên mặt.

Hwang Seong-hoon híp mắt, nhanh chóng lắc đầu: "Qúa xa, không thấy rõ... Vừa nãy tớ chỉ nghe cậu nói chuyện, không chú ý cái khác."

Hai người lại đi vào trong nhà vệ sinh.

Ryu Min-seok mở vòi nước rửa mặt, nét mặt buồn rầu: "Trời ơi, tớ cảm thấy chỉ cần cậu ấy ở trong phạm vi tầm mắt của tớ, thì tớ sẽ rất hồi hộp..."

"Xuân tâm của cậu nhộn nhạo rồi." Hwang Seong-hoon nhìn chằm chằm mặt cậu, giống như phát hiện ra đại lục mới, "Lần đầu tiên thấy cậu đỏ mặt, đột nhiên cảm thấy thật đáng sợ."

Ryu Min-seok hít thở, ngẩng đầu nhìn mình trong gương, sờ sờ mặt, nghiêm túc nói: "Tớ thì lại cảm thấy thật xinh đẹp."

Hwang Seong-hoon: "..."

*****

Trở lại sau hai ngày cuối tuần, Ryu Min-seok cảm thấy rất không vừa lòng với kiểu phản ứng vừa nhìn thấy "Woo-je" liền hồi hộp của mình, cậu cân nhắc hồi lâu, cuối cùng nghĩ đến đối sách thu hút anh. 

Buổi sáng sau khi hết tiết thứ ba, cậu cầm bình nước nói với Hwang Seong-hoon: "Đi, đi lấy nước."

Hwang Seong-hoon đảo mắt: "Sau này một ngày chúng ta đi ba lần sao?"

"Cậu đi cùng tớ hai lần, còn lại tớ tự đi."

Hwang Seong-hoon thỏa hiệp đi theo.

Trên đường, Ryu Min-seok rất nghiêm túc xét lại bản thân: "Tớ cảm thấy tớ giống như trước là không được, thấy cậu ấy là lập tức chuyển ánh mắt, như vậy hoàn toàn không thể nào thu hút sự chú ý của cậu ấy."

Hwang Seong-hoon đảo mắt: "Cho nên cậu muốn làm gì?"

"Một lát nữa lúc thấy Woo-je, thì cậu lớn tiếng gọi tớ, gọi đầy đủ tên như vậy, biết không?"

"... Ờ."

Từ cầu thang đến chỗ máy lọc nước phải đi ngang qua phòng lớp chọn, lúc hai người đi tới lớp chọn, Min-hyung vừa đúng lúc từ phòng học đi ra, cầm bình nước. Hai người lập tức tăng nhanh nhịp bước, đi theo phía sau anh.

Hwang Seong-hoon rất phối hợp hô to: "Ryu Min-seok!"

Ryu Min-seok lớn tiếng tiếp lời: "Tớ cảm thấy câu hỏi đó không phải như thế. Cậu xem, quá trình ô tô phanh lại là chuyển động thẳng chậm dần đều, áp dụng tư duy ngược bắt đầu xem nó như một chuyển động thẳng nhanh dần đều khi đứng lại.."

Cậu nói một đống lớn không ngừng, Hwang Seong-hoon khiếp sợ đến mức cằm muốn rớt.

Ryu Min-seok rất kiêu ngạo: "Cho nên đáp án phải bằng mười hai mét trên giây."

Khà khà khà, học bá chắc chắn sẽ có ấn tượng tốt với con trai có thành tích tốt!

Sau khi Min-hyung ở phía trước lấy nước xong, Ryu Min-seok cũng không vội vàng đi theo, cặp mắt lấp lánh long lanh hỏi Hwang Seong-hoon: "Vừa nãy tớ biểu hiện như thế nào?"

Vẻ mặt của Hwang Seong-hoon có hơi không đành lòng: "...Câu hỏi này cậu học thuộc trong bao lâu?"

Bị vạch trần, nhưng Ryu Min-seok cũng không để ý, thành thật nói: "Học thuộc cả tối hôm qua."

"Lúc nãy cậu thay số liệu vào, đơn vị gia tốc thuộc sai rồi... Cậu cứ thuộc mét trên giây..."

Nghe nói như vậy, Ryu Min-seok lờ mờ: "Nếu không thì đơn vị là cái gì?"

"Mét trên giây bình phương..."

Cậu im lặng.

Sau một lúc lâu mới nói: "Seong-hoonie, chúng ta đi đường vòng trở về đi."

Ryu Min-seok thật sự không có dũng khí đi ngang qua lớp chọn nữa. Ra vẻ lợi hại, nhưng một lần nữa lại bị người ta phát hiện là đồ ra vẻ lợi hại.

*****

"Seong-hoonie, tớ cảm thấy, tớ có thể đi xoay chuyển hình tượng của tớ." Ryu Min-seok ngồi trên ghế, bình tĩnh phân tích, "Vừa nãy là tớ quá kích động, đáng lẽ tớ phải lấy tiếng Anh hoặc là ngữ văn ra khoe khoang mới đúng."

Hwang Seong-hoon không còn gì để nói: "... Cho nên rốt cuộc tại sao cậu lại nói về bài vật lý chứ, cậu không nhớ lần trước cậu mới thi vật lý được bốn mươi điểm sao?"

"Tớ cảm thấy cậu ấy trông giống học sinh khoa lý..."

"Đại ca, cũng chưa chia khoa văn lý được không nào!"

Ryu Min-seok cúi người, suy sụp dập đầu mấy cái lên bàn: "Vậy cậu cảm thấy tớ có cần lấy bài tiểu luận tiếng Anh của tớ ra xoay chuyển hình tượng của tớ hay không?"

Hwang Seong-hoon sờ cằm suy nghĩ: "Tớ cảm thấy hay là thôi đi, không bằng cậu nói xin lỗi với cậu ta thật tốt, đi theo cậu ta giải thích chuyện lần trước cậu không phải mắng cậu ta vân vân..."

Mắt Ryu Min-seok sáng lên: "Cậu nói đúng! Cậu nói quá đúng! Tớ đi ngay!"

Thấy bộ dạng này của cậu, Hwang Seong-hoon bật cười.

Ryu Min-seok lấy gương ra, dùng lược chải tóc, miệng lẩm bẩm: "Ừm, đầu tiên phải trang hoàng cho bản thân đẹp như ông bụt, mê hoặc tâm trí cậu ấy."

Rất nhanh sau đó, cậu lại thở dài.

Hwang Seong-hoon có hơi không hiểu cảm xúc lặp đi lặp lại của cậu: "Cậu làm gì?"

"Tớ cảm thấy rất có cảm giác khủng hoảng." Ryu Min-seok nhìn chằm chằm mặt mình trong gương, cắn cắn môi, "Cậu nói xem cậu ấy có thể nào yêu bản thân mình trong gương không?"

Hwang Seong-hoon: "..."

Ryu Min-seok càng nghĩ càng tự ti: "Tớ cảm giác trong thế giới của cậu ấy, tất cả mọi người đều trông rất xấu."

"... Cậu quá phóng đại rồi."

"Cậu nói Woo-je có thể bởi vì vẻ ngoài của bạn thân mà sau đó yêu, vì vậy ở bên một tiểu ca đẹp trai khác ở lớp chọn..." Não cậu càng động càng mở lớn.

"..."

"Không được! Min-hyung kia! Phải cách Woo-je của tớ một chút!"

"Im miệng đi." Hwang Seong-hoon gõ đầu cậu, "Nhưng mà, nghe người khác nói Woo-je là kiểu đẹp trai lưu manh, nhưng sao tớ chỉ cảm thấy cao lãnh..."

"Lưu manh có cái gì tốt?" Ryu Min-seok chẳng hề để ý, "Tớ chỉ thích cái bộ dáng cấm dục lại lạnh lùng này của cậu ấy, quá đẹp trai! Thật sự mạnh mẽ."

"Đừng tự sướng nữa được không? Để cho người ta ở trong đầu cậu nghỉ ngơi một chút đi anh trai nhỏ."

"Được rồi, để cho cậu ấy nghỉ ngơi mười giây."

"..."

"Tớ bắt đầu đếm đây, mười, chín, tám..."

"..." Bệnh thần kinh.

*****

Sau khi tan học, Ryu Min-seok quyết định sống bằng sức mình, không bảo Hwang Seong-hoon đi cùng cậu nữa. Cậu vừa động viên bản thân vừa đi đến lớp chọn. Trong lòng không ngừng lặp lại lời lát nữa muốn nói: Chào cậu, tớ là Ryu Min-seok lớp chín, chính là người hỏi tên cậu ở thao trường lần trước đó...

Còn phải nói cái gì...

Ryu Min-seok còn chưa nghĩ hết, thì đã đi tới cửa lớp chọn. Cậu hít thở sâu, từ vị trí cửa trước có thể thấy anh đang ngồi trên ghế, dựa vào thành ghế, một tay cầm một quyển vở, trên mặt không biểu lộ gì. Bạn nam ngồi phía trước anh nói chuyện với anh.

Ryu Min-seok thu ánh mắt, gọi một bạn nam đi về phía cửa trước này, nhỏ giọng nói: "Bạn học, có thể giúp tớ kêu bạn Woo-je lớp các cậu không?"

Nghe được cái tên này, bạn nam kia lập tức nhìn về phía Min-hyung bên kia, sau đó lập tức phản ứng lại: "À, cậu ta xin nghỉ phép rồi."

Xin nghỉ phép?!

Ryu Min-seok hóa đá...

Cái, cái gì chứ!

Anh không phải ngồi ở đó sao! Bọn họ đều không nhìn thấy sao?!

Ryu Min-seok giơ tay lên, kinh hoàng chỉ vào Min-hyung: "Cậu, cậu ấy..."

Một bạn nam ngồi hàng thứ nhất tổ thứ hai bật cười, quay đầu nhìn về phía Min-hyung: "Này, Min-hyung, cậu không được rồi, tuần này có ba người đến tìm Woo-je, cậu mới hai người!"

Nghe được giọng của cậu ta, Min-hyung ngẩng đầu lên, liếc nhìn cửa trước. Vừa hay thấy Ryu Min-seok đang chỉ anh, anh khẽ nhíu mày, rất nhanh lại cúi đầu, nhẹ nhàng "à" một tiếng.

Min-hyung...

Hóa ra, suốt bốn ngày, cậu đều tự sướng sai người rồi. Còn biến đối tượng tự sướng chính xác của cậu thành quân địch giả.

... Cậu phải về giết Hwang Seong-hoon. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro