Chương 71 - 80

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Vốn Trịnh Hòa định tổ chức tiệc Giáng sinh tại nhà mình nhưng hiện thực phũ phàng đã đã đập tan cái mộng tưởng của cậu.

Hiện thức đó chính là: chỉ vì một cuộc gọi của Bạch tiên sinh, cấp trên của cậu đã hào phóng cho ba ngày nghỉ lễ, đóng gói cậu gửi cho Bạch đại gia.

Và giờ thì hai người đang chen chúc trong siêu thị để mua đồ. Cậu lắc đầu than thở:  “Chậc chậc, ngài rõ ràng thuộc giai cấp tư sản, vì sao lại phải dẫn em đến đây mua đồ chứ?”

Bạch tiên sinh vừa chọn quà vừa đáp: “Cái này gọi là tình thú, đợi đến tuổi tôi em sẽ hiểu.”

Trịnh Hòa trêu trọc: “Mang nam tình nhân đi mua đồ là tình thú ạ?”

Bạch tiên sinh gật đầu, nói: “Hưởng thụ cảm giác chen lấn khi mua đồ là chính, em là tiện thể tính vào.”

Ánh mắt Trịnh Hòa đảo đi đảo lại, chợt cậu giật lấy xe đẩy từ tay Bạch tiên sinh, quay mông chạy thẳng.

“Trịnh Hòa, em đi đâu thế?”

Cậu không đáp lại, càng chạy nhanh hơn nữa.

“Trịnh Hòa, đứng lại!” Bạch tiên sinh đuổi theo.

Trịnh Hòa quay đầu lại làm mặt quỷ, chân vẫn chạy tiếp.

Vậy nên, cả siêu thị đều nhìn thấy cảnh một thanh niên  vẻ ngoài tầm thường, đẩy xe đẩy chạy như điên, đuổi phía sau cậu ta là một người đàn ông cao lớn, anh tuấn.

Trịnh Hòa càng chạy càng vui, có mấy khi được đùa giỡn Bạch tiên sinh như thế chứ? Có chết cũng không tiếc.

“Bảo vệ! Cậu ta cướp đồ của tôi!”

Trịnh Hòa cảm thấy không ổn, vội quay đầu lại.

Quả nhiên! Bạch tiên sinh đang chỉ tay vào mình, mà bảo vệ cũng đang chạy tới…

“Bạch Ân! Bỉ ổi!”

Bạch tiên sinh cười tự đắc.

Giáng sinh.

“Em là trái tim anh, là toàn bộ thế giới của anh…”

Tiếng chuông báo thức vang lên, Trịnh Hòa híp mắt, gạt tay một cái, điện thoại rơi xuống đất, tiếng nhạc vẫn không ngừng.

Bạch tiên sinh bị đánh thức, ông sờ soạng tắt nhạc báo thức rồi lại quay sang ôm Trịnh Hòa: “Em đổi nhạc báo thức hồi nào thế?”

Trịnh Hòa rúc vào lòng Bạch tiên sinh: “Tối qua. À, ngài dậy chuẩn bị đi.”

“Chuẩn bị gì?”

“Hôm nay là Giáng sinh mà…”

Bạch tiên sinh không có động tĩnh gì. Trịnh Hòa lấy chân đá ông nhưng đá hụt, đầu cụng vào tủ đầu giường, đau tỉnh cả người. Bạch tiên sinh xoa trán cậu, hôn lên chỗ đau: “Còn đau không?”

Trịnh Hòa nói hờn: “Ngài cũng đập thử xem có đau không… Thật là! Ngài mua loại tủ cứng thế làm gì?!” Nói xong cậu lại lấy tay đập rầm một cái, để rồi ôm tay cuộn mình trong chăn. Đau chết mất!

Bạch tiên sinh cười cười, ông càng ngày càng thích cái kẻ dở hơi này: “Thật ra, nguyên nhân khiến tôi mua cái tủ đầu giường này rất đơn giản.”

Trịnh Hòa cảm giác câu tiếp theo sẽ không tốt đẹp gì bèn bọc kín chăn, ngủ tiếp.

Bạch tiên sinh xốc chăn của Trịnh Hòa lên, nói: “Giường này được tôi đặt, thêm tủ đầu giường nữa là tổng cộng có 12 bộ phận, lúc đó tôi đã hỏi rồi, cái tủ đó là bộ phận cứng nhất của giường, bảo bối….,” Bàn tay  Bạch tiên sinh luồn vào áo cậu, “Chẳng phải em đã thử qua sao?”

Trịnh Hòa thấy thực phiền, cố gắng giữ chặt áo ngủ: “Bạch đại ca, bạch đại gia, hôm nay là Giáng sinh, chẳng phải ngài rất bận sao? Để em nghỉ ngơi một ngày có được không?”

Bạch tiên sinh cười vui vẻ lắc đầu.

Trịnh Hòa che mặt, đột nhiên đứng phắt dậy lột áo ngủ, than thở: “Mịa nó! Ngày nào thấy em cũng bị tinh trùng lên não, sớm muộn cũng suy thận! Đến đây đi! Ngài có giỏi thì vác súng ra chiến trường đi!”

Ba tiếng sau, Bạch tiên sinh khoan khái ôm Trịnh Hòa vào phòng tắm.

Hai mắt Trịnh Hòa dại ra, khóe miệng chảy nước miếng ròng ròng.

Sự thật chứng minh, Bạch tiên sinh rất giỏi.

Trịnh Hòa có một thắc mắc mà cậu vẫn luôn rất muốn hỏi…

“Bạch tiên sinh, ngài là con lai phải không?”

Bạch tiên sinh đang lái xe đưa cậu đến biệt thự ở ngoại ô, nghe vậy gật đầu: “Ừm, sao thế?”

“Ngài là con lai của người Trung Quốc với nước nào thế?”

Bạch tiên sinh nhíu mày tự hỏi: “Tôi cũng không rõ lắm, cha tôi là con lai Trung Nhật, mẹ là Nga – Úc, bà nội có một phần ba của Bồ Đào Nha, ông nội là con lai Trung – Úc.”

CMN!

Trịnh Hòa choáng váng, đây là cái dây mơ rễ má gì vậy!

“Có vẻ như vấn đề huyết thống của mẹ ngài là đơn giản hơn cả.”

Nghe Trịnh Hòa nói thế, Bạch tiên sinh cười nhạt: “Ông bà ngoại của tôi đều là người Úc, mẹ tôi nói, bà có dòng máu của ít nhất 12 quốc gia.”

Biệt thự ở ngoại ô có ba tầng, cả ba tầng đều được sơn trắng. Có một đài phun nước ở đây, dưới ánh nắng mặt trời, những tia nước phản quang sáng lấp lánh.

Trịnh Hòa chạy vòng quanh bể phun nước, cậu thực không hiểu, vì sao trời lạnh thế này mà nước vẫn chảy được.

“Vào nhà đi.” Bạch tiên sinh gọi cậu.

“Đợi em chút.” Trịnh Hòa cởi bao tay, chạm xuống mặt nước.

Oa! Nước ấm!

Trịnh Hòa âm thầm oán giận giai cấp tư sản, nhà cậu lạnh đến độ nước mũi cũng đóng băng, bật nước nóng còn phải chần chừ do dự, thế mà ở đây lại lãng phí đến mức này.

Phía trong biệt thự, người hầu đã trang trí xong xuôi. Bạch tiên sinh đang nói gì đó với quản gia, Trịnh Hòa ra hiệu cho ông rằng mình lên lầu trước.

“Em đi đâu thế?” Bạch tiên sinh hỏi.

“Thay quần áo, bộ tây trang em để lại có phải ở phòng ngài không?”

“Tôi không biết, em xem thử xem.”

Trịnh Hòa lên lầu, Bạch tiên sinh nói với theo: “Đúng rồi, Bạch Trạch Nhuận cũng ở trên đó.”

Thực ra mục đích chính khi cậu lên lầu không phải để thay quần áo mà là đưa quà Giáng sinh cho Bạch tiên sinh.

Đặt hộp quà lên giường, Trịnh Hòa mở tủ, cởi quần áo, chợt cậu nghe tiếng cửa chính khẽ mở. Trịnh Hòa không quay đầu lại, tiếp tục thay quần áo.

“Khụ khụ.”

Trịnh Hòa cài lại nút áo cuối cùng, hỏi: “Ngài sao thế? Bị cảm à?”

Không ai trả lời.

Trịnh Hòa nhìn gương, chỉnh lại quần áo, cậu nhớ sáng nay Bạch tiên sinh còn ôm mình vào phòng tắm, tận hưởng ‘uyên ương dục’, giọng cũng có vẻ thầm oán: “Ai bảo sáng nay ngài còn chạy đến phòng tắm đùa giỡn! Em đã bảo là sẽ bị cảm mà không nghe, đáng đời. Trong túi của em có thuốc cảm đấy, ngài uống đi.”

“Sao… sao anh biết sáng nay tôi nghịch nước?!” Một giọng thiếu niên vang lên, Trịnh Hòa quay đầu lại, giật mình khi thấy phía sau mình là một thanh niên ngoại quốc tóc hồng mắt xanh.

“Cậu là Bạch Trạch Nhuận?” Trịnh Hòa hỏi.

Bạch Trạch Nhuận vén tóc: “Tôi thích người khác gọi mình là Calky, anh chính là diễn viên ông già tôi đang bao hả?”

Trịnh Hòa thấy cái vẻ lưu manh này của Bạch Trạch Nhuận quen hết sức… À phải rồi, giống hệt lúc Thành thiếu bị nhốt trong WC vì không có giấy vệ sinh.

Người nghiêm túc nào cũng có một người bạn  bị bệnh thần kinh. Trịnh Hòa cảm thấy lời này đúng là chân lý.

21h30 phút, tiệc Giáng sinh chính thức bắt đầu.

Những người bạn Bạch tiên sinh mời lần lượt đến. Trịnh Hòa thì chỉ cần đi sau ông là được.

“Đây là Vương Thư Hoa, bạn tôi. A Hòa…”  Trong lúc Bạch tiên sinh giới thiệu, Trịnh Hòa mỉm cười đi lên.

Vương Thư Hoa mặc bộ đồ tây trang màu đen, phía sau có vài người đàn ông cao lớn cũng mặc đồ đen, đeo kính đen, vừa nhìn đã biết là dạng người bất hảo. Trịnh Hòa đã từng nghe chuyện về ông ta, không ngờ Bạch tiên sinh lại là bạn của một kẻ ác ôn như thế.

“Chà, đây chẳng phải cậu chàng ông mang theo trong bữa tiệc trước sao? Vẫn giữ hả?” Vương Thư Hoa tháo kính đen xuống, dò xét Trịnh Hòa.

Trịnh Hòa cười lịch sự đáp lại, tỏ ra giống như không nghe thấy lời khiêu khích của ông ta: “Chào ngài, Vương tiên sinh, tôi là Trịnh Hòa.”

“Chao ôi! Xem này! Lão Bạch, cậu ta còn không đẹp bằng ông đâu, biết nhau bao nhiêu năm giờ tôi mới biết ông có khẩu vị độc đáo như thế.”

Trịnh Hòa bắt tay Vương Thư Hoa, cố tình bóp mạnh vài cái rồi buông ra: “Về sau mong được ngài giúp đỡ.”

Vương Thư Hoa: “Ông nhìn này, cậu ta nắm tay tôi đau quá, lão Bạch…”

Bạch tiên sinh ngắt lời: “Thư Hoa, chút chúng ta nói chuyện sau, ông đi vào đi.”

“Chà! Chà! Lão Bạch, biết nhau bao nhiêu năm như thế, ông đừng có gặp sắc quên bạn thế chứ.”

Trịnh Hòa sắp không cười nổi nữa rồi: “Vương tiên sinh, ngài ghét tôi ạ?”

“Ừ.”

“Vì sao?”

Vương Thư Hoa chỉ vào mặt cậu: “Vì cậu không xứng với lão Bạch.”

Trịnh Hòa hừ lạnh, châm chọc: “Ngài quan tâm đến chuyện của Bạch tiên sinh như thế, chẳng lẽ ngài thích ngài ấy?”

Vương Thư Hoa nói rất thành thực: “Đúng thế, tôi yêu ông ấy.”

Trịnh Hòa trợn mắt há hốc mồm.

Bạch tiên sinh ôm vai Vương Thư Hoa, cười tủm tỉm: “Thư Hoa, đừng lên cơn nữa, vào đi thôi.”

“Lão Bạch, chúng ta biết nhau đã bao nhiêu năm, ông không thể…” Vương Thư Hoa còn cố sống cố chết giãy dụa, mấy người bảo tiêu phía sau đành lôi ông đi.

Bạch tiên sinh thở phào, vỗ vỗ vai Trịnh Hòa: “Em đừng để ý lời ông ta nói.”

Mỗi dịp cuối năm, công ty của Trịnh Hòa đều có hai việc lớn: chọn kịch bản và chia hoa hồng.

Việc đầu phải là tai to mặt lớn mới được tham gia, trước đây Trịnh Hòa chỉ nghe người khác kể lại, rồi đi nhặt những vai nhỏ còn thừa lại, năm nay Thành thiếu là người đại diện của cậu, vậy nên ngay từ hôm trước, công ty đã gọi điện báo cậu được dành một vị trí, sáng mai nhớ đến đúng giờ.

Trịnh Hòa vừa cúp máy liền gọi điện cho Thành thiếu để cảm ơn.

Thành thiếu cười ha ha, nói: “Cám ơn tôi cũng vô ích, cậu đi cảm ơn Bạch tiên sinh ấy.”

Lúc đó Trịnh Hòa đang ngồi trong lòng Bạch tiên sinh, hai người chỉ mặc một cái áo ngủ rồi che chăn lên, đương nhiên, lời của Thành thiếu Bạch tiên sinh cũng nghe thấy.

Bộ phim mà Đào Tiệp được diễn vai chính đã bấm máy trước bộ của Trịnh Hòa nửa năm, phần biên tập cũng đã làm xong sau Giáng Sinh mấy ngày, chỉ cần chờ qua kỳ nghỉ đông sẽ công chiếu.

Đào Tiệp rất biết cách làm nóng bản thân, trước lúc quay thì có tin cô cùng nam chính Minh Dương yêu nhau, sau lại có lời đồn cô và đạo diễn liếc mắt đưa tình, nữ số 1 cũng không chịu yếu thế, cuối cùng lại thành tin hai người tranh giành tình nhân. Vậy nên paparazzi cứ bám Đào Tiệp suốt.

Mấy chuyện này Trịnh Hòa có nghe phong thanh nhưng không rõ lắm, cậu chỉ biết là Đào Tiệp sắp phải đi nước ngoài chụp ảnh vậy nên hôm đó cậu mới cô cùng đi ăn, tiện thể chào tạm biệt. Ai ngờ hôm sau ảnh hai người liền được lên mặt báo, còn có vẻ rất thân mật.

Trịnh Hòa nhíu mày, chuyện đầu tiên cậu làm không phải gọi điện cho Thành thiếu giải thích mà đến chạy như điên tới BEACHER, lại chỗ quầy tiếp tân: “Tôi tìm Bạch Ân.”

“Cậu có hẹn ạ?”

“Không.”

Nhân viên tiếp tân rất lịch sự nói: “Xin lỗi, chỗ chúng tôi không có nhân viên nào là Bạch Ân.”

Trịnh Hòa lấy điện thoại ra gọi: “Bạch tiên sinh, em là Trịnh Hòa.”

“Ừ.” Bạch tiên sinh chỉ lạnh lùng nói ra một chữ.

Mồ hôi lạnh của cậu chạy ròng ròng, cậu không biết Bạch tiên sinh sẽ xử lý chuyện này như thế nào nhưng việc cấp bách là phải khiến mình tách bạch khỏi sự kiện này.

“Bạch tiên sinh, trên báo chỉ là giả! Ngài đừng vội tin mà giết nhầm người vô tội là em nha!”

“Cậu có chứng cứ chứng minh mình vô tội không?”

Trịnh Hòa nghẹn họng, một lúc sau mới nói nhỏ: “Chúng ta có thể gặp riêng nói chuyện không?”

“Em ở đâu?”

“Đại sảnh của BEACHER.”

“Lên đi.”

Trịnh Hòa thấp thỏm mở cửa. Bạch tiên sinh đang đứng cạnh cửa sổ lớn, đưa lưng về phía cậu.

“Bạch… Bạch tiên sinh.”

Dáng vẻ Bạch tiên sinh như là chuẩn bị đàm phán, ông đi lại gần bàn làm việc, trên gương mặt lạnh lùng lần đầu tiên không xuất hiện nụ cười khiến người ta thoải mái.

“Nói đi.” Bạch Ân nói.

Trịnh Hòa đột nhiên nhận ra, có lẽ Bạch tiên sinh giận thật. Điều này khiến cậu mừng thầm vì có lẽ, ông cũng để ý đến mình.

“Bạch tiên sinh, ngài giận à?”

Bạch tiên sinh không nói gì, hàng mày nhăn lại. Trịnh Hòa đành dằn cảm xúc muốn đùa giỡn lại, ngồi nghiêm chỉnh rồi nói: “Đầu tiên, em và Đào Tiệp chỉ là bạn bè bình thường.”

“Chứng cứ.” Hiển nhiên là ông không tin.

“Ngài còn nhớ ai đã giới thiệu chúng ta với nhau chứ? Đào Tiệp có máu ghen rất nặng, nếu giữa bọn em thực sự có gì, cô ấy đã lột da, xé xác em từ lâu rồi.”

“Không đủ, tôi đâu có biết tính cách cô ta thế nào.”

Lần đầu tiên cậu thấy khả năng phản logic của Bạch tiên sinh thực sự đáng ghét.

“À, còn nữa, chuyện của em và ngài Đào Tiệp cũng biết, có sự tồn tại của ngài, dù bọn em yêu nhau cũng đâu có kết quả?”

Bạch tiên sinh khoanh tay trước ngực, không nhìn Trịnh Hòa: “Vậy ý em là tôi là vật cản cho em tự do yêu đương?”

“Không! Không phải! Trời ạ….,” Trịnh Hòa vò đầu bứt tóc, cậu thực sự không biết giải thích như thế nào, đột nhiên cảm thấy trong lòng thực khó chịu liền thốt ra, “Tối nào ngài cũng áp bức em! Em làm gì còn sức cùng Đào Tiệp chim chuột chứ? Ngài cũng phải động não chút chứ!”

Gương mặt Bạch tiên sinh càng trở nên lạnh lùng: “Sao?”

“Sự thật chính là thế! Em tính rồi, từ khi theo ngài, trừ mấy hôm quay phim ở xa, có hôm nào em được ngủ đúng giờ không? Dù có mê công việc đến mấy cũng phải có chủ nhật! Hôm trước đi cân, em sút 2kg đấy!”

Bạch tiên sinh vốn định cố gắng duy trì vẻ ngoài lạnh lùng nhưng vẫn không nhịn được mà nhếch lên khóe miệng, lộ ra nụ cười: “Được rồi, biết em khổ, lại đây, tôi ôm xem gầy thế nào.”

Trịnh Hòa trợn trắng mắt, đặt mông ngồi lên đùi ông, thầm oán: “Ngài đã sớm biết tin này là giả đúng không?”

Bạch tiên sinh hôn lên gương mặt Trịnh Hòa, nói: “Thật ra, khi em gọi cho tôi, tôi liền biết tin này là giả.”

“Dạ?” Trịnh Hòa cảm thấy rất bất ngờ, “Ngài hiểu em đến thế sao?”

Bạch tiên sinh nhún vai: “Đừng hỏi tôi, là em quá đơn giản để hiểu.”

“Được rồi, được rồi, là em đợn giản quá, ngài chỉ cần liếc qua là thấy hết.” Trịnh Hòa nghĩ một hồi trong lòng lại thấy chua chua, “Em với Đào Tiệp bị gán ghép, ngài không có cảm giác gì sao?”

“Cảm giác gì chứ!” Bạch tiên sinh cười khẽ, cậu cảm thấy nụ cười này thật giống cười lạnh, “Khi tôi cùng A Vinh bên nhau, cậu ta cũng hay có mấy tin đồn màu hồng thế này, chẳng qua, của cậu ta là thật, còn của em là giả.”

Trịnh Hòa cảm thấy bàn tay đang vuốt ve lưng cậu đột nhiên siết mạnh.

Bạch tiên sinh thì thầm: “Trịnh Hòa đúng là ngoan.”

Trịnh Hòa nhớ tới cậu bạn trai hồi đại học của mình – A Viên. A Viên đẹp trai kiểu rắn giỏi, vẻ ngoài năng nổ, trong cái vòng luẩn quẩn này cũng được coi là nổi tiếng. Trịnh Hòa hồi đó phải cắm điểm ở bar suốt năm ngày mới chộp được, sau đấy là tấn công bằng sự dịu dàng và ân cần, cuối cùng, A Viên đồng ý phát triển xa hơn và ở chung với Trịnh Hòa.

Trịnh Hòa là kiểu đã có người yêu là sẽ không lêu lổng, ban ngày đến trường, thỉnh thoảng đi làm thêm nhưng tối nhất định sẽ về nhà. Còn A Viên chỉ an phận trong mấy tuần đầu, sau lại quay về cuộc sống trước kia.

Khi đó Trịnh Hòa thực sự yêu người đó, dăm lần bày lượt nhắc nhở rồi đâu lại vào đấy, thậm chí mọi chuyện còn nghiêm trọng hơn. Một hôm, Trịnh Hòa không nhịn nổi nữa nên đã ẩu đả, cuối cùng cả hai chia tay, không còn qua lại gì nữa.

Vậy nên Trịnh Hòa có thể hiểu được cảm giác của Bạch tiên sinh, ông cũng phải trải qua cảm giác đó rồi đấy…

Trịnh Hòa vỗ vai ông an ủi: “Ngài yên tâm đi, em sẽ không giống Vinh thiếu đâu.”

Bạch tiên sinh ghé đầu vào bờ ngực gầy gò của Trịnh Hòa: “Ừ, tôi cũng nghĩ thế, em bình thường thế này, còn không khéo miệng, có mù mới vì em mà trêu vào tôi.”

Trịnh Hòa: “…”

Khi Trịnh Hòa còn đang cố gắng dỗ Bạch tiên sinh thì phía công ty đã quyết định phương án giải quyết scandal ‘Chuyện tình của Trịnh Hòa và Đào Tiệp’ này.

Khi Trịnh Hòa lái xe về, nghe Thành thiếu giận đến chửi ầm lên: “Tôi mặc kệ! Ai muốn làm thì làm! Chuyện này đừng có dây tới tôi!”

Người đại diện của Đào Tiệp thì cố gắng khuyên bảo: “Cũng đâu phải bảo hai người yêu thật, làm bộ thôi mà, để đám paparazzi đó có tin mà đưa là được rồi.”

Thành thiếu thấy Trịnh Hòa như có chuyện muốn nói bèn hỏi: “Có phải phía Bạch tiên sinh không cho phép?”

“Chính tôi cũng không muốn.”

Người đại diện của Đào Tiệp nhìn cả hai, nói: “Tuy rằng thái độ của Bạch tiên sinh rất quan trọng nhưng Trịnh Hòa, cậu cũng biết đấy, chuyện này là đôi bên cùng có lợi, tiện giúp bộ phim sắp được phát sóng vào năm tới của hai người tăng số người xem.”

Thành thiếu đẩy người đại diện của Đào Tiệp ra khỏi cửa, quay đầu lại nói: “Chuyện này tôi sẽ nói với cấp trên, vừa nãy phải dự cuộc họp, tôi chưa kịp nói cho Bạch tiên sinh, cậu nói rồi à?”

Trịnh Hòa gật đầu: “Ừ, tôi nói rồi, ngài ấy tỏ vẻ hiểu.”

“May là thế…. nửa tiếng nữa cậu đi chụp ảnh tuyên truyền, giờ thì đi trang điểm đi.”

“Vâng.”

Buổi chiều, Trịnh Hòa vừa quay về công ty thì thấy Đào Tiệp đang ngồi trong phòng nghỉ của mình, bên cạnh cô là người đại diện hay cằn nhằn kia, giờ anh ta vẫn còn cằn nhằn với Đào Tiệp.

“Trịnh Hòa!” Đào Tiệp bỏ kính đen xuống, gọi cậu.

Trịnh Hòa tuy không thích tin đồn này nhưng công ty muốn thế, hơn nữa bạn bè với nhau cũng không cần so đo.

“Cô về lúc nào thế? Ngồi đây làm gì?”

Đào Tiệp gập người 90 độ, nói: “Thực xin lỗi, mấy hôm trước không ở trong nước, tôi không biết có chuyện xảy ra.”

“Ôi dào!” Trịnh Hòa bị thái độ nghiêm túc của Đào Tiệp làm cho bối rối, cậu vỗ vỗ vai cô, “Được rồi, chỗ này nhiều người, cô làm thế lại có tin gì truyền ra bây giờ.”

Vẻ mặt Đào Tiệp đầy áy náy: “Thực sự rất xin lỗi.”

“Không sao, không sao…,” Trịnh Hòa cười nói, “Dù sao chuyên cũng xảy ra rồi, hơn nữa, làm gì có diễn viên nào không phải chịu lời ra tiếng vào.”

“Bạch tiên sinh không làm gì anh đấy chứ?”

Trịnh Hòa lắc đầu: “Không, sao đột nhiên lại nhắc đến ngài ấy?”

Đào Tiệp nói thẳng: “Tôi sợ chứ sao, lúc trước ông ấy cưng Vinh thiếu là thế, nhưng vì anh ta lên giường với người khác nên ông mới cắt đứt mọi tiền đồ của anh ta.”

Trịnh Hòa vốn muốn hỏi ‘Năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì’ nhưng lại thấy không hỏi vẫn tốt hơn nên đành nhịn, kiếm cớ đi khỏi.

“Khoan hẵng đi.” Đào Tiệp giữ Trịnh Hòa lại, “Cuối tuần này anh xem ngài ấy có rảnh không, tôi làm tiệc nướng, mời ngài ấy đến để tôi trực tiếp giải thích.”

“Không đi được không?”

Đào Tiệp đan chéo hai tay thành hình chữ thập: “Tổ tông à, coi như là tôi cầu anh không được sao, anh không đồng ý thì đêm nay tôi sẽ không được yên giấc.”

Trịnh Hòa vui vẻ nhận lấy thiệp mời.

Cậu thực sự muốn nhìn bộ mặt Đào Tiệp lúc không ngủ được thì hai mắt thâm quầng ra sao, nhìn cái mặt đáng yêu đó của cô, hẳn là rất giống gấu trúc.

Hôm nay trong lúc trang điểm, Trịnh Hòa lén nghe được mấy chuyên viên trang điểm phía sau nói thầm về những thế lực xám ở thành phố H này, trong đó có Bạch tiên sinh. Đương nhiên, họ không dám nói tên thật mà chỉ xưng là B, nhưng Trịnh Hòa vừa nghe tới BEACHER liền nhận ra là ai.

Trịnh Hòa muốn nghe nên cố ý nghiêng đầu về phía đó, mấy cô nàng nói nửa thật nửa giả nhưng Trịnh Hòa thấy đa phần vẫn đáng tin, nhất là khi cậu nghe thấy B bao dưỡng rất nhiều người, bao gồm cả Đinh Chấn Dã đang rất nổi tiếng.

Đinh Chấn Dã là diễn viên mới lên hạng một, bề ngoài thì vẫn luôn trong sạch nhưng người trong giới đều biết anh ta có tính kiêu căng, hơn nữa gió chiều nào xoay chiều ấy.

Cơn ghen nổi lên, Trịnh Hòa lôi cuốn Hướng dẫn tình yêu ra, dựa theo câu hỏi trên đó mà gọi điện về cho Bạch tiên sinh xem ông thích cậu hay thích Đinh Chấn Dã hơn. Bạch tiên sinh cảm thấy rất kinh ngạc khi cậu gọi đến nhưng vẫn bảo thư ký giãn ra 15 phút nghỉ ngơi để bắt điện của cậu.

“Bạch tiên sinh, ngài muốn nửa kia của mình như thế nào?”

“…Nhiệt tình.”

Trịnh Hòa nhớ đến cách ăn nói và cư xử mạnh mẽ của Đinh Chấn Dã mà buồn bã.

“Vậy ngài thích loại hình như thế nào?”

“Đương nhiên là bền bỉ lúc trên giường.”

Trịnh Hòa không đỏ mặt như mọi lần mà càng cảm thấy thất vọng. Lúc lên giường cậu chẳng khác nào một khối thịt nát cả, mấy lần Bạch tiên sinh tắm cho cậu đều bảo cậu phải rèn luyện thân thể.

“Cuối cùng, ngài thích em không?”

“Không phải……”

Trịnh Hòa cảm thấy vành mắt mình đã hoen đỏ, cậu quăng điện thoại xuống đất,  thực sự muốn đánh người.

ĐM! ĐM!ĐM!ĐM!ĐM!ĐM!ĐM!ĐM!ĐM!ĐM!ĐM!ĐM!ĐM!

Bạch tiên sinh bị tiếng động phía bên kia làm cho giật mình, nhìn màn hình: cuộc gọi đã kết thúc, không biết lời vừa nãy người kia có nghe thấy không.

“Không phải em thì là ai chứ!”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro