Chương 391 - 400

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mặt Âu Dương Chí dại ra nhìn Vương Kiệt dứt từng cánh, từng cánh bách hợp, đút vào miệng ăn.

“Anh….” Cậu không biết nói sao nữa, mấy hôm rồi, chẳng nhẽ cơn sốc thất tình vẫn chưa nguôi ngoai.

“Tôi làm sao?” Vương Kiệt hỏi.

“Chẳng phải anh đỡ rồi sao, sao còn ăn cái này?” Nhìn bách hợp, Âu Dương Chí nhớ tới hôm đó, cậu cũng bị ép ăn một miếng, trong lòng lại thấy chua xót.

Vương Kiệt khựng lại, nước mắt chảy xuống, y đưa tay quệt đi, ngửa đầu lên cho chúng chảy ngược vào trong, khụt khịt mũi.

Âu Dương Chí thực không nỡ, cậu lấy một cuộn khăn giấy từ ngăn tủ ra: “Đừng cố nữa, muốn khóc thì khóc đi.”

“Ừm…” Vương Kiệt gật đầu, nước mắt nước mũi vừa chảy vào trong giờ trào ra tùm lum hết cả.

Âu Dương Chí nhìn mà phát tởm, đột nhiên, cậu cảm thấy hối hận, sao bỗng dưng lại đi thông cảm làm gì cơ chứ!

Cậu đưa giấy vệ sinh cho hắn ta lau nước mắt làm gì?

Đút thẳng vào miệng có phải hơn không.

Trịnh Hòa cảm thấy như mình vừa xuyên qua, sao mới đi có mấy phút mà đã không bắt kịp đề tài thế này?

Trịnh Hâm Minh hỏi: “Ngài quê ở đâu? Nhìn không giống người bản địa.”

Bạch tiên sinh mỉm cười nói: “Đúng thế, năm ngoái tôi mới nhận được quốc tịch Trung Quốc.”

Trịnh Hòa: “…..” Bạch tiên sinh, ông hiểu sai rồi.

Trịnh Hâm Minh lại hỏi: “Ngài và A Hòa nhà tôi biết nhau như thế nào? Đã bao lâu rồi? Trước giờ chưa thấy nó nhắc tới ngài.”

Bạch tiên sinh nói: “Chúng tôi quen nhau ở BEACHER, chừng nửa năm trước, em ấy không nhắc đến cũng không sao, dù sao người nhà tôi đều biết em ấy rồi.”

Trịnh Hòa: “…..” Sao bỗng dưng thấy mình khốn nạn thế nhỉ…..

Trịnh Hâm Minh hỏi: “Ngài làm gì? Lương một năm bao nhiêu?”

Bạch tiên sinh nghĩ nghĩ, nói: “Tôi có thể xem là không có công tác cố định, không có người phát tiền lương cho tôi…..”

Trịnh Hòa thấy càng hỏi càng khó, vội nói: “Chị, phải về nhà  thăm bố mẹ mà, giờ gần 9h rồi, chị ở lại đây một đêm hay đi luôn?”

“Ôi chao, 9 giờ rồi cơ à….” Trịnh Hâm Minh nhìn đồng hồ, đứng dậy mặc quần áo nói, “Anh chị đi đây, chỉ được nghỉ vài ngày, phải tranh thủ về sớm chứ.”

Chồng Trịnh Hâm Minh nghe vậy liền giúp cô xách túi.

Trịnh Hòa nói: “Nếu chị sốt ruột thì ngồi máy bay đi, mất hơn 2 tiếng thôi mà.”

“Công ty chị báo nghỉ đột xuất quá, đợi lúc chị muốn về thì hết vé rồi, em đi bằng cách nào?”

“Vậy sao… Em còn đang định đặt vé máy bay, chị, hay là em ngồi cùng xe với anh chị rồi về, dù sao cũng chỉ thêm mình em thôi mà.”

Bạch tiên sinh đang nhìn ra ngoài cửa sổ, nghe thế liền cứng người, ông cố gắng bình tĩnh lại rồi mới hỏi: “Em định đi đâu ?”

“Em về nhà với chị.”

“Mấy ngày?”

Trịnh Hòa nhìn về phía Trịnh Hâm Minh, Trịnh Hâm Minh nói: “Chừng 4-5 ngày.”

“Tôi cũng đi.” Bạch tiên sinh cầm di động, chần chừ một chút rồi ném cho Trịnh Hòa, “Tắt nguồn đi.”

“Nhỡ Tang Bắc có việc tìm thì sao?”

“Trốn bọn họ.”

Những ngày ở Mĩ của Mạt Mạt không khác gì con gà rơi nhầm ổ hồ ly, mạo hiểm và đầy kích thích.

Người nhà của KUY đối xử với cậu rất tốt, tuy rằng khẩu âm Tiếng Anh của họ khiến cậu nghe không hiểu lắm, nhưng một ngày 24 tiếng, dù đi đến đâu cũng có người đến chào hỏi. Sự nhiệt tình đó khiến cậu thực thích nơi đây.

Nhưng ba ngày sau, cậu mới nhận ra mình quá ngây thơ rồi.

Người nhà của KUY không phải nhiệt tình, mà là điên cả đám!

Cậu cứ tưởng sang đây chỉ để ra mắt thôi, nào ngờ nói nói thế nào, sáng hôm sau đã có tin cậu và KUY sẽ kết hôn trên báo!

Kết hôn cũng được, tình cảm của cậu và KUY rất tốt, cưới nhau cũng là chuyện hiển nhiên, nhưng những chuyện sau đó thì sao? Từ công ty, đối tác cả cũ cả mới, bạn bè, đồng nghiệp,… miễn là có can hệ với cậu đều được họ gửi mail cho!

Cái này còn nhịn được, nhưng đến fan cũng nhận được thiếp cưới là sao? Chẳng nhẽ hôm đám cưới, mọi người đông quá phải đổ xô ra đường?

Mạt Mạt cảm thấy có thể giao tiếp với đám phi nhân loại này, thương lượng với KUY, hai người quyết định…

Bỏ trốn.

Trước Trịnh Hòa có một chiếc “Gấu mèo nhỏ” hạng hai, loại này cực tốn xăng, lái từ nhà tới công ty phải mất 30 NDT, gọi taxi chỉ tốn 12. Sau Bạch tiên sinh cho cậu một chiếc Bentley nhưng bị cậu bỏ quên trên sơn trang, chưa lái về. Ông cũng không nói gì, đưa ngay cho cậu chìa khóa của một cái Equus khác. Trịnh Hòa bị mấy cái xe hàng hiệu này chiều, chỉ cần phải đi quá 300m đều phải dùng chúng, đi bộ chắc chắn sẽ run chân.

BLUE ở khu trung tâm, cách một con phố là tới trung tâm thương mại.

Bạch tiên sinh lần đầu tới nhà, đương nhiên phải có quà, Trịnh Hòa bảo Trịnh Hâm Minh đợi cậu ở bãi đỗ xe một lát, cậu lái xe đưa Bạch tiên sinh đi mua mấy thứ.

Trịnh Hâm Minh cười nhạo: “Đi có vài bước mà cũng phải có xe, chân em làm bằng gì thế? Mau đi thôi còn về.”

Trịnh Hòa nói: “Nghe vậy là biết chị mới mua xe rồi, đợi lái quen rồi, đừng nói cách một con phố, ngay trong một khu chị cũng hận không thể lái nó, em chính là ví dụ điển hình.”

Trịnh Hâm Minh giả vờ bỏ tay Đậu Đậu ra, chạy tới đuổi, Trịnh Hòa vội vàng dắt Bạch tiên sinh đi.

Lập hạ đã gần một tháng, trời càng ngày càng nóng, lúc giữa trưa, vừa thấy mặt trời Trịnh Hòa đã không muốn ra ngoài, khó khăn lắm mới đợi đến tối thì gió nóng thổi qua, trán Trịnh Hòa lại ướt đẫm mồ hôi. Cậu liếc Bạch tiên sinh, ông vận bộ âu phục thẳng thớm, khuỷu tay, cổ tay không chút nếp gấp.

“Ông mặc nhiều thế không nóng à?”

Bạch tiên sinh cười cười: “Sáng nay em lấy ra cho tôi mà.”

“Em lấy ông liền mặc?”

“Mấy bộ kia chẳng phải em giặt hết rồi sao, có mỗi bộ này khô rồi.”

Trịnh Hòa nhớ tới hôm qua, cậu vừa ăn kem vừa là quần áo, không cẩn thận liền rớt kem, thế là cả đống quần áo chưa được gấp của Bạch tiên sinh đều gặp xui. Trịnh Hòa ngượng ngùng, không dám nói gì.

Hai người chậm rãi đi trên con đường oi bức, bỗng nhiên, Trịnh Hòa nghĩ, thế này thực tốt.

Thực tốt.

Ngay từ đầu, Trịnh Hòa đã không trông cậy Bạch tiên sinh có thể nghiêm túc chọn quà, vừa vào trung tâm thương mại liền bảo ông đợi ở lầu một, cậu lấy xe đẩy lên tầng.

Cậu nhận ra mình thích đàn ông khi đang học lớp 11, người khiến cậu nhận ra điều này là cậu bạn bàn trên, rất trượng nghĩa, rất cao. Trùng hợp thế nào mà năm đó, chuyện từa lưa của bố cậu và cô giáo dạy mỹ thuật bị vỡ lở. Mẹ cậu không la ó giày xéo, lặng lẽ cầm sổ tiết kiệm, dắt tay chị cậu đi.

Đó là cái hố to cậu gặp phải ở năm 17 tuổi.

Nó suýt nữa khiến cậu không bò lên nổi.

Trịnh Hòa và cha mình sống vật vờ vài năm như thế, cô giáo dạy mỹ thuật trẻ tuổi kia đá bố cậu, chạy tới vùng núi làm giáo viên tình nguyện, nói rằng sẽ cống hiến suốt đời ở đó. Bố cậu suy sụp, ba tháng sau lại phát hiện trên cổ có u, rồi lại được bảo là u ác, dù thế nào cũng không sống được quá nửa năm.

Coi như là sám hối trước khi chết, ông Trịnh đi tìm bà Trịnh, vừa gặp, bà đã tung chiêu Hàng Long Thập Bát Chưởng chào đón, đánh xong rồi, cặp vợ chồng sống chung 20 năm đó ôm nhau khóc tu tu.

Sau đó, ông Trịnh lên thủ đô khám, bệnh viện bảo chỉ là u lành thôi, phẫu thuật xong, hai tháng sau là khỏi.

Ông Trịnh nhặt lại được cái mạng của mình, sau khi xuất viện, chuyện đầu tiên ông làm là lôi bà Trịnh đi đăng ký kết hôn lại, nhưng bà không chịu, nhất quyết về nhà mẹ đẻ, cả đời không gặp nhau.

Ông Trịnh lôi Trịnh Hâm Minh và Trịnh Hòa quỳ cùng mình, cầu xin tha thứ, bà Trịnh nhất quyết không đồng ý, mãi đến giờ, vẫn thế. Nhưng bà Trịnh sợ ông Trịnh chết lúc nào không biết, thỉnh thoảng cũng qua chăm sóc, dần dần liền dọn đến sống chung.

Trịnh Hòa không biết cái tính dở hơi của mình là do bẩm sinh hay do mấy năm đó rèn luyện ra. Cậu còn từng phân tích xem mình có bị dính thứ gọi là bóng ma thời thơ ấu không, nhưng đừng nói bóng ma, chút đen tối u ám nào cũng không có, chứ chưa nói đến bị mắc bệnh thần kinh như Bạch tiên sinh.

Thế nhưng cậu biết, cậu khát vọng một cuộc sống yên ổn hơn bất cứ ai.

Giống như bây giờ, người cậu yêu cũng yêu cậu, còn có hai con chó ngớ ngẩn.

_______

Sách báo trong siêu thị thường chia làm ba loại: sách báo thiếu nhi, tạp chí, sách đặc biệt.

Có một điều đáng tiếc là, Bạch tiên sinh bị lạc trong khu sách thiếu nhi, hơn nữa còn không tìm được lối ra.

Ông đã đi lòng vòng quanh một giá sách mấy lần, một cậu nhóc chừng 5-6 tuổi không nhịn được, túm áo Bạch tiên sinh lại hỏi: “Chú, chú đang tìm gì thế?”

Bạch tiên sinh xoa đầu cậu bé, ông ngẫm nghĩ, quyết định trả lời thật: “Sách.”

“Chỗ này toàn là sách nha,” cậu bé chỉ vào giá sách nặng trĩu, “Chú tìm quyển nào? Để cháu giúp.”

“Ha ha,” Bạch tiên sinh mím môi cười, hỏi, “Có quyển nào hay?”

Cậu bé đứng lên, kéo Bạch tiên sinh đi tới bên cạnh, Bạch tiên sinh thấy quần cậu bám bụi, cúi xuống phủi đi, cậu bé quay đầu lại, cười nói, “Cám ơn chú.”

“Không cần cảm ơn.” Bạch tiên sinh sửng sốt, ông nhìn kỹ cậu bé, cảm thấy thực hoài nghi, sao nó lại lễ phép như thế…

So với thằng con Bạch Nhuận Trạch của ông, đúng là hai giống loài khác nhau.

Trịnh Hòa xách theo một đống túi lớn túi nhỏ xuống lầu, vừa liếc qua liền thấy Bạch tiên sinh một tay chống lên quầy, một tay cầm sách. Thế nhưng, cái cục vàng vàng bên cạnh là gì?

“Bạch tiên sinh!” Trịnh Hòa gọi, “Qua đây giúp em cầm đồ với.”

“Được,” Bạch tiên sinh đi tới, cục vàng vàng đó cũng đi theo. Ông nhận lấy túi, kinh ngạc hỏi, “Sao nặng thế?”

“Em chọn hết mất thứ hay được quảng cáo, mẹ em chỉ tin đồ được xuất hiện nhiều trên TV thôi.”

“À, thế cần mua gì nữa không?”

“Thế này đủ rồi.” Trịnh Hòa nói xong, cúi đầu nhìn cục vàng vàng kia, ra là một cậu nhóc mặc áo gà con, mắt đen láy, tròn xoe, nếu bỏ qua vết sẹo lớn đến nửa bàn tay trên má thì đúng là đáng yêu.

“Bé này là?” Trịnh Hòa nhìn cậu nhóc hỏi.

“Mới quen.” Bạch tiên sinh nói.

Cậu nhóc dùng giọng điệu người lớn, nói: “Chúng tôi là bạn.”

Trịnh Hòa vừa thấy cậu bé liền thích, ngồi xổm xuống, cho cậu cây kẹo mút: “Cám ơn em đã chăm sóc Bạch tiên sinh nhà anh, em tên gì?”

Cậu nhóc nhìn Trịnh Hòa cảnh giác, lắc đầu: “Thần Thần có thể nói tên, nhưng Thần Thần không ăn đồ người lạ cho đâu.”

Ra là Thần Thần…..Trịnh Hòa hiểu ra, cười tủm tỉm nói: “Em xem, em với ông ấy là bạn,” Trịnh Hòa chỉ vào Bạch tiên sinh, “Anh với ông ấy cũng là bạn tốt, nếu em là bạn của ông ấy thì chúng ta cũng là bạn của nhau, quà bạn đưa, sao em lại không nhận chứ?”

Vẻ mặt của Thần Thần thực buồn rầu, cuối cùng, không chống đỡ nổi dụ dỗ, cậu nhận lấy kẹo mút, cầm chặt trong tay.

Trịnh Hòa thấy Thần Thần chỉ có một mình, liền hỏi: “Mẹ em đâu?”

Thần Thần chớp chớp mắt: “Mẹ? Mẹ ở trên đám mây nha.”

Trịnh Hòa cùng Bạch tiên sinh nhìn nhau, cậu che miệng, nói nhỏ: “Chẳng nhẽ mẹ em ấy mất rồi?”

Bạch tiên sinh gật đầu: “Chắc thế.”

“Vậy bố em? Chút nữa bọn anh phải đi, em ở đây một mình không an toàn, bọn anh dắt em đi tìm ông ấy.” Trịnh Hòa cảm thấy đau lòng, lật lật túi đồ, tặng hai gói đồ ăn vặt cho Thần Thần.

Thần Thần xé túi đồ ăn vặt, quệt lấy phần kem bơ trong đó, ngậm ngón tay vào miệng: “Bố đi cùng mẹ rồi, em ở với cô, sau khi tan tầm, cô sẽ tới đón.”

Trịnh Hòa ngẩng đầu, bỗng nhiên, cậu thấy một nữ nhân viên, tuổi chừng trung niên vội vã đi tới, vừa tới gần liền gõ đầu Thần Thần: “Đã bảo đợi ở cửa chờ cô cơ mà? Sao không nghe!”

Thần Thần bĩu môi, nước mắt ngân ngấn nhưng cố nén không cho nó chảy ra.

Bạch tiên sinh hơi hơi nhíu mày.

Trịnh Hòa đi lên giải thích: “Chuyện này không liên quan đến Thần Thần, là chúng tôi sai, bạn tôi muốn tìm một quyển sách nhưng không tìm được, nên mới nhờ Thần Thần giúp, sau tôi còn nấn ná hỏi em ấy mấy câu. Thực ra em ấy vẫn ngồi đợi ở cửa rất ngoan.”

Nữ nhân viên nhìn Trịnh Hòa từ đầu đến chân, lạnh lùng hỏi: “Hai người là ai?”

“Tôi….” Trịnh Hòa có chút xấu hổi, mấy hôm trước cậu còn xuất hiện trên tạp chí, chẳng nhẽ bây giờ lại tháo khẩu trang xuống, bảo ‘Tôi là Trịnh Hòa’ sao.

Nghĩ mãi không ra lý do gì, cậu đành đáp lại bằng một câu khiến người ta hoài nghi nhất, cũng vô dụng nhất: “Bọn tôi không phải người xấu, cô cứ yên tâm.”

Nữ nhân viên không nói gì nữa, lôi Thần Thần đi, Thần Thần còn quay lại vẫy tay với họ nhưng lại bị người phụ nữ đó đè lại, vừa tha lôi rồi nhét vào phòng nghỉ của nhân viên.

Trịnh Hòa nhìn theo bóng dáng một lớn một nhỏ, cảm khái: “Thần Thần thực ngoan, không ngờ bố mẹ lại… hơn nữa, cô cậu bé hình như cũng không được đối xử tốt lắm.”

Bạch tiên sinh ‘ừm’ một tiếng rất thản nhiên, không nói thêm gì.

Trịnh Hòa quay đầu lại hỏi: “Chẳng nhẽ ông không có cảm xúc gì sao?”

“Có gì đâu chứ,” Bạch tiên sinh không thèm để ý con mắt của công chúng, ôm eo Trịnh Hòa, đi xuống lầu, “Từ trước đến giờ tôi còn không biết mẹ mình trông như thế nào.”

Thường chỉ có đi theo Bạch tiên sinh là Kiệt tử, Trần Minh và DY. Thế nhưng, khoảng thời gian này, khu phía Tây đang thay máu nên tránh không được những kẻ có mắt không tròng, ông liền trang bị thêm 7, 8 người nữa, thành ra có hẳn 4 chiếc xe.

Trịnh Hòa nghĩ, dù sao thì có nhiều xe, thế nên cậu nhét đồ gia dụng hôm trước mới dọn về từ chung cư cũ mình ở, bỏ hết vào rương, nhét vào cốp xe.

Kiệt tử không rõ đầu đuôi câu chuyện, cứ tưởng Trịnh Hòa muốn lấy đồ của Bạch tiên sinh về cho mình mà thôi, liền vào phòng, lấy nào là rượu đỏ, ngà voi, đặt vào thùng. Trịnh Hòa không hiểu nổi anh ta đang làm gì liền bảo Trần Minh kéo ra chỗ khác, đừng phá đám.

Kiệt tử thấy thực buồn rầu, khi hắn đã thân thiết với ai thì nhiệt tình quá thể, vậy nên, khi mọi người đang cất đồ vào thùng thì Kiệt tử cứ xoay quanh Trịnh Hòa mà đùa cợt: “Cậu nhìn cậu đấy, có khôn hơn được không? Mấy cái xe giá chừng 100 vạn thế mà bị cậu bắt chở mấy thứ rách nát này, đồ tôi mang tới mới tốt chứ, đắt thế cơ mà, hơn hẳn đống bàn ghế nhà cậu.”

“Tôi lấy mấy cái đó làm gì, bố mẹ tôi có dùng được đâu.”

“Cậu quan tâm cái đấy làm gì, cứ cầm về, trưng đó cũng được chứ sao.”

Trịnh Hòa khoát tay: “Được, tôi mà mang chúng nó về, khéo còn bị bố tôi càm ràm sau lưng, phiền lắm, mấy thứ này chỉ là tôi không nỡ vứt đi, mà bán lại chẳng đáng là bao nên mang về thôi.”

Kiệt tử chậc chậc, nói: “Chủ tịch, ngài ngược đãi Trịnh Hòa thế nào để cậu ấy phải tính toán chi li chút tiền đó, đồ gia dụng nhà cậu ấy còn không bằng tiền xăng xe của chúng ta.”

Bạch tiên sinh cảm thấy cái tính chi li này của Trịnh Hòa rất tốt, tuy thỉnh thoảng dẫn đến mấy chuyện dở khóc dở cười nhưng nó khiến ông cảm thấy cậu rất thực tế, trong tầm tay mình chứ không mông lung mờ ảo, vì vậy, Bạch tiên sinh liếc Kiệt tử, nói: “Trần Minh, cậu đi chiếc xe bên cạnh tôi, Kiệt tử đi xe khác.”

Kiệt tử giãy nảy: “Chủ tịch! Ông đừng thế chứ, tôi và Minh Minh thân ái nhà tôi giống như đôi sam không bao giờ rời nhau, ngài chia uyên rẽ thúy như thế sẽ bị trời đánh, ngài có biết không!”

“Trời đánh? Hừ.” Bạch tiên sinh xoay người lên xe.

Kiệt tử: “…”

Cậu cảm thấy như mình bị đùa bỡn.

Từ khi Trịnh Hòa nổi tiếng nhờ Xuân Kiếp, hàng xóm, thân thích đều hay hỏi bà Trịnh tin tức về cậu.

Bà Trịnh bị hỏi nhiều, cũng tò mò Xuân Kiếp là cái gì liền chuyển tới đài đang phát phim đó xem. Đoạn đó vừa là cảnh Lưu Tử Yên và Thừa Dương phải chia lìa, Lưu Tử Yên mai phục bên cạnh một vị quan lớn, chờ thời cơ mưu sát, không dám để lộ thân phận. Cô đứng trong cửa sổ, nhìn ngoài kia, Thừa Dương đang vội vã tìm mình, hai mắt rưng rưng.

Bà Trịnh đột nhiên thích phim đó, ngồi dịt trên sofa xem, đến quảng cáo cũng không chuyển kênh, xem xong liền 4 tập được chiếu mới thấy mỹ mãn, quay sang bên cạnh thì thấy ông Trịnh đã đứng đó từ bao giờ.

“Ồ? Về lúc nào thế?” Bà Trịnh ngạc nhiên.

“Lâu lắm rồi,” ông Trịnh nói, “Bà xem gì thế? Cũng được đó chứ.”

Bà Trịnh tỉnh táo lại, hào hứng giới thiệu: “Xuân Kiếp, hay không? Con đóng đấy!”

“Đâu đâu? Sao tôi không thấy?!” ông Trịnh vui sướng.

“Ông xem kiểu gì thế? Con mình xuất hiện mấy lần rồi, để tôi nói cho mà biết, A Hòa đóng nhân vật chính đó!”

Ông Trịnh cười ha ha: “A Hòa có tiền đồ, nháy mắt đã, aiz….”

Bà Trịnh không thèm để ý đến cái sự văn nghệ đột xuất của ông, cầm điều khiển, chuyển kênh liên tục.

Ông Trịnh hỏi: “Bà lại tìm gì thế? Chẳng phải bà xem xong rồi sao, muộn thế này, bà đã nấu cơm đâu.”

“Chút nữa ăn cũng được, tôi đang tìm xem có đài khác chiếu A Hòa nhà mình không.”

Ông Trịnh nghe vậy, cũng nổi hứng xem, cùng bà Trịnh ngồi lần tìm ở các đài. Tiếc là, ngoài một vài đài báo giờ chiếu ra, những đài khác cả quảng cáo cũng không có.

Bà Trịnh thở dài: “Xem ra A Hòa nhà chúng ta còn chưa nổi tiếng lắm, chưa có người muốn nó lên TV.”

“Bà muốn biết chuyện của A Hòa thế sao? Hay là gọi điện cho nó hỏi đi.” Ông Trịnh nói.

Bà Trịnh cười đáp: “Cũng bình thường, tôi chỉ là muốn xem mấy tập trước của Xuân kiếp thôi, đài này đã chiếu được nửa rồi, đoạn trước tôi không xem nên không hiểu một vài chỗ.”

“Nhưng đài sao theo ý bà được, muốn xem tập nào thì xem, có phải chúng ta mở đài truyền hình đâu.” Ông Trịnh chế nhạo.

Bà Trịnh cũng giả vờ giả vịt thờ dài: “Sớm biết thế năm đó tôi gả cho giám đốc đài truyền hình, bây giờ có phải được xem phim thỏa thích không.”

“Giám đốc đài truyền hình sao có thể để ý đến bà chứ.”

“Tôi không đồng ý với quan điểm của ông, ” bà cốc đầu ông một cái, “Năm đó tôi cũng thuộc hàng hoa khôi ở trường đấy chứ, đi trên đường có biết bao anh huýt sáo, tiếc là, năm đó mắt mờ mới gả cho ông, cười trộm cái gì.”

“Chậc chậc, bà đúng là đổi trắng thay đen, năm đó là ai khóc cầu được gả cho tôi, bà quên đấy à?”

“Sao có thể chứ?! Rõ ràng là ông, ông nói, nếu tôi không gả cho ông, ông sẽ sống cô độc cả đời, tôi thiện lương, không đành lòng nhìn ông chết già không có ai chăm sóc nên mới đồng ý gả!” Bà Trịnh tức, tuy không nhớ rõ chuyện năm đó, nhưng bà tin chắc mình nói đúng.

Ông Trịnh nhớ rõ ràng, năm nó bà Trịnh theo đuổi mình, sao mới hơn 20 năm mà đã điên đảo thế này? Quyết tâm theo đuổi chân lý, ông kiên định đáp trả: “Bà nhớ nhầm rồi, bà quên à? Lúc ấy tôi nhớ rõ tôi phải về huyện dạy học, tối đấy bà gọi tôi ra…”

Bà Trịnh bị ông nhắc thế, cũng nhớ được đại khái, thấy chút ê mặt liền hầm hừ đứng lên: “Tôi về phòng! Đừng làm phiền tôi!”

“Tôi đã nói xong đâu…”

“Câm miệng!”

Ông Trịnh đành ngậm miệng, nhìn căn bếp trống không, lại nhìn cửa phòng ngủ, thờ dài. Bà Trịnh đang trong thời kỳ mãn kinh sao ấy, mấy năm nay, càng ngày càng khó tính, hở chút liền giận, giận xong không thèm để ý đến ai, còn bãi công.

Thấy thời cơ đang chín muồi, ông Trịnh gõ cửa, dịu dàng nói: “Mình ơi, còn giận không? Đừng giận nữa, nhé? Là tôi nhớ nhầm, năm đó là tôi theo đuổi bà, tôi phải ganh với đám thanh niên đẹp trai hồi đó, theo đuổi bà khó lắm đấy chứ!”

Lúc này, bà Trịnh mới mở cửa ra, miệng nghẹn cười mà mặt lại bày ra vẻ lạnh như tiền, nói: “Thế mới đúng chứ… trí nhớ ông không tốt gì cả! Đói không, tôi đi nấu cơm.”

Ông Trịnh lắc đầu: “Giờ này rồi, nấu cơm lại muộn, ra tiệm ăn đi.”

“Tiêu tiền linh tinh!” bà Trịnh trách cứ.

“Có đáng bao nhiêu.” Ông Trịnh đi ra cửa, lấy áo khoác cho bà Trịnh, “Trời buổi tối lạnh, bà mặc thêm đi, này.”

Môi bà Trịnh nhếch nhếch, nhận lấy cái áo.

Bà Trịnh và ông Trịnh công tác ở cùng một đơn vị, đều là giáo viên lớp 3, bà Trịnh dạy Khoa học tự nhiên, ông Trịnh dạy toán.

Mấy năm trước trên bộ yêu cầu cải cách hệ thống giảng dạy, bằng cấp của bà Trịnh không đủ, đi thi mấy năm liền đều trượt, lãnh đạo thấy dù sao cũng còn mấy năm nữa là bà về hưu, hơn nữa cũng là bậc lão thành trong trường, cần cù chỉ dạy bao thế hệ học sinh nên quyết định xếp cho bà một chức nhàn tản.

Bà Trịnh cũng biết cấp trên nghĩ thế nào, liền dứt khoát viết đơn xin từ chức, về nhà dưỡng lão.

Cả ngày bà không có việc gì làm, chỉ biết dọn dẹp phòng ở. Chợt nghĩ tới Xuân Kiếp, nhưng không nhớ nổi cái đài đợt trước xem liền chọn bừa một kênh đang chiếu, ha, đã đến kết cục rồi.

“Sao lại không được xem liền mạch chứ…” Bà Trịnh không vui.

“Đúng rồi! Tôi có cách!” Ông Trịnh nhớ đến cái máy tính trong phòng Trịnh Hâm Minh, “Chúng ta có máy tính mà, dùng nó đi.”

“Ông biết dùng sao?” Bà hoài nghi.

“Xời, có gì đâu.” Ông Trịnh gõ gõ vài cái liền kết nối mạng, mở trang web chiếu Xuân kiếp.

Bà Trịnh vui quá, vừa xem vừa nói: “Lão Trịnh! Ông giỏi thật đấy! Tốt quá… có phải giờ tôi sẽ được xem cả bộ không?”

Ông Trịnh nghe bà nói thế, nở mày nở mặt, sau lại thấy, mình cũng hơn năm mươi rồi, vui vì mấy việc nhỏ này có ngớ ngẩn quá không, liền ho một tiếng, bình tĩnh nói: “Ừm, bà xem đi, không cần phải bấm gì, nó tự nhảy sang tập tiếp theo, giống TV ấy.”

“Rồi rồi, tôi xem phim, ông làm gì thì làm đi.”

“Ừm.” Ông Trịnh bèn ngồi bên cạnh đọc sách.T

Ban đầu, ông Trịnh thấy thế này cũng rất tốt, ông đọc sách, bà xem phim, nhưng thời gian trôi qua, chớp mắt đã tới 12h trưa, bụng ông ọc ọc nãy giờ, ông buông sách, nói: “Mình ơi, giữa trưa rồi, chúng ta phải ăn cơm chứ nhỉ?”

“Tôi đang xem phim, đừng làm phiền.”

“Nhưng tôi đói, bà cũng đói phải không?”

“Đói thì đi nấu bát mì đi, trong bếp còn mì sợi, đun nước thôi là được.”

Ông Trịnh lắc đầu, tháo kính xuống, tự động vào bếp nấu cơm.

Tay nghề bếp núc của Trịnh Hòa là bố cậu truyền thụ, ăn cũng tạm, ngon hơn mẹ cậu nấu. Ông Trịnh nấu xong ba món một canh thì gọi: “Ra ăn cơm.”

Không một tiếng động.

Ông Trịnh gõ cửa: “Mình ơi, tôi nấu xong rồi, mình ra ăn rồi vào xem tiếp, tạm ngừng lại là được mà.”

Vẫn không một tiếng động.

Ông Trịnh đẩy cửa đi vào, thấy bà Trịnh đang rưng rưng nhìn màn hình, mắt đỏ rực, ông vội tới ôm bà, an ủi: “Đừng khóc, đừng khóc, phim mà thôi, lừa người đấy, tôi có khóc đâu…”

Bà Trịnh giãy khỏi lòng ông Trịnh: “Đừng có ôm sát thế, chắn hết màn hình rồi!”

“Cơm tôi làm xong rồi…”

“Ông ăn đi, tôi không đói!” Giọng bà có vẻ rất khó chịu.

Ông Trịnh: “…”

Phim còn quan trọng hơn chồng sao.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro