Chương 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ý cậu là, lô hàng đó là của Vương gia?" Vương Quýnh Nghĩa cau mày. 

"Đó là sự thật, tớ đã tận mắt chứng kiến." Dương Khả Lộ gật gật đầu, nghiêm túc nói: "Lô hàng đó không phải là hàng của nhà họ Vương nhà cậu sao? Làm sao có thể..."

 Vương Quýnh Nghĩa mím môi: " Lô hàng đó là đúng rồi. Nhà họ Vương hồi đó đúng là quan trọng, nhưng bây giờ nhà họ Vương đã bị tiêu diệt, hàng hóa lưu hành là hợp lý. " 

Dương Khả Lộ phân vân:" Nhưng họ Vương nên bị phong tỏa là cảnh sát, và hàng hóa nên được giao cho cảnh sát. Làm sao có thể ... "

Vương Quýnh Nghĩa nhìn Dương Khả Lộ khó hiểu, đột nhiên mỉm cười:" Dương Khả Lộ, tớ đã nói rằng cậu quá ngây thơ, trắng và đen, làm sao có thể có ranh giới nào không? Có thể đưa các đặc vụ chìm trong thế giới ngầm ... Có cả cảnh sát chìm trong cảnh sát bên ngoài, miễn là giá cao. Có thể mua nhiều hàng từ cảnh sát. "

"..." Dương Khả Lộ cau mày và cúi đầu xuống không thể phản bác những gì Vương Quýnh Nghĩa nói. 

Kể từ khi rời Cục An ninh Quốc gia và vào thế giới ngầm, cô đã thấy rất nhiều giao dịch của cảnh sát đen, và chỉ sau đó cô biết rằng công lý mà cô luôn giữ vững trong mắt những người đó rất dễ bị tổn thương, và nó có thể được đổi lấy rất nhiều tiền. Vương Quýnh Nghĩa nhìn Dương Khả Lộ xua tay: "Chuyện này không quan trọng, quan trọng là cậu phải lấy được lô hàng này. Nếu lô hàng này được lưu thông, không phải một hai người có thể sẽ làm hại cậu "

 " Tiểu Vương, cậu còn bao lâu nữa? Thì ra. " Dương Khả Lộ đột nhiên hỏi. 

"Một tháng." Vương Quýnh Nghĩa nói một cách bình tĩnh. Tội danh và hình phạt của nhà họ Vương chẳng liên quan gì đến cô ấy. Cô ấy đã không tham gia vào một số giao dịch, vì vậy cô ấy chỉ bị kết án vài năm. Dương Khả Lộ mở miệng, nhưng lại cúi đầu xuống.

"Cái gì?" Vương Quýnh Nghĩa hỏi. 

"Tớ nghe từ đại ca, cậu đến muốn vẫn không chịu gặp?" Dương Khả Lộ hoặc hỏi một chút.

Đôi mắt Vương Quýnh Nghĩa mờ đi trong chốc lát: " Dương Khả Lộ, cậu đều cho rằng tớ ghét cô ấy phải không?" 

"Không phải sao? Cô ấy đích thân tống cậu vào tù." 

"Không." Vương Quýnh Nghĩa mỉm cười, "Tớ rất cảm ơn cô ấy đã cho tớ cơ hội thoát khỏi gia đình và trải nghiệm cuộc sống như vậy. Làm sao tớ có thể ghét cô ấy nếu tớ yêu cô ấy? Suy cho cùng, người thân duy nhất của tớ trên đời này là cô ấy. "

" Vậy thì tại sao lại không cậu muốn gặp cô ấy? " Dương Khả Lộ hỏi.

Vương Quýnh Nghĩa cúi đầu, khi ngẩng đầu lên, đôi mắt đã đỏ hoe: "Tớ thật bẩn thỉu. Tớ ngồi tù để chuộc tội. Tớ muốn gặp lại cô ấy sau khi ra ngoài. Lúc đó, tớ trong sạch bình dân, không phải là xã hội đen. Cuộc sống nằm trong tay tớ. Khi đó, tớ có xứng với cô ấy không? "

Dương Khả Lộ cũng ướt đẫm mắt, khẽ quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cô không muốn nói về những gì đã xảy ra với mọi người bên ngoài trong vài năm qua, cũng không muốn nói về sự rạn nứt giữa mình và Vương Tỷ Hâm. Trời ơi, ông tài như thế, tại sao lại làm khó mỗi chúng ta ...

_______________________

Sau khi Long Diệc Thụy đi ra khỏi phòng tắm, nàng nhìn thấy Dương Viện Viện đang nhắm mắt dựa vào bên giường, khí chất hung dữ ban ngày đã phai nhạt, lúc này cô có vẻ đặc biệt mềm mại. Trong phòng chỉ có thể nghe thấy tiếng thở khe khẽ của hai người, Long Diệc Thụy không khỏi tiến lại gần Dương Viện Viện, cẩn thận quan sát khuôn mặt không chút thay đổi của cô, phỏng đoán đè nén trong lòng lại nhảy ra.

Nhìn thoáng qua, nàng đã thấy rõ ràng những dấu vết mơ hồ xuyên qua cổ áo của Dương Việ Viện, không phải ban ngày nàng không nghe thấy âm thanh từ trong nhà, cũng không phải là một đứa trẻ ngây thơ, loại âm thanh đó, ngốc cũng có thể đoán được. Chuyện gì đã xảy ra. 

Tự giễu nở nụ cười, quả thực muốn Dương Viện Viện điên rồi. Đang định rút người ra khỏi người Dương Viện Viện, nàng không ngờ người đang ngủ lại đột nhiên túm lấy eo mình. Long Diệc Thụylo lắng nhìn người đang từ từ mở mắt trước mặt, Dương Viện Viện ánh mắt mờ mịt, dường như vừa mới tỉnh dậy: "Em còn tưởng rằng chị sẽ hôn lén em."

"Quá tự cao rồi, em ..." Long Diệc THụy lẩm bẩm một cách không thuyết phục. 

Dương Viện Viện thực sự nở nụ cười, lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp: "Không vấn đề, em hôn chị cũng vậy thôi." Giọng nói vừa vang lên, Long Diệc Thụy chỉ cảm thấy đôi môi mềm mại của Dương Viện Viện áp vào mình, sắc mặt đỏ bừng hoàn toàn.

Nụ hôn vừa dứt, cả hai đều thở hổn hển, Dương Viện Viện khống chế vừa phải, không có ham muốn cũng không có bất mãn. Dương Viện Viện hôn lên đôi mắt ướt át của Long Diệc Thụy: "Ngủ đi." 

Cô đặt Long Diệc Thụy xuống, ôm trên giường, thoải mái vùi đầu vào vai Long Diệc Thụy. "... Lạc Nhất tiểu thư ..." Long Diệc Thụy bất lực kéo khóe miệng. 

Dương Viện Viện nhướng mi: "Đừng gọi như vậy xa lạ, em không thích."

 "... Vậy ngươi muốn ta gọi ngươi là gì?" Long Diệc Thụy lại hỏi. 

Dương Viện Viện nhìn Long Diệc Thụy nghiêm túc suy nghĩ, đột nhiên nở nụ cười: "Gọi em là yy." 

"Y... y?" Long Diệc Thụy kinh ngạc nhìn Dương Viện Viện, cái tên kỳ quái này là gì vậy? 

Dương Viện Viện nhướng mày: "Uh-huh." 

"Ồ... vậy thì đừng gọi tôi là Long tiểu thư, cứ gọi tôi là Thụy Tử." Long Diệc Thụy lúng túng nói. 

Đôi mắt cười của Dương Viện Viện cong thành nếp gấp: "Được rồi, THụy Tử."

Long Diệc Thụy sững sờ, bất định nhìn người trước mặt, loại giọng điệu gọi là Thụy Tử này rất quen thuộc với Long Diệc THụy ...

 Dương Viện Viện không cho nàng cơ hội hỏi han, xoa xoa đỉnh đầu Long Diệc Thụy: "Hôm nay chị có mệt không?"

 "Không..." Long Diệc THụy đột nhiên nghĩ đến những gì nàng đã nghe thấy khi đứng ở cửa phòng lâu như vậy

 "Em là người mệt sao?" Dương Viện Viện đột nhiên đứng dậy và nhìn chằm chằm khi cô nghe thấy, nhìn Long Diệc THụy, cô cười xấu xa: "Thụy Tử đang ghen?" 

Long Diệc Thụy mặt đỏ bừng quay đầu lại: "Tại sao! Tôi chỉ gặp cô có vài ngày." 

"Ừ, chỉ có một vài ngày. "Dương Viện Viện lại ôm Long Diệc THụy nói đùa:" Chỉ là để cho chị ôm vài ngàu, chị thật là tuyệt. "

"..." Hai người đều không nói nên lời, cho đến khi Long Diệc Thụy sắp ngủ say, sững sờ cảm thấy Dương Viện Viện hôn lên má nàng một nụ hôn. "Mọi thứ đều là giả vờ ... em chỉ yêu mình chị." 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro