Chương 12.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mạch Vy thất thần ngồi trước bàn ăn cơm, khoảng một tiếng trước đã xảy ra sự kiện hết sức kinh khủng không thể phủ nhận là Lục Trình Dận hôn cô.

Đệt😑.

Lúc đó Lục Trình Dận đã nói gì?, hắn nói hắn " đang đòi phúc lợi nên có của một người bạn trai".

Ngoạn tào, tuy là làm việc chung đã lâu rồi nhưng cô chỉ mới làm bạn gái có một ngày thôi được không, hắn không biết liêm sỉ à?.

Nụ hôn đầu của lão nương, mẹ ơi~

Ờ thì... tuy hôn môi rất kích kích nhưng mà cô không thể chấp nhận được sự thật như thế có được hay không.

Còn bây giờ thì sao?... Mạch Vy đột nhiên muốn từ chức về nhà, cô muốn khóc.

Nhà ăn của bệnh viện lúc nào cũng náo nhiệt, được chia ra làm hai khu, khu A dành cho bác sĩ và y tá, khu B dành cho bệnh nhân và người nhà, Mạch Vy là y tá, vì vậy đương nhiên phải đi đến khu A.

Hôm nay cô cũng gặp được cặp đôi mà mình hay y y như thường lệ, có điều là lúc trước thì còn gán ghép náo nhiệt cho hai người, bây giờ thì không có tâm trạng.

Chuyện của cô còn rắc rối lắm.

Ngồi thất thần một lúc thì Lục Trình Dận mang hai phần cơm đến, không cần phải nghĩ, hai phần thì cô một phần rồi.

Đầu bếp có lẽ quá hiểu tính khí ưa sạch sẽ của Lục Trình Dận, vì thế còn rất hiểu ý thêm cho hắn một cái khay đựng cơm.

Trước khi đi lấy cơm, hắn còn nói rằng " đây là việc của bạn trai nên làm".

Cho cô xin có được không?, cô nói là muốn ăn cơm với hắn khi nào chứ.

Mạch Vy thừa biết tính tình của hắn, thể nào cũng như mọi khi, trong quá trình ăn thấy cô có động tác gì không hợp ý với hắn là y rằng sẽ không tha cho cô.

Thử hỏi, ăn cơm là thời khắc thiêng liêng để nếm trải tinh hoa đất trời, hễ một chút là bị bới móc như vậy thì ăn còn ngon được sao?.

Mà động tác quá đà của cô thì hơi bị nhiều, Lục Trình Dận chướng mắt cô như vậy thì tại sao lại muốn làm bạn trai của cô chứ.

Lục Trình Dận nổi tiếng như thế nào thì người trong bệnh viện không nói cũng biết, bình thường có mấy chị em đi ăn chung với cô, bây giờ thì thấy bên cạnh cô có thêm Lục Trình Dận to bự thì ai nấy đều đi đường vòng, mấy cái bàn xung quanh bàn cơm cô ngồi trống vắng không có một ai.

Mạch Vy:"..."😑.

Mọi người làm ơn đừng kỳ thị đồng loại như tôi có được không, tôi áp lực lắm, đừng bỏ rơi tôi.

Người ta yêu đương rất thắm thiết, sao tới phiên cô lại né tránh như né ôn thần thế này....

Lúc này Lục Trình Dận ngồi xuống đối diện, chủ động dọn chén đĩa ra bàn:" ăn cơm đi ".

" oh..."
Mạch Vy cứng đờ đáp lại, mắt nhìn món ăn phong phú gấp đôi cơm của cô ăn bình thường đang đặt trên bàn, đỏ cả mắt, có phải cô được hưởng ké phúc lợi của Lục Trình Dận hay không.

Khi Mạch Vy cứng ngắc cầm đũa chuẩn bị gắp thức ăn, Lục Trình Dận liền ngăn lại:" khoan đã ".

" hả.... có... có chuyện gì?".
Mạch Vy trố mắt nhìn, cô làm gì sai rồi hả, cô gian nan hít thở một cái.

Lục Trình Dận hít mắt nhìn cô:" đã rửa tay chưa?".

Mạch não của Mạch Vy còn đang đình chỉ bãi công, nói thật:" vẫn chưa".

Méi yòu~ méi yòu ah~

Vừa nói xong, cô liền nhìn thấy Lục Trình Dận chuẩn bị hắc hóa, vẻ mặt âm u lắm, chỉ còn chờ bộc phát nữa mà thôi.

Xong rồi, thật sự xong rồi, bình thường cô đều rất tự giấc, sạch sẽ, rửa sạch tay mọi lúc mọi nơi, nhưng hôm nay lại quên mất, huhu, đã bảo là cô không muốn đi ăn cơm với hắn cơ mà~ mẹ ơi~.

Lão mẹ ở nhà: " kêu mẹ cũng vô dụng".

Mạch Vy:"....".

Cứ tưởng Lục Trình Dận sẽ bộc phát hết chê bai rồi lại đến lải nhải, không ngờ hắn chỉ thở dài, giành lại đôi đũa trên tay cô, bình tĩnh nói:" đi rửa tay, rửa sạch thì mới được ăn cơm".

Mạch Vy chỉ có thể tuân lệnh, chạy thụt mạng đi rửa tay.

Rời khỏi tầm mắt của Lục Trình Dận, cô liền cảm thấy như được sống lại.

Chắc do bị chấn thương tâm lý trong thời gian dài bị Lục Trình Dận chửi đi, bây giờ lại khiêm chức bạn gái của Bác sĩ Lục, áp lực càng thêm lớn.

Cô còn bị ám ảnh mà~.

Cô rời khỏi Lục Trình Dận, đám chị em thân thiết liền như cũ dính vào cô, hỏi cô tình hình, mà cô thì biết nói gì đây?, nói là bạn trai đi ăn cơm trưa với bạn gái à?.

Nói ra để mọi người cùng nhau kinh hoàng?.

Một bà chị lão luyện khoa nội ôm vai cô, vẻ mặt rất quan tâm hỏi:" Tiểu Mạch à, Bác sĩ Lục hôm nay không vui sao?, thật khổ cho em quá, tụi chị ngồi bên kia đều thấy rõ lúc ăn cơm vẻ mặt của em còn hơn cả bị táo bón, chắc đối diện với bác sĩ Lục áp lực lắm, cố lên nhé".

Mạch Vy: ".....". 😑

Bà chị này làm y tá ở khoa trực tràng, ngữ điệu đều rất chuyên nghành, chuyên nghành đến nỗi làm cô sợ hãi.

" đúng rồi, vẻ mặt chị Tiểu Mạch lúc ấy giống như 50 sắc thái ấy".
Một bé y tá bên khoa tai mũi họng nói .

Mạch Vy: 😑.

Cho hỏi cô biểu hiện rõ ràng như thế à?.

Cả đám liền đồng loạt gật đầu.

😑😑😑.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro