Chương 5: Lạnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Các vòng tròn giao tiếp khác nhau có nghĩa là các cá tính khác nhau.

Các luồng gió khác nhau có nghĩa là bạn đang bị cuốn đi theo các hướng khác nhau. Bạn đã tìm được hướng đi cho mình chưa?
__________
LIÊN HOAN PHIM

(Lưu Hạo Nhiên trên thảm đỏ Liên hoan phim quốc tế Thượng Hải năm 2016 (2016 Shanghai International Film & TV Festival))

Tôi đã tham dự liên hoan phim vào năm ngoái và nghĩ rằng nó khá thú vị, nhưng vẫn sẽ cảm thấy một chút bất an. Tôi không thoải mái khi ở chỗ đông người. Khi có nhiều người, tôi cảm thấy lúng túng và không biết phải nói gì. Mỗi lần như vậy, tôi chỉ muốn tìm một góc yên tĩnh để trốn. Nhưng ngay cả khi tôi đã trốn vào một góc, tôi không thể cứ ngồi đó và nghịch điện thoại trong suốt cả buổi (cười) - điều đó sẽ không thích hợp.

Tôi có một số người bạn hay đến các buổi tụ tập lớn và biết mọi người ở đó, nhưng vì tôi chưa làm việc lâu và chưa quay nhiều bộ phim nên tôi thường chỉ biết một hoặc hai người. Và khi tôi nhìn thấy họ, tôi bám dính họ như thể họ là huyết mạch của mình, và sẽ nói chuyện không ngừng với họ. Đôi khi tôi thực sự ước rằng mình có tài năng thiên bẩm để có thể nhanh chóng hòa nhập với những người mới trong môi trường như vậy.

(T/N: Chúng ta có thể dành một chút thời gian để ghi nhận thực tế rằng Lưu Hạo Nhiên đã có tiến bộ vượt bậc về mặt xã giao kể từ khi cuốn sách này được viết. Một trong những điều thú vị nhất là trong các sự kiện diễn ra cuối năm 2018 mà Hạo Nhiên tham dự, cậu ấy là một "cánh bướm xã giao," dường như quen biết tất cả mọi người và có thể trò chuyện với bất cứ ai cậu ấy ngồi cùng. Ngoài những người mà cậu ấy đã làm việc cùng, cậu ấy cũng có quan hệ thân thiện với tất cả mọi người từ các lãnh đạo cấp cao của iQiyi, giám đốc điều hành của Hoa Nghị Huynh Đệ, tổng biên tập của các ấn phẩm tạp chí lớn nhất Trung Quốc, đến các đạo diễn như Quản Hổ và Tằng Quốc Tường, chưa kể đến các nam nữ diễn viên khác. Cậu ấy thực sự trở nên tự tin hơn.)

Lần này, sau hoạt động đi thảm đỏ còn có tiệc tối. Những người khác trong đội ngũ sản xuất của chúng tôi bận tiếp nhận phỏng vấn, nên chỉ có tôi ngồi đó như một gã ngốc. Rất may, một đàn chị biết tôi không thoải mái lắm trong môi trường như thế này đã đến và trò chuyện với tôi một lúc. Và cuối cùng, tôi đã tìm thấy Trương Nhược Quân và bám lấy anh ấy. Chúng tôi lấy đồ uống và tìm một chiếc ghế dài ngồi trò chuyện.

(Lưu Hạo Nhiên và Trương Nhược Quân trong event VogueFilm năm 2017)

Một điều mà có thể mọi người không để ý về việc tham dự các sự kiện như liên hoan phim đó là vấn đề về trang phục. Khi bạn xem ảnh, chúng tôi đều đứng thẳng tắp trong những bộ quần áo đẹp, nhưng thực tế là những bộ suit bóng bẩy thường rất chật và trở nên khá khó chịu khi mặc lâu. Vào mùa hè, bạn rất dễ đổ mồ hôi, vì vậy bạn cảm thấy vừa nóng vừa ngột ngạt khi mặc những bộ quần áo đó.

Hầu hết quần áo thường được tài trợ bởi các thương hiệu, vì vậy chúng tôi đổi nhiều bộ trang phục khác nhau để chụp ảnh, và sau đó còn nhiều ảnh hơn nữa khi đi thảm đỏ để tải ảnh lên Weibo. Đây có lẽ là một trong những công việc quan trọng nhất đối với các nghệ sĩ tại các liên hoan phim. Có lẽ là do hiện tại tôi chỉ tham gia các sự kiện thảm đỏ, tôi mong muốn có thể tham gia vào các cuộc thảo luận sâu hơn về các bộ phim.

(Lưu Hạo Nhiên cùng Trần Tư Thành và Đồng Lệ Á trên thảm đỏ Liên hoan phim quốc tế Thượng Hải năm 2016 (2016 Shanghai International Film & TV Festival))

Là một gương mặt mới trong làng điện ảnh, dùng từ "thảo luận" để nói về một bộ phim tưởng chừng quá đơn giản, nhưng bộ phim nào cũng có sự phức tạp riêng. Hàng năm tại các liên hoan phim, các chủ đề được thảo luận nghe rất ấn tượng, và có cảm giác chắc chắn bộ phim này, bộ phim kia sẽ giành được giải thưởng, nhưng thực sự để gắn kết mọi thứ lại với nhau tạo ra một bộ phim cần rất nhiều người làm việc chăm chỉ. Sự chăm chỉ của họ, sự hiểu biết về các tình tiết trong phim và sự chân thành của họ là những điều thúc đẩy sự phát triển của ngành này.

Tôi hy vọng rằng khi tôi cố gắng trở thành một diễn viên giỏi, tôi cũng có thể tiếp tục đam mê và tò mò về ngành điện ảnh. Khi tôi xem một dự án, một cách tự nhiên tôi muốn biết ai là đạo diễn, và sẽ tra cứu các phim của anh ấy, xem phong cách của anh ấy như thế nào.

Tôi cũng hy vọng sẽ hiểu thêm về quy trình sản xuất phim, chẳng hạn như cách quay một số cảnh phim cụ thể và những thay đổi nào được thực hiện trong quá trình tiền sản xuất, trong quá trình sản xuất và hậu kỳ. Để tò mò, để muốn tìm hiểu thêm. "Điện ảnh" là một chủ đề tuyệt vời và chứa đầy sự hấp dẫn thu hút mang tính chi tiết.

(Lưu Hạo Nhiên trên thảm đỏ Liên hoan phim quốc tế Thượng Hải năm 2017 (2017 Shanghai International Film Festival))

Đôi khi, bên cạnh việc diễn xuất tôi sẽ quan tâm đến những điều khác. Khi tôi ở trên phim trường, tôi sẽ quan tâm đến máy quay, đến việc quay phim, các loại ống kính khác nhau. Tôi sẽ hỏi đội ngũ sản xuất và cố gắng tìm hiểu thêm. Tất nhiên, biết nhiều hơn cũng rất tốt cho việc diễn xuất. Thông thường, nếu bạn quay một cảnh la hét đơn giản, bạn sẽ hét lên hết sức mình, nhưng trong một số cảnh quay nhất định, bạn sẽ cần kiềm chế bản thân hơn một chút, nếu không trên màn ảnh trông sẽ khá xấu xí.

Rất nhiều diễn viên có kinh nghiệm sẽ biết điều này. Tôi nghe nói Takeshi Kaneshiro (T/N: Kim Thành Vũ) là một người tuyệt vời như vậy. Dựa vào máy quay, anh ấy có thể điều chỉnh việc diễn xuất của mình - điều đó thật tuyệt vời. Nếu đạo diễn nói rằng anh ấy đang sử dụng một máy quay nào đó, Takeshi Kaneshiro hiểu khả năng của loại máy quay đó và khả năng của máy quay đó đối với người diễn viên và toàn bộ cảnh quay. Anh ấy thậm chí còn hiểu toàn bộ hình ảnh trên màn hình có thể trông như thế nào và dựa trên điều này để điều chỉnh diễn xuất của mình.

Nhưng tôi còn xa mới đạt tới mức đó. Tôi chỉ có thể nghe đạo diễn nói với mình rằng "Đây là một cảnh quay gần" có nghĩa là tôi cần nhấn mạnh biểu cảm của mình nhiều hơn, hoặc "đây là cảnh quay bán thân" có nghĩa là tôi cần tập trung nhiều hơn vào ngôn ngữ cơ thể và động tác tay. Nếu đạo diễn bảo tôi "đây là một góc quay toàn cảnh" tôi sẽ không cần quá chú trọng vào biểu cảm hoặc ngôn ngữ cơ thể. Vì vậy, tôi vẫn đang học hỏi rất nhiều từ các tiền bối.

(20171203 Lưu Hạo Nhiên là người cầm cờ trong Lễ bế mạc Liên hoan phim quốc tế Silk Road lần thứ 4)

Thành thật mà nói, cho dù là IP (T/N: Intellectual Property (Sở hữu trí tuệ), chỉ tác phẩm chuyển thể) lớn hay IP nhỏ, điều đó không thực sự tạo ra sự khác biệt đối với tôi. Khi đoàn đội và tôi quyết định có nên tham gia một dự án hay không, chúng tôi luôn có sự thống nhất về quan điểm. Chúng tôi quan tâm đến việc đó có phải là một câu chuyện hay và đó có phải là một đội ngũ sản xuất tốt hay không. Đôi khi, ngay cả trong trường hợp dự án là một IP lớn, điều đó không nhất thiết là sẽ có lợi thế về các yếu tố nêu trên.

Bạn có thể mô tả việc đó như thể một "con dao hai lưỡi," bởi vì tiểu thuyết gốc sẽ có một lượng người hâm mộ sẵn có, nhưng một bộ phim sẽ cần phải xem xét nhiều khía cạnh khác nhau khi nói đến cách kể chuyện bằng ngôn ngữ điện ảnh. Một bộ phim hay cần một câu chuyện hay cộng với một ê-kíp xuất sắc. Một biên kịch giỏi sẽ giúp quá trình chuyển thể tốt hơn sang phim truyền hình/điện ảnh, một nhà sản xuất giỏi biết cách cân bằng mọi thứ, và đạo diễn phải thể hiện được phong cách cá nhân của mình.

Trong khi đó, các diễn viên thực sự không có tác động lớn đến bộ phim như mọi người vẫn nghĩ. Các biên kịch phải tập trung vào việc không cắt xén quá mức đối với cốt truyện và không bị lạc lối trong việc làm vừa lòng khán giả - đó là một sự cân bằng khó đạt được.

Hiện nay có rất nhiều IP lớn. Khi tôi còn đi học, tôi đã đọc rất nhiều tác phẩm trong số đó, và các tác phẩm đó rất hay. Nhưng đôi khi đứng từ quan điểm của một độc giả và bình tĩnh suy nghĩ, tôi sẽ tự hỏi liệu tác phẩm đó có thực sự phù hợp để chuyển thể hay không. Có một "đại thần" (T/N: chỉ một người rất xuất sắc trong một lĩnh vực cụ thể) mà tôi thực sự thích. Tiểu thuyết của anh ấy rất hay, và anh ấy viết rất giỏi.

Nhưng chính cách viết của anh ấy đã làm cho cuốn tiểu thuyết trở nên tuyệt vời - cách anh ấy sử dụng ngôn ngữ, vẻ đẹp thơ mộng mà anh ấy có thể thể hiện qua ngôn từ của mình... đó là điều khiến anh ấy trở thành một nhà văn xuất sắc, nhưng thật khó để đưa điều đó lên màn ảnh. Các cảnh quay phải giống như những bức tranh màu nước, nhưng cũng có thể dễ bị cuốn theo các yếu tố kỳ ảo của phim. Nếu bạn sử dụng một tông màu rất tươi sáng, vui vẻ để quay phim, với tư cách là một người hâm mộ tiểu thuyết gốc, tôi sẽ thấy rất đau đầu nhức óc.
__________
KHOẢNG THỜI GIAN NGHỈ NGƠI

Khi tôi vừa mới quay xong bộ phim "Kiến quân đại nghiệp" và tham dự bữa tối tổng kết, đó là lúc tôi nhận ra rằng các nữ diễn viên có thể ăn nhiều đến mức nào.

Trong bộ phim có một nữ diễn viên là đàn chị của tôi tại Học viện Hí kịch Trung ương, chị ấy có một vai diễn tuyệt vời trong phim "Chiến dịch Mekong." Cả đoàn làm phim đi ăn món Nhật, bắt đầu ăn lúc tám giờ và ăn liên tục cho đến mười giờ ba mươi. Chúng tôi đã ăn hết tất cả mọi thứ và cứ tiếp tục gọi thêm. Cho đến cuối bữa ăn, khi mọi người đã sẵn sàng đặt đũa xuống và chuẩn bị ra về, chị ấy đột nhiên nói, "Ôi, tôi vẫn chưa no!"

Tất cả chúng tôi đều nghĩ rằng chị ấy đang nói đùa và nói, "Có một nhà hàng gần đây bán món thịt hầm rất ngon. Hay là đi ăn nhỉ?"

Và chị ấy nói, "Đi chứ!"

Vì vậy, chúng tôi thực sự đi ăn món thịt hầm, và tất cả chúng tôi đã ăn hết một bát thịt hầm cỡ lớn. Khi đó, mọi người đều đã no căng bụng và hầu như không thể đi nổi nữa. Để cho tiêu cơm, người đại diện của tôi, nữ diễn viên đàn chị, những người còn lại trong đoàn phim và tôi quyết định đi bộ quay trở lại khách sạn.

Đó là một con đường núi khá nhỏ, trời hôm ấy không có trăng, mây mù che phủ. Con đường chúng tôi đang đi có một số đường phụ rẽ nhánh, có một đám cây mọc trên núi.

Chúng tôi không thực sự nói chuyện và chỉ lặng lẽ bước đi. Thỉnh thoảng, ai đó sẽ nói điều gì đó, và người khác sẽ trả lời. Giữa chừng, trời bắt đầu mưa, và chúng tôi vừa tăng tốc vừa cười. Khi về đến khách sạn tất cả chúng tôi đều ướt sũng, nhưng trong khoảnh khắc đó tất cả chúng tôi đều cảm thấy tuyệt vời.

Nó cũng làm tôi nhớ đến Happy Camp. Sau khi ghi hình chương trình chúng tôi đi ăn tôm hùm đất, và khi ăn xong thì đã hơn 1 giờ sáng. Nhóm chúng tôi có hơn mười người, và chúng tôi quyết định đi bộ quay về. Và khi tôi quay phim ở Thanh Đảo cũng giống như vậy. Chúng tôi ở gần biển và mỗi tối sau giờ làm việc mọi người lại đi dạo. Không phải tôi thích tập thể dục hay đổ mồ hôi, mà tôi thực sự thích đi bộ để có thời gian yên tĩnh ở một mình. Để có một chút thời gian gọi là "thời gian thư giãn" của cá nhân tôi.

Tôi bình thường thích đi bộ, nhưng không thích đi bộ trên máy chạy bộ vì tôi thấy nó hơi nhàm chán. Nhưng khi bạn đang đi trên đường, bạn có thể nghĩ về mọi thứ. Thậm chí không cần phải nghĩ về bất cứ điều gì cụ thể, nhưng nó sẽ không ảnh hưởng đến việc đi bộ của bạn.

Tôi là kiểu người phải suy nghĩ thấu đáo mọi thứ, vì vậy tôi giống như bị nhốt trong một căn phòng nhỏ màu đen. Cơ thể của bạn đang chuyển động, nhưng bộ não của bạn đang tắt và bạn không thực sự nghĩ về bất cứ điều gì khác. Rất nhiều lần, giống như tôi đang mơ. Khi tôi bước đi, tôi luôn chìm sâu trong suy nghĩ, nhưng khi tôi đến đích tôi quên gần hết những điều đã miên man suy nghĩ.

Trong thời gian này, không phải tôi đang làm việc. Tôi không phải là một diễn viên, một sinh viên hay bất cứ vai trò nào mà tôi được giao. Đó chỉ là những suy nghĩ thuộc về tôi mà thôi.

Có lần tôi đọc được một câu hỏi trên mạng, "Tại sao khi bố về nhà, khi mọi người đã lên nhà rồi mà bố vẫn ngồi trong xe hút thuốc một lúc rồi mới lên nhà?" Có lẽ vì khoảng thời gian ít ỏi đó là thời gian cá nhân của người đàn ông.

Một khi trở về nhà, anh ấy là một diễn viên, một người chồng, và sẽ tập trung làm mọi việc cho gia đình. Sẽ có rất nhiều điều trong tâm trí anh ấy, về con cái, sự nghiệp, gia đình. Nhưng khi ngồi trong xe, anh ấy chỉ là chính mình, không thuộc về ai và không nghĩ về bất cứ điều gì khác.

Vì vậy, khi tôi bước đi, tôi buông xuống tất cả những vai trò mà xã hội đã ấn định cho tôi. Nhưng nó khác với việc ngồi suy nghĩ vẩn vơ khi tôi ở nhà. Khi tôi suy nghĩ vẩn vơ ở nhà, đó là vì tôi cảm thấy buồn chán, và tôi bắt đầu nghĩ về công việc. Nhưng khi đi dạo, tôi sẽ tập trung vào việc mình đang làm, tôi sẽ chạy hoặc đi bộ.

Tôi đang làm một việc gì đó, vì vậy tôi không nghĩ về công việc và sẽ có không gian để nghĩ về những thứ khác. Nó giống như khi mọi người nghỉ giải lao ra hút thuốc để thoát khỏi suy nghĩ về công việc một chút.
__________
HẾT SỨC CẢM ĐỘNG, RỒI LẠI TỪ CHỐI

Khi thỉnh thoảng tôi có thời gian rảnh, tôi thích chơi một trò chơi này (T/N: Lưu Hạo Nhiên không nêu tên trò chơi trong tự truyện). Nhưng sau đó, tôi đã đến một cấp độ mà tôi phải bắt đầu trả tiền để tiếp tục thăng cấp, bởi vì tôi không thể lấy được những gì tôi cần để qua bài. Sau đó, tôi đã nói đùa với đoàn đội của mình là có ai biết công ty trò chơi này không? Có thể liên hệ với họ và yêu cầu họ cho em một trong những thứ em cần không? Em có thể giúp quảng bá trò chơi trên Weibo đó! Và sau đó tôi hoàn toàn quên mất điều này.

Một thời gian sau, tôi ngẫu nhiên đọc được trên mạng một có người viết, "Một tiểu thịt tươi (T/N: tiếng lóng ở Trung Quốc chỉ các nam nghệ sĩ trẻ dưới 30 tuổi) nọ hỏi xin một tài sản trong game. Công ty đã vô cùng cảm động, nhưng đã từ chối yêu cầu này." Và tôi lặng lẽ nghĩ, "Ồ, chính là mình đấy."

Nhưng mặc dù tôi không thể có được thứ mình cần, chơi game vẫn rất thú vị. Tôi thích chơi game. Thỉnh thoảng khi tôi mời bạn bè đến nhà dùng bữa, tôi sẽ gợi ý cả hội cùng chơi game. Vì chơi một mình thì hơi chán. Máy tính của tôi đã bắt đầu phủ bụi rồi.

Khả năng lĩnh hội khi chơi game của tôi có thể được coi là khá tốt. Tôi là kiểu người nắm bắt rất nhanh và học rất nhanh. Nhưng khi tôi thực sự có thời gianh rảnh, tôi lại hiếm khi chơi game. Tôi muốn ngồi suy nghĩ vu vơ hơn.
__________
CHƯA CẠO RÂU TRÔNG TÔI VẪN ĐẸP TRAI ĐẤY CHỨ

(20170517 Lưu Hạo Nhiên weibo update: "Quỷ mới biết được tôi đã phải trải qua những gì!")

Khi tôi chuẩn bị thực hiện việc lồng tiếng cho vai diễn trong phim "Yêu Miêu Truyện," nhân viên phòng làm việc đã đặc biệt lưu ý với tôi là nhớ phải cạo râu. Kể từ khi tôi trở về sau chuyến đi học ở Nhật Bản do Học viện Hí kịch Trung ương tổ chức, tôi đã không cạo râu. Tôi thực sự thấy không thoải mái khi phải cạo râu liên tục và khi cạo râu tôi bị đổ mồ hôi rất nhiều. Việc đó khiến cho phần mặt phải cạo râu của tôi bị ngứa ngáy và đau. Hơn nữa, tôi nghĩ rằng gương mặt mình khi để râu cũng khá là đẹp trai.

Vào ngày đi lồng tiếng, tôi quyết định rằng vì chỉ là lồng tiếng nên tôi chẳng cần phải cạo râu. Có lẽ là chúng tôi không phải quay chụp gì cả. Nhưng hóa ra hôm đó thực tế là chúng tôi sẽ quay các cảnh hậu trường. Vì vậy, tôi đã gọi cho phòng làm việc và cố thuyết phục mọi người để tôi không phải cạo râu. Nhưng mọi người bảo tôi, "Làm sao mà cậu lại không cạo râu khi chúng ta cần quay phim chứ?"

Tôi nói, "Nhưng em đã đến đây rồi, mà em chưa cạo râu đâu. Mọi người có nghĩ là em trông còn đẹp trai hơn khi để râu không?" Sau khi tôi gửi tin nhắn này, mọi người đã tảng lờ, và họ trực tiếp đến cửa hàng tạp hóa mua cho tôi một cái dao cạo râu để ép tôi phải cạo...

HẾT CHƯƠNG NĂM.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro

#刘昊然