Chương 47: Hiểu lầm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm qua Jimin cả đêm không về, Minjeong đi đứng bất tiện, không cách nào dậy nấu cơm, nên vẫn chưa ăn cơm chiều, đói suốt một ngày, hơn nữa người còn đau dữ dội, lòng lại thương tâm, nằm lì trên giường khóc không ngừng, cuối cùng mệt lả người ngủ thiếp đi.

Sáng sớm đang ngủ mơ mơ màng màng, lại bị Ivey đánh thức, nghe cậu ta hưng phấn nói líu lo, hồi lâu sau cuối cùng mới hiểu đại khái sự việc.

Lo lắng hỏi: "Aeri không sao chứ, có bị thương không?"

Ivey mặc dù đang nghi hoặc tại sao Minjeong không hỏi thăm Jimin có bị thương không trước mà lại hỏi Aeri, nhưng vẫn thành thật trả lời: "Không sao, không bị thương, nhưng bây giờ đang trúng Ma Tê tán, chả nhúc nhích được."

Minjeong nghe vậy yên lòng, lại khó chịu hồi lâu, tuy là tức giận nhưng vẫn không nhịn hỏi thăm: "Vậy Jimin, có bị thương không?"

Ivey lắc đầu nói: "Cũng không sao." Lúc này cậu ta mới phát hiện có gì đó xảy ra.

Trên giường cạnh Minjeong lại có một cái lỗ thủng lớn, vừa nhìn đã biết là bị đấm thủng, da thú trên giường thì loang lổ vết máu, còn nồng mùi tinh dịch. Minjeong hình như cũng bị thương, không đi đứng được đang ghé trên giường.

Hơn nữa Jimin và Aeri đánh nhau, Minjeong thì hỏi thăm Aeri trước, tất cả chuyện này làm Ivey không khỏi nghĩ ra một chuyện thật hoang đường.

Ivey bị suy nghĩ của mình làm chấn động, nuốt ực nước miếng, run rẩy hỏi: "Minjeong, cô không phải là làm gì với Aeri bị Jimin nhìn thấy đấy chứ?"

"Hả?" Minjeong không hiểu cậu ta nói vậy là có ý gì?

Ivey thấy nàng vẻ mặt ngây thơ, không khỏi lo lắng: "Chính là lúc Aeri đang làm với cô, bị Jimin bắt gặp ấy?" Trừ chuyện này này ra cậu không nghĩ ra được còn lý do nào để Aeri và Jimin đánh nhau, còn thêm hỗn hợp máu và tinh dịch với cái lỗ lớn trên giường.

"Cậu... khụ khụ..." Minjeong nghe vậy hoảng hồn, định lên tiếng giải thích không ngờ bị sặc nước miếng, vừa ho lại động đến vết thương ở cúc huyệt, làm nàng đau đến rít lên.

Ivey thấy cô ho khan, còn hít mạnh, nghĩ an2ng chột dạ, rất không đồng tình mà quở trách: "Tôi nói cô đó Minjeong, sao cô lại làm thế được, Jimin tốt với cô như vậy, sao cô lại phản bội cô ấy, tuy Aeri không tệ, nhưng cô đã làm bạn đời với Jimin rồi, không thể để Alpha khác làm nữa, chẳng lẽ Jimin trên giường không giỏi sao? Không thoả mãn cô sao?" Ivey nghi ngờ hỏi, nhìn sao cũng thấy Jimiin rất mạnh khỏe mà, không giống bộ dạng yếu xìu trên giường.

"Cậu..." Minjeong nghe cậu nói thế, suýt nữa bị nghẹn chết, vừa thẹn vừa giận lớn tiếng: "Cậu nói bậy gì vậy, tôi với Aeri là bạn bè, chả làm gì hết."

"Vậy, là do Jimin?" Ivey nhăn mày, không tin tưởng lắm chỉ lên dấu vết trên tấm da thú hỏi.

Minjeong nhìn theo ánh mắt cậu, vừa nhìn thấy thì xấu hổ kéo tấm da che dấm vết đó lại, giấu dưới thân, ừ một tiếng nhỏ rí.

"Không thể nào." Ivey hô kinh hoàng, hơi khó tin hỏi lại: "Hai người đã thành bạn đời lâu như vậy, cô ấy mới chạm đến cô." Minejong bây giờ giống y cậu lần đầu bị Sander đụng đến, đau đến mức cậu không cục cựa được, nằm trên giường hết mấy ngày, ngẫm lại cũng không đúng, Minjeong lúc vừa thành bạn đời của Jimin thì cũng nằm trên giường cả tuần, lúc ấy cậu còn âm thầm tắc lưỡi, Jimin mạnh mẽ như vậy, không biết giống cái nhỏ bé yêu kiều mới tới này có chịu nổi cô không.

Minjeong kêu rên trong lòng, cậu ta hỏi vậy làm sao nàng giải thích đây, phía dưới nàng có hai chỗ, Jiminchỉ vừa đụng đến cái phía sau thôi, cái phía trước sắp bị cô phá hư đến nơi rồi.

Ivey thấy Minjeong xấu hổ đỏ bừng mặt, mím môi không đáp, tuy cậu cảm thấy chuyện này có quái gì mà xấu hổ, nhưng Minjeong không muốn nói, bỏ đi, thế là nói sang chuyện khác: "Cái lỗ trên giường là làm sao vậy? Cô đừng nói với tôi là Jimin làm cô kích động quá, sơ ý tạo ra nha."

"Cậu..." Minjeong mặc dù biết thú nhân nói chuyện phần lớn là không kiêng kị gì, nhưng hỏi trắng trợn thế này nàng vẫn chưa thích ứng kịp, do dự một lúc lâu, mới ngập ngừng ấp úng nói: "Tôi làm chị ấy giận, nên chị ấy ra sức ép bức tôi, làm tôi bị thương, còn không nói xin lỗi, tôi nhất thời tức giận nên nói bậy, chị ấy liền tức lên đấm thủng giường, chính là vậy đó."

Nàng nói quá mức khó hiểu, Ivey nghĩ nửa ngày, cũng hiểu ra sự việc, có điều có thể khẳng định đúng là hai người cãi nhau.

Thế là khuyên giải: "Không sao đâu, cô đừng quá để ý, bạn đời cãi nhau là chuyện thường tình, chỉ cần trên giường cô thoả mãn cô ấy, cô ấy nhất định sẽ ngoan ngoãn với cô. Đúng rồi, Jimin cả đêm chưa về, cô chưa ăn cơm chứ gì."

Minjeong tuy giận, căn bản là không muốn thoả mãn cô, nhưng nói với Ivey cũng bằng không, cậu ta sẽ không lý giải nổi, nàng cũng thấy đói bụng, thế là gật đầu nói "ừ".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro