Chương kết: Tuổi trẻ chuẩn bị Nở rộ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ vụ việc với Matsushita, hay sự vụ với Horikita cộng Ichinose trước đó, cho tới cái liên minh hợp tác cùng chủ tịch Sakayanagi và thầy Mashima.

Rồi cả vụ cược với Tsukishiro nữa. Trong kì nghỉ xuân này thôi cũng đã có kha khá thứ xảy ra xung quanh tôi.

Nói gì thì nói, Tsukishiro vẫn là đối tượng cần cảnh giác nhất. Không như vấn đề với mấy người khác, mặc kệ ông ta chỉ làm tình hình tệ hơn mà thôi. Thế nên mới cần liên kết với giáo viên để đối phó, không đùng một cái có giấy báo đuổi học thì chết dở. Cả chuyện ông ta nói gửi học sinh Whiteroom vào đây nữa, cái đó không hẳn là không thể. Bản thân Tsukishiro không thể đi ra đi vào các phòng học với hành lang 24/24 được. Như thế thì lấy đâu ra thời gian chuẩn bị bẫy cho tôi. Nhưng, nếu đó là học sinh thì lại là chuyện khác. Phòng học hay hành lang đều có thể tự do qua lại, và còn có thể tiếp cận tôi mọi lúc mọi nơi. Tóm gọn lại, cơ hội đuổi học được tôi sẽ tăng theo. Cả vai trò thám thính cũng trở nên hữu ích.

Nếu chuyện đó trở thành sự thật, có thể nói đó sẽ là biến động lớn nhất quanh đây.

Rồi tiếp theo là Horikita với Matsushita, 2 người này. Cái này thì thuộc vấn đề trong lớp. Cả hai đều đang đặt dấu chấm hỏi về thực lực của tôi, song song với đó là muốn biết luôn tiềm năng tôi cao chừng nào. Tôi có hứa đấu với Horikita một trận, nhưng tạm thời việc đấy chưa phải để tâm lắm.

Cả Ichinose, đây cũng sẽ là việc của tương lai khá xa. Tôi chỉ cần quan sát trận chiến của cô ấy trong 1 năm nữa, rồi làm những gì mình cần làm là xong. Nhưng những thứ tôi vừa nêu trên cùng lắm là câu chuyện xảy ra quanh tôi mà thôi.

Sự thay đổi ở chính bản thân tôi vẫn còn rất ít.

Phải ―― ít nhất là cho tới hôm nay.

Kì nghỉ xuân cũng chỉ còn 2 ngày thứ ba với thứ tư là kết thúc.

Vào cái ngày học sinh tận hưởng nốt thời gian nghỉ ngơi cuối cùng trước khi bước vào cuộc chiến mới này.

Tôi, quyết định làm một việc này, mong chờ một sự thay đổi lớn hơn.

Để thực hiện thì bây giờ là lúc thích hợp nhất.

6 giờ hơn, đang chiều tối. Đây là khoảng thời gian mặt trời bắt đầu lặn, khi mà ngày bắt đầu chuyển qua đêm.

À, nếu được thì tôi muốn hỏi nhiều, rất nhiều người về vấn đề này.

Rằng, nếu rất thích một người khác giới, cần nỗ lực như thế nào cho tới khoảnh khắc thổ lộ?

Nếu là trai xinh gái đẹp sẵn thì có lẽ có thể tỏ tình luôn mà không cần đi đường vòng.

Chỉ cần nói "Tớ thích cậu" rồi sẽ được trả lại rằng "Mình cũng thế", thế là xong,và họ sống mãi mãi hạnh phúc về sau.

Nhưng phần lớn con người không dễ có được lợi thế như vậy.

Mặc cảm về ngoại hình, về tính cách, hay là về cơ thể.

Hoặc mối quan tay ba phức tạp cũng là cái gì đó cản trở quá trình tỏ tình.

Quy lại thì bước mở đầu câu chuyện tình yêu mang tên "tỏ tình" chắc chắn không hề dễ dàng thế.

Thế nên chúng ta mới phải hết sức suy nghĩ xem tỉ lệ thành công là bao nhiêu với tối đa trí tưởng tượng của mình.

10%? 20%? Hay là 50-50?

Hoặc đôi lúc có thế cầm chắc tự tin nó lên tới 80, 90, 100%.

Dù thế nhưng người ta vẫn sẽ trở nên lo lắng.

Rằng khi bị từ chối, mối quan hệ với đối phương sẽ không còn như trước nữa.

Có không ít người lạc quan không để tâm tới vấn đề này, nhưng với thanh niên cao trung, trường học là tất cả. Thường thì họ sẽ rất sợ nếu các mối quan hệ trong cái thế giới ấy sụp đổ.

Vì thế họ nghĩ, nghĩ nhiều hơn nữa.

Nghĩ xem mình cần làm gì để tăng tỉ lệ thành công lên dù chỉ là 1%.

Rồi họ bắt đầu nỗ lực theo nhiều cách.

Bắt đầu từ những thứ bản thân có thể làm được, ví dụ như đổi kiểu tóc theo đúng gu của đối phương, hay là thử ăn diện lên một chút.

Cố gắng học hoặc rèn luyện cơ thể chẳng hạn.

Cả những bữa ăn cùng các món quà nữa.

Bằng nhiều cách họ gắng để con số ấy thay đổi.

Có những lúc 1% sẽ lên 99%, cả trường hợp 99 xuống 1 cũng có.

Họ sẽ cố hết sức đọc cảm xúc người kia, cố để hiểu được người ấy.

Đó là toàn bộ quá trình cho tới khi tỏ tình.

Và ― tôi đây cũng phải trải qua quá trình y hệt vậy.

Như các nam thanh nữ tú khác, tôi cũng suy nghĩ, rồi trăn trở.

Nói thế nhưng cái này không chỉ đúng với mỗi chuyện tình cảm.

Mở rộng ra thì với mọi thứ đều có một xác suất vô hình, con số ấy ngày ngày thay đổi theo từng sự việc xảy ra.

Như cách người ta học để tăng tỉ lệ đỗ vào cao trung hay đại học vậy.

Tình hình sẽ thay đổi không ít tùy theo cách, phải tự ý thức được bao nhiêu.

Với cả, không phải cứ thi đậu hay tỏ tình thành công là kết thúc.

Mà nó là một khởi đầu mới thì đúng hơn.

Chuyển cấp xong nửa chừng nếu vấp ngã sẽ bị cho thôi học. Yêu nhau xong vì ngoại tình hay bạo lực mà sẽ phải chia tay.

Tôi là tôi muốn hình dung tới tận cùng tương lai của tương lai. 1 tháng sau, nửa năm sau, 1 năm sau và xa hơn thế nữa.

Thỉnh thoảng có những thứ khác với dự đoán xảy ra, nhưng nói thật tôi không ưa mấy sự việc bất thình lình xuất hiện lắm.

Nên là, những gì tôi làm cũng như vậy.

[T/N: nói gọn lại là ayanon dự định "việc chút nữa làm" từ lâu rồi, văn vở vl]

[T: na thông minh đấy :)) ]

Nào, quay lại chuyện chính.

Mọi thứ tôi thực hiện cho tới ngày hôm nay đều là để tăng "một xác suất".

Thành công hay thất bại, hôm nay sẽ rõ.

Nếu dự tính của tôi đúng, thì sắp tới lúc có cuộc gọi đến rồi.

Điện thoại trong tay tôi reo lên.

Trên màn hình hiện ra một dãy 11 số không có lưu trong danh bạ.

Đó là số của Karuizawa Kei.

"Là tớ đây, xin lỗi đã gọi cho cậu."

Tôi bắt máy sau vài hồi chuông.

Tầm 30 phút trước tôi có gọi cho Kei, nhưng lúc đó cô ấy không nghe máy.

"Được rồi. Thế?"

"Nghe cứ như cậu muốn phàn nàn gì đó vậy."

"Không đâu. Không phàn nàn gì cả, chỉ muốn xác nhận thôi."

"Chuyện tớ gọi cậu ra rồi không liên lạc sau đó sao?"

Hôm đi với Hiyori, tôi có hẹn Kei ra gặp nhưng rốt cuộc vẫn chưa nói cô ấy biết cái gì cả.

Thời điểm đó tôi chỉ bảo rằng mình sẽ liên lạc lại nếu bản thân nhớ.

Rồi tôi cố ý để tới gần cuối kì nghỉ xuân này vẫn chưa gọi lại cho cô ấy.

"Vậy là cậu vẫn nhớ ư? Gì thế này, cậu đang cố ý làm phiền tôi sao?"

"Chúng ta có thể gặp và nói về việc đó không?"

"Ể"

"Có nhớ việc tớ đã bảo là sẽ nói với cậu khi nhớ rồi không? Tớ nhớ ra rồi. Cậu ghé qua được chứ?"

"Trời ạ. Cậu luôn làm để hài lòng mình sao. Tôi đoán là ổn thôi. Tôi không chịu trách nhiệm gì nếu có người thấy đâu đấy."

Khoảng thời gian này có khá nhiều học sinh ra vào khu kí túc xá.

Như thế thì nguy cơ Kei bị nhìn thấy khi vào phòng tôi cũng sẽ cao hơn.

"Đừng lo về việc đó."

Bảo rằng không phải bận tâm, tôi mời cô ấy tới phòng.

"Được thôi. À, tôi có dự định lúc 7 giờ nên không thể dành thời gian với cậu lâu đâu?"

"Sẽ ngắn thôi. Tầm 10 đến 20 phút gì đó."

"Được rồi. Gặp lại sau."

Xong, Kei tắt máy.

Nào ― bắt đầu thôi nhỉ.

Mọi thứ đều chuẩn bị đầy đủ cả rồi. Tôi đưa mắt quanh căn phòng nay đã được dọn sạch sẽ hơn thường ngày.

Rồi nhìn vào trong gương.

Mặt đối mặt với bản thân đang tự chằm chằm nhìn mình xong, tôi đánh mắt khỏi đó ngay lập tức.

1.

Kei hiện đang ngồi trong phòng tôi, với vẻ không vui.

Ăn mặt tươm tất, có vẻ như một lát sau cô ấy thực sự có kế hoạch.

"Thế, có chuyện gì đây?"

Thấy tôi mãi không chịu mở lời, cô ấy khó chịu nhìn qua bên này.

Gọi hẳn tới đây mà không nói chuyện gì thì cũng không ổn.

"Ý cậu là gì?"

"Ý cậu là sao đây? Không phải cậu sẽ nói với tôi những gì cậu muốn nói sao?"

"Giờ cậu nói thế thì, phải, tớ đã nói vậy thật."

"..."

"..."

Trước mấy câu trả lời mập mờ của tôi, sự khó chịu trong mắt Kei tăng lên rõ thấy.

"Nói đi, chuyện gì?"

"Cậu không cần phải vội đâu."

"Tôi khá chắc rằng đã nói rồi phải không? Tôi sẽ ăn tối với bạn lúc 7 giờ tại trung tâm mua sắm Keyaki. Hiểu không?"

"Còn nhiều thời gian mà. Sẽ ổn thôi."

"Hmm, cậu làm tôi rợn người đấy? Cái cách cậu nói không ngừng về những điều vô lý ấy."

Kei bắt đầu nghi ngờ khi thấy một tôi khác với thường ngày.

"Dù sao thì, tôi cũng có điều muốn nói với cậu đây?"

Do tôi mãi chưa mở đầu câu chuyện, cô ấy bắt đầu than vãn.

"Có điều cậu cần nói với tớ sao?"

Thật lòng thì tôi không biết được điều Kei muốn nói nên tôi hỏi thẳng.

"Satou-san đã nghi ngờ mối quan hệ giữa tôi với cậu?"

Satou. Dạo gần đây tôi không có dịp tiếp xúc, nhưng đó là một cô bạn cùng lớp thích tôi.

"Tớ nghĩ cô ấy đã ghét tớ khi từ chối rồi chứ. Nghi ngờ gì thế?"

"Cô ấy nghĩ rằng tôi chia tay với Hirata để hẹn hò với cậu đấy. Còn cố hỏi bằng đường vòng nữa chứ."

Không hỏi trực tiếp, nhưng cô ấy có phát ngôn đủ để hiểu theo cách đó à.

"Tất nhiên là tôi đã bác bỏ rồi, nhưng không biết là cô ấy tin bao nhiêu nữa."

"Tớ hiểu rồi. Tớ cũng có cuộc trò chuyện giống vậy."

"Gì cơ? Giống gì?"

"Matsushita có chút đáng ngờ về tớ và cậu. Hỏi rằng chúng ta có đang hẹn hò không."

Nghe tôi kể về cuộc nói chuyện với Matsushita xong, mặt Kei tái lại.

"Gì, gì cơ? Thật à? Không đời nào, nhỉ? Cậu không đùa chứ?"

Tôi gật đầu bảo không phải đùa, rồi giải thích đầu đuôi cho cô ấy nghe.

Từ việc Matsushita cũng là loại giấu nghề như tôi, tới việc nhờ vào năng lực quan sát sắc bén mà cổ bắt đầu nghi ngờ tôi với Kei có gì đó. Và cả chuyện cô ấy có dấu chấm hỏi to đùng về thực lực của tôi nữa.

"C-Chờ chút đã! Tôi không thể theo kịp chuyện này được nữa rồi."

Kei cảm thấy đau đầu và đưa tay lên trán.

"Tôi nghĩ là hơi tệ rồi...Cậu giải quyết chưa?"

Sau khi biết sự tình, cô ấy quay qua hỏi cảm nghĩ của tôi. À không, hỏi phương án giải quyết chứ.

Ừ thì việc này cũng liên quan với lí do tôi gọi Kei tới, nên tôi trả lời thành thật vậy.

"Tớ nghĩ kệ đi cũng được mà."

"Không, không, không tốt chút nào!-- Với cả, mối quan hệ của chúng ta có gì đặc biệt đâu!"

"Cậu không thích dù không có gì sao? Thậm chí nếu có, cứ việc để cô ấy loan truyền tin đồn mà cô ấy muốn."

"Gì cơ? Để cô ấy loan theo ý muốn? Không lý nào tôi có thể làm được cả. Nói thẳng với cô ấy là chẳng có gì giữa chúng ta đi!"

"Có thể sẽ tạo phản ứng ngược nếu tớ cố giải thích cho Matsushita lúc này đấy."

"Cậu biết điều đó ngay từ lúc đầu phải không? Sao lại nói dối nửa vời như thế?"

"Nói như nào cũng không làm tình hình thay đổi đâu. Satou nghi ngờ mối quan hệ của chúng ta phải không? Như thế thì Matsushita sớm muộn sẽ nghe về chuyện này từ miệng Satou, hai người đó thân nhau mà. Hoặc có lẽ cô ấy đã nghe rồi mới tiếp cận mình cũng nên."

Nên nghĩ rằng cô ấy hành động vậy sau khi nghe ngóng từ xung quanh thì đúng hơn.

"...Ừ thì, cũng có thể đúng như thế nhưng..."

Từ nay về sau việc tôi gặp Kei là không thể tránh khỏi.

Lần này quyết liệt phủ nhận chỉ làm cho sự nghi ngờ biến thành sự chắc chắn vào lần sau mà thôi.

Với lại nếu bị lộ là nói dối thì tin đồn có khả năng sẽ bị thổi phồng hơn nữa.

Nếu thế, vì lợi ích về sau, cần nắm chắc lợi thế hơn từ giai đoạn sớm nhất có thể.

Nhưng có vẻ đó không phải là điều Kei để tâm thì phải.

"Ý tôi là...Không phải họ sẽ nghĩ tôi chia tay với Hirata-kun để hẹn hò với cậu sao? Tôi sẽ là người gánh chịu rắc rối dẫu có nhỏ đến mấy khi tin đồn lan ra lớp, không, cả trường lận đấy."

"Sao cậu lại lo lắng thế?"

"Nghe này-- Nếu một tin đồn như vậy lan ra ngoài, thì tôi sẽ bị ảnh hưởng đấy."

Cô ấy nói lấn tới, còn chêm thêm.

"Hiểu không? Sẽ rất khó để có người khác theo đuổi nếu như là bông hoa đã có chủ, hiểu không?"

Chỉ thẳng vào mặt tôi, cô ấy ra hiệu bảo: rõ chưa?

"Vậy cậu nói rằng muốn tìm tình yêu mới và tớ đang cản đường sao?"

"...Là thế đấy."

Thử đặt vào vị trí người ngoài thì cũng dễ hiểu. Kiểu như người nào biết Sudou thích Horikita thì sẽ khó lân la tiếp cận Horikita hơn. Chắc cái này giống như vậy.

"Cậu có thực sự hiểu không? Mà có nghe không thế?"

Hình như Kei tưởng tôi vẫn chưa hiểu, nên tiếp tục.

"Cậu...thân mật với Shiina-san quá nhỉ?"

"Shiina? Ý cậu là Hiyori?"

"Hiyo..."

Một người được gọi bằng tên, chứ không phải họ.

Tất nhiên ngoài Kei còn có Haruka với Airi tôi cũng gọi vậy nữa.

Chuyện này thì cô ấy chắc hẳn biết rồi.

Nhưng, có vẻ cô ấy không ngờ rằng ở lớp khác cũng có người như thế.

"Chúng tớ khá thân thiết. Cả hai đều thích đọc sách nên bọn tớ là bạn đọc sách. Thì sao?"

Nghe tôi nói xong, mặt Kei dần chuyển sắc.

"Hểểể? Cùng sở thích sao? Đọc sách...hểể...hểể. Vậy hoàn toàn khác với nhỏ này?"

Đương nhiên là khác hoàn toàn rồi, chắc chắn bản thân cô ấy biết rõ điều đó nhất.

"Và?"

"...Không, ý tôi là...Argh! Quên những gì tôi nói đi!"

Bực lên, cô ấy vòng tay lại, ánh mắt xa xăm nhìn về phương trời nào đó.

Một chốc sau, ổn định lại hơi thở, cô ấy bắt đầu câu-chuyện-có-vẻ-như-vừa-mới-nhớ-lại.

"Nếu tin đồn về cậu và tôi bị phát tán, ý tôi là, cậu sẽ khó mà thân thiết với Shiina-san hơn còn gì?"

"Hiểu rồi. Đúng thật là có khả năng đó thật."

Tôi thừa nhận điều đó và rồi Kei đứng dậy.

"Cũng không phải là tôi quan tâm gì. Dù sao cậu cũng có quyền thân với bất kỳ ai mà."

Kei quay đi sau khi nói điều đó.

"Xin lỗi nhưng...chúng ta có thể nói chuyện sau không? Tôi muốn tới trung tâm mua sắm Keyaki sớm hơn một chút. Vài chàng trai ở lớp khác cũng đang đến rồi. Tôi phải thổi bay tin đồn nên cần lấy lại tâm trạng. Tôi không có thời gian để thảo luận với cậu đâu."

"Tâm trạng?"

"Tôi đang tìm bạn trai mới vì đã chia tay Hirata-kun rồi. Có vấn đề gì sao?"

"Không có."

"...Nhỉ? Đó là lý do tôi rời đi bây giờ đấy."

Dường như tôi đùa hơi quá rồi.

Tôi cũng đứng dậy. Có lẽ Kei nghĩ tôi muốn tiễn cô ấy.

"Không cần đâu."

Đối mặt với sự từ chối mạnh mẽ, tôi gọi tên Kei.

"Kei."

"Gì nữa hả?"

"Nếu không thích thì lờ đi cũng được mà."

"Cái gì?"

Sau khi cảm thấy ngạc nhiên, cô ấy sẽ để tâm hơn tới điều tôi sắp nói.

"Hẹn hò không?"

"Ể?"

Kei nhăn mặt, bối rối, tràn ngập với những nghi ngờ, nhìn tôi.

"Cái gì cơ? Đúng hơn là với ai cơ?"

Quả thật tôi có nói theo kiểu đầu không ra đầu đuôi không ra đuôi thật.

"Ý tớ không phải vậy. Tớ hỏi là, cậu muốn hẹn hò với tớ không."

"Đã bảo rồi― Tôi... không hiểu... ý... cậu..."

Với một mối quan hệ nhạt nhòa thì không nói, nhưng với hai người chúng tôi thì chỉ dùng ánh mắt cũng đủ để truyền đạt cảm xúc rồi.

"C-hờ đã, ể, cá, cái gì? Đ-Đùa như thế là ác lắm đó...!?"

"Nếu chỉ khi là trò đùa thôi."

"Nh-Nhưng không phải cậu vừa bảo muốn thân thiết với Shiina-san sao?"

"Cái đó thì đùa thật."

"Nhưng—dạo gần đây—"

"Chỉ là, tớ muốn kiểm tra xem cậu có ghen không thôi."

Gọi Kei ra quán cafe cho cô ấy chứng kiến cảnh tôi mải ngồi nói chuyện với Hiyori.

Mà, chắc chuyện đó cũng chả cần thiết cho lắm.

Nhưng đó cũng là một cách để Kei biết là tôi vụng về trong khoản yêu đương.

"Nếu việc này là một trò đùa thì đây là cơ hội cuối để cậu rút lại... cậu có biết không hả?"

Với tình trạng bán tín bán nghi thì Kei cũng không thể trả lời "có" hay "không" được.

"Tất nhiên không phải là đùa rồi. Thế câu trả lời của cậu là gì nào?"

"... T,t-t-t-tự nhiên bị hỏi thế thì cũng...!?"

"Như tớ đã nói trước đó, cậu có thể lờ đi, hoặc từ chối, và có thể làm bất cứ gì cậu muốn."

"Tớ không có nói rằng sẽ lờ đi! N-Nhưng mà, tại sao!?"

"Sao là sao?"

"Thì...ý là...sao lại là hôm nay...?"Câu hỏi trước đó không mấy rõ ràng nên tôi chỉ có thể trả lời vế sau.

"Mình tự hỏi tại sao. Mình không chắc liệu có thể giải thích rõ ràng, nhưng có một thứ mình có thể nói. Mình muốn ngăn không cho bất cứ thằng con trai nào có cậu làm bạn gái."

"Thế ý là---Cậu, cậu thích...thích...tớ?"

Câu hỏi của Kei chứa đựng những cảm xúc mạnh mẽ mà trước đây tôi chưa từng được thấy.

Giây phút này, con tim tôi rung động vào ngay trước khoảnh khắc ấy, đã tiếp thêm sức mạnh để tôi có thể dứt khoát trả lời lại.... tôi nghĩ vậy.

"Đúng thế, mình yêu Karuizawa Kei."

Tỏ tình, một trong những khoảnh khắc trọng đại của cuộc đời.

Khoảnh khắc bảy tỏ cảm xúc chân thật của bản thân.

Liệu tôi đã trả lời được Kei thật lòng chưa?

Thổ lộ ai đó vốn xuất phát hoàn toàn từ rung động.

Tán tỉnh ai đó cũng là xuất phát từ sự khao khát muốn biến đối phương trở thành của mình.

"Câu trả lời của cậu là?"

Quả bóng đã được chuyền tới tay Kei. Còn lại là chờ đợi.

Kei cố gắng sắp xếp lại tâm trí rối bời của mình, và hết sức kéo lại ánh mắt cố lảng tránh.

"--Tớ sẽ để cậu hẹn hò...với tớ."

"Tớ có thể xem đó là cậu cũng thích tớ không?"

"C-Cái đó cũng cần phải nói sao!?"

Nó là phần thiết yếu để xác nhận dù cho tôi hiểu được sự bối rối của cô ấy.

Chỉ khi nhận được câu trả lời rõ ràng thì mối quan hệ của hai đứa mới có thể thực sự thay đổi.

"Có, phải nói chứ."

Nghe tôi khẳng định vậy, Kei có bất ngờ nhưng không khước từ rõ ràng nữa

"...."

Không có một ai đang lắng nghe, và giữa hai đứa chẳng tồn tại một hợp đồng đã được đóng dấu gì cả.

Chỉ là một cuộc nói chuyện giữa hai người, chỉ hai người biết. Một lời hứa chỉ hai người cùng giữ.

"Cậu không thể trả lời ư?"

Nếu cô ấy không nói được, thì tôi phải tự làm gì đó rồi.

"C-chờ đã. Lúc này đây cảm xúc của mình đang rất lẫn lộn...!"

Kei xòe hai bàn tay ẩn ra trước mặt, bảo tôi chờ chút, đừng giục.

Rồi, tôi quyết định im lặng chờ cho tới lúc đó.

Mấy chục giây trôi qua, đôi mắt Kei kiên định nhìn thẳng vào tôi.

"...Ừ thì, a! Việc đó, mình nên nói sao đây..."

Mặc dù đã đi đến quyết định của bản thân, nhưng vẫn cần chút thời gian để lựa chọn từ ngữ để đáp lại.

Tôi cảm nhận được sự dễ thương đến kì lạ qua dáng vẻ đó, nên khoảng thời gian chờ đợi này tính ra cũng không tệ cho lắm.

"Với cậu... cơ bản mà nói thì..."

Cố gắng lấy hết dũng khí ra để nói thành lời, song riêng đôi mắt cô ấy không hề lảng tránh.

Có lẽ đây là bằng chứng cho sự quyết tâm của Kei.

Mặt mạnh mẽ trong Karuizawa Kei.

Là ý chí vững vàng để hoàn thành thứ gì đó một khi đã quyết

"T-thích... hừ.. hay đúng hơn là..."

Giọng Kei dần nhỏ lại, lắp bắp, nhưng vẫn bộc lộ cảm xúc của cô ấy.

"Tớ cũng... tớ....thích... ... Dù xấu hổ nhưng ...nhưng... t-tớ thừa nhận, tớ thừa nhận được chưa!"

Không hiểu sao cô ấy giận dữ, nhưng dù sao thì cô ấy đã thể hiện tình yêu của mình rồi.

Tôi đưa tay ra, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô ấy.

"C-Chờ đã! C-Cậu không định hôn đó chứ!?"

Kei phản ứng lại mãnh liệt hơn cả lúc phải thừa nhận thích tôi nữa.

Nếu tôi có hôn thật thì chắc Kei cũng không phản đối đâu, nhưng tôi không định làm tới mức đó.

"Không, tớ sẽ không làm điều đó. Chưa phải lúc."

"Chưa... chưa phải lúc..."

Nghĩa là tôi sẽ để dành những thứ như này cho tương lai.

Tưởng tượng viễn cảnh đó, Kei đông cứng lại.

Tôi nhẹ nhàng ôm cô ấy vào lòng.

Đây là minh chứng cho việc mối quan hệ giữa tôi và Kei đã có một bước tiến lớn.

"Thế này thôi thì được phải không?"

"-Ừ, nếu chỉ thế này thôi..."

Không cần nhìn mặt Kei tôi cũng biết.

Chắc hẳn cô ấy có hơi bối rối, hồi hộp, và hạnh phúc cùng lúc này.

Khuôn mặt ấy có thể đang cười, hoặc cũng có thể không biết nên biểu hiện cảm xúc như nào cả.

"Này, cậu cao hơn chút rồi hả?"

"Có lẽ vậy."

Tôi cao 176cm trước khi nhập học tại đây. Việc cao hơn trong năm nay không phải vấn đề gì to tát.

Điều tương tự với những học sinh khác.

Con người là một loài sinh vật luôn phát triển.

Cũng là sinh vật đam mê học hỏi.

Đó là một bản năng.

Như việc thích học lái xe hay bơi lội.

Như việc thích học cách dùng đũa hay cách uống bằng ống hút.

Tôi cũng sẽ học về tình yêu thông qua Kei.

Một thứ tôi vẫn chưa được học trong cuộc đời này.

Một thứ không bao giờ có ở Whiteroom.

Và nó kích thích bản năng tìm hiểu của tôi.

Hơn nữa, có một lý do quan trọng tại sao tôi lại chọn Kei.

Do cuộc tình này sẽ trở nên cần thiết cho quá trình trưởng thành của cô gái mang tên Karuizawa Kei này.

Khi hướng mắt nhìn tới 1 năm tiếp theo, có thể thấy quan hệ giữa tôi với Kei sẽ quan trọng hơn nữa.

Kei không thể cứ mãi kí sinh trên vật chủ như này được.

Để ngăn điều đó, giai đoạn này là cần thiết.

Tôi―

Vẻ mặt bây giờ của tôi trông như nào nhỉ?

Liệu tôi có đang cười không?

Hay một biểu cảm ngại ngùng đang xuất hiện trên gương mặt của tôi?

Hay đó là một nụ cười bối rối?

Tôi không biết.

Tôi không biết bây giờ mặt mình đang trông như thế nào nữa.

―Không.

Không phải.

Thực chất, tôi biết.

Tôi biết giờ mặt mình trông như nào chứ.

Cả những gì mình đang nghĩ, những gì mình định làm, tôi cũng biết.

Con người vui mừng khi học được điều mới.

Cho dù đó là học hành, thể thao hay game, chúng đều như nhau cả.

Khi cảm nhận được sự tiến bộ của bản thân, họ sẽ đồng thời cảm nhận được niềm vui đi kèm.

Điều này cũng đúng với chuyện tình cảm nữa.

Tôi không biết tình yêu là gì.

Tôi không hiểu gắn kết là gì, và tôi không hiểu về tình thương.

Và tôi không hiểu mối quan hệ nam nữ.

Trái lạc thú lẫn cảm xúc thẹn thùng chờ đợi ở tận cùng cũng không nốt.

Chắc chắn tại một tương lai không xa, tôi sẽ có được câu trả lời cho từng thứ, từng thứ một.

Nhưng, có lẽ sẽ chẳng có gì thay đổi cả.

Tôi chỉ học được thêm một điều mới mà thôi.

Và trưởng thành, rồi tiếp tục tiến lên phía trước

Nói cách khác, Kei như là quyển sách để tôi học về bạn khác giới.

Và khi tôi đọc xong- 'mục đích' của nó kết thúc.

Hay-

Một tương lai khác đang chờ đợi tôi?

Liệu có lẽ nào cô ấy sẽ trở thành một sự tồn tại mà tôi không thể rời bỏ, một sự tồn tại mà không ai có thể thay thế được?

Tôi không biết được.

Một phần trong tôi hi vọng điều đó thành sự thật, một phần tự nhận thức được điều đó là không thể.

Vậy nên tôi nguyện cầu.

Rằng vào khoảnh khắc này – khoảnh khắc ôm chặt lấy người con gái quan trọng với mình vào lòng – tôi đang cười.

Nguyện cầu, với tư cách một người học sinh trẻ tuổi, thề rằng sẽ trân trọng cô ấy.

Tôi dịu dàng ôm lấy Kei và lặng lẽ nguyện cầu như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro