Chap 5 : Tiếp tục diễn trước bạo quân, chỉ có đường chết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhất Dạ bước ra ngoài khi trời còn chưa sáng.

Vốn dĩ về đêm thời tiết vô cùng lạnh lẽo, quần áo của hắn mỏng manh không hề thích hợp ra ngoài chút nào, nhưng hắn muốn nhân trời còn sớm lấy sách ở thư viện hoàng gia...Nếu không tới sớm, e rằng sẽ có người phát hiện.

Đại hoàng tử vừa mở cửa thì thấy thân hình nhỏ bé của ai đó bị vùi dập trong làn tuyết.

Hắn đến gần, khẽ cúi người xuống, không hiểu vì lý do gì Vân Mặc lại quỳ suốt đêm. Là không có sự cho phép của hắn nên không dám rời đi hay còn có ý nào khác?

Hắn nhớ đến nàng trước đó -  luôn khinh bỉ chế giễu hắn, còn thản nhiên lấy trộm đồ của hắn. Trên gương mặt của nàng luôn in mấy chữ muốn nói với hắn : ngu ngốc, tạp chủng, phế vật.

Tuy hắn biết rõ nhưng chẳng mấy quan tâm.

Cho đến một hôm, hắn từ bên ngoài trở về, mở cửa phòng ra thấy nàng đang cạy khóa tủ của hắn.

Hắn chỉ cười nhếch miệng khinh thường, kẻ ngu ngốc đáng thương, nghĩ rằng hắn có thể giấu thứ gì đáng giá sao?

Phát hiện ra hành vi không mấy tốt đẹp của mình bị chính chủ chứng kiến, thái giám nhỏ không những không biết xấu hổ, còn mạnh miệng lớn tiếng bao che cho hành vi của mình.

Ỷ lại vào có tổng quản chống lưng, thái giám nhỏ nghĩ rằng mình có thể một tay che trời.

Nàng ta chẳng những ý thức được hiểm nguy, lại còn muốn chết sớm mà buông lời cay nghiệt, bôi nhọ mẫu thân Nhất Dạ.

Phải biết rằng mẫu thân Nhất Dạ chính là vảy ngược của hắn, trong nguyên tác, phàm những kẻ nào nhục mạ mẫu thân hắn, đều bị hắn giết một cách dứt khoát không thương tiếc.

Tuy bây giờ chỉ là đứa trẻ nên hắn chỉ một đao là kết liễu đối phương, nhưng theo thời gian trưởng thành, nội tâm hắn càng vặn vẹo âm hiểm, hắn nhận ra nếu để đối phương chết ngay thì quá dễ dàng, phải khiến kẻ đó sống không bằng chết mới là tàn nhẫn nhất.

Vì thế sau này khi muốn kết liễu ai đó, hắn thường dùng những hình phạt tra tấn khiến kẻ đó sống không bằng chết rồi mới tiễn đối phương về nơi chín suối.

Có lẽ, sự ấm áp duy nhất trong cuộc đời Nhất Dạ là mẫu thân hắn.Bởi tuy bà đã chết khi hắn sinh ra, hắn không rõ bà ra sao nhưng hắn hiểu, bà đã hi sinh mạng sống để đem hắn đến thế giới này.

Với bản tính của Lệ phi, thật khó tưởng tượng được rằng một nữ nhân khác ngoài nàng ta sẽ an toàn hạ sinh quý tử cho hoàng thượng. Vì vậy, đối với sự hi sinh của bà, hắn luôn khắc giữ trong tim, bất cứ ai không được quyền xúc phạm bà.

Việc tên tiểu thái giám đáng ghét kia nhục mạ tới mẫu thân hắn, chỉ có đường chết.

Nhưng hiện nay thái độ của thái giám nhỏ khác xa một trời một vực so với trước kia.

Vì sao trong một khoảnh khắc, nàng lại biến thành một người hoàn toàn xa lạ?

Hắn chắc chắn, kẻ trước mặt mình không phải kẻ mà hắn từng biết.

Tiểu thái giám mà hắn biết vốn quen ăn ngon mặc đẹp, đến việc động vào cây chổi cũng thấy bẩn tay, sao có biết nấu cơm, nhóm lửa? Hơn nữa còn ngu ngốc tự hành xác mình giữa trời tuyết rơi thế này?

Cho dù một người bị mất trí nhớ hoàn toàn cũng không thể thay đổi đột ngột thói quen. Rõ ràng trong cơ thể này là một linh hồn hoàn toàn khác.

Nhưng kẻ đó có là người hay quỷ, Nhất Dạ sẽ để tâm sao?

Hắn khẽ nâng gương mặt của Vân Mặc lên, lấy tay gạt những bông tuyết còn bám trên gương mặt nàng, lộ ra khuôn mặt khả ái nhưng trắng bệch.

Nhất Dạ cứ thế chăm chú nhìn nàng, tựa như con sói đang chăm chú theo dõi con mồi.

Vân Mặc mơ mơ màng màng cảm thấy ai đó đang bóp cằm, nàng khó chịu nhíu mày. Đến khi thấy rõ người trước mắt là ai, nàng mới giật mình hoảng hốt.

"Điện...điện hạ..."

Nội tâm của Vân Mặc gào thét không ngừng, nàng cố gắng nặn ra mấy giọt nước mắt, nức nở tỏ vẻ đáng thương. Tối qua thái độ của Nhất Dạ vô cùng khó hiểu, dù có biết trước cốt truyện nhưng suy nghĩ của nhân vật phản diện Nhất Dạ, người bình thường như Vân Mặc có thể lý giải được sao? Nàng nơm nớp lo sợ như cá nằm trên thớt, chỉ mong bạo quân tương lai bớt giận mà nương tay cho nàng. Suy đi tính lại, đã khổ nhục kế một đêm, thôi đành cố diễn nốt vậy.

"Điện hạ, nô tài biết tội...nô tài ngàn lần đáng chết... Thỉnh xin điện hạ trách phạt..."

Vân Mặc quật cường ôm lấy chân hắn mà khóc, nàng nỗ lực học theo phim truyền hình, tỏ vẻ yếu đuối vô hại...

"Ngươi đã nói thế, vậy thì chết đi là được rồi..."

Giọng vị hoàng tử không mặn không nhạt. Vân Mặc hốt hoảng, một mặt trong lòng sợ hãi mà đau khổ đến ruột gan quặn thắt, một mặt đem Nhất Dạ ra mắng một trăm lần, mình đang diễn, hắn không thể phối hợp theo kịch bản được à?

"Điện hạ, nô tài biết sai... Tuy nô tài ngàn lần đáng chết nhưng vẫn hi vọng giữ lại mạng quèn này để phục vụ điện hạ, nô tài đảm bảo nghe lời, hằng ngày nấu cơm nhóm lửa giúp điện hạ, nô tài còn có thể..."

Nàng nói nhăng nói cuội một hồi. Nhất Dạ không cắt lời nàng, cứ để nàng diễn.

Hắn dù chưa đủ 10 tuổi nhưng có gì mà chưa trải qua? Nàng tuy dối lừa nhưng không thể che giấu được hắn. 

Hắn nhìn thấy trong đôi mắt Vân Mặc, tuy xinh đẹp nhưng lại phản bội lời nói của nàng.

Không giống như đêm qua, ánh mắt nàng lấp lánh, khiến hắn ngỡ là thật lòng. Hắn chán ghét nàng giả dối cầu xin hắn như hiện tại. Hắn biết, bây giờ nàng nói hươu nói vượn, nhưng trong đầu sợ là đã đem hắn lăng trì không biết bao nhiêu lần.

Trên đời chẳng có kẻ nào tự nguyện đối xử tốt với hắn cả.

Kẻ đang ba hoa dùng khổ nhục kế trước mặt hắn cũng chỉ vì không muốn chết mà thôi. Giả dối làm sao, nực cười làm sao...

Vậy mà trong khoảnh khắc trước đó, hắn còn luống cuống, hoảng hốt vì nàng! Hắn quả là cô độc quá đến muốn điên rồi.

Nhất Dạ cười lạnh một tiếng. Hắn siết chặt lấy cằm nàng, làm nàng rên lên đau đớn.

"Kỹ thuật diễn của ngươi khiến ta vô cùng chán ghét!"

Vân Mặc sợ hãi tột cùng mà ngưng khóc, chỉ là lệ vẫn rơi đầy mặt. Bị vạch trần nội tâm thẳng thừng khiến nàng ngoài sợ hãi còn tràn ngập cảm giác tội lỗi. Đôi mắt của nàng phản chiếu hình ảnh của hắn tựa như quỷ bò ra từ địa ngục, cổ họng nàng bỗng thấy khô khốc, một câu cũng không nói được.

"Ngươi cút!"

Đại hoàng tử thản nhiên đứng dậy, ném cho Vân Mặc ánh mắt muốn giết người, Vân Mặc  lảo đảo đứng lên, nàng biết, bạo quân tương lai không thích nói lần hai.

Hiện tại không thức thời rời đi, chỉ có đường chết.

"Tạ ơn điện hạ, nô tài cáo lui."

Vân Mặc miễn cưỡng nở nụ cười đáp lại. Do quỳ lâu trong tuyết nên bước chân nàng tập tễnh, khổ nhục kế hi sinh bản thân trở thành trò hề đáng thương, đúng là bạo quân tương lai, sao có thể dễ dàng lừa gạt.

Nàng đang hi vọng xa vời gì ở một trái tim vô cảm không tồn tại tình yêu? Nghĩ cách lấy lòng một người như thế rồi cầu mong sự xót thương đúng là một việc hết sức ngu ngốc.

Đạp tuyết mà đi, nàng còn nghe thấy tiếng hắn hờ hững vọng tới.

"Không muốn chết thì đừng làm mấy trò xuẩn ngốc. Ta không phải là đứa trẻ dễ gạt như ngươi nghĩ."

Vân Mặc không quay đầu lại, nàng coi như không nghe thấy gì. Nếu như không thể lấy lòng bạo quân mà mở một con đường sống, liệu còn cách nào khác để tồn tại ở thế giới này không?

Nhất Dạ ngước nhìn về chân trời phía xa, cũng không còn nhiều thời gian cho hắn nữa rồi.


Quả nhiên, Vân Mặc tỏ ra rất biết điều, ở phòng Nhất Dạ không xuất hiện thức ăn mà Vân Mặc làm nữa.

Đối với việc này, Nhất Dạ cũng không tỏ vẻ gì cả. Chỉ là, sâu trong tâm hồn, hắn thấy có chút trống rỗng. Nhưng sau đó cảm xúc này cũng bị hắn gạt phăng ra sau đầu, cuộc sống thế này, mới là cuộc sống của bản thân hắn.

Ngước mắt nhìn làn tuyết đang rơi, hắn bỗng nhiên muốn cười. Nụ cười của hắn, in trong làn tuyết, không rực rỡ như hoa mà méo mó kiên cưỡng. Nhìn thế nào cũng thấy thập phần đáng thương.


Sáng sớm, một vị công công mới đến hoàng cung của hắn, hắn biết, tên kia là đến truyền lệnh cấm túc của hoàng thượng.

Vị công công nhìn thấy hắn thì mừng rỡ trong lòng, phải biết đại hoàng tử thường xuyên hành tung bất định, chỉ riêng việc truyền chỉ cho hắn thôi cũng đủ làm lão nhức đầu.

Với hành tung của đứa bé 9 tuổi, nếu hoàng thượng thực sự để tâm có thể phái ám vệ trông chừng hắn. Nhưng cố nhiên là hoàng thượng chẳng để tâm, khiến cho lão mỗi lần đi truyền ý chỉ tới đại hoàng tử đều phải đau đầu mà tìm hắn khắp nơi.

Thật may khi lần này lão đến khá sớm, đại hoàng tử có mặt ở Ngọc Lan cung.

Sau khi truyền ý chỉ cấm túc cùng chép phạt cho Nhất Dạ xong, theo lẽ thường hoàng tử cho dù không đồng tình cũng sẽ phải cắn răng mà vui vẻ tiếp nhận ý chỉ, nhưng Nhất Dạ chỉ hờ hững ngạo mạn ngồi ghế lắng nghe, đến nửa điểm chú ý cũng không có.

Điều này khiến vị công công ban đầu hết sức bất mãn, nhưng lâu dần lão cũng quen. Tuy Nhất Dạ thất sủng nhưng hắn lại là vị hoàng tử duy nhất, nếu như Lệ phi không thể hạ sinh quý tử thì không nghi ngờ gì nữa, Nhất Dạ sẽ là người kế vị. 

Từ xưa, thái y đã chẩn đoán, thể chất Lệ phi yếu ớt mong manh, không thích hợp cho việc thụ thai. Mười năm bên cạnh hoàng thượng nhưng nàng vẫn chưa sinh được mụn con nào. Vì thế tình cảm của hoàng đế dành cho đứa con "vô ý"  ra đời là Nhất Dạ hết sức mẫu thuẫn, tuy lạnh nhạt, song cũng phần nào bao che dung thứ cho hắn.

Nhất Dạ hành tung tự tác, hoàng đế cũng lười quản, có trách phạt thì cũng chỉ bắt hắn trong cung cấm túc.

Hoàng đế mặc dù có suy nghĩ đến việc bồi dưỡng hắn nhưng Lệ phi sao chịu để yên? 

Nàng bài xích những thứ hoàng đế từng thề non hẹn ước. Bởi vì đứa trẻ đó ra đời đã khiến nàng từ tạm thời quên đi nguy hiểm hoàng cung, buộc phải tỉnh mộng.

Chân tình của hoàng đế có thể tồn tại bao lâu đây? 

Hơn nữa nàng còn là người gián tiếp dẫn đến cái chết của mẫu thân Nhất Dạ. Sau này hoàng thượng băng hà, Nhất Dạ kế vị, liệu nàng có thể bảo toàn mạng sống? 

Hiện chân tình của hoàng đế đang che chở cho nàng, nhưng cũng không thể xóa nhòa đi xuất thân kỹ nữ lầu xanh thấp hèn của nàng.

Đến khi hoàng đế không đủ năng lực bảo vệ nàng nữa thì thứ sẽ dành cho nàng đây?

Nàng mua chuộc một vài vị quan trong triều nhưng những kẻ đó cũng chỉ phù du, xuất thân hèn kém nên nàng vẫn phải dựa vào bản thân mình.

Lệ phi từng có ý nghĩ điên cuồng là hạ sát đại hoàng tử. Vì thế, nàng từng ngầm để mấy cung nữ của mình cài vào Ngọc Lan cung thăm dò hắn nhưng chỉ tiếc, tất cả những người nàng kì vọng sau đó đều biệt tăm mất tích. 

Đến khi Lệ phi quyết hao tâm tổn kế giết đứa trẻ kia bằng được thì nhận được một lá thư.

Ngày ấy, nàng lên chùa xin một lá bùa cầu may, đồng thời oán trời trách đất hỏi đại sư rằng, tại sao hơn mười năm rồi nàng chưa thể có con!?

Đến khi như hẹn mà mở lá thư ra, chỉ thấy dòng chữ hồi âm của đại sư : Tạo nghiệt quá nhiều, trời đất không dung. Tội lỗi kiếp trước chồng chất kiếp này, nên bị trời phạt.

Nàng thở dài một hơi, tự tay đốt lá thư ấy, ngọn lửa liếm láp lá thư đến mảnh vụn cũng chẳng còn, ý định sát hại đại hoàng tử giống như số phận của lá thư kia, cứ như thế chìm vào quên lãng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro