Chap 114: Nó ra đi để lại những nỗi đau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cuối cùng hắn vác cái xác tàn tạ về đến nhà , hắn thấy bọn bạn vẫn chưa ngủ mà ngược lại còn ngồi ở phòng khách nhìn hắn với đôi mắt như hết hồn .

--Này cậu bị sao vậy ???__Zun là người cố gắng lấy bình tĩnh nhất để hỏi .

--Cậu biết cô ấy bị bệnh đúng không ???__hắn nhìn Zun hỏi mà không trả lời .

--Sao cậu biết__Zun giương đôi mắt ngạc nhiên nhìn hắn hỏi .

--Nếu tớ không biết các cậu định dấu với tớ cả đời sao ???__hắn ngồi thụp xuống nền nhà hỏi .

--Rốt cuộc hai người đang nói gì , ai bị bệnh ???

--Chị My , chị ấy bị ung thư giai đoạn 3__Zun nói ra hết mọi sự thật . Hôm nay là ngày gì vậy ??? Nó đưa bọn hắn từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác , từ cảm xúc này đến cảm xúc khác . Một gia vị hỗn tạp .

Bọn hắn bây giờ mới nhớ lại những hình ảnh nó bị ngã ở phòng khách , hay uống thuốc khi đang đánh nhau với tên hắc long bang , những biểu hiện đó hiện lại thật rõ , điều đó cũng có thể khẳng định Zun nói là sự thật .
Mọi chuyện sau đó bọn hắn cũng không còn rõ mình đã làm gì như thế nào để trải qua một đêm thật kinh hoàng đó .

~•~•~

Sáng hôm sau .

Bọn hắn cùng ngồi nơi bàn ăn cơm nhưng không ai là có tâm trạng tốt . Hắn bỏ đũa xuống là người đứng dậy rời khỏi bàn đầu tiên . Hắn đứng nơi phòng khách nhìn lên những bậc thang nó đã từng lên xuống nhiều lần . Chợt có người vỗ vai hắn , gắn quay lại thì ra là Zun .

--Hãy lên đấy đi , phòng chị ấy không khóa__Zun nói .

--Tớ có thể sao ???__hắn hỏi Zun vì nó lúc trước không thích ai vô phòng mình mà.

Zun gật đầu . Nhận cái gật đầu từ Zun hắn liền chạy thật nhanh lên phòng nó . Hắn muốn tìm lại cảm giác của nó , ngay lúc này . Nhân cũng đứng dậy rời bàn ăn sau khi hắn rời đi . Anh về phòng lục lại mấy món quà sinh nhật mà nó tặng . Anh tháo từng hộp ra , anh ngạc nhiên trong những hộp quà không có món quà nào mang giá trị xa xỉ cả . Chúng đều là những bức ảnh chụp về cuộc sống hằng ngày của anh , anh ôm những bức ảnh đó khóc .

--Chắc anh đã làm Zoi tổn thương rồi. Phải không??-- Anh đã nói '' không cần đứa em như em''__Anh hối hận vì thái độ và những lời nói của mình đã lm tổn thương nó

-Anh đã không bảo vệ chăm sóc cho em như anh đã từng hứa rồi__ Nhân lại rơi nước mắt. Anh khóc cho đứa em tội nghiệp của mình.

--Tại sao em cứ luôn 1 mình chiệu đựng. 1 mình gánh vác mọi thứ chứ__ Nhân đau lòng

Thì ra nó cho dù có ở nước ngoài nhưng vẫn luôn biết anh sống như thế nào , có tốt hay không ??? Vậy mà anh lại vì hành động nhất thời của mình mà nói ra những lời vô tình với em mình , anh đúng là một người anh xấu xa mà .

~•~•~Còn hắn thì sao ???

Sau khi chạy lên lầu hắn đã đứng trước cửa phòng nó rồi nhưng tay hắn vẫn còn run run chạm vào cánh cửa , đẩy từ từ cánh cửa ra hắn bước vào nhìn quanh căn phòng .

 Nơi đây vẫn còn hơi ấm của nó . Hắn sờ lên mọi thứ trong phòng nó , những món đồ nó đã chạm qua . Ngồi lên chiếc bàn làm việc của nó , ngắm nhìn những ngòi bút những quyển sách đặt trên bàn . Chợt hắn thấy một tập hồ sơ màu nâu , hắn nhớ tập hồ sơ này là lúc trước ở bệnh viện cùng nhỏ Uyên hắn thấy chị y tá đưa cho nó . Hắn lấy những thứ bên trong ra để lên bàn . Hắn ngạc nhiên . Không phải vì tờ bệnh án của nó mà là những bức ảnh , ảnh của hắn và nó khi chụp ở biển kèm theo một phong thư . Hắn mở vội phong thư ra xem , trong phong thư có một lá thư tự tay nó viết , nét chữ rất đẹp nhưng bị nhòe đi bởi những giọt nước à không là nước mắt đã khô , có lẽ nó đã khóc rất nhiều khi viết bức thư này .

"Chào anh , Khánh .

Có lẽ đây là lần thứ hai em gọi tên anh đúng không ??? Nhưng lần thứ hai gọi tên này liệu anh có biết?? Khi viết bức thư này em đã suy nghĩ rất nhiều . Liệu anh có biết đến sự tồn tại của nó không ??? Đây là câu hỏi đầu tiên đặt ra khi em viết bức thư này . Nhưng em vẫn viết , cho dù vĩnh viễn anh sẽ không biết đến nó . Nhưng nếu anh biết đến nó cũng là lúc anh biết hết sự thật và có lẽ em đã không còn ở cùng một thế giới với anh đâu nhỉ ??? Mọi thứ diễn ra cứ như trong phim nhỉ . Mục đích em về nước chỉ là để trả thù cho cha nuôi và tiêu diệt đường dây buôn bán ma túy quốc tế . Nhưng khi gặp anh , bất ngờ yêu anh . Điều này em thật sự chưa từng nghĩ tới . Bởi quá khứ của em đã bị tổn thương rất nhiều nên em không dám tin vào tình yêu thật sự . Đến khi tình yêu của anh giành cho em đến , em mới nhận ra không có điều gì không thể xảy ra . Đúng , em bị mắc căn bệnh ác tính không biết có qua khỏi hay không ? Em không muốn anh đau khổ mà chọn cách buông tay anh ra . Buông tay anh em cũng rất đau,em rất đau lòng khi nghe những lời trách móc của anh,rất đau khi thấy anh tự hành hạ bản thân mình,Em đau khi phải làm anh chiệu nhiều tổn thương như vậy, nhưng điều đó sẽ cho anh và cả mọi người nữa . Anh chắc hẳn hận em sau những gì em đối xử với anh đúng không ??? Thật xin lỗi , em không cố ý . Làm như vậy anh sẽ đau ít hơn khi biết sự thật khắc nghiệt này . Em đang khóc vì anh đấy , anh cũng đang khóc đúng không ??? Đừng khóc , vì em anh hãy cười lên . Anh và em chỉ là hai đường thẳng cắt nhau , gặp nhau yêu nhau rồi xa nhau mãi mãi . Nếu biết trước như vậy em ước gì hai chúng mình sẽ chỉ là hai đường thẳng song song không bao giờ gặp nhau sẽ tốt hơn nhỉ . Nhưng mọi chuyện đã qua không thể cứu vãn , em và anh mãi mãi không thể ở bên nhau . Trước khi dừng viết bức thư này , em hy vọng anh hãy sống thật tốt khi không có em bên cạnh , hãy cười nhiều lên nhé , hãy sống thay cả cuộc sống của em và hãy tìm người yêu anh thật lòng và đừng yêu 1 người như em,đã làm anh khóc nhé . À anh cũng nói với Long giùm em , bảo cậu ấy hãy dừng tình cảm nam nữ của cậu ấy giành cho em , mà hãy quan tâm đến người bên cạnh cậu ấy , Hân rất yêu cậu ấy . Cuối cùng hãy nói Hân với Đan , em đã bỏ qua mọi chuyện cho bọn họ , và bảo anh Nhân sống thật tốt nhé . Em yêu mọi người , nhất định mọi người phải già đi lúc đó mới được lên thiên đường gặp em đấy nhé . Tạm biệt .

Tái bút .
    My
Trần Khởi My "

Đọc bức thư đến đâu nước mắt hắn rơi nhòa nét chữ tới đó . Hắn và nó sao không thể là một hình tròn tình yêu không điểm nắt đầu và điểm kết thúc chứ . Hắn nhớ lại ngày đầu tiên gặp nó , nó lúc đó thật lạnh lùng hay lúc đi chơi với nó ở biển cũng rất vui , còn có lúc nó đánh nhau với bang chủ hắc long nữa . Mọi chuyện như mới vừa xảy ra vậy mà giờ đây những thứ đó chỉ còn là trong quá khứ sẽ không bao giờ lặp lại khi không có nó .

 Ông trời thật biết chơi đùa với con người .

 Hắn cầm theo bức thư xuống lầu cho mọi người xem . Đúng , hiện tại hắn sẽ mạnh mẽ lên vì nó , hắn nhất định sẽ sống thật tốt , sống thay cả nó nữa .

 Mọi người đọc được bức thư thì lại khóc ròng một lần nữa. Nó một con người mệnh danh là vô tình , cũng có lúc tình cảm mặn nồng như thế .

 Ông Trần sau khi biết tin nó mất , ông đau lòng đến mức phải nhập viện cấp cứu . Ông hối hận về mọi chuyện đã làm với nó , ông đã không giành được nhiều tình cảm cho nó , ông là một người cha tồi tệ nhất đúng không ????

Sau đó cuộc sống của bọn hắn lại diễn ra bình thường như chưa có nó xuất hiện . Bọn bạn hắn cũng không giám nhắc đến tên nó mỗi khi có mặt hắn .

Nhân cũng sống theo cách của anh , mỗi ngày đều cố gắng cười thật tươi .

Long cũng nghe lời nó , quan tâm đến Hân nhiều hơn và cậu cũng đã đặt tình yêu của cậu giành cho nó vào nơi sâu nhất của tái tim không ai có thể chạm đến .
Mọi người mỗi ngày đều cười , nhưng không ai biết được sâu trong trái tim hắn vẫn còn lạnh giá không có hơi ấm...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro