Chap - 6 END

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Wave không bao giờ đến lớp muộn. Nếu cậu bỏ qua, cậu bỏ qua là có lý do, không phải vì cậu ngủ quên sau khi thức gần hết đêm với người bạn trai vẫn đang ngủ say khi Wave rời đi.

Wave đã cố gắng lẻn vào lớp 5-1 mà không bị phát hiện, điều này được chứng minh là một nhiệm vụ khó khăn khi cậu ngồi ở phía đối diện của căn phòng từ cửa ra vào. Giáo viên không để ý, nhưng các bạn cùng lớp của cậu đang cười khúc khích. Làn sóng không thể chạm tới xuất hiện chậm trễ trong lớp? Không thể tưởng tượng được.

Khi lớp học kết thúc, Claire quay lại và mỉm cười ngọt ngào với Wave. "Tao chưa bao giờ nghĩ rằng mày sẽ đi trễ cho một buổi học toán. Bộ có ai đó giữ mày hả?"

Wave cố gắng chê dấu cảm xúc của mình, nhưng cậu biết Claire có thể nhìn thấy những gì cậu đang thực sự cảm thấy. "Điều gì khiến mày nghĩ như vậy?"

Claire nhún vai. "Tao không biết, nhưng tao đoán tao đã có câu trả lời cho mình rồi, Wave." Cô quay lại Punn và thì thầm điều gì đó khiến cậu nhướng mày.

Chết tiệt, Wave vừa nghĩ vừa rút điện thoại ra. Cậu đã gửi một tin nhắn nhanh cho Pang, [tao nghĩ Claire đã biết.]

Pang trả lời ngay trước khi kết thúc thời gian nghỉ giữa các tiết học.[Mày không đánh thức tao không được sao ???] Anh nói với khoảng sáu biểu tượng cảm xúc khóc. Sau đó [ tao không cảm thấy ngạc nhiên lắm, tụi mình không phải là người che giấu giỏi đâu.]

Wave nhanh chóng đáp lại bằng một câu [ Nói chuyện sau, lo tập trung học đi, đồ ngốc. Trước khi giáo viên phát hiện ra mày ].

Nó sẽ thực sự tồi tệ nếu như mọi người biết? Cậu suy nghĩ. Chúng tôi chỉ thực sự muốn giấu nó với bạn bè, nhưng bây giờ họ đã biết.

Lớp học kết thúc ngay sau đó, khiến Wave lao ra khỏi chỗ ngồi và lên sân thượng. Cậu nhắn tin cho Pang gặp cậu ở đó và mang cả đồ ăn cho cậu  vì cậu vẫn chưa ăn gì từ sáng đến giờ. Pang đáp lại bằng một vài biểu tượng cảm xúc trái tim và biểu tượng thích.

Khi Pang đến , anh mỉm cười với Wave, mặc dù trông anh vẫn thực sự mệt mỏi. "Chào."

Wave không thể không mỉm cười đáp lại. "Này. Cảm ơn vì đồ ăn."

"Không có gì đâu, cưng." Pang ngồi phịch xuống cạnh Wave. "Làm thế nào mà Claire phát hiện ra?"

"Cô ấy hỏi tao một câu và cô ấy biết tao đang nói dối. Sau đó cô ấy nói với Punn. Mày nghĩ chúng ta nên làm gì?"

Pang chọn đồ ăn của mình. "Chúng ta có thể làm gì? Theo tao thấy, hay là  chúng ta tự nói với mọi người đi."

Cậu nhún vai. " Tùy thuộc vào mày. Tao sẽ tôn trọng quyết định của mày."

Pang thủ thỉ. "Từ khi nào mày trở nên  ngọt ngào vậy, hả? Ủng hộ của tao? Mày đúng là một người bạn trai dễ thương! "Pang ôm chầm lấy vai và một nụ hôn lớn vào một bên đầu của cậu.

Wave rên rỉ. "Tao không ngọt ngào hay dễ thương, đồ ngốc. Lo ăn đi nếu không tao sẽ ăn hết của mày."

Pang cười toe toét. "Làm đi. Mày quá gầy."

Wave đã ăn trộm một miếng thịt lợn của Pang, phớt lờ sự phản đối của Pang.

Cuối ngày hôm đó, tất cả học sinh Gifted đang chơi trong lớp học. Lần đầu tiên, Wave và Pang bước vào cùng nhau. Claire nhìn chằm chằm vào hai người khi họ đi vào lớp, nhướng mày khi Wave ngồi xuống.

"Pang, tôi nghe nói là cậu đã đến muộn vào sáng nay. Kỳ lạ thật đó~, Wave cũng vậy." Claire nhận xét.

“Tôi sẽ không đến muộn như vậy nếu cậu ấy chịu đánh thức tôi đâu, Claire” Pang phản pháo lại.

Claire bật cười. "Các người thật rõ ràng. VÌ THẾ"

Punn lắc đầu trước nhận xét của Claire. "Các cậu là đang nghiêm túc hả?" Punn hỏi.

Pang nhìn Wave để tìm bất kỳ dấu hiệu nào. Wave nhướng mày và nhếch mép, như thể nói với Pang, đó là quyết định của mày.

Pang hít một hơi thật sâu. "Đúng, thực ra. Tao và Wave đã hẹn hò được hai tháng."

Ohm là người đầu tiên trả lời. "Hai tháng? Tao nghĩ là lâu hơn chứ!"

"Thằng Ohm, mày rồi biết hả? " Pang nói.

* Đến đây thì tui thật sự k hiểu tại sao Pang lại nói như vậy trong khi chap trước Ohm đã biết r mà nhỉ? Đúng là không thể hiểu được tác giả mà:<<*

Korn lắc đầu. "Không có ý xúc phạm, nhưng đúng là tụi mày không biết cách che giấu một chút nào."

Mon gật đầu. "Tụi này đã đánh cược xem hai người đã hẹn hò với nhau được bao lâu."

Miệng Pang há hốc vì sốc. "Nghiêm túc đó hả? Cái quái gì vậy!"

Wave cố gắng kiềm chế tiếng cười của mình, nhưng cậu không thể không chế nhạo trước phản ứng của Pang. Những học sinh còn lại của lớp Gifted đứng lên và mỏi người rút ra một trăm bath . Tất cả đều trao nó cho Namtarn, cô ấy mỉm cười ngọt ngào với Pang. "Xin lỗi nha, Pang."

Pang quay sang Wave. "Mày có tin được không?"

Cậu lắc đầu. "Lúc nãy anh đã nói rằng tụi mình không giỏi che giấu mà, anh yêu. Anh ngạc nhiên sao?."

Claire rên rỉ. "Họ sẽ bắt đầu tán tỉnh nhau ngay trước mặt chúng ta bây giờ?"

Ohm chế giễu. "Ôi, làm ơn đi, làm như tụi này chưa bao giờ thấy việc này vậy đó ,mày và Punn là suốt."

Punn đỏ mặt. "Nhưng đây không phải là tụi tao."

Pang ngồi trên bàn của Wave với vẻ cáu kỉnh. Wave nắm lấy tay Pang và mỉm cười với anh. "Tao rất vui vì mọi thứ đều ổn", cậu nói.

Pang gật đầu. "Tao cũng vậy. Tao không biết tại sao tao đã từng nghĩ rằng bạn bè của chúng ta sẽ phản đối."

"Bạn của chúng ta, ý mày là" Wave trả lời.

Pang đảo mắt. "Em nghĩ gì cũng được, em yêu."

                                                   END

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro