Phần 53

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tốc độ của Luffy rất nhanh, chưa đầy vài chục giây mà hai người đã chạy đến khu cao trung.

Anh buông tay cô ra, cảnh tượng ban nãy không ngừng hiện lên, tim anh đập nhanh, hai hàng lông mày nhíu chặt lại.

Nami thấy vẻ mặt của anh không tốt lắm, cô đỡ lấy anh: "Sao vậy? Cậu không sao chứ?"

Luffy lắc đầu, không nói gì.

Bên cạnh có vài học sinh chạy vụt qua, làm rơi cả sách cũng không biết.

"Nhảy lầu!"

"Có người nhảy lầu!"

"Máu tung tóe khắp nơi, đáng sợ lắm!"

Nami cúi xuống nhặt sách, gọi với theo: "Rớt sách nè!"

Những người kia quay đầu lại, có một nam sinh chạy lại nhận lấy: "Cảm ơn."

Cô giữ chặt quyển sách không buông, nam sinh kia không hiểu.

Nami hỏi: "Mọi người đang nói cái gì vậy?"

Nhắc tới chuyện này, mặt nam sinh kia trở nên trắng bệch, miệng run lẩy bẩy nói: "Lúc nãy cậu không thấy sao? Có nữ sinh nhảy lầu, máu văng tung tóe khắp nơi!"

Nói xong, nam sinh kia lập tức bỏ chạy.

Nami vô ý thức quay đầu lại nhìn, nhưng lại bị Luffy ngăn cản: "Không được."

Cô gặn hỏi: "Ban nãy có phải cậu sợ tớ nhìn thấy đúng không?"

Mấy giây sau, Luffy chậm rãi gật đầu.

Nami nhịn không được thở dài, cô cũng đâu đến mức yếu đuối như vậy, hèn gì sắc mặt anh không được tốt vì thấy phải cảnh tượng lúc đó.

Hai người đứng bên cạnh nhau, có rất nhiều người đi qua, sau đó nghe thấy tiếng xe cứu thương truyền từ cổng trường đến.

Cuối cùng Nami cũng hoàn hồn: "Đi thôi."

Cô vươn tay nắm lấy tay anh, mặc dù không bao bọc được toàn bộ tay anh, những vẫn khiến cho người ta cảm thấy ấm áp.

"Lần sau không được như vậy, bộ cậu nhìn không thấy đáng sợ sao, có gì thì hai đứa cùng nhau chia sẻ chứ. Tớ không có yếu đuối như cậu nghĩ đâu."

Luffy ngơ ngác không nói nên lời.

Thấy ánh mắt cô cương quyết, anh đành khẽ gật đầu.

Chưa bao lâu sau, sự kiện nữ sinh nhảy lầu đã lan khắp ngôi trường.

Nguyên nhân vì đang giờ nghỉ trưa, cho nên có rất nhiều học sinh cao trung lẫn sơ trung đi ngang qua khu vực tòa hành chính.

Cho nên có rất nhiều học sinh chứng kiến được cảnh tượng lúc đó.

Không ít người vẫn còn cảm thấy sợ hãi, sau giờ nghỉ trưa, ai nấy đều trở nên thất thần, thật sự là quá kinh khủng, nữ sinh từ trên lầu rơi xuống đất ngay trước mắt bọn họ, máu me be bét.

Cực kỳ đáng sợ.

Có không ít học sinh trực tiếp xin nghỉ về nhà, các thầy cô giáo cũng không còn cách nào khác, tình hình bây giờ chắc chắn là không còn tâm trí học tập, cưỡng ép lại càng thêm căng thẳng, chi bằng cho phép học sinh về nhà nghỉ ngơi.

Chưa đầy bao lâu, trong lớp vắng đi không ít học sinh.

Tuy rằng lúc đó Nami bị Luffy che mắt không thấy, nhưng trong lớp có người tận mắt chứng kiến, tan học cũng có thể nghe thấy bọn họ bàn tán.

"Khi đó tớ đúng lúc đi ngang qua, xém bị dọa gần chết, nếu không nhờ bạn cùng phòng kéo bỏ chạy, thì chắc tớ xỉu tại đó luôn."

"Sau này chắc không dám đi ngang qua đó đâu, thật sự là quá kinh khủng, tớ bị ám ảnh luôn rồi, nhắm mắt là lại thấy cảnh tượng khi đó."

Cô dần dần có thể chắp vá lại hình ảnh lúc đó.

Nhảy lầu là một nữ sinh, lầu năm tòa hành chính mặc dù có cửa sổ ngăn cản, nhưng vẫn không thể ngăn cản được nữ sinh, cuối cùng nhảy lầu không một động tĩnh.

Học sinh nhảy lầu ảnh hưởng đến gia đình và trường học.

Tiết thứ tư buổi chiều là tiết ngữ văn của Akairi, bởi vì chuyện lúc trưa cho nên thành tiết tự học, để giảm bớt căng thẳng nên ông ta cũng buông lỏng một chút.

Lúc còn dư lại mười phút, Nami đột nhiên giơ tay đứng lên: "Em muốn đi vệ sinh ạ!"

Akairi không nghi ngờ: "Đi đi."

Luffy nghiêng đầu đưa mắt nhìn ra ngoài hành lang, chỉ thấy Nami nhanh chóng chạy đi, cái đuôi ngựa nhỏ tung bay.

Anh biết rõ cô muốn đi đâu.

Phòng hiệu trưởng ở tòa hành chính.

Nami chạy như bay ra khỏi khu cao trung, lúc chạy ngang qua khu hành chính, cô không nhịn được dừng lại, trên mặt đất đã được tẩy rửa sạch sẽ, nhưng để ý kĩ thì thấy trong những khe hở có thể thấy những vết máu lẻ tẻ.

Cô nhịn không được ngẩng đầu, lầu năm rất cao, nơi đây lại là gạch men, tất nhiên là sống không nổi.

Áp lực kiểu gì mà khiến con người ta nhảy lầu như vậy, cô chưa từng trải qua, cũng không thể hiểu nổi.

Một lúc sau, Nami xoay người chạy lên lầu ba.

Cô đẩy cửa phòng hiệu trưởng, vừa đúng lúc thấy thầy hiệu trưởng và thầy giám thị trong phòng, cô tự nhiên đóng cửa lại.

Genzo nói: "Em không lên lớp mà đến đây làm gì?"

"Em muốn hỏi về chuyện nhảy lầu lúc trưa."

Thầy giám thị mở miệng khuyên bảo cô: "Em là học sinh, chuyên tâm học tập cho tốt, mau về lớp đi, ở đây có người lớn lo rồi."

Nami nói: "Em không đi."

Cô ngang ngược ngồi phịch xuống ghê sofá.

Thầy giám thị hơi nổi nóng: "Nami, em coi trời bằng vung sao, không học thì làm gì? Chuyện này liên quan đến em sao?"

Kỳ thật ông ta biết có nói thì Nami cũng bỏ ngoài tai.

Genzo thở dài: "Thôi, chúng ta tiếp tục đi."

Thầy giám thị dời ánh mắt, lại nhíu mày nói: "Nữ sinh năm cuối học lớp một, tên Gin. Nhà ở tiểu khu SH, bây giờ cha mẹ của em ấy đang ở bệnh viện. Trước mắt chưa biết rõ nguyên nhân nhảy lầu, đang chờ cảnh sát điều tra."

Giữa trưa ông ta vốn đang ngủ, lúc bị đánh thức dậy suýt nữa bị hù chết, sao lại xảy ra chuyện này, một học sinh ngoan sao lại nhảy lầu.

Chủ nhiệm lớp lớp một cũng nói: "Tính cách của Gin tương đối trầm, tình hình gia đình cũng không tốt lắm, ba mẹ ly dị, em ấy sống với mẹ, cuộc sống nói chung cũng khá khó khăn, bình thường ở trong lớp cũng rất cố gắng, nhưng thành tích lại không được tốt lắm."

Đây là học sinh mà giáo viên chủ nhiệm rất thích, cũng hy vọng có thể nhận được quả ngọt sau bao cố gắng, chẳng ai ngờ rằng lại xảy ra tình huống hôm nay.

"Trước đây tôi có mời phụ huynh em ấy một lần, cuối cùng không có ai xuất hiện hết, không thể hiểu nổi sao lại không quan tâm con gái mình như vậy."

Nami nghe xong thì yên lặng ra ngoài, không quấy rầy bọn họ nữa.

Mặc kệ chuyện gì xảy ra, kỳ thi đại học sắp tới rồi, bây giờ chuyện học tập phải được quan tâm hàng đầu.

Sau khi kết thúc giờ tự học buổi tối, bởi vì chuyện xảy ra ở khu hành chính, cho nên buổi tối khuya không ai dám đi ngang qua đó, ai ai cũng lựa chọn đi đường vòng qua căn tin.

Khu hành chính bỗng dưng trở thành nơi cấm kỵ.

Cho dù là đi đường vòng, nhưng không khí cũng không giống thường ngày cười đùa ầm ĩ, tối nay tất cả đều im lặng trầm mặc, tốc độ đi cũng nhanh hơn.

Nami và Luffy sóng vai đi bên cạnh tường rào.

Hai người đều im lặng, Nami càng không ngừng suy nghĩ tại sao lại xảy ra chuyện này.

Luffy đột nhiên hỏi: "Cậu bị... Bị áp lực hả?"

Nami trầm mặc rất lâu, nói: "Đương nhiên là áp lực chứ, cả nước nhiều người như vậy, tớ sợ không được học cùng trường với cậu, sợ cậu bị người khác cướp mất."

Mặc dù thành tích của cô không thua xa Luffy bao nhiêu, nhưng cô tự biết bản thân mình có sự chênh lệch so với anh, tư duy của Luffy nhanh hơn cô rất nhiều, một đề vật lý khó đến đâu anh cũng nhanh chóng tìm ra cách giải.

Đại học ở gần nhau rất ít, chớ đừng nói chi đến trường đại học tốt, nếu như bọn họ không học chung một trường, thì tất nhiên phải yêu xa rồi.

Yêu xa cũng khá nguy hiểm.

Cô có tự tin bao nhiêu cũng không thể đánh lại thời gian.

Luffy bị bất ngờ với câu trả lời, dừng lại nhìn cô: "Không thì học... Học lại..."

Lời còn chưa dứt đã bị Nami cắt ngang: "Luffy, tớ dạy cậu nói chuyện nhé."

Luffy ngẩn ra, hơi nhếch môi.

Sợ anh hiểu lầm, Nami lại lôi từ trong cặp mình ra bài thi của anh, mặc dù trước đó đã trả lại anh, nhưng sau đó cô lại mượn lại.

Ban đêm trời tối, cô mượn bóng đêm để dựa sát vào gần Luffy, giải thích: "Tớ muốn nghe chính miệng cậu đọc bài thơ này một cách hoàn hảo."

Cô nhét bài thi vào trong tay anh.

Mặc dù chỉ có ba câu ngắn ngủi: Như bọt khí bốc hơi một cách ngọt ngào, như mùa xuân rơi xuống cành anh đào, như mùa hè mở lon nước có ga.

Cô không thấy rõ vẻ mặt Luffy, chỉ có chờ đợi.

Một lúc lâu sau, cô nghe thấy anh trả lời: "Được."

Nami cho rằng chờ sau khi cảnh sát điều tra ra nguyên nhân rồi sẽ dò bài anh.

Ai ngờ ngày hôm sau, phía trước trường học có người kéo tới, mang theo cả bảng biểu ngữ.

Coby ra khỏi siêu thị nhỏ, vô tình nhìn thấy đám đông trước cổng trường, quay về lớp kể: "Ba mẹ của nữ sinh nhảy lầu khóc lóc trước cổng trường, muốn trường học bồi thường, nói là trường học có lỗi."

Có vài nữ sinh không đồng tình, mở miệng: "Chuyện xàm xí gì vậy, chính cậu ấy tự nhảy lầu, liên quan quái gì đến trường học."

"Chắc chắn là bọn họ muốn làm tiền, ba mẹ gì cái kiểu này, thật đáng sợ!"

"Nếu tớ mà có ba mẹ kiểu này, chắc cũng bị bức bách đến mức nhảy lầu."

Nami từ bên ngoài về nghe thấy, trong lòng bốc hỏa, trực tiếp chạy ra cổng trường.

"Chưa điều tra rõ nguyên nhân thì trường học không bồi thường."

"Kết quả điều tra của cảnh sát còn chưa xong, vậy mà nhà bọn họ lại kéo đến trước trường khóc lóc, còn lợi hại hơn cảnh sát nữa."

Tiếng chuông vào lớp vang lên, ai nấy đều quay lại chỗ ngồi của mình.

Luffy từ phòng giáo viên về, ánh mắt liếc qua chỗ cửa sau, không thấy Nami đâu. Chờ hơn nửa tiết cũng chưa thấy cô về lớp.

Anh hỏi Coby: "Cậu có thấy... thấy..."

Coby ngắt lời anh: "Nami á? Lúc sớm thấy cậu ấy chạy đi đâu đó, nhưng tớ không biết là cậu ấy đi đâu."

Nói xong, Coby quay đầu lại bàn tán về hành động của ba mẹ của nữ sinh nhảy lầu.

Luffy nghe thấy, trong đầu xẹt qua một suy nghĩ, sắc mặt trở nên khó coi, nhanh chóng giơ tay.

Giáo viên vật lý hỏi: "Có chuyện gì không?"

"Đi... Đi vệ sinh ạ."

"Đi đi."

Luffy nhanh chân, rời khỏi phòng học, tăng tốc xuống lầu, chạy như bay ra cổng trường.

Bởi vì đang là giờ lên lớp, cho nên ngoài cổng trường không có nhiều người, chỉ có thầy cô và nhân viên của trường.

"Có chuyện gì thì lên văn phòng nói chuyện, ai lại đứng bên ngoài thế này chứ?"

"Đúng vậy, phải bình tĩnh thì mới dễ dàng nói chuyện được, có mang theo bảng phản đối cũng không giải quyết được vấn đề gì đâu, ba mẹ Gin, tôi biết rõ anh chị đau buồn, nhưng..."

Ba Gin gân cổ hét to: "Tôi không đi! Trường học mấy người đừng mong mọi chuyện êm xuôi!"

Bên cạnh mẹ Gin còn đang khóc lóc: "Gin nhảy lầu trong trường học, chẳng lẽ trường học không có trách nhiệm sao? Tôi gởi con vào trường học, rồi bây giờ phải nhận con ở nhà xác."

Đối với những người da mặt dày như thế này, mọi người trong trường cũng hết chỗ nói, cho dù có nói thế nào thì bọn họ cũng không nghe, ngược lại bọn họ chỉ toàn tự suy diễn lung tung.

Mọi người cũng cảm thấy hai người kia quá giả tạo, con gái mình mới qua đời ngày thứ hai, vậy mà lại tốn công làm bảng biểu ngữ rõ to rồi kéo nhau đến trường học làm loạn, tâm tình chắc chắn không dành một chút nào cho đứa con gái mới mất.

Như vậy thì tính cách hướng nội của Gin là có lý do.

Có ba mẹ như vậy, Gin sống vui vẻ được mới là lạ, không chừng nguyên nhân nhảy lầu nhiều khi đến từ chuyện gia đình.

Nghĩ là nghĩ như thế, nhưng không ai nói ra.

Hiện tại nguyên nhân nhảy lầu của Gin còn chưa rõ, bọn họ chưa gì đã lên án trường học, ý đồ rất rõ ràng.

Nami lạnh lùng nhìn một lúc lâu, sau đó đi lên phía trước.

Ba mẹ Gin còn đang khóc lóc, không ngừng nói con gái bọn họ nhảy lầu ở trong trường, nên trường học phải chịu trách nhiệm.

Nami chỉ cảm thấy hai người họ quá máu lạnh.

Trường học đâu có nói là không chịu trách nhiệm, nhưng cũng không thể coi tiền là rác, sau khi điều tra rõ nguyên nhân thì sẽ bồi thường một số tiền xứng đáng, nhưng bây giờ náo loạn để làm gì.

Cô cảm thấy Gin rất đáng thương.

Nami lên tiếng: "Con gái vừa mới mất, vậy mà người làm cha mẹ như cô chú lại chạy đến trường đòi bồi thường, không sợ con gái cô chú buồn sao?"

Cô vừa nói xong, tiếng khóc lóc cũng nhỏ đi rất nhiều.

Thầy giám thị thấy cô, bực bội nói: "Mau quay về lớp, ở đây không phải chuyện của em."

Nami không thèm để ý đến ông ta, muốn nói tiếp.

Ba Gin đột nhiên la lên: "Chỗ này không phải chuyện con nít xía vào, liên quan gì tới cháu, quản chuyện của mình cho tốt!"

"Tào lao, ba cháu là hiệu trưởng, nên cháu đương nhiên có quyền." Nami lại tiến lên vài bước: "Nếu như cô chú không có bằng chứng, mà cứ tiếp tục làm loạn ở đây, thì đừng trách cháu báo cảnh sát!"

Cô giơ di động lên.

Trường học sợ nhất là ảnh hưởng đến danh dự, không muốn làm lớn chuyện, hơn nữa cảnh sát đến cũng không thể bắt giữ người ta, cuối cùng cũng không giải quyết được gì.

Nami cũng chỉ muốn hù dọa một chút thôi.

Nghe vậy, sắc mặt ba mẹ Gin trở nên khó coi, tức miệng chửi ầm lên, ngôn ngữ cực kỳ khó nghe.

Nami không nghe lọt được chữ thô tục nào của hai người bọn họ.

Thầy giám thị kéo cô qua một bên: "Bà trẻ, bà đừng quậy nữa, quay về lớp đi, chuyện ở đây có người lo rồi..."

Lời còn chưa dứt, Nami đã thấy Luffy ở cách đó không xa, vẫy vẫy tay với anh.

Nhưng sắc mặt Luffy nhanh chóng biến sắc: "Mau... Mau tránh ra!"

Anh chạy nhanh về phía cô, chưa được vài giây đã chạy tới.

Hôm nay trời nổi gió to, Nami nghe không rõ lời anh, nghi ngờ hỏi: "Hả?"

Ánh mắt Luffy đột nhiên nheo lại, đẩy thầy giám thị qua một bên, rồi nhanh chóng kéo Nami về phía mình, sau đó xoay người che chắn trước mặt cô.

Thầy giám thị còn chưa nói hết đã bị đẩy sang một bên: "Ai da..."

Nami phản ứng nhanh quay lại, lập tức thấy tấm bảng biểu ngữ đang bay tới chỗ hai người, cô không kịp suy nghĩ, kéo Luffy té lăn trên đất.

Tấm bảng trắng rơi xuống đất rầm một tiếng.

Nó rơi bên cạnh hai người họ, tiếng động cực lớn, cây đinh bị lòi ra đâm xuyên qua đồng phục của Nami.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro