Phần 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc Nami quay lại phòng học bắt đầu giờ tự học là đã hơn sáu giờ tối rồi.

Vivi khoan thai chậm rãi bước tới, đuôi lông mày mang theo ý vui vẻ. Cô ta thấy vẻ mặt Nami cười mà như không cười, vui vẻ ôm chầm lấy cô: "Tớ đang vui lắm nè!"

Lúc Vivi vừa vào lớp 10 thì đã thầm mến Ace, nhưng phải đến năm lớp 11 mới thật sự theo đuổi Ace. Sau này khi hai người thành một đôi rồi thì Vivi có cảm giác mình là nữ sinh hạnh phúc nhất thế giới, nhưng đâu ngờ vừa vào học kỳ mới thì mọi thứ bỗng chốc thay đổi.

Nhưng chuyện hôm trước đã khiến cho cô ta khôi phục lại động lực.

Nhưng điều duy nhất không tốt ở Ace chính là anh thay đổi rất biến thái, lại còn chê cô ngực nhỏ.

"Ngực nhỏ thì làm sao." Vivi nhíu mày.

Nami an ủi cô ta: "Có câu những nữ sinh cup A đều rất ưu tú."

"Ôi trời Nami yêu quý, cậu quả nhiên là thiên thần nhỏ của tớ! Nè, cho tớ mượn chép bài giải đi, từ lúc về nhà đến giờ tớ chưa làm bài tập nữa."

"Cố gắng học đi."

"Ngày mai cố gắng cũng chưa muộn mà."

"Ngày mai có chuyện của ngày mai, ngày mai phải cố gắng gấp đôi."

"Nami cậu muốn ăn đòn đúng không, tự dưng học đâu ra cái kiểu mọt sách của Luffy vậy hả? Cậu có thể đổi nghề làm giáo viên luôn được rồi đó."

...

Buổi tối, khi giờ tự học đã được một nửa, Nami đang nhíu mày giải đề vật lý, cô chưa đặt viết, thì toàn bộ phòng học đột nhiên tối đen, đèn phòng học không bật sáng lên được.

Cô nhìn ra ngoài cửa, một mảng tối đen như mực.

Vivi đè nén hưng phấn: "Mất điện sao?"

Học ở trường ba năm, tình huống mất điện như thế này là lần đầu tiên xảy ra, đen như mực, xem ra giờ tự học buổi tối phải hủy bỏ rồi.

Cuối tuần quay lại trường có giờ tự học buổi tối đến tám giờ, bây giờ mất điện như vậy là một cơ hội rất tốt, cả lớp sao có thể dễ dàng bỏ qua được.

Makino lập tức lên tiếng trấn an: "Yên lặng, chờ thông báo."

Một giáo viên dịu dàng như Makino không thể ngăn cản được các học sinh kích động, chưa kip đợi Makino ra ngoài hỏi thăm tình hình, thì những nam sinh nghịch ngợm trong lớp đã điên cuồng đập bàn, ồn ào đến mức ngứa lỗ tai rồi.

"Tan học! Tan học!" Bọn họ ồn ào: "Chủ nhiệm lớp mau cho bọn em về lại ký túc xá!"

Ồn ào.

Nami ngồi bàn ngay phía cửa sau cảm thấy khó chịu, tay trái nâng quả bóng rổ lên, nện thẳng quả bóng lên tường phía sau, phát ra tiếng động cực kỳ to, sau đó quả bóng bật lên bật xuống mấy lần.

Cả lớp 14 lập tức yên lặng như gà.

Nami nghiêng đầu, lạnh lùng nói: "Rảnh lắm hả?"

Cô thong thả ung dung đập bóng rổ, nói tiếp: "Hay là muốn trò chuyện cùng với tớ?"

Từng tiếng đập lên đập xuống của quả bóng rổ, cũng giống như tiếng tim đang đập lên đập xuống trong lòng bọn họ, những nam sinh ồn ào ban nãy bây giờ không dám lên tiếng nữa.

Sau khi phân lớp chưa được bao lâu thì bọn họ có thấy Nami phát điên một lần, bình thường thì không sao, nhưng khi đã chọc giận Nami rồi thì cực kỳ đáng sợ, lần đó may thay đó là học sinh ở trường khác.

"Trường học sẽ có thông báo rất nhanh thôi." Makino đứng trên bục giảng lên tiếng, khẽ mỉm cười, mặc dù không nhìn thấy người.

Người khác có thể xem Nami là cái gai trong mắt, nhưng Makino lại rất thích Nami.

Thoạt nhìn thì thấy Nami rất kiêu ngạo lại thích đánh nhau, nhưng cô vẫn có những quy định chuẩn mực của bản thân, Nami vẫn rất tôn kính chủ nhiệm lớp, nếu không có Nami ở đây, thì chắc chắn lớp học sẽ loạn lên mất.

Tính cách của Makino cũng là nguyên nhân, không thể cứng rắn được, bình thường nếu không có Nami ở đây, chỉ sợ lớp 14 này sẽ còn loạn hơn thế này nữa. Thành tích đã không được lại còn loạn nữa thì thôi xong.

~

Toàn bộ trường học bị mất điện, khoảng mười phút sau, cuối cùng thầy giám thị cũng đến, trên tay còn mang theo một túi lớn.

Thầy giám thị nói vào bên trong lớp: "Cô giáo Makino, cô cho ban cán sự đến nhận nến, hai người cùng bàn dùng chung một cây nến."

Lời này vừa nói ra, các học sinh cũng không còn gì để nói, chỉ thầm mắng trong lòng. Mất điện thì dùng nến, thật sự là vì học tập mà chuyện gì cũng có thể làm được.

Từng cây nến được phân phát ra, từng dãy, từ bàn đầu cho đến bàn cuối, ánh nến từ từ sáng lên, lan tỏa ra ánh sáng ấm áp khắp phòng học, bóng người mờ mịt.

Thầy giám thị không hiểu tâm lý của học sinh, khích lệ: "Các em học sinh, cuộc thi sắp đến rồi, không thể để lãng phí một giây một phút nào. Thời gian là vàng bạc, người xưa thường thắp nến để dùi mài kinh sử, bây giờ chúng ta cũng giống như vậy. Hy vọng các em sẽ đạt được điểm cao!"

Không có bất kỳ lời nào đáp lại.

Lúc này, nơi cửa sau truyền đến tiếng vỗ tay mỏng manh.

Mấy giây sau, cả lớp bắt đầu vỗ tay nhiệt liệt, các nam sinh như muốn dùng hết sức lực để vỗ tay, thình thoảng còn có tiếng hoan hô "Hay quá", "Thầy nói rất có đạo lý".

Tiếng vỗ tay đồng ý nhiệt liệt đến vậy, thầy giám thị hài lòng rời đi.

Sau một khắc, lớp 14 lại trở nên yên tĩnh như gà.

Lớp tự nhiên ở gần đó cũng có thể nghe thấy được tiếng động của lớp 14, lúc nãy vừa nghe tiếng cãi nhau ầm ĩ đập bàn huýt sáo, sao đột nhiên lại có thể trở nên yên tĩnh được như vậy.

"Tớ mới vừa nghe tiếng ồn ào mà.... Chắc lại chọc điên Nami rồi."

"Chủ nhiệm lớp của bọn họ quá hiền, chỉ có Nami mới khống chế được lớp 14."

Dù sao hai lớp cũng gần nhau, nên bọn họ cũng thăm dò được một ít, lớp 14 trở nên nổi loạn khi trường vừa mất điện, nhưng cũng dễ dàng thấy, chỉ cần Nami lên tiếng, thì không ai không dám nghe, so ra còn có tác dụng hơn hiệu trưởng.

Katakuri đụng đụng Luffy, nhỏ giọng nói: "Có thấy Nami lợi hại không, ở trường tư nhân SH, chỉ cần Nami lên tiếng, thì không ai dám phản bác lại."

Luffy ngừng bút, không thể nhìn ra được thần sắc của anh trong bóng tối.

Katakuri cười hì hì trêu ghẹo: "Hơn nữa, tớ cảm thấy không bao lâu nữa cậu có thể trở thành người đứng đầu được rồi. Cảm giác thế nào, có cái thành ngữ gọi là gì ý nhỉ, miêu tả địa vị..."

Đột nhiên không nhớ.

"...Kiểu như là dưới một người mà trên vạn người ý!" Katakuri gật đầu, "Chính là cái này. Mặc dù trường này chưa tới một vạn người, nhưng tính cả sơ trung nữa thì đã có khoảng sáu ngàn người rồi. Tính ra cũng ngon rồi."

Đúng lúc thầy chủ nhiệm đi đến, nên sự chú ý của Katakuri lại dời qua ngọn nến.

~

Sự kiện mất điện này chỉ là tình huống ngoài ý muốn.

Đến ngày thứ hai, đã có người mang vào một cái máy phát điện cực lớn vào trường.

Mấy ngày kế tiếp, kỳ thi giữa kỳ đang đến gần, trong lớp có chút bận rộn.

Nami lắc lư đi đến siêu thị nhỏ, cả người cực kỳ lười nhác.

Siêu thị nhỏ khác với siêu thị, giá hàng ở bên ngoài để đồ uống nước trái cây các loại, cửa hàng hình vuông, ở bên trong có bán một chút hàng, cho nên các học sinh hay chen chúc chỗ tính tiền rất nhiều.

Cô vừa xuất hiện, thì có ba nam sinh chủ động tránh qua một bên.

"Chị Nami, lần trước bọn em cho bên Nhị Long một trận, cuối cùng bọn nó cũng nhận tội rồi." Lúc này Leo ở bên cạnh, chủ động tiến lại gần.

"A." Nami tùy ý la lên.

Cô chỉ lên túi khoai tây chiên cao nhất trên quầy hàng, rồi nhờ người bán hàng lấy xuống.

Leo trông thấy bộ dáng lười biếng của Nami, suy nghĩ thấy tâm tình cô không tốt lắm, nên ngoan ngoãn tránh ra.

Vài nam sinh đứng chờ phía sau cô, có người vô tình nhìn ra sau: "Người kia.... Có phải là thằng nhóc mà chị Nami để mắt đến không?"

"Phải gọi là anh rể nghe chưa." Leo đánh nam sinh đó một cái.

Leo cẩn thận liếc nhìn, ranh mãnh thấp giọng nói: "Ngoan ngoãn tránh xa cậu ta ra."

Vài nam sinh lập tức hiểu ra ý tứ của Leo, cùng nhau dạt ra, còn thuận tiện ngăn trở những người khác.

Leo đột nhiên la lên: "Chị Nami."

Nami nghiêng đầu mất kiên nhẫn: "Mày ăn no rỗi việc hả?"

Không nhìn thấy Luffy? Leo nhìn qua nhìn lại, phát hiện ra Luffy đã đi đến gian hàng đồ uống ở bên kia.

Leo bực bội, vừa mới thấy Luffy ở đây mà bây giờ anh lại chạy qua chỗ khác.

Leo cười ha ha, vội vàng tránh ra.

Nami không thèm để ý đến Leo, ánh mắt lại rơi trên kệ hàng, suy nghĩ muốn mua thêm gì đó, nhưng phần lớn đồ ăn vặt ở đây cô đều đã nếm qua rồi, bây giờ cũng không có cái gì mới mẻ.

"Giấy."

Một giọng nói ngắn gọn mát lạnh đột nhiên truyền vào trong tai.

Nami ngạc nhiên mừng rỡ quay đầu, quả nhiên thấy Luffy cao ngất đang đứng bên cạnh, một mùi hương thơm ngát quen thuộc.

"Luffy." Cô kêu lên.

Quả nhiên không có lời nào đáp lại. Nami đã sớm biết điều đó.

Mấy ngày trước anh đã như vậy rồi, mỗi lần cô đụng mặt anh trên hành lang thì anh đều có biểu cảm lạnh nhạt đó, không giống trước kia một chút nào.

Hình như là từ lúc ở sân bóng rổ đến giờ.

Tiểu nói lắp hoàn toàn không đáng yêu nữa rồi.

Chẳng lẽ là do cô quấy nhiễu anh quá sao?

Nami vô thức níu lấy túi khoai tây chiên trong tay, lâm vào trong sự ngượng ngùng. Đây là lần đầu tiên cô theo đuổi một người, thật sự không biết phải chung đụng như thế nào, chẳng lẽ cô đã làm sai chỗ nào sao?

Lần gần đây nhất mà hai người trao đổi đồ là cô vô tình biết được Luffy bị đứt tay do Katakuri tiết lộ, cô đưa anh một hộp băng keo cá nhân, nhưng vẫn chưa thấy Luffy dùng.

Dường như có vấn đề gì đó trở ngại.

Nami lại mở miệng: "Luffy, sao cậu không nói lời nào vậy? Không có hứng hả?"

Luffy duỗi tay đưa hộp sữa chua và giấy tới, không nói lời nào quẹt thẻ thanh toán.

Bây giờ trường học cũng hiện đại lắm.

"Cậu cũng thích uống sữa chua này nữa hả?" Nami nhẹ nhàng hỏi.

Trước kia cô không thích vị này, nhưng không biết vì sao tự dưng sau này cô lại yêu thích nó.

Hơn nữa cô đã điều tra ra sữa chua này không đường, sau khi vận động thì uống rất có lợi cho sự hấp thu, cho nên cô mới không cần băn khoăn.

Lúc cô chơi bóng rổ thì cô lại càng thích uống sữa chua.

Chờ một lúc lâu mà vẫn không nhận được câu trả lời, trong lòng Nami có chút trống rỗng, hơi cúi đầu.

Lúc này Leo đứng ở bên cạnh thấy toàn bộ quá trình, không hiểu Luffy đang làm cái quái gì, không phải nghe nói là tính tình Luffy rất tốt sao, sao đến nửa ngày mà không trả lời Nami.

Đây cũng là lần đầu tiên Leo thấy bộ dáng này của Nami.

...

Xung quanh yên tĩnh, Luffy hơi liếc qua bên cạnh, mặt mày Nami rũ xuống, đuôi mắt giống như có chút tủi thân, trong lòng anh thở dài, đẩy hộp sữa chua qua bên cạnh.

Nami cúi đầu bóp túi khoai tây chiên, sau đó duỗi tay quẹt thẻ.

Đúng lúc này, trước mặt đột nhiên xuất hiện một hộp sữa chua.

Bàn tay đẩy hộp sữa chua kia chính là mơ ước của cô bao lâu nay.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro