Chương 27: Không muốn nắm tay.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lục Tầm trơ mắt nhìn Diệp Dao đứng lên, cùng với cô vũ công xinh đẹp đi đến một khoảng trống phía xa.

Diệp Dao nắm tay của vũ công một cách lịch sự, bản nhạc trữ tình tuyệt đẹp vang lên, vũ công bắt đầu quay và nhảy.

Cô dang hai tay ra và xoay người ra ngoài, váy cô tung bay. Xoay cho đến khi cánh tay của hai người duỗi thẳng thành một đường thẳng, cô ấy lại bắt đầu xoay người về phía Diệp Dao, cuối cùng giả vờ dựa vào cánh tay của Diệp Dao.

Xét cho cùng, kiểu khiêu vũ để tương tác với khán giả này sẽ không quá thân mật, khi vũ công xoay người vào trong, có vẻ như đang dựa vào cánh tay của khách, nhưng đó chỉ là một kiểu lấy góc thôi, cô ấy sẽ không thực sự dựa vào Diệp Dao, giữa hai người vẫn còn một khoảng cách.

Từ góc nhìn của Lục Tầm, hắn không thể nhìn thấy khoảng trống ở giữa, hắn chỉ có thể nhìn thấy vũ công nhắm mắt và nụ cười trên khuôn mặt của cô.

Lục Tầm cầm đũa tay khẽ run, không phải sợ hãi, mà là tức giận.

Làm sao có thể có người dám nằm trong lòng Diệp Dao mà còn cười vui vẻ như vậy?

Đây là ý gì hả? Cô gái này cũng thích Diệp Dao, hai người họ là đôi bên tình nguyện?

Vậy hắn thì sao? Rõ ràng hắn là người mời Diệp Dao đi ăn cơm, chỉ có thế giới hai người, bây giờ hắn lại biến thành người thứ ba, trở thành bóng đèn dư thừa?

Rõ ràng là hắn tới trước mà?

Lý trí của Lục Tầm biết rằng nếu xông lên bây giờ rồi cắt ngang điệu nhảy của người khác là bất lịch sự, nhưng ai có thể lý trí trong tình huống này?

Lục Tầm đột ngột đứng dậy, trên mặt lộ ra vẻ kinh hãi. Cái bàn bị hắn làm rung chuyển, chiếc đĩa sứ đặt trên đó kêu cọt kẹt.

Diệp Dao nghe thấy động tĩnh quay đầu lại, khẽ liếc mắt nhìn Lục Tầm.

Cái liếc mắt này không có uy lực, cũng không hàm chứa bất kỳ cảm xúc uy hiếp nào, chỉ là muốn xem Lục Tầm đang làm gì, nhưng chính là một cái liếc mắt như vậy, liền dễ dàng áp chế Lục Tầm.

Lục Tầm nghĩ tới một vấn đề.

Nếu hắn vọt lên làm gián đoạn điệu nhảy rồi lôi Diệp Dao đi, hắn sẽ vui vẻ, nhưng mà Diệp Dao sẽ rất khó chịu.

Giống như học sinh bị cha mẹ bắt đi về ở quán Internet, có thể nói hành động này dễ tổn hại lòng tự trọng của một người, có lẽ nếu lần này làm vậy thì Diệp Dao sẽ giận hắn, không muốn nói chuyện với hắn nữa.

Hắn còn có thể làm gì khác được, cũng không thể nhốt Diệp Dao trong phòng, dùng thủ đoạn ép buộc, nếu Diệp Dao không muốn ở cùng hắn thì hắn không thả Diệp Dao ra.

Hạn chế quyền tự do cá nhân của người khác là vi phạm pháp luật, mà Diệp Dao lại là một sinh viên Luật, mặc dù Diệp Dao có lẽ sẽ không kiện hắn vì tình bạn của họ, nhưng Diệp Dao ghét những người biết luật mà vẫn phá luật nhất, vì vậy hắn không thể để Diệp Dao ghét mình.

Lục Tầm kìm nén lửa giận trong lòng, chậm rãi cứng ngắc ngồi xuống.

Trong thời gian chờ đợi năm giây dài như một năm của Lục Tầm, màn khiêu vũ tương tác cuối cùng cũng kết thúc. Diệp Dao quay lại với hắn.

Lục Tầm không hoàn toàn khống chế được tâm tình của mình, tức giận nói: "Ha ha, cậu thấy nhảy vui không?"

"Cũng được đó." Diệp Dao dùng khăn ướt lau mùi nước hoa lưu lại trên tay, "Hiệu quả tương tác của bọn họ không tồi."

Bàn tay nhỏ bé nắm đến cũng thật thích hợp, sẽ không làm cậu cảm thấy không thoải mái.

Sắc mặt Lục Tầm xấu đến mức mất khống chế, cố gắng nở một nụ cười dịu dàng, nhưng kết quả cuối cùng chẳng khác gì quả phu mất vợ.

Ai cũng có thể nhìn ra hắn không vui, Diệp Dao bất đắc dĩ nói: "Cậu... Đừng buồn, cậu cũng đi khiêu vũ đi? Mỗi người nhảy một lần, rất công bằng."

Từ quan điểm của một người bạn, cậu cũng không làm gì có lỗi với Lục Tầm, phải không? Nhưng phải nói rằng tính chiếm hữu của Lục tầm đối với bạn bè thực sự quá nhiều.

"Cậu cho rằng tôi là hạng người gì!" Lục Tầm càng thêm tức giận, hắn khẩn trương muốn trút giận, tức giận cầm dao nĩa, lôi một miếng bít tết trên bàn, cắt miếng bít tết thành từng miếng như kẻ thù.

Diệp Dao không muốn làm cho Lục Tầm tức giận, vì vậy cậu suy nghĩ một lúc và hỏi: "Tại sao cậu lại tức giận như vậy, bởi vì tôi đã bỏ cậu lại mà chơi một mình?"

"Anh Diệp vậy mà cũng biết." Lục Tầm trong mắt tràn đầy tức giận cùng bi thương, "Cậu ở bên ngoài chè chén, chỉ có một mình tôi ở nơi đây, lẻ loi hiu quạnh, như cái bắp cải."

"..." Diệp Dao trực tiếp hỏi: "Cũng nhảy xong rồi, làm sao mới có thể khiến cậu vui vẻ hơn?"

Lục Tầm lặng lẽ cắt miếng bít tết, miếng bít tết được cắt thành miếng vừa miệng, để lộ phần thịt đỏ tươi mềm bên trong.

Thật ra hắn thích ăn thịt bò chín ba phần, nhưng Diệp Dao lại thích ăn bảy phần chín nên hắn cũng gọi bảy phần.

Diệp Dao thì đi nhảy cùng với cô gái kia, còn hắn thì đi gọi tất cả đồ ăn theo khẩu vị của Diệp Dao, sao hắn lại phải chịu oan uổng như vậy?

Cắt toàn bộ miếng bít tết xong, Lục Tầm yên tĩnh lại, trầm mặc một hồi lâu sau rồi đột nhiên mở miệng: "... Cậu thích cô ta không?"

Diệp Dao dở khóc dở cười: "Không có gì, tôi chỉ là muốn trải nghiệm hoạt động đặc thù của nơi này, bọn họ đều che kín mặt, làm sao có thể nhìn rõ mặt."

Lục Tầm trợn tròn mắt, hắn có chút vui vẻ, dùng nĩa gắp một miếng bít tết đã cắt, đưa tới bên miệng Diệp Dao.

"Tôi đút cho cậu ăn." Lục Tầm nói.

Diệp Dao: "..."

"Cậu ở nơi công cộng còn cùng người xa lạ khiêu vũ, tôi đút cho cậu ăn thì cậu không muốn ăn?" Lục Tầm âm trầm nói.

Diệp Dao thật sự không muốn ăn, tuy rằng trước kia không phải không làm như vậy, nhưng bây giờ thì khác, trước kia cậu vẫn là thẳng nam, nhưng bây giờ thì không. Bây giờ ăn đồ ăn Lục Tầm từng miếng đút cho cậu, làm cậu có cảm giác bị Lục Tầm khống chế.

Nếu trực tiếp từ chối, Lục Tầm nhất định sẽ hỏi tại sao trước đây có thể mà bây giờ lại không.

Diệp Dao suy nghĩ một chút, vươn tay đang đặt trên bàn xòe ra, thăm dò nói: "Tôi đút cho cậu nhé?"

Tuy nhiên, Lục Tầm có tính cách phóng túng, bất kham như vậy, thì có thể hắn sẽ không sẵn sàng cúi đầu, ăn từ tay cậu đâu ...

Diệp Dao còn chưa nghĩ xong, Lục Tầm nghe vậy liền sửng sốt, sau đó phóng như bay cắm cái nĩa vào trong tay cậu.

"Thật ngại quá, lại làm cậu mệt mỏi." Lục Tầm nịnh nọt nói: "Vậy thì vất vả rồi, anh Diệp. Anh trai muốn lấy món nào cũng được, tùy tiện chọn đi."

Diệp Dao: "..."

Tính sai rồi.

Diệp Dao đút miếng bít tết bằng nĩa vào miệng Lục Tầm, Lục Tầm bất đắc dĩ cúi đầu cắn miếng bít tết trên nĩa.

Hắn thực sự rất vui, ngồi thẳng dậy, trên mặt nở một nụ cười kỳ lạ. Diệp Dao không khỏi nghĩ, nếu hắn mà là chó, như vậy lúc này đuôi Lục Tầm hẳn là vẫy đến xoắn lên trời rồi.

Được bạn đút cho vui đến vậy sao? Nhưng mà cậu cũng rất vui.

Diệp Dao hơi nhíu mi, tùy theo khẩu vị của Lục Tầm mà đút cho Lục Tầm một ít món khác, đút cho hắn ăn vài lần, Lục Tầm nói: "Cậu cũng ăn đi, đừng để tôi ăn một mình."

Diệp Dao cảm thấy Lục Tầm nói có lý, vì vậy cậu tự cắn một miếng, sau đó lại đút cho Lục Tầm một miếng nữa.

Lục Tầm nhìn chiếc nĩa đi vào miệng Diệp Dao, rồi lại vào miệng hắn.

Lục Tầm dùng đầu lưỡi liếm nĩa, quét sạch nước thức ăn trên nĩa, hài lòng nheo mắt lại.

Quả nhiên, chỉ có hắn mới có thể cùng Diệp Dao làm như vậy, nếu là anh em, thì có thể ăn đồ ăn đối phương đã ăn, uống đối phương đã uống nước.

Còn có thể mặt không biến sắc ăn cả nước miếng của đối phương.

*

Sau khi xác định rằng Diệp Dao không quan tâm đến người khác, cùng Diệp Dao ăn một bữa ấm áp, Lục Tầm cảm thấy thoải mái.

Họ trở lại trường học, đi trên con đường chính lạnh lẽo và yên tĩnh của khuôn viên trường, Lục Tầm nắm tay Diệp Dao, nhét tay Diệp Dao vào túi của mình để giữ ấm.

Ban đầu Diệp Dao không có phản đối, nhưng qua mấy phút, Diệp Dao mới nghiêm túc nói: "Tôi cảm thấy như vậy không đúng."

"?" Lục Tầm khó hiểu, "Làm sao vậy, cậu không thích kích cỡ của cái túi này sao? Thôi coi như xong đi, lần sau tôi sẽ không mặc cái áo này nữa."

"...Không." Diệp Dao nói ra lời thoại đã nghĩ trước, "Tôi cảm thấy hai nam sinh nắm tay nhau là không được, rất kỳ quái."

Lục Tầm không thèm để ý: "Cậu đọc ở đâu câu nói kỳ quái nào vậy? Không có gì kỳ lạ cả, muốn nắm tay thì nắm tay. Mấy bạn nữ mỗi ngày nắm tay nhiều như vậy, sao không có ai nghĩ là lạ."

Trong túi Lục Tầm có hơi ấm, hơi ấm dễ làm người ta lưu luyến. Diệp Dao động ngón tay, tìm được khe hở, từ đó rút tay về.

Diệp Dao nhàn nhạt nói: "Không phải đọc từ chỗ khác, mà là tôi đột nhiên cảm thấy có chút không đúng, tay của cậu vừa to lại cứng rắn, là tay của đàn ông."

Lục Tầm khó hiểu: "Không thì? Chúc mừng cậu đã nhiều năm như vậy, rốt cuộc phát hiện tôi là đàn ông?"

Diệp Dao quay đầu nhìn về phía Lục Tầm, nghiêm túc nói: "Sau chuyện ngày hôm nay, tôi nghĩ mình nên nắm tay con gái, cậu hiểu ý tôi chứ?"

Sau ngày hôm nay, cậu ấy chạm vào tay cô gái, cũng nhận ra rằng thứ cậu muốn nắm là tay của con gái chứ không phải của đàn ông.

Gió thổi vù vù, hơi nóng trong túi biến mất trong nháy mắt.

Lục Tầm dừng bước lại.

Khuôn mặt cứng cỏi của hắn phủ một tia tà khí nhàn nhạt, hắn cười cười, cố gắng che đậy bằng một câu nói đùa: "Tôi nghe không hiểu lắm, cậu đang nói cái gì thế, tôi hơi điếc."

Diệp Dao cẩn thận nhìn biểu cảm của Lục Tầm, khẳng định nói: "Cậu nghe rõ rồi, từ nay về sau đừng tùy tiện nắm tay tôi."

*

Trong ký túc xá.

Diệp Dao đi tắm, Lục Tầm thì điên cuồng gửi tin nhắn quấy rầy quân sư quạt mo Lục Minh.

Hoàn toàn khác với hắn, người đã độc thân hai mươi năm, Lục Minh đã có bạn gái, cậu ta không chỉ là chuyên gia về đồng tính mà còn có kinh nghiệm hẹn hò nam nữ hơn hắn rất nhiều.

Sau khi Lục Tầm với khuôn mặt không cảm xúc gửi câu "mày có ở đây không" 20 hoặc 30 lần, quân sư quạt mo cuối cùng đã xuất hiện.

【 Em đang chơi game... Hẻm núi bị tin nhắn của anh che mấy rồi! 】

Lục Tầm lười nói nhảm với cậu ta, trực tiếp hỏi: 【 Làm sao giết chết một mối quan hệ còn chưa kịp nảy nở? 】

Lục Minh bên kia sửng sốt, thầm nghĩ Lục Tầm rốt cuộc phát hiện bản thân hắn không phải thẳng sao? Nhưng phản ứng khi phát hiện ra rằng mình không thẳng thắn lại là giết chết mối quan hệ chứ? Không phải chứ, nói hợp là hợp, tan là tan, như thế quá tuyệt tình rồi.

Lục Minh gõ chữ: 【 Anh cam lòng... giết chết mối quan hệ này á? 】

Lục Tầm sốt ruột: 【Có gì mà không cam lòng? Ít lời vô nghĩa thôi, có cách nào trực tiếp và nhanh chóng không? 】

Lục Minh không hiểu tại sao còn hỏi cậu ta câu này: 【 Nếu thật sự muốn chia tay, anh dọn ra khỏi ký túc xá, sau này đừng thường xuyên gặp anh ấy nữa. 】

Cái quần què gì vậy?

Lục Tầm cau mày đọc mấy lần câu này, đến khi ý thức được, tâm tình đã không tốt, tức giận gõ chữ: 【 Não mày toàn bột à? Làm sao tao có thể chia tay với Diệp Dao! Mối quan hệ của tao với cậu ấy sẽ phát triển thành một cây đại thụ cao chót vót! 】

Lục Minh ngơ ngác nhìn: [Vậy anh muốn giết mối quan hệ nào? 】

Lục Tầm: [Tao nghi ngờ rằng Diệp Dao đã suy nghĩ thông suốt, muốn cùng một cô gái yêu đương. 】

Lục Minh: 【... 】

Cho nên cái muốn bóp chết chính là chuyện Diệp Dao muốn cùng con gái tìm hiểu yêu đương?

Mẹ nó, Lục Tầm quả nhiên không phải thẳng!

Lục Minh tức giận gõ chữ: 【 Đời này em ghét nhất chính là gay muốn bẻ cong trai thẳng! 】

【 Trai thẳng muốn hẹn hò với con gái thì có gì sai, anh kiềm chế đi được không! Tạm thời em chặn anh! Đừng tìm em nữa! 】

Lục Tầm lại nhắn tiếp, nhưng Lục Minh ở bên kia thật sự không có trả lời hắn.

Lục Tầm: "..."

Bị điên à! Gay muốn bẻ cong trai thẳng ở chỗ nào!

Một người không muốn bạn tốt nhất đi yêu đường rồi bỏ quên mình không phải rất bình thường sao? Hơn nữa hắn chỉ là muốn Diệp Dao tạm thời đừng yêu đương mà cùng hắn phát triển tình bạn hữu nghị, yêu đương tốn rất nhiều sức lực cùng thời gian, chuyện hắn có thể giúp Diệp Dao chắc chắn nhiều hơn bạn gái mà?

Đáng ghét!

Diệp Dao tắm xong đi từ trong phòng tắm đi ra, chỉ thấy Lục Tầm mệt mỏi mà ngồi ở trước bàn đọc sách, thoạt nhìn cảm xúc không tốt.

Từ khi trên đường về cậu nói với Lục Tầm rằng không muốn nắm tay nữa, tâm trạng Lục Tầm rất kỳ lạ.

Diệp Dao có thể hiểu rằng nếu cậu vẫn là trai thẳng, một ngày nào đó Lục tầm đột nhiên tỏ ra thích những cô gái khác, rồi vì điều này, hắn giảm tiếp xúc với cậu, cậu chắc chắn sẽ cảm thấy hơi thất vọng cho dù đã chúc phúc.

Diệp Dao hy vọng có một tình bạn bình thường với Lục Tầm, cậu biết rằng không thể tiếp tục xa lánh một cách mù quáng, sau khi đưa một cây gậy, cậu cần đưa một viên kẹo khác, nếu không Lục Tầm sẽ không hồi phục, rồi sẽ rắc rối hơn mạnh mẽ cả việc không nắm tay nhau.

"Lục Tầm, " Diệp Dao lên tiếng nói, "Nhìn tôi này."

Lục Tầm ngẩng đầu nhìn lại, mắt sáng lên.

Diệp Dao mặc chiếc áo len màu hồng do hắn đan, cơ thể cậu có chút ẩm ướt vì vừa tắm rửa, má cậu hơi ửng đỏ vì nước nóng.

Hiện tại Diệp Dao so với dâu tây Đại Phúc còn muốn ngọt gấp trăm lần, Lục Tầm nghĩ thầm.

Diệp Dao trông mềm mại và ngọt ngào, đi đến trước mặt hắn, Lục tầm nhanh chóng đứng dậy khỏi ghế để chào đón sự ngọt ngào này.

Bởi vì Lục Tầm biết rõ kích thước của Diệp Dao vì hắn đã ôm cậu đi ngủ hàng ngày, chiếc áo này cũng rất vừa vặn với cơ thể của Diệp Dao.

Diệp Dao sờ sờ áo len trên người, cười nói: "Rất thoải mái, cám ơn cậu đã tặng tôi món quà này, vất vả cho cậu rồi."

"Cái này có gì đâu?" Lục Tầm nhìn Diệp Dao mặc quần áo do chính mình may, nhẹ giọng nói: "Nếu như cậu thích, mỗi năm tôi đều sẽ làm cho cậu."

Diệp Dao bất đắc dĩ cười cười: "Sau đó, cậu sẽ phải đặt một tủ quần áo lớn chuyên dùng để đựng quần áo cậu đan hàng năm."

Diệp Dao sẽ sống với ai trong căn phòng có tủ quần áo lớn đó trong tương lai?

Lục Tầm trong lòng cảm thấy hoảng sợ không giải thích được, cổ họng khẽ nhúc nhích, hắn cúi người xuống, khàn giọng nói với Diệp Dao: "Tôi ôm cậu một cái được không?"

Diệp Dao suy nghĩ một lúc, mở rộng vòng tay và ôm Lục Tầm như những người bạn.

Lục Tầm ôm chặt người trong lòng, vùi đầu vào vai và cổ Diệp Dao, liều mạng hít vào hơi thở yêu thích để áp chế sự hoảng loạn khó hiểu trong lòng.

Bây giờ Diệp Dao đang ở trong vòng tay của hắn, hắn sẽ cố gắng hết sức để giữ Diệp Dao ở bên cạnh mình trong tương lai.

Diệp Dao vỗ lưng Lục Tầm và an ủi hắn: "Được rồi, cậu làm gì mà ủ rũ thế? Người khác không biết còn cho rằng tôi đã làm gì cậu, chỉ là bảo cậu đừng nắm tay thôi sao? Không phải chúng ta sẽ làm bạn nhiều năm nữa trong tương lai sao?"

Lục Tầm ngồi xuống ghế dựa, sau đó vỗ chân của mình, nói với Diệp Dao rằng: "Ngồi đi, tôi với cậu tâm sự chút, chúng ta đã lâu không tâm sự với nhau."

Diệp Dao ngồi ở trên đùi hắn, mặt đối mặt nói chuyện với hắn, cảnh tượng này thật sự là quá tốt đẹp!

Diệp Dao: "... Hôm nay là cuối tuần, Tiểu Bàn cùng Văn Kha ra ngoài chơi game, cậu lại bắt đầu trêu đùa tán tỉnh trong ký túc xá.?"

"Mau lên." Lục Tầm vỗ chân dài thúc giục.

Diệp Dao không chút do dự từ chối: "Không được, có ghế trống ai lại đi ngồi lên chân? Nếu như cậu thật sự muốn nói cái gì với tôi, thì tôi đi lấy cái ghế."

Lục Tầm nắm lấy cổ tay của Diệp Dao để ngăn chặn Diệp Dao rời đi: "Cậu không muốn ngồi trên ghế sofa đàn hồi bằng người, chẳng lẽ muốn ngồi trên một chiếc ghế lạnh? Không cần phải so đo làm gì, anh Diệp, đây là cái ghế tốt nhất nhà rồi."

"..." Diệp Dao đương nhiên không thể mặt đối mặt ngồi ở trên đùi Lục Tầm, cậu cảm thấy như vậy rất thiếu đạo đức, nhưng cậu có thể lập tức lấy cớ phá vỡ bầu không khí ngột ngạt hiện tại, "Không được, tôi sợ kim tiêm sẽ chích tôi."

Lục Tầm nhìn Diệp Dao: "..."

Lục Tầm cúi thấp đầu xem chính mình: "..."

Trong không khí hoàn toàn yên tĩnh.

Diệp Dao gạt tay Lục Tầm, nhanh chân bỏ chạy, chạy được một nửa thì bị Lục Tầm đuổi theo chặn đứng.

Lục Tầm lập tức liền cười: "Được đấy, Diệp Dao, hai mươi centimet không thỏa mãn được cậu hả?"

"Ha ha." Diệp Dao bình tĩnh cười, "Cũng tạm thôi, cậu khoe khoang với tôi có ích lợi gì, cậu xem cậu cũng độc thân hai mươi năm rồi."

Lục Tầm giận cũng không chỗ phát tiết, hắn muốn đánh người này cũng không đánh được, mắng thì không nỡ mắng, cuối cùng Lục Tầm máu nóng bốc đầu, như say xe, một tay giữ eo Diệp Dao, một cái tay khác nhẹ nhàng đánh mấy cái vào mông Diệp Dao, cái chỗ này có đánh cũng không dễ dàng khiến người ta bị thương.

"Xem cậu còn dám cười tôi nữa không!" Lục Tầm lầm bầm nói.

Diệp Dao đang mặc quần pyjamas, chẳng hề dày, cậu rõ ràng cảm giác được nhiệt độ bàn tay Lục Tầm, rất nóng.

Diệp Dao: "???"

Lục Tầm phục hồi lại tinh thần, hắn phát hiện ra mình vừa làm cái gì, động tác và biểu cảm đều cứng đờ.

"Còn không bỏ tay cậu xuống?" Diệp Dao thấp giọng mắng.

"À à à." Lục Tầm thả tay ra, nhìn bên tai Diệp Dao ửng hồng bò lên giường.

Lục Tầm vô thức siết chặt, ngón tay vừa chạm vào Diệp Dao, trên đó hình như có một chút mềm mại.

Lục Tầm ngồi lại trên ghế một lúc, sau đó như uống say, loạng choạng chạy đi rửa mặt.

Hắn nhìn thấy bộ quần áo của Diệp Dao ngâm trong chậu nước ở bồn rửa mặt, Diệp Dao vốn định giặt, nhưng lại bị hắn kích thích đến mức quên sạch, trực tiếp đi ngủ.

Không sao hắn có thể giúp Diệp Dao giặt.

Lục thiếu gia tương lai sẽ cầm trong tay hơn trăm tỷ, tay đầy bọt xà phòng, cần mẫn giúp Diệp Dao giặt quần áo lót, vừa giặt vừa nở một nụ cười.

Diệp Dao thật là tốt, có thể giúp Diệp Dao giặt quần áo thật là tốt.

-----------------------------------------------------------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro