Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong phòng an tĩnh, ba người ngồi vây quanh bàn tròn nhỏ, Kỳ Kỳ ngồi ở chính giữa nhất, cầm bức tranh màu sắc rực rỡ.

Giang Mặc Thần nhìn động tác của Kỳ Kỳ, trong đầu chỉ có một ý tưởng —— nếu thời gian đảo hồi hai mươi phút trước, hắn nhất định lúc Yến Thanh Trì nói xong câu kia “Anh vẽ cùng không”, dứt khoát lưu loát cự tuyệt, hắn có thể nói Kỳ Kỳ chính mình còn có chuyện, có thể đáp ứng Kỳ Kỳ chính mình lần sau bồi nó vẽ tranh. Nhưng tuyệt đối không phải hiện tại, ở trước mặt Yến Thanh Trì, cùng Kỳ Kỳ ngồi trước một cái bàn chuẩn bị vẽ tranh.

Giang Mặc Thần nhìn bút chì màu sắc rực rỡ trước mặt, chỉ cảm thấy trong lòng một trận hối hận, hắn ngẩng đầu đi xem Yến Thanh Trì, hung hăng trừng mắt nhìn đối phương liếc mắt một cái, cảm giác hôm nay để Yến Thanh Trì ngênh ngang vào nhà, thật sự là một quyết định sai lầm!

Thời gian hồi hai mươi phút trước, Giang Mặc Thần mới vừa vào nhà, Kỳ Kỳ bắt đầu vẽ tranh. Nó vẽ thực nghiêm túc, thậm chí sau khi vẽ xong, còn lấy bút màu nước thêm sắc cho tiểu cẩu, chờ hết thảy chuẩn bị cho tốt, mới ngồi thẳng thân mình, nhìn Giang Mặc Thần, lại nhìn Yến Thanh Trì.

Kỳ Kỳ tuổi nhỏ, vẽ ra khó tránh khỏi non nớt, là tiêu chuẩn tiểu hài nhi họa pháp, Yến Thanh Trì nhìn xong cậu liền vẽ.

Kỳ Kỳ cong con mắt nhìn cậu vẽ, chờ cậu vẽ hảo xong, thực tự nhiên đem bức tranh di cho Giang Mặc Thần, chờ hắn cũng vẽ một con.

Vì thế, liền xuất hiện Giang Mặc Thần buồn bực lại tâm lý hối hận kể trên.

Giang Mặc Thần nhìn bức tranh tự nhiên tới trước mặt mình, chỉ hận chính mình bước chân vào căn phòng này, thành thiên cổ hận. Hắn vốn tưởng rằng chỉ là Yến Thanh Trì dạy Kỳ Kỳ vẽ tranh, lúc này mới nghĩ xem bọn họ ở chung thuận đường cũng có thể bồi Kỳ Kỳ, nhưng hiện tại là chuyện như thế nào, vì cái gì hắn cũng phải vẽ tranh!

Hắn nghĩ nghĩ, lại lần nữa nhìn về phía đầu sỏ gây tội, “Cậu không phải muốn dạy Kỳ Kỳ vẽ tranh sao? Chính là dạy như vậy?”

Yến đầu sỏ chống một bàn tay, bình tĩnh nói, “Vẽ tranh còn không phải là đồ lạc thú, trước chơi như vậy, chờ đến Kỳ Kỳ chơi cao hứng, tôi lại dạy nó.”

“Cậu có thể dạy bây giờ.” Giang Mặc Thần cố ý ở hai chữ ‘bây giờ’ càng thêm trọng âm.

Yến Thanh Trì nâng nâng mí mắt, hơi hơi đánh giá hắn một chút, lại nghĩ đến hắn vừa mới lúc mình cúi đầu vẫn luôn oán hận trừng mắt nhìn mình, lập tức có suy đoán, cậu thu chống cánh tay, thong thả ung dung nói: “Cũng đúng, bất quá tôi rốt cuộc là khách nhân, anh là ba ba Kỳ Kỳ, như vậy, không bằng chúng ta liền cùng nhau dạy Kỳ Kỳ đi?”

Yến Thanh Trì nói xong, không chờ hắn cự tuyệt, từ trên bàn rút ra một tờ giấy trắng, mỉm cười đưa qua, “Anh trước tùy tiện vẽ tranh, tôi cùng Kỳ Kỳ hiểu biết một chút phong cách của anh, sau đó chúng ta lại phân công dạy học.”

Giang Mặc Thần nhìn nụ cười trên mặt cậu, quả thực bị cậu này một loạt tao thao tác cấp sợ ngây người… Đây là cố ý đi! Này tuyệt đối là cố ý đi! Cái này làm tinh!

Hắn đối với tờ giấy trên tay Yến Thanh Trì, nhất thời nhận cũng không được, không nhận cũng không được, chỉ có thể âm thanh lạnh lùng nói: “Cậu vẽ trước.”

Yến Thanh Trì cũng không xấu hổ, cầm cây bút chì màu, liền bắt đầu ở trên tờ giấy trắng vẽ lên, Kỳ Kỳ thấy cậu vẽ nhanh thò lại gần nhìn, chỉ chốc lát sau, liền thấy trên giấy xuất hiện một con tiểu cẩu thoạt nhìn đôi mắt tựa hồ cong cong đang cười.

Yến Thanh Trì hỏi nó, “Đáng yêu không?”

Kỳ Kỳ gật đầu, duỗi tay sờ sờ xuống tiểu cẩu, mềm mại nói: “Đáng yêu.”

Giang Mặc Thần mắt lạnh nhìn, thấy phong cách Yến Thanh Trì vẽ có chút giống truyện tranh, bất quá đại khái là vì đón ý nói hùa Kỳ Kỳ yêu thích, hắn cố tình vẽ càng phim hoạt hoạ chút.

Hắn nhìn nhìn liền thấy Yến Thanh Trì ngẩng đầu lên, một chút đâm vào trong mắt hắn, bốn mắt tương tiếp, Giang Mặc Thần khẳng định từ ánh mắt Yến Thanh Trì thấy được hài hước cùng đắc ý. Giang Mặc Thần yên lặng cắn răng, liền nghe thấy Yến Thanh Trì cười nói, “Tôi vẽ xong rồi, Giang thiếu, anh nên vẽ.”

Kỳ Kỳ nghe xong lời này, quay đầu nhìn về phía Giang Mặc Thần, trong mắt thực rõ ràng chờ mong.

Giang Mặc Thần nhìn ánh mắt chờ mong của nó, hơi có chút không biết như thế nào tiến lùi, chẳng lẽ muốn cho hắn đối với Kỳ Kỳ nói: Ngượng ngùng a Kỳ Kỳ, ba ba không biết vẽ tranh sao? Giang Mặc Thần cảm thấy chính mình nói không nên lời, này thật sự thật là đáng sợ, chẳng sợ qua hơn hai mươi năm, hắn cũng khuyết thiếu trực diện sự thật dũng khí này…

Yến Thanh Trì nhìn hắn vẻ mặt khó xử, liền đoán được phỏng đoán của mình phỏng chừng là thật sự, không thể tin được Giang Mặc Thần nam chủ tiểu thuyết này thế nhưng không biết vẽ tranh. Cậu lập tức cảm thấy người trước mặt tựa hồ tươi sống lên, không phải là văn tự kí hiệu đơn bạc mình xem trước đây.

Cậu nghiệm chứng ý nghĩ của chính mình, cũng không nghĩ khó xử Giang Mặc Thần, liền mở miệng nói: “Giang thiếu là con cưng của hào môn đại khái thời niên thiếu khi học đều là phác hoạ loại hội họa chính thống, vẽ ra phong cách của tôi cùng Kỳ Kỳ cũng không giống nhau, vẫn là tôi tới dạy đi.”

Giang Mặc Thần không khỏi nhẹ nhàng thở ra, “Kia thật đúng là vất vả Yến lão sư.”

Yến Thanh Trì cười tủm tỉm, “Không khách khí.”

Giang Mặc Thần: ...

Kỳ Kỳ nghe hai người bọn họ đối thoại, nghe được Yến Thanh Trì nói vẫn là cậu tới dạy, liền ngẩng đầu, nhìn Yến Thanh Trì.

Kỳ Kỳ một lần nữa cầm một tờ giấy, chỉ vào bức tranh Yến Thanh Trì vừa vẽ, nhìn cậu, cũng không nói lời nào.

“Là muốn ta dạy cháu vẽ cái này sao?” Yến Thanh Trì hướng dẫn mở miệng.

Kỳ Kỳ gật đầu, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn cậu, chính là vẫn không nói lời nào.

Yến Thanh Trì nhìn Kỳ Kỳ trong mắt hướng tới, cảm thụ được nó trầm mặc, nhất thời có chút đau lòng.

Trên đời này tự nhiên có rất nhiều nhân sinh tính trầm mặc, không thích nói chuyện, chính là Kỳ Kỳ lại hẳn là không phải thiên tính như vậy, nó đối rất nhiều chuyện đều có tâm tính tò mò cùng thích, cũng nguyện ý cũng vui vẻ tiếp thu sự vật mới, nó tuy rằng rất nhiều thời điểm không nói lời nào, chính là lại mở to một đôi mắt có thể nói nhìn người. Yến Thanh Trì liên hệ một chút tự thân, thầm nghĩ Kỳ Kỳ vấn đề hẳn là tại tâm lí, nó ước chừng là bị người nhắc nhở quá, hoặc là vì bảo hộ chính mình, cho nên an tĩnh nghe lời, không nói nhiều cũng không làm gì nhiều.

Này không phải một ngày hai ngày có thể thay đổi, bất quá cậu cũng không nóng nảy, nếu bọn họ hôn nhân thuận lợi, cậu còn có nửa đời người cùng đứa nhỏ này sinh hoạt ở bên nhau, có thể làm nó không hề sợ hãi, giống tiểu hài tử bình thường giống nhau, nói nói nháo nháo.

Yến Thanh Trì cầm lấy bút trên giấy vẽ, cậu nhìn mắt Kỳ Kỳ, Kỳ Kỳ thực thông minh minh bạch ý tứ cậu, cũng cầm lấy bút, bắt chước vẽ một bút. Sau đó, Yến Thanh Trì liền thấy Kỳ Kỳ thực tự nhiên quay đầu nhìn về phía Giang Mặc Thần.

Giang Mặc Thần nhìn đến Kỳ Kỳ quay đầu nhìn về phía chính mình, nhất thời dừng lại. Hắn không tự giác nhìn về phía Yến Thanh Trì, liền thấy Yến Thanh Trì cũng có chút kinh ngạc. Giang Mặc Thần oán hận lại lần nữa trừng mắt nhìn Yến Thanh Trì liếc mắt một cái, ám đạo, hắn quả nhiên liền không nên cho Yến Thanh Trì hôm nay tới xem Kỳ Kỳ, cái này hảo, không chỉ có làm chính mình vẽ tranh, còn muốn cho chính mình học vẽ tranh!

Giang Mặc Thần quả thực hận không thể lập tức, lập tức đứng lên rời đi nơi này, hoặc là lướt qua Kỳ Kỳ, hành hung Yến Thanh Trì, làm hắn lại tú, làm hắn lại làm!
*tú: đâm bông, trổ hoa (??)

Yến Thanh Trì nhìn hắn trừng mắt chính mình, không tiếng động thay chính mình biện giải: Oan uổng a, tôi lại không làm anh học.

“Còn không phải cậu vừa mới làm tôi vẽ.” Giang Mặc Thần không tiếng động phản bác.

Yến Thanh Trì cảm thấy chính mình thiệt tình vô tội: Tôi rõ ràng vừa mới còn giúp anh giải vây được không? Bằng không, anh lúc này liền phải cho Kỳ Kỳ xem kĩ thuật vẽ của mình.

Giang Mặc Thần cười lạnh nhìn cậu: Chuyện này đầu sỏ gây tội là ai?

Yến Thanh Trì một chút mở to hai mắt, giây tiếp theo, cậu vẻ mặt đau thương hỗn hợp vô tội hỗn loạn ủy khuất thậm chí còn mang theo chút vô cùng đau đớn đưa tình nhìn hắn.

Giang Mặc Thần không đành lòng nhìn quay đầu đi, quá cay, hình ảnh này thật là đáng sợ hắn không dám nhìn.

Yến Thanh Trì thấy hắn xoay đầu, buồn cười, khóe môi cậu vừa mới gợi lên một cái độ cung, liền thấy Kỳ Kỳ nhìn mình. Yến Thanh Trì đang muốn hỏi nó làm sao vậy, liền thấy Kỳ Kỳ lại quay đầu đi nhìn Giang Mặc Thần, Giang Mặc Thần cũng cúi đầu xem nó, hỏi, “Làm sao vậy?”

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro