Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Yến Thanh Trì không thích khách sáo, nghe vậy, cũng không có ra vẻ thoái nhượng, trực tiếp mở thực đơn ra chọn mấy món ăn cậu thích, ấn chuông kêu người phục vụ tiến vào. Người phục vụ nhớ kỹ thức ăn hai người chọn liền an tĩnh đi ra ngoài.

Trong nhà ăn nhất thời có chút trầm mặc.

Giang Mặc Thần nhìn người trước mặt, săn sóc mở miệng, “Tối hôm qua cậu nói, cậu đồng ý thay thế em gái thực hiện hôn ước trước đây của hai nhà chúng ta.”

“Ừm.”

Giang Mặc Thần hơi hơi gật đầu, “Cậu có điều kiện gì sao?”

“Có.” Yến Thanh Trì hơi nghiêng về phía trước một chút, trầm giọng nói: “Tôi hy vọng trước kết hôn anh có thể cho tôi mượn 5000 vạn, số tiền này tôi sẽ viết cho anh một cái biên lai, một năm sau, dựa theo lãi suất ngân hàng, cả vốn lẫn lời trả lại anh.”

Điều này Giang Mặc Thần không nghĩ tới, hắn phỏng đoán đủ loại điệu kiện Yến Thanh Trì đưa ra, lại không có nghĩ đến sẽ là vay tiền, hơn nữa lời nói bắt đầu trực tiếp nói ra như vậy, không khỏi có chút quá mức con buôn thế tục, nhưng bản thân đánh giá Yến Thanh Trì không cao, vì vậy, cũng chỉ là trong lòng ám sẩn một tiếng, không cự tuyệt. Chỉ 5000 vạn mà thôi, không đáng hắn so đo.

“Có thể.” Hắn đáp.

Yến Thanh Trì đối với việc này cũng không có phản ứng quá lớn, cậu có chút hiểu biết tính tình Giang Mặc Thần, biết hắn giỏi lấy ôn nhu tới che dấu lạnh nhạt, trong truyện nguyên chủ không đáp ứng kết hôn với Giang Mặc Thần, Giang Mặc Thần đều nguyện ý nhìn cậu tìm đường chết, đối với cậu không lắm yêu cầu quá phận. Mà chính mình đã đáp ứng hắn, chỉ là 5000 vạn, hắn đáng ra sẽ không làm mình khó xử.

“Cảm ơn.” Cậu thành khẩn nói.

“Không cần khách khí, chúng ta rất nhanh sẽ chính là người một nhà.” Giang Mặc Thần nói xong, thậm chí còn hướng cậu cười một chút.

Yến Thanh Trì nhìn hắn cười, chỉ cảm thấy ánh mắt hắn nhìn mình, không phải nụ cười ôn nhu khách khí này, cậu lễ thượng vãng lai cười, “Đúng vậy, thật đúng là làm người chờ mong.”
*Lễ thượng vãng lai: có qua có lại.

“Cậu có yêu cầu gì với ngày kết hôn không? Nếu không, ngày tháng cứ để tôi quyết định.”

“Có thể, nhưng đại khái sẽ là khi nào đây?”

“Sắp tới đi,” Giang Mặc Thần nhìn cậu, “Đêm dài lắm mộng, miễn sinh biến cố.”

Thật đúng là gấp không chờ nổi a, Yến Thanh Trì thầm nghĩ, nếu không phải cậu biết nguyên nhân Giang Mặc Thần kết hôn, phỏng chừng sẽ cho rằng hắn có mục đích gì khác. Cậu gật gật đầu, xem như đồng ý.

Giang Mặc Thần thấy cậu đồng ý, tiếp tục nói: “Cậu cũng biết thân phận của tôi, cho nên chúng ta kết hôn, cũng chỉ có thể là lãnh cái chứng, không thể công khai, cũng không thể cử hành hôn lễ. Tuy nhiên cậu không cần lo lắng, chờ ngày sau thời cơ chín mùi, tôi sẽ cho cậu hôn lễ, cũng công khai thân phận của cậu, có thể chứ?”

Lời này của hắn tuy là câu nghi vấn, lại mang theo chút khẩu khí cao cao tại thượng.

Yến Thanh Trì cảm thấy hắn rõ ràng cái gì cũng tự quyết định rồi, lại còn muốn ra vẻ khách khí hỏi mình có thể không thể, có chút không cần phải như vậy. Dù sao chỉ là hình thức mà thôi, cũng không quan trọng, bọn họ kết hôn, chẳng qua là vì kết hôn mà kết hôn thôi, ngày mấy, có hôn lễ hay không, có công khai hay không đều không quan trọng. Quan trọng là sau kết hôn hai người ở chung, không có tình yêu cũng bởi vì một giấy hôn thư này mà sinh ra trách nhiệm cùng ràng buộc, đây mới quan trọng. Cho nên cậu như cũ ôn hòa gật đầu, “Có thể,” cậu nói, “Tôi cũng chỉ là tuyến mười tám nên luôn rảnh rỗi, nhưng anh không giống, anh nhân khí chính vượng, nhất cử nhất động đều bị chú ý, công khai kết hôn lúc này, xác thật không quá sáng suốt.”

“Cậu hiểu là tốt.”

Yến Thanh Trì oai phía dưới, “Tôi đương nhiên hiểu, rốt cuộc, tôi chính là thực thiện giải nhân ý.” Cậu nói xong, còn hơi hơi chớp mắt.

Giang Mặc Thần đột nhiên không kịp phòng ngừa thu một cái wink, chỉ cảm thấy một đòn ngay tim, trong lòng có chút vô ngữ, thiện giải nhân ý? Giang Mặc Thần ở trong lòng trào phúng, bốn chữ này, ngay cả cậu chạm cũng không tới.

Hai người câu được câu không trò chuyện, đồ ăn cũng được phục vụ bưng lên bàn ngay lúc này.

Tiệm ăn tại gia này hương vị không tồi, hai người ăn cũng coi như vừa lòng, đang ăn, Giang Mặc Thần đột nhiên nói, “Đúng rồi, nếu muốn kết hôn, có một điều kiện tôi muốn nói cho cậu.” Hắn ngừng chiếc đũa trong tay.

Yến Thanh Trì cũng tùy theo ngừng lại, liền nghe hắn ôn thanh nói, “Tôi trước đây thu dưỡng một đứa bé, là con trai, năm nay năm tuổi, sau khi chúng ta kết hôn, sẽ ở cùng chúng ta, có thể chứ?”

Yến Thanh Trì nghe vậy, thoáng có chút kinh ngạc, thời điểm cậu đọc sách cũng không có chú ý tới Giang Mặc Thần thế nhưng còn có một đứa con nuôi, cậu nghĩ nghĩ, xác thật là trong ấn tượng không có nhìn đến cái gì miêu tả về đứa trẻ.

Có thể là bởi vì quyển sách kia là từ góc độ của tiểu bạch liên, cho nên tiểu bạch liên không có tiếp xúc đến hài tử của Giang Mặc Thần, đứa bé kia không có ở trong sách đi. Cậu nghĩ như thế.
(Ý là truyện kể theo hướng nhìn của tiểu bạch liên mà ẻm không có gặp con của GTM nên sách không có viết.)

“Có thể.” Cậu đáp, “Dù sao chúng ta kết hôn, cũng sẽ không có con, có thể thu dưỡng một đứa trẻ đương nhiên là không thể tốt hơn.”

Yến Thanh Trì thậm chí cảm thấy, nếu ngày sau điều kiện cho phép, cậu có thể lại nuôi thêm một hai đứa, chính cậu đã từng ở cô nhi viện, cho nên so với ai khác đều rõ ràng hơn, những đứa trẻ trong cô nhi viện có bao nhiêu muốn chạy ra cái sân kia, có bao nhiêu hy vọng có được một gia đình.

“Tôi có thể nhìn xem ảnh chụp đứa bé không?” Cậu hỏi.

Giang Mặc Thần lấy ra di động, tìm bức ảnh click mở, đưa điện thoại di động đưa cho cậu.

Yến Thanh Trì nhận lấy, trên ảnh chụp là một bé trai thật đẹp, làn da thật trắng, mái tóc màu đen mềm mại rũ ở trên trán, một đôi mắt mèo hắc bạch phân minh mở to, có chút câu nệ nhìn màn ảnh, tay phải không tự giác bắt lấy vạt áo. Yến Thanh Trì nhìn ảnh chụp, nghĩ thầm, thoạt nhìn đứa nhỏ này với Giang Mặc Thần cũng không thân cận lắm, bằng không cũng sẽ không mất tự nhiên với màn ảnh như thế.

Cậu đem điện thoại trả về, nhẹ giọng nói, “Rất đáng yêu.”

“Nó tên Kỳ Kỳ, năm nay năm tuổi, thực ngoan thực an tĩnh, cậu hẳn là sẽ thích.”

Yến Thanh Trì gật đầu, “Tôi cũng cảm thấy như vậy.”

Giang Mặc Thần không nói nữa, chỉ nói, “Ăn cơm đi.”

Cơm nước xong, Giang Mặc Thần lái xe đưa Yến Thanh Trì về nhà, trước khi xuống xe, Yến Thanh Trì hỏi hắn, “Kỳ Kỳ biết anh muốn kết hôn sao?”

“Nó còn chưa biết, hai ngày này tôi sẽ nói cho nó, cậu yên tâm, nó thật ngoan sẽ không có cảm xúc bài xích gì, càng sẽ không làm khó dễ cậu.”

“Ấy, nếu chúng ta muốn kết hôn, anh có cảm thấy tôi nên đi gặp nó hay không?” Yến Thanh Trì châm chước nói, “Cũng không thể để nó đến lúc kết hôn mới biết…” Cậu dừng một chút, nghĩ nghĩ xưng hô Kỳ Kỳ với mình, cuối cùng vẫn là gọi, “Ba ba đi?”

Giang Mặc Thần không có nghĩ tới vấn đề này, hiện giờ bị Yến Thanh Trì nói ra, cảm thấy cậu nói cũng có vài phần đạo lý, “Cậu cảm thấy sao?”

“Tôi cảm thấy vẫn là trước tiên gặp nhau đi, cũng có thể bồi dưỡng một chút cảm tình tôi cùng hài tử.”

Giang Mặc Thần nghe vậy, khẽ cười nói, “Kia nếu nó không thích cậu thì sao?”

Yến Thanh Trì nhìn hắn, “Anh không phải nói, nó thực ngoan, sẽ không có cảm xúc bài xích, càng sẽ không khó xử tôi sao?”

Giang Mặc Thần không nghĩ tới cậu sẽ lấy lời mình nói qua đánh chính mình, nghĩ thầm, cũng không phải ngốc như vậy sao, hắn nhìn Yến Thanh Trì vẻ mặt tự tin, đôi mắt sáng ngời phảng phất pha lê quầy nội kim cương, cố ý nói, “Không bài xích, không làm khó, không có nghĩa là sẽ thích.”

Yến Thanh Trì lại là cúi đầu cười, làm như thập phần nắm chắc thắng lợi, “Vậy anh có thể rửa mắt mong chờ.”

Giang Mặc Thần thấy cậu như vậy có tin tưởng, cũng có chút tò mò bộ dáng lúc hai người bọn họ gặp mặt. Hắn tuy rằng thu dưỡng Kỳ Kỳ, chính là ước chừng bởi vì thời gian ở chung không đủ, Kỳ Kỳ đối chính mình cũng không phải thập phần thân cận, nó xác thật thập phần ngoan ngoãn hiểu chuyện, lại cũng quá mức ngoan ngoãn hiểu chuyện, nếu có thể, Giang Mặc Thần hy vọng nó có thể đối cha nuôi giống hài tử bình thường, nên khóc thì khóc, nên nháo thì nháo, mà không phải mang theo chút câu nệ, thật cẩn thận, an an tĩnh tĩnh.

Hắn nhìn Yến Thanh Trì, cảm thấy cậu cùng Kỳ Kỳ trước khi bọn họ kết hôn tiếp xúc một chút cũng tốt, như vậy, nếu cậu có thể cùng Kỳ Kỳ ở chung không tồi, tự nhiên là tốt, mà nếu cậu cùng Kỳ Kỳ ở chung không tốt, như vậy, chính mình khả năng liền phải một lần nữa suy xét hôn nhân này.

“Cậu gần đây có thời gian sao?”

“Có, tôi tạm thời còn không có tiếp diễn, cho nên dạo này hẳn là đều có thời gian.”

“Kia thực hảo, ngày kia tôi tới đón cậu đi gặp Kỳ Kỳ.”

“Hảo.”

“Ngày kia gặp.” Giang Mặc Thần nói.

Yến Thanh Trì nghe vậy, biết gặp mặt hôm nay đến đây kết thúc, cậu xuống xe, hướng Giang Mặc Thần cười cười, “Vậy ngày kia gặp.”

Nói xong, đóng cửa xe, xoay người rời đi.

Chỉ để lại Giang Mặc Thần một người đối với cậu như thế thức thời có chút kinh ngạc. Nếu không phải biết cậu trước kia làm những cái chuyện ngu xuẩn, sợ là muốn cho rằng đây là một người thông minh, Giang Mặc Thần lắc lắc đầu, xem ra Yến Thanh Trì so với hắn tưởng tượng chính là muốn thông minh một ít, không chỉ có có một bộ có thể ngụy trang chính mình, còn giỏi về ngụy trang tâm chính mình, chỉ là, hắn cười nhạo một tiếng, là hồ ly rồi cũng sẽ lộ ra cái đuôi, hắn muốn xem xét cậu có thể ngụy trang bao lâu.

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro