Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


     Hoa Vô Tạ mừng rỡ. Không nghĩ tới vận khí của mình tốt như vậy, nhanh như vậy đã gặp được y. Hắn định lên tiếng gọi Phó Hồng Tuyết, mở miệng lại mau chóng đóng lại, ánh mắt chuyển động nhanh như chớp, cưỡi ngựa lui về sau vài bước, thâm đi theo sau xe ngựa, nhìn xe ngựa dừng ở một nhà trọ bình dân phía trước. Xa phu xoay người lại nói với người trong buồng xe gì đó, chỉ chốc lát sau, Phó Hồng Tuyết từ trong xe đi xuống, vào nhà trọ

     Phó công tử thực sự là...... ngọc thụ lâm phong ! Hoa Vô Tạ nhìn bóng lưng Phó Hồng Tuyết, không nhịn được cảm khái. Ở bên ngoài đợi một lúc, đoán chừng Phó Hồng Tuyết đã rời khỏi phòng lớn của nhà trọ, Hoa Vô Tạ không kịp chờ đợi vọt vào, đem ngựa ném cho mã đồng dắt, sau khi thuê một phòng liền hướng đến tiểu nhị hỏi thăm phòng Phó Hồng Tuyết

     Phó Hồng Tuyết lúc ở trong xe ngựa đúng là nhắm mắt lại, nhưng thực ra vẫn chưa ngủ. Không lâu sau khi tiến vào cái trấn này, y nhạy bén nắm được, bên cạnh tiếng xe ngựa kia còn có tiếng vó ngựa. Một ánh mắt như có như không đảo qua trên người mình, một lát sau lại len lén theo phía sau. Phó Hồng Tuyết nhíu nhíu mày, không biết người này là sao. Nếu là kẻ thù trước đây, vì sao không ra tay ?

     Trước khi xuống xe vào nhà trọ, Phó Hồng Tuyết không thể không nghiêng người, thoáng nhìn người phía sau đi theo mình. Thật đúng là rất quen mắt, không phải là tiểu tử ngốc Hoa Vô Tạ kia sao ! Kỹ năng theo dõi cũng quá tệ, hơi có chút phản lại, mọi người đều có thể nhận ra sự hiện hữu của hắn. Hắn làm sao tìm được mình ? Hắn chắc chắn Hoa Vô Tạ không phải là do Diệp Khai dẫn tới, thật chẳng lẽ là trùng hợp ?

     Phó Hồng Tuyết hạ quyết tâm cách xa Hoa Vô Tạ, quên đi tác dụng của Hoa Vô Tạ. Từ khắc y vì Hoa Vô Tạ mà xuất thủ, y tự nhận là vì Hoa Vô Tạ, rời xa kế hoạch của y là không thể được

     "Cho bát mì Dương Xuân." Phó Hồng Tuyết vào phòng, đã tới giờ cơm trưa. Y không nặng về chuyện ăn uống, ra ngoài đều ăn đơn giản nhất, để cho chắc bụng. Mì Dương xuân làm rất nhanh, chỉ chốc lát tiểu nhị đã đem mì tới trước mặt

     "Phó Hồng Tuyết !" Một người từ cửa chạy òa đến, vui vẻ gọi tên y. Phó Hồng Tuyết một miếng mì mới đưa vào trong miệng, bất ngờ không kịp đề phòng lại càng hoảng sợ, ngẩng đầu lên chỉ thấy Hoa Vô Tạ một thân bạch y ngân tuyến, vui vẻ đứng trước mặt y, giống như một khối ngọc đúc thành hình người, phong thái thanh tú hiếm gặp, cực kỳ mê hoặc, quả thực là quý phái đơn thuần, tuyệt đại phong hoa

     Ngón trỏ Phó Hồng Tuyết không tự chủ vuốt đôi đũa trong tay, đột nhiên có chút hiểu "kinh vi thiên nhân" là có ý nghĩa gì

     Hoa Vô Tạ thành khiển nhìn người mình tâm tâm niệm niệm muốn tìm ngồi ở trước mặt, đắc ý quơ quơ đầu, búi tóc kéo theo đuôi tóc cũng vẽ nên một đường cong đẹp đẽ. Hắn giơ tay vỗ nhẹ trên vai Phó Hồng Tuyết, nói : "Tìm được ngươi rồi !" Trong giọng nói rất có loại ý tứ "Ngươi trốn cũng không thoát khỏi ngủ chỉ sơn của ta đâu"

     "Ngươi xem, chúng ta thật có duyên a !" Hoa Vô Tạ ngồi xuống bên người Phó Hồng Tuyết, "Ta tùy tiện chọn một hướng, người đầu tiên gặp lại là ngươi, ngươi nói có phải là rất kỳ diệu không ? Hơn nữa võ công ta cũng tốt, mang theo ta, dọc đường đi cũng có thể chiếu cố lẫn nhau !" Nói xong lời cuối cùng, giọng Hoa Vô Tạ hơi kéo một chút, không tự chủ mang theo giọng điệu làm nũng với lão tổ tông nhà mình, xẹt vào trong lòng Phó Hồng Tuyết, như một con mèo con vươn móng thịt còn chưa dài, ở trong lòng y gãi gãi

     Hoa Vô Tạ nét mặt trấn định, kỳ thực bên trong lo sợ. Trước đã bị Phó Hồng Tuyết cự tuyệt rõ ràng như thế, lúc này còn tiến lên trước, thật sự có chút hơi quá, đó là do da mặt Hoa Vô Tạ dày như vậy, cũng không ngại, chỉ có thể giả bộ bình tĩnh, hai tai không điều khiển được, tự động đỏ bừng lên, gần như có chút trong suốt. Hắn không biết tại sao mình muốn Phó Hồng Tuyết như vậy, nghĩ người trước mặt có cái gì đấy đặc biệt, thập phần hấp dẫn chính mình

     Có lẽ Hoa Vô Tạ từ nhỏ gia giáo nghiêm mặt, tuân thủ lễ tiết, hành động như vậy rốt cuộc rất không phải lễ, nhưng hắn cũng không lo Phó Hồng Tuyết tức giận. Hắn lờ mờ có thể cảm giác được Phó Hồng Tuyết đối với mình không chống cự như y vẫn thể hiện ra, thậm chí còn thích chung đụng cùng mình, cũng không biết vì sao, vẫn muốn xa cách mình

     "Không mang theo." Quả nhiên, Phó Hồng Tuyết trả lời vẫn là ba chữ này. Cảnh tượng này thực sự như đã từng xảy ra. Bất quả lần này chính mình rất tỉnh táo, cũng sẽ không cho Phó Hồng Tuyết có cơ hội để y lén chạy mất

     "Ta mặc kệ, ta theo ngươi." Hoa Vô Tạ chu môi, nghiêng người chống má, không ý thức được giọng mình giống như là tiểu hài tử không lấy được kẹo, rất tùy hứng

     Bên tai Phó Hồng Tuyết vang lên tiếng Diệp Khai hỏi câu hỏi trước đó không lâu. "Người có phải là động tâm không ?" Phải ? Phó Hồng Tuyết lần đầu tiên bắt đầu nghiêm túc tự hỏi vấn đề này

     Nếu là người khác quấn lấy mình như vậy, y sợ là đã sớm cho một đao, ném đi chỗ khác. Y ban đầu tiếp cận Hoa Vô Tạ với mục đích không thuần khiết, lại được Hoa Vô Tạ thật lòng đối đãi, trong lòng từ đầu tới cuối ôm lòng hổ thẹn với hăn. Đối với việc Hoa Vô Tạ kiên nhẫn theo đuổi này, Phó Hồng Tuyết thực sự không biết nên làm cái gì, không thể làm gì khác ngoài cam chịu nói : "Tùy ngươi."

     "Thực sự ? Ha ha ~" Hoa Vô Tạ coi như Phó Hồng Tuyết đã đáp ứng, vui vẻ đến gần như nhảy dựng lên. Cuối cùng Phó Hồng Tuyết đồng ý rồi, hắn lúc này mới cố tình để ý tới đồ ăn trước mặt Phó Hồng Tuyết, "Ôi chao, ngươi làm sao có thể chỉ ăn cái này, trên đời này mỹ thực nhiều như vậy, canh suông nhàn nhẽo này, sao có thể thỏa mãn bụng và vị giác của mình chứ. Ngươi chờ đây, ta đi tìm chút đồ ăn ngon tới." Nói xong bật từ trên ghế lên

     "Tê-----" Còn chưa bước một bước, chân Hoa Vô Tạ đột nhiên cứng lại, trọng tâm nghiêng về phía trước, lảo đảo một chút, nhanh chống tay lên bàn, phát ra một tiếng khó chịu, mới không bị ngã sấp xuống. Chống lại ánh mắt nghi ngờ của Phó Hồng Tuyết, Hoa Vô Tạ lần đầu nhanh chóng chuyển nhãn thần, vô ý giải thích, vội vàng chạy đi

     Phó Hồng Tuyết không kịp ngăn cản, chỉ có thể nhìn Hoa Vô Tạ rẽ khuất tầm mắt của mình. Vừa là có chuyện gì xảy ra ? Chân của Hoa Vô Tạ...... Phó Hồng Tuyết hơi suy nghĩ một chút, liền đoán được nguyên nhân trong đó. Từ Vô Danh Cư, đi ngựa cần hai canh giờ, Hoa Vô Tạ bây giờ lại xuất hiện chỗ này, tất phải cả đường phi ngựa chạy tới, trên đường không nghỉ ngơi. Nhìn bộ dạng da mềm thịt non của hắn, chắc là không quen cưỡi ngựa, chân bị mài đau rồi

     Không bị người đả thương là được rồi. Nghĩ thông suốt, Phó Hồng Tuyết nhìn mì trong bát có chút ngây người. Y tiếp tục ăn, hay là không ăn ?

     Do dự hơn nửa ngày, Phó Hồng Tuyết vẫn là buông đũa xuống, ngồi ở bên bàn chờ Hoa Vô Tạ về

     Cũng không biết Hoa Vô Tạ giục phòng bếp thế nào, lúc này buổi trưa có rất nhiều khách nhân, rất nhanh đã lấy được rượu và thức ăn. Hắn vừa ăn cơm, vừa cùng Phó Hồng Tuyết nói cuộc sống trước đây của mình ở Hoa phủ, nói đến như mở cờ trong bụng. Hắn trốn được Hoa Chính, Hoa Mãn Thiên ở trong triều đình, những chuyện liên quan đến mình, cố gắng chứng minh mình đa mưu túc trí, có hắn đồng hành tuyệt không có hại

     Phó Hồng Tuyết không ngốc, tự nhiên biết Hoa Vô Tạ nói với y những dụng ý gì. Tiểu tử ngốc này cuối cùng vẫn còn biết chuyện trong triều không thể tùy tiện nói với người ngoài. Y cười thầm trong lòng, ánh mắt nhìn Hoa Vô Tạ không tự chủ được trở nên nhu hòa, dẫn theo một tia cưng chiều không thể che giấu

     Sau bữa cơm chiều, Phó Hồng Tuyết rời khỏi nhà trọ đi đến một hiệu thuốc bắc. Y nhìn Hoa Vô Tạ buổi trưa vây quanh mình, giờ lại tìm đủ các loại lý do kỳ quặc ở trong phòng mình không đi, thỉnh thoảng liếm răng cấm, tay luôn muốn xoa chân, đưa đến nửa đường lại rút lại, thực sự rất chướng mắt. Thấy bộ dạng Hoa Vô Tạ dường như là định đi mua thuốc, Phó Hồng Tuyết suy nghĩ một buổi chiều, rủ lòng từ bi quyết định giúp hắn đi mua thuốc trị thương về

     Y chỉ vì mục địch tiếp cận, nhận Hoa Vô Tạ, cũng không thực sự quan tâm hắn nhiều hơn. Đúng, chính là như vậy

     Tự lừa người dối mình như vậy đi mua thuốc, Phó Hồng Tuyết đi tới cửa phòng Hoa Vô Tạ, do dự một chút, giơ tay lên gõ cửa một cái, cầm bình thuốc nhỏ không tự chủ nhéo nhéo, gần như đã ướt đẫm mồ hôi. Nhưng mà đợi một lúc, trong phòng cũng không truyền đến bất cứ động tĩnh gì, một mảng im ắng

     Không ở đây ? Đã trễ thế này còn chạy đi đâu ? Nghĩ đi nghĩ lại, Phó Hồng Tuyết nghĩ như vậy, không cần đưa thuốc tận tay cho Hoa Vô Tạ. Nếu hắn biết mình buổi tối cố ý ra ngoài mua thuốc cho hăn, sợ rằng đuôi sẽ vẫy cao tận trời. Phó Hồng Tuyết khom lưng đem thuốc đặt ở cửa, xoay người về phòng mình

     Cùng lúc đó, buổi tối, Hoa Vô Tạ không ở trong phòng mình mà lại ở trên giường phòng Phó Hồng Tuyết. Hóa ra lúc Phó Hồng Tuyết ra cửa, Hoa Vô Tạ cũng về phòng, nhưng ở trong phòng càng ngày càng đứng ngồi không yên. Phó Hồng Tuyết lại nửa đêm chạy trước, lần này mặc dù không mang theo hành lý, chỉ thấy y cầm hắc đao không rời tay, Hoa Vô Tạ vẫn càng nghĩ càng lo lắng. Cởi áo khoác nằm lên giường, cố gắng nhắm mắt muốn ngủ, nhưng trong đầu đều loạn khuôn mặt lạnh lùng và bóng lưng rời đi của Phó Hồng Tuyết, càng nghĩ càng tỉnh táo, Hoa Vô Tạ ngồi dậy trên giường, mặc y phục chạy đến phòng Phó Hồng Tuyết

     Hừ, ta đến chỗ ngươi ngủ, để ngươi không lén chạy thoát nữa !

     Phó Hồng Tuyết còn chưa về, Hoa Vô Tạ liếc hành lý của y để trên bàn, trong lòng bình tĩnh chút, đi từ gian ngoài vào thẳng phòng ngủ, nhanh nhẹn thay sang áo ngủ bằng gấm chui vào. Nằm ngửa một hồi, Hoa Vô Tạ hoàn toàn không buồn ngủ, đột nhiên cảm thấy có chút khát, đứng lên ra gian ngoài uống chút nước

     Cửa truyền đến tiếng bước chân, Hoa Vô Tạ nghe thấy, vội vàng đem nước trong chén đổ vào miệng, để ly xuống, hốt hoảng hai ba bước nhảy vào buồng trong, hai tay chống mép giường trực tiếp nhảy lên giường, thở nhẹ một cái, vểnh tai lên nghe trộm

     Phó Hồng Tuyết vào phòng, cởi áo khoác, rửa mặt, thay sang áo trong màu trắng đi vào phòng trong, dừng lại, nhìn người đem mình cuộn thành con nhộng trên giường, chỉ chừa nửa cái trán ra ngoài, trong lòng toát ra cảm khái kỳ dị "quả nhiên là ở đây"

     "Hoa Vô Tạ, ngươi làm cái gì ?"

     "Ngủ a." Hoa Vô Tạ đem chăn kéo xuống một chút, lộ ra đôi mắt tròn vo, vô hại như con thỏ nhỏ, đen bóng, chớp chớp nhìn Phó Hồng Tuyết, dẫn theo một tia xấu hổ và lấy lòng

     Phó Hồng Tuyết nhìn Hoa Vô Tạ đùa bỡn, nghĩ tình hình trước mắt có chút nguy hiểm. Rõ ràng là một nam nhi bảy thước, vì sao có thể không hề cố kỵ mà thể hiện như vậy, còn không hề nghĩ gì mà cho rằng là đáng yêu ?! Y nhịn không được che trán, hữu khí vô lực nói : "...... Đây là phòng của ta, ngươi đi ra ngoài." Y cầm đao ngồi lên giường, dùng nhãn thần bảo Hoa Vô Tạ xuống dưới

      "Đừng nhỏ mọn như vậy a ~" Hoa Vô Tạ ở trên giường lăn nửa vòng, đem nửa cái giường bên trong trống cho Phó Hồng Tuyết, chính mình lại dán ra mép giường, chăn bằng gấm màu đỏ sẫm càng làm nổi bật làn da trắng như tuyết của hắn, môi hồng diễm. Cổ áo của hắn mở rộng, phần ngực như ần như hiện, lúc này hơi phiếm hồng, thanh thuần lại toát ra một tia phong tình không ngờ được

     Phó Hồng Tuyết liếc mắt nhìn, bất động thanh sắc mau chóng thu hồi ánh mắt, cổ họng chuyển động một cái, nói : "Vậy ngươi đừng trách ta không khách khí." Nói xong vươn một chân, một tay kéo một góc chăn, không khách khí nào đạp Hoa Vô Tạ xuống dưới

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro