Chương 28.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cùng đi tiểu bằng hữu ăn cơm trưa xong lại đem người đưa về đoàn làm phim, Tiêu Chiến cũng không vội xuống xe, hắn sợ lời đồn đại không hay phát sinh với Vương Nhất Bác. Mặc dù chuyện hôm nay chẳng bao lâu sẽ truyền khắp đoàn làm phim, nhưng có điều đó cũng chỉ là suy đoán thôi, nếu mọi người thật sự nhìn thấy Tiêu Chiến từ căn phòng của Vương Nhất Bác đi ra mới thật sự phiền phức.

Tiêu Chiến chủ yếu chính là muốn để tiểu bằng hữu của mình có thời gian quay phim thuận lợi một chút, không muốn để cho người khác gây phiền cho cậu, ngay chính bản thân hắn cũng không nỡ nói nặng với Vương Nhất Bác thì càng không thể để người ngoài làm cho cậu chịu ủy khuất.

Tiêu Chiến ở trong xe ôm cậu thật lâu rồi mới thả xuống xe, sau khi trở lại khách sạn Vương Nhất Bác nhìn bờ môi của mình có chút sưng đỏ. Ban đầu là cậu muốn đưa Tiêu Chiến ra sân bay nhưng Tiêu Chiến không đồng ý nên đành thôi, một mình cậu ở trong phòng có chút vô vị, cậu liền lật xem kịch bản của ngày hôm sau, nghĩ đến ngày mai còn phải đến trường quay sớm hơn để cho tiền bối chỉ bảo một chút.

Cửa bị người khác gõ hai cái không nhẹ không nặng, Vương Nhất Bác tưởng rằng tiểu trợ lý cũng không xem ra là ai liền mở ra cửa, còn chưa nhìn rõ là ai liền nghe được mùi nước hoa nồng nặc. . . cậu theo bản năng chặn cửa lại

"Có chuyện gì sao?"

"Nhất Bác, cậu mới trở về à? Tiêu tổng đâu?" Tiểu hoa bị cậu chặn lại ngoài cửa cũng không giận, kiễng chân lên hướng vào trong phòng, cái gì cũng không nhìn thấy.

"Tiêu tổng đi rồi, cô có chuyện gì sao?"

"A, Tiêu tổng đi rồi, tôi chính là tới tập kịch bản cùng cậu."

"Không phải mới vừa tập qua."

"A, có mấy cái chỗ tôi làm không tốt lắm, qua đây cùng cậu tập lại một lần."

Tiểu hoa cười rạng rỡ Vương Nhất Bác cũng không nỡ từ chối, nghĩ đến bây giờ là ban ngày hẳn là cũng không có chuyện gì, liền để cô ta đi vào phòng.

Tiểu hoa vào phòng liền đánh giá chung quanh, rõ ràng đều là căn phòng giống nhau nhưng căn phòng của Vương Nhất Bác so với cô ta vẫn tốt hơn, nhưng cô ta chính xem trên dưới cũng không xong.

"Nhất Bác, Tiêu tổng rời đi khi nào a?"

"Nếu không rời đi thì phải ở đây?"

"Tôi nhìn quan hệ hai người không tệ, tôi còn tưởng rằng anh ấy sẽ ở lại đây vài ngày." Tiểu hoa rất kiên nhẫn dùng lời để thăm dò quan hệ của mình với Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác hơi không kiên nhẫn.

"Tiêu tổng đối với nghệ sĩ của công ty đều rất tốt, ngài ấy công việc bận rộn như vậy làm sao có thể ở lại nơi này."

Tiểu hoa lặp suy nghĩ lời nói của Vương Nhất Bác mấy lần cũng không tìm ra sơ hở gì, nếu thật sự Tiêu Chiến cùng Vương Nhất Bác là quan hệ đó thì thế nào hắn cũng muốn ở lại một đêm, nếu hiện tại hắn không ở đây thì chứng tỏ là mình nghĩ sai đi, có điều Tiêu Chiến vì Vương Nhất Bác bỏ ra nhiều tiền đầu tư vào bộ phim này như vậy nghĩa là rất coi trọng cậu, cô ta nghĩ vẫn là không nên đắc tội Vương Nhất Bác.

"Không phải muốn tập kịch bản sao? Còn muốn tập hay không?"

Vương Nhất Bác nhìn tiểu hoa nửa ngày không nói lời nào, con mắt nhỏ nhìn loạn không biết đang có ý đồ gì, mặc dù không kiên nhẫn nhưng vẫn là rất lịch sự mà mở miệng.

"Tập, vậy thì tập. Nhất Bác, chúng ta chụp hình selfie á." Không đợi Vương Nhất Bác từ chối tiểu hoa lấy điện thoại di động ra đã chụp xong. Ngoại trừ cái này, sau đó tiểu hoa đều rất an phận, tập thoại xong còn hướng Vương Nhất Bác đề nghị đi ăn cơm, cô ta bị Vương Nhất Bác từ chối cũng liền thức thời rời đi, trước khi đi vẫn không quên nói Vương Nhất Bác nhớ theo dõi Weibo của mình.

Thật vất vả mới đưa nước hoa tinh đi, Vương Nhất Bác cảm thấy toàn bộ căn phòng đều là mùi nước hoa, ngay cả trên người mình cũng dính không ít, cậu đem tất cả cửa sổ trong phòng mở ra,  mình lại tắm rửa một cái, mới hài lòng dựa vào trên giường gọi điện thoại cho Tiêu Chiến, xem chừng lúc này hẳn là đã xuống máy bay.

"Alo, bảo bảo."

"Anh xuống máy bay rồi sao?"

"Đúng, anh mới vừa xuống máy bay thì em gọi điện thoại tới, em tính thời gian chuẩn quá a. "

"Cái kia là!"

"Em đang làm gì đây?"

"Không làm gì, chỉ là xem kịch bản a."

"Tiểu bằng hữu nhà chúng ta cũng quá cố gắng."

"Đó là dĩ nhiên, Chiến ca, vừa rồi nước hoa tinh tới phòng tìm em."

"Cô ta tìm em làm gì?"

"Nói muốn cùng em tập kịch bản, rõ ràng buổi sáng đã tập qua một lần."

"Em để cho cô ta đi vào?"

"Ừm, cô ta đứng ngay cửa phòng em." Vương Nhất Bác có chút chột dạ

"Ừm."

"Anh tức giận?"

"Không có, lần sau cô ta lại đến phòng tìm em thì em hẹn cô ta ra ngoài đi, hoặc để trợ lý cũng có mặt với em, không được ở cùng một chỗ với cô ta biết không?"

"Ừm, em biết nha. Anh không có tức giận là tốt rồi."

"Tại sao anh phải tức giận?"

"Bởi vì em để người không quen đi vào trong phòng."

"Em còn biết không quen cô ta, vẫn còn may không phải là buổi tối, bằng không em bị người ta chụp được có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được. Anh thấy nước hoa tinh kia làm trò rất nhiều, ngoại trừ công việc, ngày thường em cách xa cô ta một chút."

"Ừm, em biết, em thấy là ban ngày mới để cho cô ta đi vào. Anh không biết nước hoa trên người cô ta . . ."

Tiêu Chiến ngồi ở trong xe, khóe miệng cong kên khi nghe tiểu bằng hữu nhà mình chửi bậy.

"Emkhông biết, cô ta còn kéo em selfie cùng cô ta, em không có chuẩn bị kỹ liền chụp, tấm ảnh kia khẳng định em rất xấu . .  ."

"Hai người selfie?"

"Đúng a, cô ta đột ngột liền nói muốn selfie, em còn không có phản ứng kịp thì cô ta liền chụp không nói câu nào."

Cúp điện thoại, Tiêu Chiến lại gọi điện thoại cho Tào Dục Thần, dặn dò anh ta quan sát động tĩnh của tiểu hoa bên đó nhiều một chút, có thể cô ta muốn xào scandal với Vương Nhất Bác để hắn cho bộ phận quan hệ xã hội chuẩn bị một phương án.

Sau đó mấy ngày, hiện trường chỉ cần có thời gian nghỉ ngơi liền có thể trông thấy tiểu hoa không đi theo nam số một bên cạnh mà là ỷ lại bên cạnh Vương Nhất Bác không đi. Ngay từ đầu Vương Nhất Bác còn kiên nhẫn ứng phó duy trì lấy phép lịch sự cơ bản, sau này căn bản cũng không muốn để ý. Tiểu hoa nói năm ba câu cậu mới có thể nói một câu như vậy, vẫn là cực kỳ lấy lệ các loại chữ đơn ừ, a. Cũng bởi vì Tiêu Chiến cũng đầu tư cho nên thái độ đối với mình liền thay đổi lớn vậy sao? Vương Nhất Bác im lặng không nói, ngược lại hi vọng tiểu hoa có thể đối với mình như ngày đầu tiên vào đoàn, tuy rằng như vậy có chút ngột ngạt nhưng có thể thanh tĩnh một chút . . .

Lúc hai người gọi video ăn cơm tối Vương Nhất Bác lại cũng Tiêu Chiến chửi bậy

"Chiến ca, mỗi ngày em đều phải tiếp xúc với nước hoa tinh liền thấy rất buồn nôn."

"Nhịn thêm một chút, rất nhanh liền quay xong."

"Chiến ca, em nhớ anh lắm."

"Vậy ngày mai anh đi qua xem em có được hay không?"

"Vẫn là đừng a, lần trước anh đã tới một lần."

"Không sao, bộ phim này anh là đầu tư lớn nhất, đi xem đoàn làm phim không thể bình thường hơn được, người khác sẽ không nói gì."

"Thật sao? Thật sự có thể chứ?"

"Đương nhiên, một chút anh liền để Tống Tử Sâm đặt vé trước."

"Chiến ca, gần đây có phải anh lại không ăn cơm đúng giờ hay không, em có cảm giác anh rất gầy."

"Có sao? Ngược lại anh không có cảm thấy vậy, lại nói mỗi lần ăn cơm đều là tự mình ăn cùng với bạn trai, sao anh có thể không ăn cơm thật tốt ăn đây?"

"Cũng là." Vương Nhất Bác đút lấy cơm vào trong miệng cũng mơ mơ hồ hồ.

"Hôm nay còn có cảnh quay sao?"

"Có, cơm nước xong xuôi còn có một cảnh, có khả năng là về tương đối trễ không thể gọi điện thoại cho anh, một chút anh nhớ uống sữa bò trước khi nghỉ ngơi nha."

"Cún con bảo bảo, ngày mai gặp nha."

"Bạn trai, ngày mai gặp."

Tiểu trợ lý trông thấy lúc Vương Nhất Bác cười với mình còn chút run rẩy : Bác ca không phải bị nước hoa hun ngốc đó chứ?

Xuống quay phim còn có người hâm mộ tới tham ban, Vương Nhất Bác cực kỳ phối hợp ký tên, chụp ảnh chung cùng người hâm mộ, còn thỉnh thoảng cùng các nàng trò chuyện vài câu, còn dặn dò các nàng lần sau không nên đến đây buổi tối, quá nguy hiểm.

Tiêu Chiến qua đây cũng cùng chào hỏi cùng đạo diễn, dù sao hắn cùng là bên đầu tư còn danh chính ngôn thuận muốn ở vài ngày nhìn xem đoàn làm phim.

Lúc Tiêu Chiến đến phim trường Vương Nhất Bác vẫn đang quay, cảnh này với cậu xem như là một cảnh rất khó. Là Diêu Chi Vọng khi biết nữ số một cùng nam số một ở cùng một chỗ, sau đó mình có một đoạn bộc bạch tâm sự, chỉ là diễn một mình. Đối với người mới diễn xuất nửa đường như Vương Nhất Bác đặc biệt nặng nề. Nhưng trời không phụ người có lòng, không uổng công mỗi ngày cậu đều khiêm tốn thỉnh giáo đạo diễn, cảnh quay này rất thành công, lúc đạo diễn kêu 'cắt' Vương Nhất Bác chậm rãi rơi một giọt nước mắt. Nhân viên trong đoàn phim đều bị cậu làm cho cảm động, giống như cậu chính là nhân vật Diêu Chi Vọng kia, thích nhưng không nói được. Tiểu trợ lý độc thân ở một bên cũng rơi nước mắt, cô bắt đầu hoài nghi người cười ngây ngô kia có phải là cậu chủ của mình hay không?

Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác  rơi lệ không khỏi có chút đau lòng, thậm chí có cảm giác xúc động muốn đem người ôm vào trong ngực. Lúc Vương Nhất Bác không còn diễn xuất nhìn thấy hốc mắt Tiêu Chiến còn hồng hồng, " Tiêu tổng, sao ngài lại tới đây?"

"Tôi tới xem một chút, Nhất Bác, diễn không tệ a."

"Cám ơn Tiêu tổng."

"Tiểu Chiến a, Nhất Bác này là hạt giống tốt, đừng nhìn cậu ấy không phải là diễn viên chuyên nghiệp nhưng khả năng lĩnh ngộ không tệ, cẩn thận mài giũa một chút sau này nhất định không sai được."

"Phải không? Vậy liền mượn lời may mắn của chú Vương ."

"Nhất Bác quay xong cảnh hôm nay liền kết thúc, vừa hay cậu ấy là người của công ty cháu liền để cậu ấy đưa cháu đi xem xét xung quanh đo, thật sự chú không thể phân thân được."

"Chú Vương, không có việc gì, để Nhất Bác đưa cháu đi tham quan xung quanh là được."

Hai người sóng vai đi tới, đi đến một chỗ cái đình nhỏ, trên đường đi ai cũng không lên tiếng, Tiêu Chiến kiên nhẫn chờ Vương Nhất Bác bình phục tâm tình.

"Còn tốt chứ?"

Vương Nhất Bác gật gật đầu.

Vừa rồi lúc quay phim giống như cậu thật sự biến thành Diêu Chi Vọng, giống như cậu đang nhìn người yêu của mình rời mình đi về phía người khác. Cho tới khi nhìn thấy Tiêu Chiến, nhất thời còn không biết là trong phim hay hiện thực, thậm chí trong chốc lát cậu còn cho rằng Tiêu Chiến đã rời mình đi.

Trên đường đi cậu đều đang suy nghĩ nếu như thật sự mình cùng Tiêu Chiến chia tay sẽ như thế nào.

"Sớm biết quay phim sẽ để cho em đau khổ  như vậy anh nhất định sẽ không cho em quay." Nhìn khuôn mặt nhỏ giống như ủy khuất của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến nhịn không được trêu chọc cậu.

"Thật ra em vẫn rất thích quay phim, loại cảm giác này cùng với lúc em đứng trên sân khấu biểu diễn cảm giác không giống nhau, rất mới lạ giống như đem chính mình biến thành một người khác, đi qua cuộc sống của người đó, nếu như sau này có cơ hội em còn muốn quay phim."

"Không phải Vương đạo nói em rất có thiên phú sao, cho nên lúc bộ phim này chiếu lên khẳng định em càng được nhiều người biết đến. "

"Đến lúc đó chúng ta cùng đi xem có được hay không?"

"Được! Anh bao hết chỗ cho em có được hay không?"

"Oa à, Tiêu tổng hào phóng như vậy a?"

"Lúc nào anh không hào phóng, cún con." Tiêu Chiến vừa nói câu vừa chọt lét làm Vương Nhất Bác ngứa ngáy, bốn phía đều không có người nên không có kiêng kỵ nhiều như vậy.

"Em sai rồi, em sai rồi, thật ngứa." Vương Nhất Bác cười đều gập cả người.

"Bảo bảo, lần này anh sẽ ở lại thêm mấy ngày,  chờ em quay phim xong chúng ta cùng nhau trở về Bắc Kinh."

"Cùng nhau trở về Bắc Kinh? Thế nhưng là em còn rất nhiều ngày nữa mới quay xong."

"Có phải em bị ngốc hay không, còn ba bốn ngày em liền sát thanh."

Lấy điện thoại di động ra xem lịch trình, Vương Nhất Bác mới ý thức tới lúc công việc của mình ở đoàn làm phim chuẩn bị kết thúc, quay cảnh này xong, cảnh tiếp theo chính là Diêu Chi Vọng rời xa quê hương, tiếp theo liền sát thanh.

"Thời gian trôi qua thật nhanh a."

Em mới cùng Diêu Chi Vọng gặp nhau không bao lâu liền muốn cùng anh ta tạm biệt.

Tiêu Chiến không biết nên dỗ dành như thế nào, chỉ là ngồi bên cạnh Vương Nhất Bác, siết tay cậu thật chặt, chỉ cần như thế là đủ rồi.

Điện thoại vang lên, là Tào Dục Thần

"Tiêu tổng, phía bên tiểu hoa phát ảnh chụp cùng Nhất Bác ở khách sạn, bây giờ đã lên trên hotsearch, tình hình bên này đối với Nhất Bác không phải quá tốt."

"Không có việc gì, không vội, cậu cứ quan sát tình hình trước, có động thái mới lại nói cho tôi biết."

Vương Nhất Bác: "Làm sao?"

"Không có cái gì, chỉ là chuyện công tác. Có đói bụng không, chúng ta đi ăn cơm đi."

Bị hắn hỏi như vậy, Vương Nhất Bác phát hiện mình đúng là có chút đói bụng

"Em muốn ăn lẩu."

"Được."

"Em muốn ăn lẩu cay."

"Em xác định?"

"Được rồi, vẫn là lẩu uyên ương."

Cơm nước xong xuôi Vương Nhất Bác liền ở trên xe ngủ thiếp đi, Tiêu tổng một bên vỗ tiểu bằng hữu đanh ngủ không quá an ổn, một bên lấy điện thoại di động ra nhìn thoáng qua Weiolbo của tiểu hoa Weibo.

"Đoàn làm phim quen biết bạn mới rất đẹp trai a / ái tâm /" mặc dù ở đoàn làm phim cô ta tỏ ra thái độ kiêu căng, nhưng thật lớn sự lên còn không tệ, cũng không ít người hâm mộ. Tiêu Chiến lại ấn mở Weibo của Vương Nhất Bác, không ngoài dự đoán, đều là bình luận mắng cậu.

"Ván ép cách xa tỷ tỷ chúng tôi ỷ một chút, đừng cọ nhiệt. "

"Lầu trên có ý gì, hai người chụp ảnh tại khách sạn chụp ảnh, vẫn chưa rõ sao? Anh tình tôi nguyện cọ cái gì?"

Cũng có một ít người hâm mộ kêu khóc, không thể tiếp nhân được thần tượng mình yêu đương, bên marketing lôi ra mấy tấm hình lúc hai người ngồi nghỉ ngơi cùng một chỗ ở phim trường lại phát bạo, ảnh chụp rất mờ nên chuyện này càng đẩy lên cao trào, nếu như nói Weibo của tiểu hoa thì hai người chính là bạn tốt vậy mấy tấm ảnh này cơ bản có thể nói là sự thật, huống chi tấm ảnh kia vẫn là chụp ở khách sạn.

Lúc này Vương Nhất Bác đang ggủ trong ngực Tiêu Chiến dĩ nhiên là không biết tất cả những thứ này, Tiêu Chiến nhìn chuyện đã đủ cao trào liền cho Tào Dục Thần để bên bộ phận xa hội phát tin tức. Tào Dục Thần bên này chỉ chờ Tiêu Chiến ra lệnh liền lên tiếng thanh minh, nói một cách khác đơn giản hơn hai người chỉ là quan hệ đồng nghiệp, lại liên hệ truyền thông đưa ra những hình ảnh tiểu hoa thân mật với các nam diễn viên khác hơn, như vậy so với tấm hình selfie cùng Vương Nhất Bác kia cũng chính là hạt cát trong sa mạc. Tào Dục Thần với tư cách người đại diện giải quyết loại chuyện này luôn luôn là lưu loát dứt khoát, huống chi cái này vẫn là đối phương chọc trước, phía sau lại có Tiêu Chiến nâng đỡ phát động tin tức, có thể nói là không nương tay chút nào.

Thanh minh cùng hình ảnh chiếu ra tình hình trên mạng lại thay đổi. Cũng không ai nói Vương Nhất Bác dán, mà là mắng tiểu hoa chọc người khắp, mấy người hâm mộ nhà nam diễn viên cùng một chỗ nhắn tin đem Weibo riêng của tiểu hoa muốn nổ tung. Người hâm một bên Vương Nhất Bác phản ứng rất nhanh, bắt đầu bán thảm đồng loạt, thuận tiện tuyên truyền phim điện ảnh mới mình yêu thích một chút khiến cho người qua đường không khỏi mong đợi đối với bộ phim này của Vương Nhất Bác.

Trước khi xuống xe Tiêu Chiến vẫn là đem đứa nhỏ trong ngực đánh thức, dù sao khách sạn nhiều người phức tạp hắn vẫn không tiện ôm người đem lên lầu, Vương Nhất Bác không tình nguyện hừ khẽ vài tiếng mới mở mắt ra, ôm cổ Tiêu Chiến không chịu buông tay, Tiêu Chiến dỗ dành một trận thật tốt mới đem đứa nhỏ rời khỏi xe. 

Tiến vào căn phòng Vương Nhất Bác liền bị đè lên tường hôn một trận, hôn đến mặt cậu đều nghẹn đỏ mới bị người ôm đến trên giường

"Bảo bảo, anh rất nhớ em."

15.05.22

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro

#zsww