410. ( 31 )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tròng mắt mỹ lệ của Thẩm Băng Băng hơi hơi co rụt lại.

Nữ nô, chẳng phải...

"Không sai, cô ta chính là một cái ngoạn vật mà bất cứ ai tiêu tiền đều có thể mua được. Tô thiếu thế mà thật sự bỏ ra 2000 vạn, mua ả trở về."

"Bất quá, 2000 vạn tinh tệ trong tai người ở bên ngoài nghe tới rất nhiều, nhưng đối với Tô gia loại quý tộc cổ xưa có nội tình khổng lồ tới nói, chỉ là chín trâu mất một sợi lông mà thôi, không phải sao?"

"Cho nên, một sủng vật có thể tùy ý đùa bỡn, liền tính là tôi hưởng dụng, Tô thiếu cũng sẽ không quá mức so đo... Em nói phải không, em gái thân ái của anh?"

Ngữ điệu khinh mạn, Thẩm Úc liếm liếm cánh môi đỏ tươi —— rút đi sắc thái quý tộc ưu nhã, động tác ác ý tràn đầy, giống con rắn độc ngủ đông ở trong góc nhà âm u đang ' tê tê tê ' phun cái lưỡi đỏ tươi, tùy thời chờ đợi nhân thời khắc người khác không chú ý, đi lên cắn họ một ngụm.

Tuy vẫn luôn rất rõ ràng, người anh trai cùng cha khác mẹ như Thẩm Úc đã từng ở cái nơi dơ bẩn nhất hỗn loạn nhất như một xóm nghèo sinh hoạt lớn lên, là bộ dáng hay tính cách gì —— bất quá hiện tại thấy rõ người cũng như tên: tối tăm, vặn vẹo, tàn nhẫn, hắc ám.

Chính là ở một khắc này, Thẩm Băng Băng vẫn như cũ nhịn không được ở trong lòng thầm mắng một tiếng:

Biến thái.

Nghe thấy Thẩm Úc lấy miệng lưỡi hài hước, gọi mình mấy tiếng ' em gái thân ái', Thẩm Băng Băng nổi lên một trận ghê tởm.

Thằng biến thái này ngày thường đùa bỡn nữ nhân, cha đều mở một con mắt nhắm một con mắt, ai kêu Thẩm Úc một đứa con riêng lại là người thừa kế duy nhất Thẩm gia đâu?

Chính là, Thẩm Băng Băng lại không có nghĩ đến, Thẩm Úc thế nhưng lớn mật đến muốn đem con ả trong bàn tay Tô Mạch đoạt đến...

"Thẩm Úc, anh muốn làm gì? Chính mình muốn tìm cái chết, không cần liên lụy Thẩm gia." Thẩm Băng Băng thấp giọng cảnh cáo hắn.

So với Thẩm Úc kẻ nửa đường bị nhận về với thân phận con riêng, Thẩm Băng Băng đối với Thẩm gia tồn tại vinh dự cùng lòng trung thành, phải nói mãnh liệt đến nhiều.

"Thẩm Băng Băng, tôi biết em đang ở trong lòng mắng biến thái..." Thẩm Úc hơi hơi cúi người, cúi sát vào người cô gái đang mặc một bộ váy trắng tiên nữ, môi cong lên phả ra những hơi thở lạnh lẽo tựa như rắn độc đỏ tươi phun ra nuốt vào ở cạnh vành tai cô gái, khiến toàn thân cô đều nhịn không được đột nhiên cứng đờ lên.

"Chính là, em đừng nói với tôi em đối vị kia của Tô gia, một chút ý tưởng đều không có?"

"Một nữ nô sủng vật ở phòng đấu giá tiêu tiền mua trở về, hèn mọn, đê tiện, dơ bẩn, lại ở hôm nay trong trường hợp như vậy, đoạt đi hết thảy nổi bật của một quý tộc thiên kim tiểu thư đứng đắn danh môn."

"Này hết thảy, đơn giản đều do ả ta đứng ở bên người Tô Mạch."

"Này, công bằng sao?"

"Mà em, cam tâm sao?"

Thẩm Úc ở bên tai Thẩm Băng Băng thanh âm cực thấp, mê hoặc nhân tâm nói.

Một câu lại một câu, đều thẳng tắp chọc trúng chỗ mềm mại nhất mẫn cảm nhất trong lòng Thẩm Băng Băng.

Thẩm Băng Băng trừng trừng mắt đẹp, trong đôi con ngươi không ngừng cuồn cuộn ám sắc, cuối cùng nhấp cánh môi có chút tái nhợt như phấn, nhẹ nhàng gằn từng chữ, hỏi: "Anh nghĩ làm như thế nào?"

"Rất đơn giản, hợp tác."

Ánh mắt Thẩm Úc dừng trên thân ảnh người nào đó trong khung cảnh y hương tấn ảnh của yến hội, ngoéo cánh môi đỏ tươi như máu một cái, độ cung ác liệt lại tàn nhẫn, thấp thấp nói: "Em giúp tôi đem ả ta lộng tới tay, tôi lại trợ giúp em được đến Tô Mạch."

"..."

Thẩm Băng Băng mím mím môi không nói gì.

Trầm mặc, cũng không cự tuyệt.

Có đôi khi, cũng đại biểu cho —— cam chịu.

Có người, luôn cho rằng chính mình là cao thủ săn thú, không nghĩ tới, bọ ngựa bắt ve, chim sẻ... ở ngay phía sau!

Ánh mắt cực nóng quá mức, như mũi nhọn đâm vào sau lưng, tuy rằng rút đi cực nhanh, lại vẫn như cũ làm Phong Hoa gợi lên môi đỏ, không tiếng động cười.

Cá, mắc câu.

806 words.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro