PHIÊN NGOẠI 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phiên ngoại 4

Ước chừng hai mươi ngày sau, Yên Nhiên sao xong bốn năm quyển sách, kiếm được gần một lượng bạc trắng.

Tiền này nàng không tính giữ, đều đưa cho Hoàng tẩu tử, bảo bà mỗi ngày mua thức ăn tươi mới về, lúc nào cần mua thêm gì thì cứ mua.

Dù sao nàng còn có vốn riêng, không cần phải khắt khe chính mình trong sinh hoạt hàng ngày.

Hôm nay, nàng nhận được hồi âm của Thanh Liễu, gấp không chờ nổi mà mở ra xem, nhanh chóng nhìn lướt qua một lần, sau đó lại tỉ mỉ đọc lại từ đầu một lần nữa.

Hoàng tẩu tử ôm Tiểu Hổ ngồi ở một bên, tò mò hỏi: "Nương tử Lâm gia ngày gần đây như thế nào?"

Yên Nhiên tinh tế xem xong, trên mặt mang theo cười, "Lúc ta gửi thư đi, tỷ tỷ còn chưa về tới nhà, nàng sau khi trở về thấy liền lập tức hồi âm. Nàng nói hết thảy đều tốt, chỉ là trong bụng lại có hài tử."

Hoàng tẩu tử vội nói: "Đây chính là hỉ sự, ta thấy nương tử Lâm gia kia chính là người có phúc khí."

Yên Nhiên chỉ cười cười.

Biết được Thanh Liễu mang thai, nàng làm sao cũng không thể cảm thấy cao hứng nổi, theo lời Hoàng tẩu tử nói, chẳng lẽ chỉ có nữ nhân có thể sinh mới tính là có phúc khí sao?

Sinh hài tử rõ ràng là việc thống khổ như vậy, đối với thân thể nữ nhân lại có thương tổn.

Bất quá nàng cũng hiểu được, không cần thiết phải cùng Hoàng tẩu tử tranh luận.

Thanh Liễu biết được Yên Nhiên muốn kiếm tiền, liền tìm gặp riêng Tiết thị thỉnh giáo, trước mắt trong thư có viết vài chủ ý mà các nàng đã thương thảo ra được.

Thanh Liễu bảo Yên Nhiên lấy bốn trăm lượng tiền tích góp ra chia làm ba phần, một phần giữ lại để phòng ngừa có chuyện gì cần dùng gấp; một phần nghĩ biện pháp mua chút ruộng đất, cho người khác thuê trồng trọt, mỗi năm thu chút tiền thuê; lại bảo nàng tìm người đáng tin cậy ở trấn trên hỏi thăm một chút xem có ai muốn bán của hàng hay không, nếu giá cả thích hợp liền đi mua, hoặc là tự mình kinh doanh cửa hàng, hoặc là cũng cho người khác thuê.

Yên Nhiên xem xong, cẩn thận tự hỏi vài lần, cảm thấy mấy biện pháp này xác thật thích hợp với nàng.

Trên bàn cơm, nàng liền hỏi thăm Hoàng tẩu tử.

Hoàng tẩu tử nghĩ nghĩ, nói: "Ở ngay ngoài ngõ nhỏ của chúng ta này, đầu ngõ có một cửa hàng bán nhu yếu phẩm, phía sau còn có một nhà kho nhỏ, chưởng quầy kia vừa mua từ người khác hồi năm trước, vì là giao lộ, đoạn đường tốt, giá cũng cao chút, nói là một trăm tám mươi lượng, nếu là ở nơi khác, hắn là không có giá này đâu, tính ra cũng có chút tiện nghi."

Yên Nhiên gật gật đầu, lại hỏi giá cả của mấy ruộng nước phụ cận, Hoàng tẩu tử cũng đều nói hết những gì bà biết.

Ban đêm nằm trên giường, Yên Nhiên liền ở trong lòng tính toán.

Vốn riêng của nàng ước chừng có bốn trăm năm mươi lượng, nàng sẽ giữ lại một trăm năm mươi lượng phòng thân, lại lấy ra hai trăm lượng, nhìn xem có thể mua một gian cửa hàng lớn một chút tốt một chút hay không, sau này có thể cho người khác thuê.

Nàng không định tự mình buôn bán, thứ nhất là không có hứng thú, thứ hai là không có nhiều tinh lực như vậy.

Nghe Hoàng tẩu tử nói, cửa hàng ở trấn trên một năm cho thuê khoảng từ tám đến mười lăm lượng, nếu cửa hàng của nàng nằm ở đoạn đường không tồi, cho thuê mười một mười hai lượng hẳn là cũng có thể.

Còn một trăm lượng liền mua một mảnh đất tốt quanh thị trấn, một mẫu ruộng nước tốt nhất giá cả cũng phải tám lượng, nếu có thể, nàng định mua mười mẫu đất, một mẫu có thể thu một trăm hai mươi cân hạt kê làm điền thuê, một trăm cân hạt kê năm trăm văn, mười mẫu đất điền thuê đổi thành bạc, một năm liền có sáu lượng bạc thu vào.

Điền thuê của cửa hàng một năm mười bảy mười tám lượng, nàng lại chép sách kiếm thêm tiền sinh hoạt, một năm luôn có hai ba mươi lượng, trừ bỏ tiền công mười lượng của Hoàng tẩu tử, dư lại hai mươi lượng, ba người các nàng cũng có thể sống thoải mái.

Yên Nhiên càng nghĩ càng kích động, hận không thể lập tức rời giường đem kế hoạch của mình hết thảy viết ra, bất quá nhìn hài tử cùng Hoàng tẩu tử đang ngủ say bên người, sợ đem hai người đánh thức, lại cố gắng kiềm chế.

Sáng sớm hôm sau, Hoàng tẩu tử lên phố mua đồ ăn, nàng liền ghé vào bên cạnh bàn viết viết vẽ vẽ, tưởng tượng đến số bạc về sau mỗi năm có thể thu vào, khóe miệng liền ngăn không được hướng lên trên, nhưng lại nghĩ tới sáng nay Hoàng tẩu tử có nói qua, đất tốt khó kiếm, cửa hàng tốt lại càng khó cầu, nàng lại buồn rầu mà nhíu mi.

Nàng ở đây trời xa đất lạ, căn bản không có cách ra ngoài hỏi thăm, gia đình Hoàng tẩu tử là người địa phương, nhưng nhà bọn họ nghèo, ngày thường chỉ thành thật làm việc, không phải là người tin tức linh thông, rất nhiều chuyện cũng là chờ truyền ra toàn trấn, bọn họ mới nghe được từ người khác kể. Cho dù có người muốn bán cửa hàng, chờ truyền tới tai bọn họ, chỉ sợ sớm đã có người mua.

Hôm nay chính là ngày Hổ Đầu có thể quang minh chính đại tới thăm hài tử, hắn vừa tiến vào, liền thấy Yên Nhiên ngồi ở bên cửa sổ, dáng vẻ lúc thì cao hứng lúc thì buồn rầu, ngạc nhiên nói: "Nàng làm sao vậy?"

Hơn hai mươi ngày qua, hắn cơ hồ mỗi ngày tới, Yên Nhiên tuy phiền hắn, nhưng đuổi cũng đuổi không đi, gõ mõ cầm canh cũng đánh không lại, nói hắn còn ngược lại đem chính mình tức giận, cho nên luôn luôn yêu cầu mình coi như không nhìn thấy, đỡ phải phiền lòng.

Có khi thật sự không nhịn nổi, nói với hắn hai câu, qua đi lại tự hối hận —— làm sao lại ngớ ngẩn để ý đến hắn? Lần sau nhất định không để ý tới hắn!

Hổ Đầu đã sớm quen nàng lạnh lùng, tự mình vào cửa, thấy Tiểu Hổ đang ngủ, liền đi đến phía sau Yên Nhiên nhìn thoáng qua.

Hắn cho rằng nàng đang chép sách giống như mọi ngày, kết quả trên giấy lại tràn ngập những thứ khác, tuy Yên Nhiên đã nhanh tay thu hồi không cho hắn xem, nhưng hắn nhãn lực tốt, liếc mắt một cái liền nhìn được rõ ràng.

Thấy trên đó viết cái gì mà thuê đất, thuê cửa hàng, hắn hỏi: "Không có bạc sao? Ta còn có một chút, ngày mai mang đến cho nàng."

Lúc trước đưa vợ cùng nhi tử xuống núi, hắn nhét vào trong tay vợ mấy tờ ngân phiếu, hẳn là có ba trăm lượng.

Hắn đối với bạc cũng không có tính toán gì, ngẫu nhiên làm vài việc kiểm sống, được tiền liền bỏ vào trong ngăn tủ, chính mình cũng không có yêu cầu gì về ăn mặc, cơ bản không có lúc tiêu tiền, hiện tại mới biết được, hình như nuôi vợ và hài tử tựa hồ cần dùng rất nhiều tiền? Ba trăm lượng kia chưa đến một tháng đã dùng hết, xem ra sau này không thể cứ ở đây nhàn rỗi nữa, phải đi làm việc kiếm nhiều tiền, bằng không ngày nào đó nuôi không nổi vợ cùng hài tử, vậy thì rất mất mặt.

Yên Nhiên lạnh mặt nói: "Không cần bạc của ngươi, tự ta cũng có thể kiếm."

Lần trước người này cứng rắn nhét cho nàng ba trăm lượng, nàng vẫn còn cất kỹ trong ngăn tủ, căn bản không tính lấy ra dùng.

Hổ Đầu ninh nhíu mày, "Nàng kiếm như thế nào?"

Yên Nhiên hừ một tiếng, "Chỉ cho phép nam nhân các ngươi kiếm tiền, ta thì không được sao? Ta hiện tại mỗi ngày chép sách, tuy không kiếm được nhiều lắm, nhưng ít nhất cũng đủ cho ba người sinh hoạt, không cần ngươi nhọc lòng."

"Nàng chép sách, là vì kiếm tiền?" Hổ Đầu mày nhăn đến càng chặt, trước kia mỗi ngày nhìn nàng chép, hắn còn tưởng rằng nàng hứng thú, thì ra lúc đó là không có tiền?

Hơn nữa thế nhưng qua lâu như vậy chính mình cũng không phát hiện ra?

Hổ Đầu xoay người liền đi ra bên ngoài.

Yên Nhiên kỳ quái nhìn hắn nhảy mấy cái biến mất trên đầu tường, hôm nay thế nhưng lại không mặt dày ở đến buổi tối, chẳng lẽ là đổi tính?

Sự thật chứng minh là không có.

Chỉ một canh giờ sau, Hổ Đầu đã vác theo tay nải trên lưng quay lại.

Hắn từ trong lòng ngực móc ra một túi tiền nhét vào trong tay Yên Nhiên, "Cái này nàng cầm trước đi, ta ra phải ngoài mấy ngày." Nói xong liền liếc mắt nhìn Tiểu Hổ một cái, lại xoay người đi.

Hắn hiện tại có một loại cảm giác gấp gáp xưa nay chưa từng có, phải nhanh ra ngoài kiếm tiền, bằng không lập tức liền không nuôi nổi gia đình.

Yên Nhiên mở túi tiền nhìn thoáng qua, bên trong có mấy tờ ngân phiếu, một ít vàng bạc thỏi, còn có chút bạc vụn, nàng mặt vô biểu tình đem túi tiền buộc chặt, lại nhét vào ngăn tủ phía dưới.

Mấy ngày sau, Hổ Đầu cũng không xuất hiện.

Yên Nhiên vẫn tiếp tục chép sách, chăm sóc hài tử, cũng đang tìm mọi cách tìm hiểu tin tức của các cửa hàng.

Hoàng tẩu tử ngẫu nhiên hỏi sao lang quân vài ngày nay không tới thăm hài tử, nàng nghe xong chỉ nhấp miệng cười cười.

Chờ đến ngày thứ mười, Hoàng tẩu tử rốt cuộc không nhịn được nữa, thử nói: "Nương tử, lang quân lần này cách lâu như vậy cũng không tới, có thể hay không là...... Đã xảy ra chuyện gì?"

Yên Nhiên ngừng tay, một giọt mực đen từ ngòi bút rơi xuống, trên giấy viết đã bị nhuộm thành màu đen lấm tấm.

Tờ giấy này chỉ còn mấy chữ nữa là viết xong, trước mắt lại phải bỏ đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro