CHƯƠNG 47 - Gặp Chu Bảo Châu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 47 - Gặp Chu Bảo Châu

Nghe được có người tới, Thanh Liễu lập tức đẩy Lâm Trạm ra, lui một bước đem nửa thân người tránh ở phía sau hắn, nhanh tay sửa sang lại quần áo và trang sức trên người.

Lâm Trạm quay đầu nhìn lại, là một nữ tử có chút quen mắt, hắn nhíu mày nghĩ nghĩ, nói: "Ngươi là...... Bảo Châu?"

Khóe mắt Chu Bảo Châu dâng lên hơi nước, vội dùng khăn lau, khẽ cười nói: "Là muội, Trạm ca ca, muội nghe người ta nói huynh đã trở lại, không nghĩ tới lại là sự thật, đúng là trời xanh có mắt."

Lâm Trạm cười cười, quay đầu lại nhìn vợ đang sửa sang quần áo.

Thanh Liễu nghe được Lâm Trạm gọi Bảo Châu, tâm tư lập tức liền xoay chuyển, cũng may trước đó vài ngày Tiết thị đã nói qua với nàng, để nàng biết có một người như vậy.

Nói thật ra, nàng đối với Chu Bảo Châu có vài phần tò mò, không khỏi nâng mắt đánh giá nàng ta.

Chỉ thấy trong đình đối diện, có một nữ tử trẻ tuổi duyên dáng yêu kiều đang đứng, xem bộ dáng ước chừng hơn hai mươi tuổi, trang điểm thật sự thuần tịnh, một thân quần áo màu lam nhạt, làm nổi bật dáng người thon thả, mái tóc đen chỉ dùng một cây ngọc trâm cố định, trên mặt không dính son phấn, làn da trắng nõn, ngũ quan tinh xảo.

Lâm Trạm thấy Thanh Liễu sửa sang xong, liền kéo nàng ra bên cạnh, hướng trong đình, nói: "Vợ, đây là Bảo Châu." Lại nói với Chu Bảo Châu: "Đây là vợ ta, Thanh Liễu."

Chu Bảo Châu đã sớm chú ý tới nữ tử này vừa rồi vui đùa ầm ĩ cùng Lâm Trạm, liền nhân cơ hội trước mắt cẩn thận đánh giá nàng.

Xem bộ dáng của nàng, ước chừng mười bảy mười tám tuổi, tuy có vài phần nhan sắc, nhưng cũng không thể tính là xuất chúng, người mặc bộ xiêm y màu hồng đào, trên đầu là quyên hoa cùng màu, lại cài một cây trâm khảm đá quý màu đỏ thẫm, bộ dáng ăn mặc rực rỡ thêm vài phần tục khí, vừa thấy liền biết không phải xuất thân gia đình giàu có.

Lúc trước nàng ta đã nghe cha mẹ nói qua, nương tử này của Lâm Trạm là vì cùng nhà hắn kết minh hôn mới vào cửa.

Một nữ tử nhà nghèo liều lĩnh một chút được vào nhà cao cửa rộng, quả nhiên liền đắc ý ngả ngớn đến mắt cao hơn đầu. Chỉ là cho dù có trang điểm như thế nào cũng không giấu được vẻ quê mùa, bộ dáng thật chẳng ra làm sao, chỉ có thể làm trò cười cho thiên hạ.

Thanh Liễu phát giác hai mắt nàng ta tựa hồ đang đánh giá hai cây trâm trên đầu mình liền có chút hối hận. Buổi sáng ra cửa nàng cũng không tính mang cái này, chỉ tại Lâm Trạm năn nỉ ỉ ôi, không mang liền không cho nàng ra cửa, không có biện pháp, chỉ phải làm theo ý hắn. Hiện tại xem ra, quả nhiên thật là mất mặt trước mặt người ngoài.

Sau khi ngồi xuống, Chu Bảo Châu mới cười, nói: "Thì ra là Thanh Liễu muội muội, muội muội có lẽ là không biết ta? Cũng tại Trạm ca ca nói không rõ ràng. Theo lý mà nói, ta cùng Trạm ca ca là từ nhỏ cùng nhau lớn lên, từ nhỏ hai nhà đã có giao tình."

Thanh Liễu lôi kéo khoé miệng cười cười, nghe nàng ta trái một câu Trạm ca ca, phải một câu Trạm ca ca, đều không biết nên nói cái gì cho phải. Càng kỳ quái chính là, nàng ta xưng Lâm Trạm là huynh trưởng, theo lý phải gọi mình một tiếng tẩu tử, nhưng lại cố tình tự quen thuộc mà gọi nàng là muội muội.

Nếu lúc trước Tiết thị không nói chuyện của Chu gia cho nàng nghe, nàng có lẽ sẽ không nghĩ nhiều, nhưng hiện tại thì lại không như vậy.

Nàng lúc trước cũng có ở trong lòng tưởng tượng đến bộ dáng của Chu Bảo Châu, là dáng vẻ trang điểm theo kiểu gia đình giàu có phú quý, nhưng hiện tại gặp được, trong lòng nàng lại có vài phần bất ngờ. Chỉ cảm thấy nàng ta tuy không trang điểm lòe loẹt, bộ dáng để mặt mộc lại có khí chất xuất trần không giống người thường liền dễ dàng đè ép nàng, làm nàng hổ thẹn không bằng.

Chỉ là khi ngẫm lại, nàng vốn cũng không muốn cùng nàng ta so sánh cái gì. Nàng cũng tự mình hiểu lấy, trên đời này, nữ tử có gia cảnh tốt hơn nàng, dung mạo đẹp hơn nàng, năng lực giỏi hơn nàng cũng phải ngàn ngàn vạn vạn, nếu cứ muốn so sánh để cứ xấu hổ như vậy chỉ sợ cuộc sống sau này sẽ không thể thoải mái được.

Mọi người xuất thân không giống nhau, cảnh ngộ không giống nhau, đường đi sau này cũng không giống nhau, từng người có cách sống của riêng mình, hà tất gì một hai phải tranh cao thấp với nhau?

Nghĩ như vậy, e ngại trong lòng cũng vơi đi hơn phân nửa, nàng cũng cười càng tự nhiên hơn, "Thì ra là Bảo Châu tỷ tỷ, đúng là lúc trước A Trạm chưa từng nhắc qua với ta, thất lễ."

Lâm Trạm thấy nàng nói như vậy, liền nói: "Nàng muốn biết sao? Buổi tối trở về ta sẽ nói cho nàng nghe."

Thanh Liễu mỉm cười nhìn hắn một cái, "Được, ta chỉ thấy huynh qua những bức họa có trong phòng, những sự việc khi còn nhỏ của huynh ta thật sự còn chưa biết đâu."

Kỳ thật Tiết thị cũng đã kể cho nàng nghe một ít việc khi Lâm Trạm còn nhỏ, hiện tại nói như vậy, bất quá là vì muốn theo ý của hắn.

Lâm Trạm quả nhiên có hứng thú, lập tức liền thao thao bất tuyệt nói: " Vợ, ta nói nàng nghe, khi còn nhỏ chơi vui nhất chính là Tiểu điểu nhi, hắn khi đó chính là một đứa mập mạp, bàn tay nút nít thịt, mặt cùng cổ đều béo như nhau, ta nhìn hắn từ phía sau, có thể nhìn ra hai má béo của hắn, lúc chạy, thân mình tròn vo, hai má rung rung, lỗ tai giống như heo con, nhìn rất có ý tứ! Ta rất thích trêu chọc hắn, lấy đồ vật của hắn, để hắn đuổi theo ta, hắn đuổi không kịp liền ngồi trên mặt đất khóc, lúc ngồi xuống liền giống như một đống thịt, cười chết ta."

Thanh Liễu ngẫm lại bộ dáng mảnh khảnh của Lâm Hồng hiện giờ, khó có thể tưởng tượng được bộ dáng béo đô đô của hắn khi còn nhỏ.

Bất quá, thấy Lâm Trạm hưng phấn như vậy, nàng cũng không biết nói gì. Thì ra hắn còn rất tự hào khi khi dễ đệ đệ.

Từ nhỏ liền thích chơi xấu, khó trách trưởng thành vẫn là cái dạng này.

Hai người nói chuyện tự nhiên thân thiết, đem Chu Bảo Châu gạt ở một bên, sắc mặt nàng ta có chút khó coi, bất quá rất nhanh đã lấy lại nụ cười, xen mồm nói: "Đúng vậy, chỉ là không nghĩ tới, A Hồng khi còn nhỏ béo như vậy, khi trưởng thành lại gầy nhanh đến thế."

Lâm Trạm nói: "Còn không phải là do muốn cưới vợ sao? Bằng không tiểu tử kia hiện tại vẫn là một trên đại mập mạp."

Chu Bảo Châu cười nói: "Muội còn nhớ rõ trong viện của Trạm ca ca có một gốc cây sơn trà có phải hay không? Khi còn nhỏ mỗi lần đến, muội đều ngóng trông quả trên cây nhanh chín. Có một lần Trạm ca ca vì hái quả, ôm thân cây dùng sức rung, lại bị một con sâu nhỏ rơi trúng người."

Nghe nàng ta nói đến việc đó, Lâm Trạm cảm thấy có chút mất mặt, vội quay đầu nhìn vợ mình, vừa lúc nhìn thấy trên búi tóc của Thanh Liễu có dính một cánh hoa, liền giơ tay giúp nàng lấy xuống.

Dáng người Thanh Liễu so với nữ tử đồng trang lứa chỉ xem như trung đẳng, nhưng khi ngồi ở bên cạnh Lâm Trạm lập tức liền có vẻ xinh xắn lanh lợi, hai người vẫn luôn dựa vào gần nhau, lúc này hắn giơ tay, càng giống như là đem Thanh Liễu ôm vào trong lòng.

Chu Bảo Châu nhìn thấy có chút chói mắt, giống như giữa hai người này không có chỗ cho người khác chen chân vào.

Nàng ta liền lại than nhẹ: "Những sự việc khi còn nhỏ phảng phất như vẫn còn ở trước mắt, chỉ chớp mắt mọi người đều đã lớn như vậy."

Lâm Trạm lại không có nhiều cảm thán, thuận miệng nói: "Đều đã là việc của mười mấy năm trước, đúng rồi Bảo Châu, ngươi như thế nào lại ở chỗ này? Cùng nhà chồng tới sao? Bọn họ đâu?"

Chu Bảo Châu đang cảm thấy không thoải mái, lại nghe Lâm Trạm hỏi, sắc mặt lập tức thay đổi.

Thanh Liễu vội kéo kéo góc áo Lâm Trạm, che miệng nhẹ giọng nói: "Nương nói Bảo Châu tỷ tỷ cùng nhà chồng đã hòa li."

Lâm Trạm nhướng mày, xin lỗi nói: "Ta chưa từng nghe nói, đường đột."

Chu Bảo Châu cười khổ nói: "Là Bảo Châu không có phúc khí, không liên quan đến Trạm ca ca."

Nàng trong lòng còn mong Lâm Trạm có thể an ủi vài câu, lại nghe hắn nói: "Chúng ta đều đã lớn như vậy, gọi xưng hô khi còn nhỏ có chút không thích hợp, ngươi trực tiếp kêu tên của ta đi."

Chu Bảo Châu cắn răng nói: "Nha! Nếu không phải Trạm ca ca nhắc nhở, ta cũng quên mất. Thanh Liễu muội muội, ngươi đừng hiểu lầm, ta cùng Trạm ca ca từ nhỏ cùng lớn lên, đã quen cách gọi như vậy, vừa rồi thấy hắn, trong lòng kích động, nhất thời quên mất, nhưng cũng không có ý gì khác, ngươi đừng nghĩ nhiều."

Thanh Liễu cười cười, "Không phải chỉ là một cái xưng hô thôi sao, tự nhiên chỉ là thuận miệng, A Trạm, huynh nói có phải hay không?"

Đối với những lời vợ nói, Lâm Trạm tự nhiên gật đầu đồng ý.

Chu Bảo Châu liếc mắt nhìn hai người bọn họ một cái, nắm chặt khăn tay nói: "Tình cảm của hai người thật tốt, thật làm người hâm mộ."

Lâm Trạm nghe xong, quay đầu nhìn nàng ta, nói: "Ngươi năm nay cũng hai mươi sáu đi? Như thế nào lại không tái giá?"

Hai ngày nay, hắn thấy Thanh Liễu buồn rầu việc hôn nhân của Thanh Hà, đối với việc ghép đôi cũng có chút hứng thú, nghĩ đến việc Chu Bảo Châu chỉ nhỏ hơn hắn một tuổi, lại là nữ tử, đến tuổi này lại còn độc thân, lại nghe nàng ta nói hâm mộ chính mình, không khỏi lắm miệng hỏi một câu.

Mặc kệ vào thời đại nào, tuổi của nữ tử là phải bảo thủ bí mật, huống chi Chu Bảo Châu là nhị gả, lại ở nhà mẹ đẻ sáu bảy năm, sớm đã nghe không biết bao nhiêu người nhàn ngôn toái ngữ, đối với vấn đề này liền càng thêm kiêng kị, nghe hắn hỏi như vậy, biểu tình trên mặt thiếu chút nữa không thể duy trì, khăn trong tay nhanh chóng bị vò nát, miễn cưỡng nở nụ cười, chua xót nói: "Trạm ca ca không biết, không phải Bảo Châu không muốn gả, chỉ là duyên phận chưa đến thôi."

Lâm Trạm tròng mắt vừa chuyển, không biết nghĩ đến cái gì, rất có hứng thú mà thăm dò tin tức, tích cực nói: "Nói như vậy, ngươi hiện tại là muốn gả sao?"

Chu Bảo Châu trong lòng nhảy dựng, xấu hổ cúi đầu, lại giương mắt liếc hắn một cái thật nhanh, nhẹ nhàng gật đầu.

Thanh Liễu lại nheo mắt, nhìn về phía Lâm Trạm, chờ hắn nói tiếp.

Lâm Trạm càng thêm hứng thú, bẻ đầu ngón tay kích động nói: "Sư phụ ta lớn lên cao lớn, thân thể rắn chắc cường tráng, quản cả một tòa Lăng Tiêu Phong, của cải phong phú, phía dưới có bốn năm đệ tử tùy ý sai sử, trước kia chưa từng có hôn phối, hiện tại vẫn còn độc thân, Bảo Châu, ngươi có muốn ——"

Hắn nói một câu, trên mặt Chu Bảo Châu liền khó coi hơn một phần, đến cuối cùng không chịu được nữa, cắn răng đứng lên, vì bận tâm thể diện, vội vàng phúc thân, nói: "Trạm ca ca, người nhà ta còn đang đợi, Bảo Châu cáo từ trước."

Thấy nàng ta hơi mang vài phần chật vật mà bỏ đi, Lâm Trạm sờ sờ đầu, lẩm bẩm: "Vẫn còn chưa trả lời ta mà, sư phụ ta kỳ thật khá tốt, tuy rằng có chút hung dữ, tuy rằng thích đánh người, tuy rằng đã bốn mươi tuổi, còn là đầu hôn a, là một lão đồng tử độc thân, không biết nàng có để ý không?"

Thanh Liễu nghe xong, không biết nên nói hắn cái gì, tổng cộng mới nói có mấy câu thì toàn là những câu chọc người đau chân, người biết thì nói hắn là vô tình, đây vốn dĩ là tình tính của hắn, người không biết còn tưởng rằng hắn là cố ý giễu cợt người khác.

---

Tác giả có lời muốn nói: 

Lâm Trạm: 108 loại phương thức đẩy mạnh tiêu thụ sư phụ!

Lệ Đông Quân:→_→

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro