Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nguồn: EbookTruyen.VN
Editor: Uniirr

Sáng sớm hôm sau, bác sĩ tới kiểm tra đôi mắt của Khương Muội thấy không có việc gì, Khương Hân đi làm thủ tục xuất viện.

Khương Muội gọi điện cho ba mẹ Khương nói mình không có việc gì, lập tức liền trở về, bọn họ không cần lại đây.

Ra khỏi bệnh viện trực tiếp mang theo Khương Hân đi ăn sáng. Khương Muội ngồi một cái bàn có ánh sáng chiếu vào, một bên cầm đũa kẹp bánh bao, một bên cùng Khương Hân nói: “Tính mạng của em cũng lớn, nếu chị bị mù, Khương Nhị ngốc đến nuôi chị cả đời.”

Khương Hân cúi đầu uống cháo “Do chính chị tạo nghệp.”

Khương Muội trừng đôi mắt “Em làm phản rồi, dám tranh luận?”

Đối mặt với Khương Muội thô bạo không nói lý, Khương Hân bĩu môi, tiếp tục cúi đầu uống cháo.

Khương Muội nhìn cô, đột nhiên hỏi: “Em còn chưa nói rõ, rốt cuộc em chế biến bình xịt hơi cay để làm gì?”

Sự tình kiếp trước không thể nói ra, Khương Hân trả lời cô ấy: “Làm chơi.”

Khương Muội nhìn chằm chằm cô, nhớ tới hai ngày này Diệp Mạn cũng không xuất hiện, cảm thấy quái dị, tiếp tục hỏi: “Như thế nào? Có người khi dễ em? Diệp Mạn đâu? Hai bọn em không phải tâm liền tâm thận liền thận, cả ngày dính cùng nhau sao?”

Chuyện cùng Diệp Mạn tuyệt giao, Khương Hân không tính toán dấu diếm, hai nhà sớm muộn cũng sẽ biết. Hơn nữa ở trong mắt nhà trường, quan hệ của các cô chấm dứt cũng chỉ là con nít chơi đồ chơi, sẽ không quan tâm.

Khương Hân ngẩng đầu, duỗi tay kẹp bánh bao “Tuyệt giao.”

Nghe thấy câu trả lời này, Khương Muội giật mình, đáy mắt tràn đầy không thể tin được “Hai em có thể tuyệt giao?”

Quả thực như nghe được chuyện không thể tưởng tượng, cô vẫn luôn cho rằng hai đứa này còn muốn sống với nhau cả đời. Lại cực đoan một chút, cảm giác đều có thể gả cùng một chồng, hoặc là trực tiếp làm bách hợp.

Khương Hân cắn bánh bao nhìn cô ấy, không muốn nói chuyện, nhai xong nuốt xuống mới gật đầu “Dạ.”

Khương Muội mỗi lần xem Khương Hân ăn cái gì đều cảm thấy đặc biệt ngon, nhưng nhìn đồ ăn vào trong miệng mình lại không ngon như vậy, cô ấy buông đũa, tò mò chuyện Khương Hân cùng Diệp Mạn tuyệt giao, nhưng là người đứng xem, cố ý bày ra bộ dạng không cảm thấy hứng thú, ngữ khí bình đạm hỏi: “Phát sinh cái gì? Đột nhiên tuyệt giao? Em ấy không để ý tới em?”

Khương Hân tiếp tục ăn bánh bao, lắc đầu “Em không để ý tới cậu ấy.”

À……

Đôi mắt Khương Muội hơi mở lớn “Khương Nhị ngốc đột nhiên có tiền đồ.”

Khương Muội vẫn luôn gọi Khương Hân là Khương Nhị ngốc, chính là cảm thấy cô cùng ngốc tử giống nhau. Tính tình mềm mại, đặc biệt dễ nói chuyện, không cự tuyệt người khác. Cùng Diệp Mạn ở chung, hơn phân nửa đều là cô có hại.

Đương nhiên, Khương Hân không giống Khương Muội, trong tình bạn lại so đo có hại hay không có hại, tựa như cô cũng không so đo chuyện tình chị em có hại hay không, cho nên rất ít chuyện có thể kích thích đến cô. Có thể kích thích cô làm cho cô trực tiếp cùng Diệp Mạn tuyệt giao, khẳng định là sự tình rất nghiêm trọng.

Khương Muội tò mò, bát quái mà duỗi đầu hỏi cô: “Diệp Mạn làm gì em?”

Nói xong không đợi Khương Hân trả lời, chính mình tiếp tục nói: “Chờ một chút, chị đoán xem, có phải…… Các em cùng thích một nam sinh?”

Khương Hân không trả lời, thời điểm Khương Muội nhìn Khương Hân lại cảm thấy không phải, vội vàng lắc đầu “Tính cách của em, hẳn là sẽ không cùng Diệp Mạn đoạt nam nhân, em không gầy như em ấy, cũng không xinh đẹp, em đoạt không lại, để chị nghĩ……”

Khương Hân: “……”

Khi Khương Muội tiếp tục nghĩ, còn bày ra các loại khả năng, Khương Hân đã ăn xong vỉ bánh bao hấp. Buông đũa uống ngụm cháo cuối cùng, kêu Khương Muội: “Về nhà thôi.”

Khương Muội đi theo cô ra khỏi cửa hàng, còn tò mò bát quái “Khương Nhị ngốc, em còn chưa nói, sao lại thế này? Vì cái gì làm bình xịt hơi cay, vì cái gì mà cùng Diệp Mạn tuyệt giao?”

Khương Hân đem cặp sách đeo lên vai “Khương Đại táo bạo, chị thật phiền a.”

Khương Muội: “……”

Ai mẹ nó là Khương Đại táo bạo? Cô ấy cầm một cánh tay của Khương Hân, đôi mắt trừng đại “Da em lại ngứa đúng không?”

Hung ác xong không tự giác niết cánh tay thịt của Khương Hân, đột nhiên thay đổi ngữ khí “Ân? Tay của em thật mềm.”

Khương Hân: “……" Chị gái của cô có tật xấu.

Không có ai biết vì sao Khương Hân tuyệt giao với Diệp Mạn, Diệp Mạn không biết, Khương Muội cũng không biết, Khương Hân lại không nói, tự chính mình buồn bực, cô không muốn cùng ai nói về chuyện này.

Cô bởi vì Lệ Trầm mới cùng Diệp Mạn tuyệt giao, nguyên nhân này không thể từ miệng cô nói ra, bởi vì chuyện này cùng kiếp trước không sai biệt lắm, sợ Lệ Trầm tìm mình gây phiền toái.

Lệ Trầm là dạng người gì, mỗi người quen biết hắn đều rõ.

Từ nhỏ Lệ Trầm không có gia trưởng quản giáo, kéo bè kéo cánh mà lớn lên, trừ bỏ đánh nhau chơi bời lêu lổng, mặt khác cái gì cũng sẽ không, làm người có điểm mấu chốt đạo đức rất thấp, rất ít băn khoăn cái gì.

Nói trắng ra một chút, hắn là tên cặn bã.
Nhưng ở cái tuổi này có không ít nữ sinh nhìn Lệ Trầm thì cho là cá tính, soái, thậm chí cảm thấy nữ sinh xem thường Lệ Trầm đều giả thanh cao. Các cô thích nhìn Lệ Trầm, hai mắt có hình trái tim, còn lén dậm chân khẽ gọi: “Thật soái!”

Biết đánh nhau, lại còn soái.

Khương Hân quản không được nữ sinh khác, quản không được Diệp Mạn, cô chỉ có thể quản mình.

Khi cô cùng Diệp Mạn tuyệt giao, không hỏi thăm, không quan tâm chuyện của cô ta và Lệ Trầm, biến cô ta thành người xa lạ, trực tiếp bài trừ ra khỏi vòng bạn bè của mình.

Cô đem tâm tư đều để trên học tập.
Hiện tại mọi người đều là học sinh cao trung, học tập mới là chính đạo.

Kiếp trước cô không thể thi đại học, giống như Khương Muội vào đại học, một đời này nhất định phải được.

Khi Mạnh Húc chưa khỏe, Khương Hân ngồi một mình, giữa trưa đi ăn cơm với các nữ sinh cùng lớp. Các nữ sinh này đều nhìn ra Khương Hân cùng Diệp Mạn tuyệt giao, nhưng cũng không hỏi nhiều, thực hữu hảo mà dẫn Khương Hân đi ăn cơm, WC, dạo siêu thị.

Một bên niết cánh tay cô, nói: “Muốn ôm cậu đi ngủ a.”

Cô vừa thơm, vừa mềm, ngọt ngào như kẹo bông gòn.

Vết thương mà Mạnh Húc giải phẫu đã dưỡng tốt tiếp tục đi học, Khương Hân lại có bạn ngồi cùng bàn. Nhưng Khương Hân đã tính toán, chỉ xem hắn là bạn bè bình thường, sẽ không thân thiết nhiều với hắn.

Đời trước, hắn không có trong thế giới của cô lưu lại dấu vết, một đời này không cần đặc thù đối đãi, bình thường là được.

Nhưng mà, cô vẫn hỏi Mạnh Húc một câu: “Cậu cùng Lệ Trầm quan hệ rất tốt sao?”

Không biết cô vì cái gì hỏi một câu không đầu không đuôi, Mạnh Húc lắc đầu trả lời: “Không thân, chưa nói chuyện qua.”

Như vậy xem ra, đời trước có nhiều chuyện cũng không liên lụy đến Mạnh Húc, bởi vì hắn cùng Lệ Trầm thật sự không có quan hệ.

Đại khái Lệ Trầm là bị thu nhận, cho nên không có tiếp xúc đi.

Nếu như vậy, Khương Hân đã an tâm.

Lúc trước đã nói với hắn, chờ Mạnh Húc trở về cô sẽ học bù cho hắn. Vì thế cô sẽ không nuốt lời, sẽ trợ giúp như đối với các bạn khác, cho hắn mượn vở, giảng bài cho hắn, vừa lúc cũng thuận tiện củng cố tri thức của mình.

Thời điểm mười bảy tuổi Khương Hân thích giúp đỡ mọi người, mặc kệ trợ giúp ai cũng sẽ không bị người ta đồn bậy. Đương nhiên, những người khác đối tối với cô, cũng sẽ không có nói xấu người ta, mọi người đều thích cô. Cho nên cô dùng thời gian sau khi học xong giúp Mạnh Húc bổ túc chương trình học, ở trong mắt những người khác cũng là chuyện thực bình thường.

Giữa trưa học bù sợ ảnh hưởng đến giờ nghỉ trưa của bạn học trong lớp, Khương Hân cùng Mạnh Húc đi ra ngoài tìm địa phương yên tĩnh. Bọn họ đi qua hành lang dài, ngồi xuống buông sách, lật xem chương trình học mấy ngày nay lão sư giảng, Khương Hân đem vở của mình cho Mạnh Húc xem.

Mạnh Húc nhìn vở của Khương Hân có làm dấu hiệu, có chỗ không hiểu liền hỏi cô.

Khương Hân có chút buồn ngủ, trong tay cầm sách dựa vào cây cột bên cạnh không tự giác mà nhắm mắt. Còn chưa ngủ, bị thanh âm của vài người trương dương tùy ý nói chuyện làm ồn cho thanh tỉnh.

Cô mở to mắt, ánh mắt hơi mơ hồ quay đầu đi xem, liền thấy mấy người Lệ Trầm.

Khương Hân chỉ cần vừa thấy Lệ Trầm, theo bản năng sợ hãi.

Ngón tay cong cong, không tự giác nắm chặt sách vở, cô cưỡng bách mình trấn định, không cho mình có biểu hiện không giống bình thường, để tránh làm mấy người Lệ Trầm bất mãn.

Lệ Trầm ở trường học khi dễ người khác, đều xem tâm tình, có đôi khi nhìn đối phương khó chịu. Cô trọng sinh trở về ngày đầu tiên, khi tan học, nhìn thấy Lệ Trầm ngăn một nam sinh muốn thuốc, đây là khi dễ bình thường nhất.

Càng ác liệt, ghê tởm, Khương Hân đều trải qua.

Khương Hân không muốn cùng Lệ Trầm ở cùng một không gian, cô cầm sách vở của mình cùng Mạnh Húc nói: “Hôm nay bổ túc đến đây, cũng không còn nhiều, chúng ta về đi.”

Mạnh Húc nghe thấy âm thanh ầm ĩ nhìn Lệ Trầm bên kia một cái, vừa lúc cùng ánh mắt Lệ Trầm gặp phải.

Hắn là học sinh tốt, cũng không thích chơi với nam sinh bất lương, thu hồi ánh mắt “Ừ” một tiếng, thu thập sách vở toán của mình cùng Khương Hân về phòng học.

Kết quả sách vở còn chưa thu thập xong, liền thấy một đôi giày bóng rổ màu đen.

Ánh mắt từ đôi giày hướng lên trên, cuối cùng dừng trên mặt Lệ Trầm. Hắn bĩ khí mười phần, trong tay kẹp điếu thuốc, nhìn Mạnh Húc cười một chút “Em họ, thích học như vậy?”

Cái quỷ gì mà em họ, Mạnh Húc không muốn để ý đến hắn, trực tiếp đứng lên muốn cùng Khương Hân chạy lấy người.

Mà Ngụy Tả cùng Trịnh Hạo Phong lại tò mò, hỏi Lệ Trầm: “Anh Trầm, em họ? Sao chúng em không biết?”

Lệ Trầm nhéo điếu thuốc “Mạnh Húc, mẹ của hắn là chị của người giám hộ hiện tại, không phải em họ thì là cái gì?”

Trong trường học không có vài người biết quan hệ của Mạnh Húc cùng Trình Nghệ Đông. Mẹ nó! Không thích đem mình trở thành người của Trình gia, hắn cũng không thích cùng người ta nói mình cùng Trình gia có quan hệ.

Mạnh Húc vẫn như cũ không để ý tới Lệ Trầm, cùng Khương Hân đi, lại bị Lệ Trầm cản lại.

Lệ Trầm cười cà lơ phất phơ, đại khái có rất nhiều nữ sinh đều thích hắn cười bĩ khí như vậy, nhưng Khương Hân không thích, thậm chí cô chỉ cảm thấy ghê tởm. Cô không biết hắn soái chỗ nào, cô chỉ cảm thấy hắn ghê tởm từ trong ra ngoài.

Mà Lệ Trầm hiện tại không quen Khương Hân, đối với cô cũng không có cảm giác đặc biệt cùng chú ý, trực tiếp làm lơ cô tồn tại, bĩ khí mà nhìn Mạnh Húc nói: “Còn nhiều thời gian mới vô học, gấp cái gì, lưu lại bồi anh họ tâm sự.”

Mạnh Húc lùn hơn Lệ Trầm không ít, hơi nâng ánh mắt nhìn hắn “Phiền anh tránh ra một chút, chúng tôi phải về phòng học.”

Lệ Trầm càng không làm, tiếp tục mạnh mẽ cùng Mạnh Húc nói chuyện phiếm “Nghe nói mẹ cậu vì cùng ba cậu kết hôn, đã ký hiệp nghị từ bỏ kế thừa tài sản, chú của cậu lại không kết hôn, ai, cậu cảm thấy tài sản của Trình gia cuối cùng sẽ rơi vào tay ai?”

Mạnh Húc cùng mẹ giống nhau, cũng không nhớ thương tài sản của Trình gia, hắn không muốn cùng Lệ Trầm nói chuyện, vẫn muốn vòng qua hắn về phòng học. Nhưng Lệ Trầm đối với hắn rất có hứng thú, không cho hắn đi.

Lệ Trầm, Ngụy Tả cùng Trịnh Hạo Phong đều cao, ngày thường thích đánh nhau, Mạnh Húc vốn dĩ tính tình tốt, ở trước mặt bọn họ có vẻ thực nhỏ yếu.

Hắn xụ mặt cũng không có khí thế, không thể tạo thành uy hiếp với bọn Lệ Trầm.

Ngón tay Khương Hân nắm chặt sách vở, rất muốn lấy con dao thọc chết Lệ Trầm, nhưng tình huống bây giờ, chỉ có thể đứng một bên nghe bọn hắn trêu chọc Mạnh Húc.

Lệ Trầm dùng trong tay gạt tàn thuốc chỉ về Khương Hân, nói Mạnh Húc “Cậu thích người như vậy? Khẩu vị có chút nặng a em họ, thích bánh bao sao? Cậu kêu tôi một tiếng anh họ, người xinh đẹp rất nhiều, tùy cậu chọn lựa, thế nào?”

Mạnh Húc nghe xong lời này liền không cao hứng “Tôi thích cái dạng gì không liên quan đến anh, anh lại không tránh, hiện tại tôi sẽ gọi điện cho chú, hắn quản được anh đi?”

Lệ Trầm cười đến loạn run “Cậu gọi a, xem hắn tới hay không……”

Kết quả hắn còn không nói hết, liền nghe được một câu: “Lệ Trầm.”

Năm người không hẹn mà cùng nhìn về phía hành lang, Khương Hân nhìn thấy Trình Nghệ Đông đứng ở dưới gốc cây, ánh mắt lạnh lùng mà lướt qua cô cùng Mạnh Húc, nhìn chằm chằm Lệ Trầm.

“Cậu đang làm gì?”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro